Chuyện chọc giận Đường Trác đương nhiên Vũ Sa làm rất tốt, kỳ thật hôm qua khi Vũ Sa bày tỏ thái độ vắng vẻ nhóm người Đường Trác cùng Tân Tín bọn hắn thì đã tạo thành đả kích tâm lý bọn họ, kế tiếp Sở Mộ chỉ cần ở trong trận chung kết đứng bên cạnh Du thánh nữ, dùng bộ dáng xem thường đối đãi Đường Trác thì hết thảy sẽ trở nên thuận lý thành chương.
Đương nhiên Vũ Sa làm việc thật cẩn thận, cho dù khích tướng không thành công nàng vẫn còn phương án tiếp theo sau, tóm lại nàng sẽ bức Đường Trác phải đối chiến với Sở Mộ, hơn nữa trước ánh mắt quan sát của mọi người!
Sau khi Sở Mộ đi ra khỏi hoa viên, ánh mắt Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi nhìn hắn hoàn toàn thay đổi.
Bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra Sở Mộ làm sao nhận được sự xem trọng của Du thánh nữ, phải biết rằng ở trong mắt Du thánh nữ nhân vật như Đường Trác hay Tân Tín cũng bị nàng không thèm để ý tới, thái độ thật lạnh nhạt.
Sở Mộ đương nhiên sẽ không giải thích rõ với hai người, chỉ cười bí hiểm là đã đủ, còn lại cho bọn họ tự đi suy đoán.
Sở Mộ đi ra khỏi hoa viên không lâu, Cao phu nhân liền ở gần bên đi vào, đến tận bây giờ nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ trong nỗi kinh ngạc.
Vũ Sa biết Cao phu nhân sẽ không rời đi, lòng trung thành của nàng hoàn toàn đầy đủ, sớm hay muộn Cao phu nhân cũng sẽ biết sự tồn tại của Sở Mộ, Vũ Sa cũng không để ý cho nàng xem thấy một màn vừa rồi.
- Thánh nữ, vị vừa rồi là…
Cao phu nhân không biết làm sao xưng hô, lão bản của lão bản, thật sự không biết nên gọi như thế nào.
- Ngươi cho Cao Hà đi theo bên cạnh hắn, hắn có điều gì phân phó thì bảo Cao Hà cứ chấp hành là được!
Vũ Sa cũng không giải thích nhiều lời.
Cao Hà là cháu của Cao phu nhân, cũng là một trong những cường giả tham dự thi đấu nhân tài kiệt xuất lần này.
Cao phu nhân không có con nối dõi, nhưng phi thường xem trọng Cao Hà, luôn hi vọng nâng đỡ hắn lên vị trí cao hơn.
Cao Hà quả thật không phụ lòng tin tưởng, đã sát nhập vào trận chung kết cuối cùng, nguyên bản Cao phu nhân dự định sau khi chấm dứt cuộc thi đấu sẽ để thánh nữ tiến cử hắn lên chức vị cao hơn.
Nhưng không ngờ thánh nữ trực tiếp cho Cao Hà đi theo bên người Sở Mộ, rõ ràng cho thấy cần làm tùy tùng cho nam tử kia.
Một tùy tùng lại có địa vị gì? Ban đầu trong lòng Cao phu nhân còn có một chút mất mát, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại ngay cả Du thánh nữ cũng là bộ hạ của nam tử kia, nếu Cao Hà đạt được nam tử kia xem trọng, trong tương lai sau khi vương quốc khổng lồ thành hình nhất định có thể đạt được địa vị cao, vừa nghĩ như vậy vẻ mặt Cao phu nhân liền hiện lên dáng tươi cười.
Địa vị của Cao phu nhân tại Tranh Minh chủ thành cũng không quá cao, so sánh với những nhân vật đứng đầu nàng vẫn còn một chút chênh lệch.
Hiện tại vương quốc của thánh nữ còn mới nguyên mẫu, với thực lực của Cao phu nhân quả thật còn chưa chiếm được chỗ tốt gì, nhưng Cao phu nhân nhìn thấy được tiềm lực thật lớn trong tương lai, vì muốn đạt tới mục đích của chính mình nàng cam nguyện thần phục dưới chân nữ tử vô danh kia.
