Ba vạn huyền có thể đánh động Sở Mộ?
Nếu không phải nhìn thấy hải tặc giá cao như vậy, Sở Mộ là một hồn sủng sư chúa tể đỉnh phong còn chạy tới chỗ đám hải tặc này phí thời gian như vậy?
Bất kể là đầu hải tặc hay tài nguyên cất đấu trong hang ổ hải tặc, Sở Mộ muốn toàn bộ, Tân Nguyệt Chi Địa mặc dù là dồi dào, cần phải phát triển, tài chính đưa vào là cái động không đáy, cho dù vơ vét bao nhiêu đi nữa thì có thể biến Tân Nguyệt Chi Địa thành cường quốc sao?
Treo thưởng ba vạn huyền, loại giá này tuyệt đối có thể mời đại giá của chúa tể đỉnh phong, ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Tai Chu Đế tràn ngập khí tức cường đại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng và chuyên chú hơn.
Thời điểm ở thành Bất Hủ thì Sở Mộ đã gặp được một con Tai Chu Đế, lúc ấy Sở Mộ không phải là bán ma nên nhìn thấy Tai Chu Đế đã tim đập chân rung, có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên Sở Mộ cảm thấy chán ghét thật mạnh với Tai Chu Đế!
Hải tặc đại thủ lĩnh Trác Thanh tức giận ra lệnh, lập tức cho Tai Chu Đế vung vẫy tám cái chân như liêm đao của nó lên, lập tức có đánh ra mấy trăm trảm phong.
- Bá!!! Bá!!!! Bá...
Từng gợn sóng hiện ra ngoài, uy thế tràn ra khắp nơi, ngay cả biển cả cũng phải mở ra một đường.
Hai mắt Dạ chăm chú nhìn qua Sở Mộ, con mắt của Dạ có thể nhìn thấy toàn bộ quỹ tích của công kích.
Dạ vô cùng tự tin với năng lực né tránh của mình, loại công kích trình độ này dù dày đặc hơn nữa nó cũng dám tiếp cận Tai Chu Đế với tám cái chân đang vung vẫy.
Thân ảnh thật dài kéo ra làm cho người ta hoa mắt. Trác Thanh có chút sững sờ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy sinh vật nào tiến gần Tai Chu Đế khi nó vung liêm đao cả.
Càng làm cho Trác Thanh kinh ngạc là đối phương vẫn lông tóc không tổn thương.
Nữ thủ lĩnh Thường Phi đứng sau lưng Trác Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhiều khi Thường Phi nhìn thấy đại thủ lĩnh Trác Thanh vừa ra tay thì địch nhân sẽ bị đánh thành thịt nát!
- Toái Mộng Nhất Kích!
Sở Mộ đọc tên kỹ năng.
Thời điểm né tránh được công kích của địch nhân thì đó là thời điểm công kích.
Đột nhiên thân ảnh của Dạ biến mất tại chỗ, chỉ thấy một đạo bóng đen trực tiếp xuyên qua thân thể của Tai Chu Đế. Tốc độ thật nhanh!
Một lát sau Dạ đã dùng Toái Mộng Nhất Kích xuyên qua vị trí đầu của Tai Chu Đế, lập tức công kích vào mắt của Tai Chu Đế!
- Xèo...xèo...
Tai Chu Đế lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Con mắt của Tai Chu Đế không phải dùng để quan sát, nhưng trực tiếp đục một lỗ cũng làm nó bị thương nặng, trong ấn tượng của Sở Mộ thì con mắt của Tai Chu Đế có thể phóng thích kỹ năng.
Tai Chu Đế táo bạo nhảy loạn lên. Thân hình của nó công kích lugn tung trên mặt đất, trên bãi biển lập tức xuất hiện khói bụi mù mịt.
Sở Mộ không cần ngạnh kháng với Tai Chu Đế làm gì, quyết đoán kéo dài khoảng cách với Tai Chu Đế ra một đoạn!
Con mắt của Tai Chu Đế có máu chảy ra ngoài, sền sệt rơi xuống mặt đất, qua một hồi lâu cảm xúc của Tai Chu Đế mới ổn định lại, nó dùng liêm đao cảm ứng vị trí của Dạ, phẫn nộ lạnh như băng tập trung vào Dạ đã làm nó bị thương.
Miệng lớn của Tai Chu Đế tràn ngập răng nanh mở ra, thoáng chốc tơ nhệnh màu trắng bắn ra ngoài.
Tinh dính của tơ nhện rất mạnh, chỉ cần hơi dính một chút thì hành động sẽ trở nên chậm chạp. Nếu như bị khỏa bao lại thì thú hệ lực lượng mạnh hơn nữa cũng không thoát được.
Phạm vi tơ nhện rất rộng, thậm chí căn bản không có chỗ cho Dạ né tránh.
