Loan Thành là một thành thị lớn, nơi này thừa thải tinh thạch đặc thù, loại tinh thạch này không có bất kỳ năng lượng nào, nhưng nó có thể làm vật phẩm trang sức.
Cơ hồ mỗi một tòa kiến trúc đều khảm nạm tinh thạch xinh đẹp, một ít người chưa bao giờ tới Loan Thành khi bước vào nơi đây sẽ bị hào quang lóe mất làm sững sờ, cũng tỷ như nói Diệp Hoàn Sinh là gia hỏa thần kinh to lớn này.
Thời điểm tiến vào thành thị thì Diệp Hoàn Sinh cố ý chạy đến bên cạnh công trình kiến trúc, hắn bảo Ban Lan Ma Hổ của mình cạy tinh thạch trne nhà cửa ra.
Biết rõ hành vi của Diệp Hoàn Sinh thì Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Bàng Duyệt đều giả bộ như không biết hắn.
Dầu gì cũng là cường giả Hồn Tể nhưng không ngờ lại đi làm chuyện không có tiền đồ này.
Diệp Hoàn Sinh thu thập rất nhiều tinh thạch thì phát hiện những tinh thạch này không có chút năng lượng nào, lập tức vẻ mặt khinh thường:
- Hại ta cục hứng một hồi, thì ra là một ít đá phế vật giống tinh thạch mà thôi, không có một chút năng lượng.
- Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra nếu những tinh thạch này là tinh thạch chúng ta dùng cường hóa hồn sủng thì thành thị này phải rất giàu có đấy.
Bàng Duyệt xem thường nói ra.
- Trước tìm chỗ đặt chân a.
Sở Mộ nói ra.
Bây giờ là giữa trưa, mặt trời treo trên cao, bốn người Sở Mộ vừa mới lịch lãm rèn luyện trong rừng rậm ra ngoài, đã rất mệt mỏi.
Trong rừng rậm lúc trước đúng là tụ bảo bồn mà, hiệu suất tầm bảo của Ly lão nhân đúng là phi thường cao, bốn người bôn ba khắp nơi trong rừng rậm đó đạt được không ít huyền vật, Ly lão nhân tính toán đại khái cũng được tám vạn huyền.
Bọn người Sở Mộ đi lại trong rừng rậm này chừng nửa năm đạt được tám vạn huyền. Loại hiệu suất này vô cùng cao đấy.
Tìm được một nhà trọ trong khu giàu sang, mỗi người một gian phòng, ba nam nhân chuyện đầu tiên là nằm trên giườn ngáy o..o..., nữ nhân thì thư thư phục phục ngâm mình trong nước nóng.
Trong cái rừng rậm kia tuy cũng có một ít nước suối tắm, mà dù sao cũng là bên ngoài, tắm rửa không được thư thái cho lắm. Nhất là loại người như Diệp Hoàn Sinh tồn tại, hiện tại Bàng Duyệt không muốn làm chuyện gì cả, nàng chỉ muốn tắm mà thôi...
Đến chạng vạng tối thì nghỉ ngơi một chút sau buổi trưa tới khi mọi người khôi phục tinh khí thần, thời điểm ban đêm thì đi dạo Loan thành.
Cảnh đêm Loan Thành rất đẹp. Nhất là những tinh thạch xinh đẹp kia, cả thành thị đều có hào quang năm màu.
Suy nghĩ ban đầu của Sở Mộ chính là thanh lý sạch huyền vật đạt được, sau đó đổi lấy huyền vật cần thiết cho mình.
Phải xử lý thì tự nhiên đi tới nơi giao dịch rồi.
Có lẽ do Bàng Duyệt dẫn đường cho nên đi tới con đường cáng sáng, cuối cùng là tới khu chợ trang sức...
Nữ nhân cũng không cách nào ngăn cản được hào quang của những thứ lập lòe, Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư đi dạo cũng là như vậy.
- Tính toán, các ngươi chọn đi, thuận tiện tìm mấy Huyền sư cao cấp, ta đi tới khu giao dịch.
Sở Mộ nói ra.
- Tốt.
Bàng Duyệt không chút do dự gật đầu. Con mắt của nàng không rời khỏi những đồ trang sức kia.
- Ta đây đi tìm Huyền sư.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
...
Một đường hỏi thăm nên Sở Mộ rất dễ dàng tìm được nơi giao dịch.
Người đi qua đi lại trong nơi giao dịch, tầng thứ nhất là đại sảnh giao dịch to lớn.
Người trong đại sảnh giao dịch hỗn tạp, tiến hành một ít giao dịch giá rẻ đều ở đây.
Tầng thứ hai là giao dịch lớn, tầng thứ ba chính là chỗ đấu giá. Những thứ đáng giá giao dịch đều đặt ở tầng thứ ba đấu giá cả.