Sở Mộ vừa đi ra khỏi Nghiễm Nguyệt Cung, bên ngoài vẫn đầu người đông đúc, những người kia đến nơi đây chỉ hi vọng có thể thấy Du thánh nữ một lần.
Nhìn thấy từng gương mặt chờ mong kích động, Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, những người này nếu biết được nữ thần hoàn mỹ trong lòng bọn họ còn có một mặt lãnh huyết vô tình, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Hoặc là nói trên thế giới này vốn không có sự hoàn mỹ, từng sự việc đều sẽ có một mặt âm ám tội ác. Mọi người tôn xưng thánh nhân, tiên tử, nữ thần kỳ thật đều có một mặt khác của chính bọn họ, chẳng qua không có ai biết được mà thôi.
- Sở công tử, tại hạ Cao Hà!
Một nam tử diện mạo tuấn mỹ đi tới trước mặt Sở Mộ, khách khí nói.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Cao Hà, khẽ gật đầu, biết được hắn là do Vũ Sa phái tới làm người hầu cho mình, nhưng người này tựa hồ không biết sự thật, dù còn khiêm tốn khách khí nhưng ánh mắt lóe ra quang mang vẫn đem niềm cao ngạo của hắn thể hiện được tinh tế.
Mỗi người đều có ngạo khí của riêng mình, không có lòng ngông nghênh làm sao trở thành nhân thượng nhân? Chẳng qua có chút người hiểu được cách che giấu, có chút người dễ dàng biểu lộ bên ngoài.
- Ah, ngươi chính là Cao Hà!
Lý Thanh Thanh vui mừng kêu lên, ánh mắt chớp chớp nhìn Cao Hà đứng trước mặt.
Hoàng Vũ Phi đồng dạng kinh ngạc không thôi, những người tiến vào cuộc chung kết thi đấu nhân tài Tranh Minh đại địa không có người nào không phải là nhân vật phong vân, thanh danh Cao Hà tuy rằng không sánh kịp Đường Trác cùng Tân Tín, nhưng cũng là nhân vật chạm tay có thể bỏng, trong dĩ vãng Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh muốn nói chuyện với họ một câu cũng khó khăn, không nghĩ tới lần này hắn lại chủ động đi tới chào hỏi bọn họ.
Cao Hà bảo trì vẻ mỉm cười chào hỏi Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi, cũng không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá Sở Mộ.
Vừa rồi Sở Mộ được thánh nữ một mình lưu lại hắn cũng nhìn thấy, sau đó Cao phu nhân còn đặc biệt công đạo hắn phải lễ độ cung kính đối đãi nam tử này, tuy ngoài miệng Cao Hà luôn đáp ứng nhưng trong lòng vẫn cất giấu ý tưởng riêng của mình.
Nam tử này trước kia chưa từng nghe qua thanh danh vì sao lại được Du thánh nữ xem trọng, còn được cô của hắn lễ độ như vậy, tuổi tác nam tử này cùng hắn không sai biệt bao nhiêu, nhưng địa vị tựa hồ cao hơn hắn rất nhiều.
Quay về tới lầu các, hai vị cương chủ Hoàng Trạch Phong cùng Lý Mạt Vũ đều phi thường kinh ngạc, tiểu tử ngốc Hoàng Vũ Phi không ngờ có thể đạt được thánh nữ vĩnh cửu chúc phúc!
Vẻ mặt Hoàng Vũ Phi tươi cười, bởi vì biểu hiện của hắn trong cuộc thi đấu có chút khó xem, hắn luôn luôn bị cha mình trách mắng, hiện tại rốt cục có thể ưỡn ngực!
Đương nhiên càng làm hai vị cương chủ kinh ngạc chính là đi theo phía sau Sở Mộ còn có Cao Hà thanh danh hiển hách.