Tơ nhện sền sệt bao phủ, trên bàn tay của Sở Mộ có hỏa diễm bao phủ, hắn biết rõ Dạ khó thoát khỏi phạm vi bao phủ của tơ nhện.
Nhưng mà động tác của Dạ còn nhanh hơn Sở Mộ nhiều, thân ảnh của nó xuât hiện yêu ảnh đặc thù, yêu ảnh này hoàn toàn là màu đen, giống như lớp màn trong suốt bao phủ Dạ.
- Xích!!!!
Dạ phát ra một tiếng gáy gọi, yêu ảnh này hóa thành hắc ám phong bạo, dùng Dạ làm trung tâm xoay tròn cực nhanh. Trong khoảnh khắc đã quét qua tơ nhện bay tới.
Nhìn thấy Dạ hung hãn như vậy, Sở Mộ vội vàng thu ma diễm trong tay lại, rất rõ ràng bản thân mình lo lăng rồi, trong khoảng thời gian Dạ ở yêu mộ đã khống chế các loại kỹ năng cường đại hơn, cũng tỷ như yêu ảnh vừa rồi chính là cổ xưa chi lực.
Dạ đã nắm giữ lực lượng này tới mức lô hỏa thuần thanh, phòng ngự chuyển biến và tiên công biến đổi cực nhanh.
Quả nhiên yêu ảnh hắc ám xuất hiện trên người của Dạ thì giống như quỷ hồn cường đại tiến vào bong tối, từ đầu đến cuối đi theo sau lưng Dạ.
Lúc này đây Dạ thi triển yêu ảnh đương nhiên là vì muốn tấn công.
Vẫn là Toái Mộng Nhất Kích mạnh nhất, kèm theo đó là hiệu quả yêu ảnh, Toái Mộng Nhất Kích chính là tiêu chí vương giả của Dạ ở yêu mộ!
Thân ảnh tối đen hiện ra lần nữa, một đạo bóng tối tử vong di động trong khoảng khắc, từ phia trước Tai Chu Đế xuyên ra sau.
- Phốc...
Huyết dịch tanh nồng phun ra từ thân thể của Tai Chu Đế, cũng đục lỗ thủng lớn trên người Tai Chu Đế.
Đứng trên lưng Tai Chu Đế chính là đại thủ lĩnh Trác Thanh đã ngây người, thân là cao niệm Hồn Tể, bản thân của hắn không nhìn rõ công kích của địch thủ, càng không biết Tai Chu Đế bị đánh trọng thương như thế nào.
Tai Chu Đế lại điên cuồng lên lần nữa, nhưng mà không ngăn cản được máu tươi phun ra ngoài, giống như mưa to rơi xuống bờ biển.
- Đây là mộng thú... Đây là mộng thú.
Đồng tử của Trác Thanh mở lớn, bản thân Tai Chú Đế là cấp chúa tể đỉnh phong nhưng ở trước mặt mộng thú lại giống như hài tử vậy, thực lực căn bản không cùng cấp bậc.
Đám hải tặc chiến đấu với Tân Nguyệt hải quân chung quanh cũng chú ý tới cuộc chiến đấu ở bên này, vốn tất cả mọi người cho rằng đây là một cuộc chiến đấu thảm thiêt, dù sao cũng là người mạnh nhất của hai bên đấu với nhau.
Nhưng mà đừng nói đám hải tặc tín ngưỡng Trác Thanh kinh ngạc, cho dù là Tân Nguyệt hải quân cũng không nghĩ tới vương của mình co thể trong thời gian ngắn đánh trọng thương đối thủ!
Trên thực tế Sở Mộ cũng bất ngờ, thì ra đại thủ lĩnh Trác Thanh của hải tặc lại không chịu nổi một kích.
Đương nhiên chuyện này lại lần nữa chứng minh sự khủng bố của Dạ, địch nhân ngang cấp trước mặt nó giống như con nít.
Đối với thực lực của Dạ phải định vị thêm lần nữa, Sở Mộ cảm thấy cần phải đánh giá Toái Mộng Nhất Kích thêm lần nữa, số lượng hải tặc quá nhiều, nếu tiếp tục như vậy người bên Sở Mộ sẽ bất lợi.
Sau khi bị kich thương thì Trác Thanh giống như chim sợ cành cong, Tai Chu Đế lui ra xa khỏi Dạ, vội vàng đem thân thể đầm đìa máu tươi vùi vào trong đất, đã không dám mạo hiểm nữa.
Nêu bị công kích thêm lần nữa thì Tai Chu Đế cách tử vong không xa.
Sau khi Tai Chu Đế bại thì sĩ khí của Tân Nguyệt hải quân tăng lên cao.
Đại thủ lĩnh hải tặc thất bại đã chứng minh Tân Nguyệt Chi Địa Vương Cường đại!!
