Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu thế lực cường đại, có bao nhiêu cường giả, Thần Tông vĩnh viễn đều là quyền uy nhất, bất luận là thế lực gì nói tới Thần Tông, kể cả Ô Bàn hải quân khổng lồ như vậy thì mỗi người cũng lộ ra vài phần kính sợ với Thần Tông, hơn nữa cơ hồ không có chuyện Thần Tông không dám quản.
Thần Tông địa vị siêu nhiên như thế, nhưng mà khi nói tới chuyện này thì Thần Tông lại bảo trì trầm mặc, bỏ qua bọn tội phạm chà đạp Tịch Tĩnh Lâm, rôt cuộc là tồn tại như thế nào mà làm Thần Tông ngay cả trừng phạt cũng không dám.
- Rốt cuộc là như thế nào, là có người nào đi cướp tât cả tài nguyên của Tịch Tĩnh Lâm?
Bàng Duyệt mở miệng hỏi.
- Tài nguyên cướp đi thì cướp đi, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là gốc Thế Chủ Thụ duy nhất đã tử vong rồi.
Tôn Huyền sư bình tĩnh nói ra.
- Tất cả đại chủng tộc từng phạm lỗi làm cho Thế Chủ Thụ dần dần biến mất trên thế giới này, mà bây giờ gốc Thế Chủ Thụ cuối cùng cũng bị lòng tham không đáy kết liễu, cái gọi là ước định của tất cả đại chủng tộc kỳ thật căn bản chính là trò cười.
Tôn Huyền sư ngữ khí rất nặng, nhìn ra được hắn vô cùng tức giận với những người kia!
Trên thực tế tuyệt đại đa số chỉ trích những tội nhân kia chính là Huyền sư, bởi vì chỉ có Huyền sư mới biết rõ nhất trên thế gian linh vật, huyền vật, tiên vật đều không thể rời khỏi Thế Chủ Thụ ân cần săn sóc, những tội nhân kia giết chết Thế Chủ Thụ hoàn toàn chỉ là vì lợi ích trước mắt, bởi vì kế tiếp rất nhiều tài liệu hi hữu sẽ vì Thế Chủ Thụ biến mất mà diệt sạch.
- Ta không rõ Thế Chủ Thụ đã không thể thỏa mãn nhu cầu của tất cả đại chủng tộc, vì cái gì những người kia lại làm tội nhân thiên cổ xâm nhập vào Tịch Tĩnh Lâm, cũng giết chết Thế Chủ Thụ nữa?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Hừ, vô tri!
Tôn Huyền sư lập tức hừ lạnh một tiếng.
Tôn Huyền sư mở miệng nói:
- Ngươi có biết một gốc Thế Chủ Thụ có thể nuôi sống bao nhiêu sinh vật? Một vạn, mười vạn, trăm vạn? Đương nhiên không phải! Thế Chủ Thụ ân cần săn sóc sinh vật phải dùng ức mà tính, nó đem cổ năng lượng khổng lồ đó rót vào trong người sinh vật, không chút khoa trương nói cho ngươi biết chỉ dòng năng lượng này có thể đào tạo một sinh vật thần cấp trong vòng trăm năm đấy.
- Thần cấp?
Bàng Duyệt nháy mắt mấy cái, không biết thần cấp rốt cuộc là cấp bậc gì.
Tôn Huyền sư nghiêng mắt nhìn qua Bàng Duyệt, lại không có trả lời.
- Nói như vậy trong Tịch Tĩnh Lâm có sinh vật thần cấp hay sao, vì cái gì còn cho những người kia thực hiện được?
Diệp Hoàn Sinh hỏi.
- Tịch Tĩnh Lâm có nhiều sinh vật, Thế Chủ Thụ ân cần săn sóc rất nhiều sinh vật. Trong đó kể cả sinh vật không tuân thủ ước định, nhưng chúng chiếm được phần rất lớn nhưng tai nạn chân chính tiến đến lại lại bỏ mặt. Sinh vật chịu ân huệ không ra tay toàn bộ, cũng phải nói lại trước kia, nguyên nhân Thế Chủ Thụ bị diệt sạch, nó vừa là thần thụ hoàn toàn kính dâng không có bất kỳ dã tâm nào, mặc dù nói có thủ hộ giả tồn tại, nhưng mà thủ hộ giả cuối cùng cũng không thể ngăn cản đám sinh vật khổng lồ muốn cướp đoạt.
Tôn Huyền sư nói ra.
- Tham dự sự kiền lần đó có bao nhiêu người?
Sở Mộ hỏi.
Tôn Huyền sư lắc lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết là chết rất nhiều người, nhưng không biết tham dự có bao nhiêu người, bọn chúng tham lam, nhưng bọn chúng cũng trả cái giá vô cùng thảm trọng. Bị thủ hộ giả của Thế Chủ Thụ chôn vùi vĩnh viễn trong Tịch Tĩnh Lâm.
Nói đến đây khóe mắt Tôn Huyền sư nổi lên một tia đắng chát, không biết làm sao.
Nghe được Tôn Huyền sư nói lời này thì trong lòng Diệp Hoàn Sinh, Bàng Duyệt, Triêu Lãnh Xuyên sinh ra kinh hãi, nhưng cuối cùng chuyện này cũng không liên quan gì tới mình. Cảm xúc cũng sẽ không có biến hóa quá lớn.
Trong nội tâm Sở Mộ vẫn lăn lộn, hắn đã suy đoán ra chuyện của Trữ Mạn Nhi vô cùng phức tạp, thật không nghĩ phức tạp như vậy.