Cao Hà là cháu của Cao phu nhân, đừng nói tới thân phận Cao phu nhân có cao quý hay không, chỉ riêng Cao Hà có thể bước vào trận chung kết tranh tài cũng đã nói rõ thực lực cùng địa vị của hắn, nói tới địa vị của hắn ngang vai ngang vế cùng hai vị cương chủ như bọn họ hãy còn chưa đủ hình dung, quan trọng nhất là Cao Hà còn trẻ tuổi như vậy, ngày sau địa vị khẳng định hai vị tiểu cương chủ như bọn họ khó thể so sánh.
- Sở vương, xem ra tiểu nhi đều dính mặt mũi của ngài hết ah, Hoàng mỗ vô cùng cảm kích!
Có thể làm tới cương chủ đương nhiên đều là hạng người gian hoạt, Hoàng Trạch Phong cẩn thận suy nghĩ, khả năng Hoàng Vũ Phi đạt được vĩnh cửu chúc phúc hơn phân nửa có quan hệ tới Sở Mộ.
Ban đầu Lý Mạt Vũ còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lập tức liền hiểu ra. Cao phu nhân là bộ hạ của Du thánh nữ, hiện tại Cao Hà đi theo bên cạnh Sở Mộ, điều này đã nói rõ vị Sở vương này quen biết với Du thánh nữ, Hoàng Vũ Phi căn bản không có ưu điểm nào xuất chúng, được lựa chọn quả thật phải có quan hệ với vị Sở vương trẻ tuổi này.
Lý Thanh Thanh cùng Hoàng Vũ Phi nghe xong không hiểu ra sao.
Hoàng Vũ Phi mở miệng hỏi trước:
- Phụ thân, vì sao cha gọi Sở Mộ huynh đệ là Sở vương ah?
Lý Thanh Thanh cũng mơ hồ, Sở Mộ không phải giống như bọn họ là vãn bối đi tới nơi này từng trải sao?
Cương chủ Hoàng Trạch Phong nhu nhu huyệt thái dương của mình, như thế nào mình sinh ra một đứa con đầu óc không linh quang như thế đây, Lý gia cô nương chậm chạp thì thôi, tốt xấu người ta là nữ tử, không cần phải quá thông minh, nhưng cơ nghiệp của mình cuối cùng cần lưu cho Hoàng Vũ Phi, với bộ dạng ngu ngốc của hắn chẳng phải sẽ bị hủy trên tay hắn sao!
- Vị này chính là Sở vương Tân Nguyệt Địa Sở Mộ. Tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, ngay cả hai người chúng ta còn cảm thấy mặc cảm. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ vị Sở vương đây cũng là hai tiểu thí hài không tiền đồ như hai đứa sao?
Cương chủ Hoàng Trạch Phong quát lớn.
Hoàng Vũ Phi cùng Lý Thanh Thanh đều ngẩn người, ánh mắt kinh sợ nhìn lên Sở Mộ.
Nguyên lai người này là vương giả của Tân Nguyệt Địa, ngang vai ngang vế cùng phụ thân của bọn họ!
Ban đầu bọn họ vẫn cho rằng Liễu Băng Lam mới là nữ vương của Tân Nguyệt Địa, mà Sở Mộ là vãn bối mà Liễu Băng Lam đưa theo lịch lãm cảnh đời mà thôi…
- Vũ Phi, con cũng phải cảm tạ Sở vương, không có cậu ấy con khẳng định không đạt được vĩnh cửu chúc phúc của Du thánh nữ đâu!
Lý Mạt Vũ nhận chân nói.
- Ah?
Hoàng Vũ Phi còn chưa khôi phục lại từ trong kinh ngạc, một thanh niên cùng tuổi với mình thoáng chốc biến thành nhân vật cấp bậc trưởng bối, điều này thật sự làm cho hắn không kịp thích ứng.
Sở Mộ khoát tay, nếu là đồng minh giúp đỡ là việc đương nhiên.
Sở dĩ Vũ Sa đem vĩnh cửu chúc phúc cấp cho Hoàng Vũ Phi, đương nhiên do Sở Mộ dùng ánh mắt ý bảo.
