Sắc mặt Lý Húc thật khó xem, ma nhân kia liên tiếp đánh bại hai gã đại tướng của hắn không nói, không ngờ còn muốn chiến vị cảnh chủ thứ ba, đây không phải quá xem thường Vân Cảnh!
- Hừ, cuồng vọng tự đại!
Cương thống Ngô Trấn hừ lạnh một tiếng.
Đối phương rõ ràng đã bị trọng thương, không ngờ vẫn còn muốn chiến đấu, đây chẳng khác gì tự tìm đường chết!
Liễu Băng Lam từ rất xa nhìn chăm chú vào Bạch Ngữ, nàng biết tính tình hắn ương ngạnh, hi vọng muốn giúp mọi người giải quyết thêm một địch nhân, nhưng thương thế của hắn đã rất nặng, còn tiếp tục tái chiến khó tránh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Bạch Ngữ đại thúc thật sự chịu được không?
Triêu Thái Tử có chút lo lắng nói.
Sở Mộ cũng hiểu được Bạch Ngữ còn tiếp tục chiến đấu thật có chút miễn cưỡng, nhưng nếu hắn đã muốn quyết định Sở Mộ cảm thấy hẳn nên tin tưởng hắn.
…
Lý Tự Nhiễm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, tay vuốt chòm râu.
Hắn chậm rãi niệm lên câu thần chú, loại tư thế băng băng hữu lễ nhìn qua không giống như đang sinh tử quyết đấu, ngược lại chẳng khác gì luận bàn hồn sủng thật chính quy.
Lý Tự Nhiễm gọi về hồn sủng chính là một đầu trung đẳng chủ tể, thực lực hẳn tương đương với con Lôi Đình Liêu Ma Ngưu của Vĩnh Nghiễm.
Theo Lý Tự Nhiễm suy nghĩ chỉ dùng một con hồn sủng đã đủ giải quyết được Bạch Ngữ, hắn cũng không cần tiếp tục gọi thêm hồn sủng khác.
Lúc này Bạch Ngữ cũng niệm lên câu thần chú.
Hồn sủng duy nhất hiện tại của Bạch Ngữ chính là Băng Đồng Kỳ, bên trong Vạn Vật thành khi đại chiến cùng minh chủ Lăng Xiển, Băng Đồng Kỳ đã đạt tới đê đẳng chủ tể, mà hiện tại đầu Băng Kỳ Lân này thực lực rõ ràng tăng hơn nhiều, khí tức rét lạnh bao trùm cả ngọn núi đánh lên trên thân mọi người, đồng thời cũng nói với mọi người nó là một đầu băng hệ trung đẳng chủ tể.
Lý Tự Nhiễm có chút ngoài ý muốn, hắn thật sự không ngờ ma nhân kia còn có được một đầu hồn sủng trung đẳng chủ tể cấp.
Lo lắng bản thân Bạch Ngữ cũng có được sức chiến đấu rất mạnh, Lý Tự Nhiễm không thể không tiếp tục niệm thêm chú ngữ, triệu hồi ra đầu hồn sủng thứ hai.
Thực lực của Lý Tự Nhiễm còn cao hơn Vĩnh Nghiễm, điểm ấy theo thứ tự xuất trận cũng có thể hiểu được.
Mà lời nói của Mục Nguyễn Ân cũng chứng thật điểm ấy. Vọng thành là địa cảnh ngũ cấp, thành chủ Lý Tự Nhiễm nguyên bản là lục cấp cảnh chủ, nhưng người này lại thích Vọng thành, tự mình thỉnh cầu điều động, đi tới ngũ cấp địa cảnh Vọng thành làm một gã cảnh chủ.
Kẻ chiến đấu thứ ba nhất định phải là ngũ cấp địa cảnh cảnh chủ, bản thân Lý Tự Nhiễm là ngũ cấp cảnh chủ lại có được thực lực còn mạnh hơn Vĩnh Nghiễm, Sở Mộ phỏng chừng hắn có được hai đầu trung đẳng chủ tể hồn sủng.
Quả nhiên, Lý Tự Nhiễm gọi về con hồn sủng thứ hai chính là một trung đẳng chủ tể!
- Hống…
Băng Đồng Kỳ phát ra một tiếng rít gào, giẫm lên băng tuyết đầy trời hướng hồn sủng của Lý Tự Nhiễm phóng tới.
Lý Tự Nhiễm biết được Bạch Ngữ đã không còn bao nhiêu sức lực, vì vậy mệnh lệnh cho một đầu hồn sủng khác công kích Bạch Ngữ.