Nàng chính là tiểu thiếu nữ được Thế Chủ Thụ che chở, mà hôm nay Thế Chủ Thụ cuối cùng đã nhạt nhòa, mà truyền thừa lực lượng của Thế Chủ Thụ thì sứ mạng mà nàng gánh vác cũng rất nặng nề.
Trữ Mạn Nhi yếu ớt vào đêm tối mưa gió trốn trong ngực của mình khóc rống lên, thời điểm sáng sớm nắng ấm thì giống như tinh linh điệp vây chung quanh mình. Hai chủng hình ảnh này khắc sâu vào nội tâm của Sở Mộ, liên hệ tới tội ác như thế, trong nội tâm Sở Mộ cũng càng muốn gặp lại nàng.
- Tốt, có lẽ lòng hiếu kỳ của các ngươi đã được thỏa mãn, Tiểu Tiểu, tuổi ngươi không còn nhỏ, nên có một chút ý nghĩ của mình, bị người khác sai sử đi làm tai mắt của người khác cũng đừng xông lên phía trước, như vậy chỉ làm ngươi lâm vào nguy hiểm mà thôi.
Tôn Huyền sư nói ra lời thấm thía.
- Ah, Tiểu Tiểu hiểu.
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Tôn Huyền sư biết rõ muốn tiểu thiếu nữ này hiểu còn phải tôi luyện nhiều, hắn liếc mắt nhìn bốn người, mở miệng nói:
- Chất nữ của ta cái gì cũng tốt, người cũng xinh đẹp, nhưng mà suy nghĩ đơn thuần có chút ngu xuẩn, mấy vị là bằng hữu của Tiểu Tiểu cũng nhìn ra được lịch duyệt của nàng rất kém, cho nên sau này nên chiếu cố nàng nhiều hơn.
- Cái này không có vấn đề.
Diệp Hoàn Sinh lập tức trả lời.
- Các vị cứu chất nữ của ta còn không nói lời cảm tạ, lần này các ngươi chỉ cần trả phí tổn huyền vật thôi, huyền còn lại các ngươi giữ lại đi, các ngươi cũng không dễ dàng.
Tôn Huyền sư đứng lên, cũng không đợi bốn người nói lời cảm tạ đã rời đi.
- A? Cám ơn Tôn thúc thúc.
Tiểu Tiểu vội vàng nói một câu.
Tiểu Tiểu biết rõ đại bộ phận Huyền sư đều có bệnh, đó chính là dù thân nhân giới thiệu thì phí tổn vẫn phải thu, mà giao dịch mười bốn vạn huyền này làm Tôn Huyền sư tiêu hao đại lượng tinh thần lực, tiền mua phí tổn tinh thần lực này có người xếp hàng dài chờ đấy, Tôn Huyền sư như vậy rất khó được.
- Cám ơn cái gì, đừng gây phiền toái là được rồi, bằng không thì ta làm sao bàn giao với phụ thân của ngươi đây.
Tôn Huyền sư khoát khoát tay, thân ảnh biến mất trong tiểu lâm.
Tôn Huyền sư rời đi, ánh mắt Tiểu Tiểu giảo hoạt nhìn qua bốn người, có chút hưng phấn nói ra:
- Ngươi vừa rồi nghe thúc thúc ta nói không? Những người kia đang đi tìm hạ lạc hạt giống Thế Chủ Thụ hạt đấy!
- Đúng vậy a, như thế nào?
Triêu Lãnh Xuyên phản ứng chậm nửa nhịp.
- Bọn chúng có thể tìm, chúng ta vì cái gì không thể tìm, đây chính là hạt giống Thế Chủ Thụ đấy, nếu như đào tạo thì chúng ta sẽ có hạt giống của Thế Chủ Thụ duy nhất trên đời, có thể đạt được hồn sủng phi thường hùng mạnh.
Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy kích động nói ra.
"..."
Sở Mộ nhìn qua bộ dáng của Tiểu Tiểu như vậy, lập tức im lặng.
Xem ra Tôn Huyền sư nói lời kia cô nương này tiến tai trái ra tai phải, căn bản không hiểu chuyện này kỳ thật không phải bọn họ có thể nhúng tay vào được.
- Hỏi Sở Mộ đi, hắn là lão đại của chúng ta.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Này, Sở Mộ, ta kỳ thật có được ít manh mối, có nghĩ qua chúng ta nên đi tìm hạt giống Thế Chủ Thụ hay không...
Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn qua Sở Mộ.
- Ta thấy như vậy thôi đi, vừa rồi Tôn Huyền sư đã nói những người kia đều phi thường mạnh mẽ, nhân vật mạnh tới mức một tay che trời, chúng ta mạo muội can thiệp vào...
Bàng Duyệt có chút bảo thủ nói ra.
- Sở Mộ, ngươi nói mau đi.
Tiểu Tiểu bỏ qua ý kiến của Bàng Duyệt, nhìn qua một mình Sở Mộ.
- Có thể.
Sở Mộ gật gật đầu.
"..."
Bàng Duyệt nhìn qua Sở Mộ trả lời sảng khoái như vậy, lập tức im lặng.
Sở Mộ thằng này không phải cảm thấy nàng giống Diệp Khuynh Tư nên nàng nói gì nghe nấy à?
- Vậy thì quá tốt, ta sẽ đi tìm hiểu thêm bây giờ... Có tin tức thì chúng ta lập tức đi tìm hạt giống Thế Chủ Thụ.
Tiểu Tiểu vẻ mặt tươi cười nói ra.
Sở Mộ đáp ứng Tiểu Tiểu cũng không phải bởi vì nàng lớn lên có chút giông Diệp Khuynh Tư, mà là Sở Mộ đang tuân thủ hứa hẹn với một cô gái.