Mà đám hải tặc lúc này chứa lấy lại tinh thần của mình.
Ngay cả đại thủ lĩnh Trác Thanh cũng bị đánh bại dễ dàng, bọn họ tái chiến thêm chẳng phải hi sinh tính mạng vô ích hay sao?
Một khi mất đi chiến ý, hải tặc nhu nhược, ích kỷ, khiếp đảm đã thể hiện ra hoàn toàn, cục diện chiến trường cũng xuất hiện xu thế nghiêng qua một phía.
Cùng lúc đó Viên Tuế suất lĩnh năm trăm yêu linh quay ngược trở lại.
Đám yêu linh này tới vô ảnh đi vô tung, thời cơ xuất hiện phi thường thích hợp, ngay vào lúc ý chí chiến đấu của hải tặc sa sút thì tiến lên, giống như tử thần thu gặt tính mạng của hải tặc.
Hải tặc và quân chính quy chênh lệch chính là như vậy, hải tặc chỉ là một đám vô tổ chức, chung ích kỷ và tham lam, một khi nhân vật dẫn đầu bại thì chúng sẽ chia rẽ, nhân số nhiều hơn nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Viên Tuế mang theo năm trăm yêu linh một đường giết qua, nhanh chúng tụ hợp với người mình.
Sau khi tụ hợp thì Viên Tuế cố ý dùng tinh thần chi âm nhắc nhở Sở Mộ:
- Sở vương, ở vị trí cát sỏi của bãi biển có quân đoàn yêu linh, ngài phải cẩn thận!
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua chỗ cát sỏi của bãi biển, khó trách khỏi cảm giác không thoải mái, thì ra nơi đó là một đám vong linh.
Thì ra tướng lãnh Trác Thanh của hải tặc làm sao có thể dễ thua như vậy.
Thông qua kỹ năng chủng tộc của Tai Chu Đế chạy trốn ra xa xa, Trác Thanh lại xuất hiện bên cạnh bờ biển cát sỏi.
Ánh mắt của hắn quét mắt nhìn qua hải tặc đang tan rã, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm!
- Một đám sợ chết!
Đại thủ lĩnh Trác Thanh hừ lạnh một tiếng.
Bọn hải tặc Ám hải này hắn tiếp nhận thời gian không dài, tuy gần đây có hơi ra dáng tổ chức, nhưng cuối cùng cũng không thể so được với quân chính quy.
Đám phế vật này chết thì chết, dù sao số lượng hải tặc quá nhiều, vì lợi ích khổng lồ nên muốn tụ tập hải tặc lần nữa quá dễ dàng.
Thuộc hạ người chết thì chết, đại thủ lĩnh Trác Thanh sẽ không có chút thương cảm với chúng.
Nhưng mà nam tử trước mặt này lại mang lại sỉ nhục cho hắn, đây là chuyện Trác Thanh không cách nào dễ dàng tha thứ, cho dù như thế nào hắn cũng muốn giết chết thằng này.
Trên mặt của Trác Thanh nổi gân xanh, miệng vết thương trên người Tai Chu Đế bắt đầu khép lại.
Sinh mệnh lực của sinh vật trùng hệ vô cùng ương ngạnh, không có một lần giết ngay tại chỗ thì chúng rất nhanh tro tàn lại cháy.
Đương nhiên Trác Thanh cũng biết Tai Chu Đế là không thể trông cậy vào, so với con mộng thú kia thì nó không cùng cấp độ.
Trác Thanh niệm chú ngữ, đã lâu rồi hắn không triệu hoán hồn sủng này ra chiến đấu!
Tử khí từ chung quanh Trác Thanh khuếch tán ra ngoài, gió lạnh mang theo tiếng gào khóc, gió lạnh cuốn đi tất cả.
Trong chốc lát khu vực bãi biển biến thành hung địa, Trác Thanh đứng trên lưng Tai Chu Đế, cuồng vọng cười to giống như quỷ vương.
- Sở Mộ, đó là Lệ Thi Tương Quân của Trách Thanh!
Xa xa Hải Thiếp cảm giác được cái khí tức kinh khủng kia thì lên tiếng nhắc nhở Sở Mộ.
- Hải quân chúng ta không cho phép có sinh vật dựa vào giết chóc này tồn tại, Trác Thanh vẫn dấu kín một con hồn sủng thi hệ, sau khi hắn bại lộ thân phận hải tặc thì ba gã chấp pháp viên của hải quân đã bị Lệ Thi Tương Quân giết chết!
Hải Thiếp cố ý nhắc nhở Sở Mộ, chính là muốn Sở Mộ biết rõ Trác Thanh này có Lệ Thi Tương Quân còn mạnh hơn Tai Chu Đế rất nhiều.