Một hồi đấu giá hội phải mất mười ngày nửa tháng tuyên truyền, Sở Mộ không có gì hứng thú ngây ngốc ở tòa thành thị này quá lâu, cho nên trực tiếp đi tới tầng thứ hai xử lý những thứ vụn vặt kia.
- Công tử, ngươi cần trợ giúp gì không?
Một nữ tử trẻ tuổi mỉm cười nhìn qua Sở Mộ, ngọt ngào nói ra.
- Ta có chút huyền vật phải xử lý.
Sở Mộ nói ra.
- Tốt, xin hỏi huyền vật của ngài giá trị bao nhiêu. Một trăm huyền hay ngoài một ngàn huyền, hay là ngoài một vạn huyền?
Tiểu thư tiêp đãi nói ra.
- Một vạn trở lên.
Sở Mộ lạnh nhạt nói ra.
Con mắt nữ tử này sáng ngời, đồ vật giá trị ngoài năm ngàn huyền đã tiến hành đấu giá rồi.
Nữ tử lập tức cúi đầu thật sâu, ngọt ngào nói ra:
- Tốt, mời ngài theo ta, chúng ta sẽ thỉnh giám bảo sư cho ra cái giá thích hợp nhất.
Sở Mộ đi theo tiểu thư tiếp đãi đi trong hành lang.
Hành lang rộng chừng ba mét, thời điểm đi tới có hai nam tử đi ra, hai người này vừa đi vừa nói chuyện.
- Khang đại nhân bảo chúng ta tới cứ điểm thành Tịch Tĩnh Lâm.
Nam tử cằm dài nói ra.
- Đi chỗ đó? Đi chỗ đó làm cái gì?
Nam tử mặt tàn nhan nói ra.
- Ta cũng không biết, ý của đại nhân chúng ta nghe theo là được.
Nam tử cằm dài nói ra.
- Nói thật, ta thật sự không muốn tới chỗ đó, lần trước người Nguyên Tố Tông và Vong Linh Cung chết không biết bao nhiêu người, hơn nữa ta nghe người thế lực khác chết vô số.
Nam tử tàn nhan nói ra.
- Ai, chuyện là thế nào, chỗ tốt đều bị người Nghiễm Hàn Điện lấy đi, thế lực khác chết nhiều người như vậy, ai lại dám lên tiếng chứ? Ngươi nói một chút, đến bây giờ ngươi có biết bao nhiêu đại nhân vật tham gia vào hay không, cấp bậc của chúng ta còn không phải làm chân chạy cho Khang đại nhân hay sao, nếu người ta ra lệnh chúng ta dám không theo sao?
- Nhưng mà ta nghe nói Tịch Tĩnh Lâm hiện tại hình như tan đàn xẻ nghé rồi, không có sinh vật mạnh mẽ nữa. Hơn nữa sau chuyện lần trước thì tất cả thế lực lớn hoặc là nhân vật danh tiếng bị Thần Tông nhìn chằm chằm vào, bọn họ hiện giờ đâu dám xuất hiện ở Tịch Tĩnh Lâm.
Sở Mộ vừa đi ra khỏi Tân Nguyệt Chi Địa không lâu, cũng không quá hiểu rõ cách cục thế giới này bao nhiêu cả, cho nên người khác nói tới chuyện liên quan tới thế lực lớn thì Sở Mộ cũng thuận tiện lắng nghe, như vậy có thể giúp cho mình hiểu được nguyên vẹn về Ô Bàn đại địa cùng Tranh Minh đại địa.
Hai người này nói xong thì đi xuống cầu thang, rời khỏi nơi giao dịch.
- Cô nương, Tịch Tĩnh Lâm là địa phương nào?
Sở Mộ hiếu kỳ hỏi.
- Ah, nơi đó là cấm địa nổi danh của Ô Bàn đại địa, nó nằm gần Ốc Tích sơn mạch, nơi đó từng có thời gian rất dài nhân loại không dám bước vào, nhưng hình như nhiều năm trước phát sinh một chuyện rất nghiêm trọng, Tịch Tĩnh Lâm bỗng nhiên khô bại.
Tiểu thư tiếp đãi nói ra.
Tiếp đãi tiểu thư biết rõ tự nhiên có hạn, Sở Mộ cũng chỉ hiếu kỳ hỏi mà thôi, cũng không có chính thức đi dọ thám biết ý nghĩa.
Đến trong phòng đã có một lão nam nhân chờ đợi.
Lão nam tử khách khí bảo Sở Mộ ngồi xuống, Sở Mộ đưa vài vật phẩm ra ngoài.