Kỹ năng vĩnh cửu chúc phúc là năng lực chủng tộc của Thiện Ác Nữ Vương sau khi tăng lên thực lực, dù không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng Vũ Sa muốn sản xuất vài chục bình cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, chẳng qua Vũ Sa rất thông minh, nàng hiểu được vật lấy hiếm làm quý, vì vậy luôn nghiêm khắc khống chế số lượng.
Sở Mộ biết trong tay nàng còn có vĩnh cửu chúc phúc còn cao cấp hơn, thứ này đương nhiên cũng xem là của hắn, trước cuộc chiến với Đường Trác hắn sẽ đi tìm nàng lấy về, nữ tử kia từ trên người hắn góp nhặt không ít tà khí, trợ giúp thực lực nàng tăng lên, dù sao Sở Mộ phải từ trên người nàng lấy lại một ít đồ vật mới xem như công bình.
- Sao lại thế này, Du thánh nữ lại có quan hệ gì với con vậy?
Khi về tới nhà, Liễu Băng Lam nghi hoặc hỏi thăm Sở Mộ.
- Chính là Vũ Sa!
Sở Mộ nói.
Liễu Băng Lam tỉnh ngộ, nữ nhân kia đúng thật là người giỏi giả tạo nhất trên thế giới này.
- Nàng bày một ít quân cờ trong Tranh Minh đại địa, những con cờ này cũng chỉ mới là nguyên mẫu, cần tài nguyên khổng lồ làm hậu thuẫn, con sẽ để cho nàng lại đây nói chuyện với mẹ!
Sở Mộ nói.
Hiện tại Tân Nguyệt Địa thứ gì cũng thiếu thốn, duy nhất chỉ có tài nguyên là dư dả, kho hàng cũng đã chất đầy, Thánh Vực chẳng khác gì kim khố không ngừng cung cấp tài nguyên cho Tân Nguyệt Địa.
Nhưng bởi vì Tân Nguyệt Địa nằm trong trạng thái phong bế thời gian quá lâu dài, rất khó phát sinh khai thông cùng bên ngoài, có thể nói hiện tại Tân Nguyệt Địa nằm trong trạng thái có tiền không chỗ dùng, nếu như Vũ Sa đã có nhiều quân cờ bày sẵn, vậy xem như Tân Nguyệt Địa làm nơi cung cấp tài nguyên cho nàng, như vậy những con cờ kia rất nhanh sẽ trở thành những thế lực cường đại ảnh hưởng đại cục.
Tân Nguyệt Địa là kho hàng, sở dĩ Vũ Sa hao hết tâm tư muốn nắm quyền lực tại Tân Nguyệt Địa là vì nàng cần có tài nguyên khổng lồ của nơi này.
Liễu Băng Lam gật gật đầu, dù sao hiện tại Vũ Sa cũng xem như người của mình, Liễu Băng Lam cũng không cần đối đãi với nàng khách khí làm gì.
- Con đối với vương quốc ẩn hình của nàng có ý kiến gì không?
Liễu Băng Lam hỏi.
- Cũng giống như lúc ban đầu ở Hướng Vinh thành cùng Vạn Vật thành của chúng ta, ở mặt ngoài hai tòa thành thị không có bất cứ dị thường nào, hết thảy đều vận chuyển thật bình thường, nhưng một khi nàng xuống mệnh lệnh cả tòa thành thị liền bị hoa yêu quân đoàn rậm rạp nuốt hết, biến thành hoa yêu quốc gia của nàng!
- Vương quốc ẩn hình này của nàng cũng là như thế, người bị nàng nắm trong tay càng ngày càng nhiều, tựa như mầm móng chôn dưới đất, điên cuồng sinh trưởng bên dưới, sẽ có một ngày lan tràn khắp cả Tranh Minh đại địa…ở dưới tình huống chưa có bất kỳ người nào phát hiện, nàng đã trở thành nữ vương không ngai…
Trước đó Sở Mộ cũng không có đánh giá gì với vương quốc của Vũ Sa, nhưng nội tâm của hắn hiện tại thật sự rung động!
Dã tâm của nữ nhân kia thật sự khổng lồ!