Sở Mộ trực tiếp đem không gian giới chỉ chứa huyền vật cho lão nhân giám định xem.
Sau khi hồn niệm giám định sư tiến vào thì cả người lập tức có tinh thần, mở miệng hỏi:
- Công tử muốn đấu giá?
- Ta không có nhiều thời gian như vậy, ngươi xem mà định giá cả đi.
Sở Mộ nói ra.
Nếu tốn thời gian mười ngày nửa tháng thì Sở Mộ còn không bằng đi lịch lãm rèn luyện.
Giám định sư có chút kinh ngạc, tuy huyền vật trong không gian giới chỉ này huyền vật vụn vặt chiếm đa số, nhưng huyền vật giá trị ngoài năm ngàn huyền không ít, dưới tình huống bình thường đem huyền vật ngoài lục cấp ra đấu giá mới tốt, nếu đấu giá chúng thì giá trị cũng tăng lên.
- Công tử, ngài xác định không tiến hành đấu giá?
Giám định sư nghiêm túc hỏi một câu.
- Ân, nhưng các ngươi cũng nên cho ta cái giá phù hợp.
Sở Mộ nói ra.
- Chuyện này là đương nhiên.
Giám định sư nghiêm túc nói ra.
- Vậy cho giá đi.
Sở Mộ cũng không nói nhảm.
- Tiểu Tiểu, ngâm bình trà ngon cho vị công tử này đi.
Giám định sư nói với nữ tử sau lưng, nói xong lại nói với Sở Mộ:
- Công tử tin được chúng ta thì xin chờ một lát, có thể cho ta đem không gian giới chỉ của ngài ra ngoài xem xét không...
- Cầm đi đi.
Sở Mộ căn bản không lo lắng nhà đấu giá nuốt riêng, bên trong có bao nhiêu huyền vật Ly lão nhân đã kiểm tra rõ ràng cho Sở Mộ cả rồi.
Giám định sư cười rộ lên, đem chiếc nhẫn cẩn thận cất kỹ, thời điểm đi vào hậu trường thì nhìn thoáng qua nữ tử Tiểu Tiểu kia.
Giám định sư bất động thanh sắc nói với nữ tử này.
- Tâm sự với công tử này, là đại tài chủ ngoài năm vạn huyền...
Trong mắt nữ tử hiện ra một tia không kiên nhẫn, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng tươi cười, chậm rãi đi lên phía trước. Đại tài chủ càng trẻ tuổi càng khó đối phó, ở chỗ này có một thời gian ngắn Tiểu Tiểu đã hiểu rõ đạo lý này.
- Xin chào, tiểu nữ tử là Tiểu Tiểu, công tử xưng hô như thế nào.
Du Du đặt bình trả bên cạnh Sở Mộ, bảo trì mỉm cười nói.
- Sở Mộ.
Sở Mộ vừa mới nhắm mắt dưỡng thần, nữ tử đặt câu hỏi thì hắn miễn cưỡng mở mắt ra.
Sở Mộ giương mắt nhìn thoáng qua cũng chỉ là phản ứng bình thường, mặc kệ đối phương thường ngày xinh đẹp cỡ nào, Sở Mộ cũng tiêp tục nhắm mắt dưỡng thần, chẳng muốn liên hệ với người làm ăn.
Nhưng mà lần này Sở Mộ giương mắt ra nhìn thì ánh mắt lại mở to vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử này vài giây.
Tiểu Tiểu có chút tức giận, cúi đầu châm trà cho Sở Mộ, trong nội tâm thầm mắng, tại sao trong Loan Thành này đều là quý công tử tự phụ và háo sắc như vậy.
- Công tử thỉnh uống trà.
Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói ra.
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu, uốn cạn nước trà, trong nội tâm buồn bực nói thầm: cô bé này lớn lên có chút giống Khuynh Tư.
Sở Mộ giương mắt nhìn một sát na kia thực tưởng rằng nàng là Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư lông mày thật đẹp, con mắt của nàng nhu hòa, đôi má nhỏ nhưng không mất no đủ, vừa vặn có khí chất đặc biệt thanh dật xuất trần, lại càng có ý vị sâu xa.
Mà nữ tử tên là Tiểu Tiểu này có năm phần tương tự Diệp Khuynh Tư, khí chất đã có bảy phần, bởi vì Sở Mộ có thể cảm giác được mặc dù là mỉm cười khách sáo, cô gái này vẫn bảo trì gương mặt lạnh nhạt.
Lắc lắc đầu, Sở Mộ nở nụ cười khổ.
Xem ra có một đoạn thời gian rất dài không có nhìn thấy Diệp Khuynh Tư thì trong lòng nhớ nàng, nhìn thấy một người tương tự nàng thì xuất hiện ảo giác trong tích tắc.