Ma diễm cùng băng tuyết của Băng Đồng Kỳ tựa hồ có thể dung hợp, Băng Đồng Kỳ cũng không công kích đối thủ của mình, lập tức thối lui tới bên cạnh Bạch Ngữ, đem băng tuyết cùng ma diễm kết hợp chung một chỗ, ngăn cản Lý Tự Nhiễm công kích.
Bạch Ngữ cùng Băng Đồng Kỳ phối hợp phi thường chặt chẽ, có vài lần Lý Tự Nhiễm đạt được cơ hội đánh bại Bạch Ngữ nhưng bởi vì bọn họ bảo hộ lẫn nhau vô cùng xảo diệu nên lại tránh qua.
Trong cuộc chiến đấu lần này Bạch Ngữ không phản kích bao nhiêu, hắn biết bản thân mình đã bị trọng thương, muốn chân chính đánh bại Lý Tự Nhiễm đã không có bao nhiêu khả năng, hắn cần làm chính là tiêu hao, tiêu hao sức lực hồn sủng của Lý Tự Nhiễm, như vậy có thể giảm bớt không ít áp lực cho Sở Mộ cùng Liễu Băng Lam.
Thời gian của cuộc chiến này dài hơn hai trận trước, bản thân Lý Tự Nhiễm cũng không phải kẻ chuyên môn điên cuồng tấn công, mà Bạch Ngữ chỉ phòng thủ, không có cơ hội nắm chắc hắn tuyệt không mạo muội ra tay.
Ngươi tới ta đi, ngay cả Lý Húc cũng không còn kiên nhẫn, trực tiếp mệnh lệnh Lý Tự Nhiễm nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến đấu.
Bạch Ngữ đã trọng thương nên không khả năng kiên trì tới cùng, ngay khi Lý Tự Nhiễm phát động ra công kích mãnh liệt Bạch Ngữ cho Băng Đồng Kỳ ngăn cản công kích cuối cùng, quyết đoán thi triển ra Thác Vị Ma Ảnh, nâng một thân mỏi mệt bay đến chủ Thiên Sơn.
Lý Tự Nhiễm nhìn thấy ma nhân kia dứt khoát rời khỏi như thế, trên vẻ mặt ôn hòa lộ ra tia giận dữ, rõ ràng người kia đã đạt được mục đích tiêu hao với hắn.
Bạch Ngữ cùng Băng Đồng Kỳ rơi xuống trước mặt mọi người, ma diễm màu bạc tà dị trên người hắn dần dần biến mất, khôi phục thành hình thái nhân loại.
Ánh mắt của hắn nhìn Sở Mộ cùng Liễu Băng Lam, mở miệng nói:
- Tiếp theo ta cầu các ngươi rồi!
Những lời này của Bạch Ngữ nói thật thành khẩn, Sở Mộ cũng hiểu rõ chấp nhất trong lòng hắn, cũng nghiêm túc gật đầu.
U Linh Cẩn Nhu bay tới bên người Bạch Ngữ, nhìn lên thân thể trọng thương mỏi mệt của phụ thân, ánh mắt nàng ươn ướt, theo bản thân vươn tay muốn đi nâng đỡ hắn.
Chỉ là hai tay nàng xuyên thấu qua cánh tay Bạch Ngữ, không nắm được vật gì…
U Linh Cẩn Nhu càng thêm ảm đạm, phụ thân vì mình chiến đấu, vết thương chồng chất, chính mình muốn nâng hắn cũng không làm được, cảm giác mất mát làm Cẩn Nhu công chúa không nhịn được ứa nước mắt.
- Không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi!
Bạch Ngữ lộ ra tia tươi cười an ủi nàng.
Diệp Khuynh Tư đã chuẩn bị xong các loại tễ thuốc, nàng thường xuyên giúp Sở Mộ xử lý thương thế, thương thế của Bạch Ngữ đã được xử lý thành thạo, có nàng ở nơi này Bạch Ngữ tự nhiên không có gì trở ngại.
Diệp Khuynh Tư cùng Triêu Thái Tử dìu Bạch Ngữ đi vào lều vải ở phía sau nghỉ ngơi, Diệp Khuynh Tư đầu tiên giúp Bạch Ngữ thả lỏng tinh thần trầm tĩnh trở lại.
- Yên tâm, Sở Mộ sẽ không để Cẩn Nhu bị mang đi!
Diệp Khuynh Tư nhìn ra tâm tư của Bạch Ngữ, trấn an nói.
Bạch Ngữ quả thật mệt mỏi muốn chết, hắn tin tưởng chỉ cần mình nhắm mắt lại sẽ trực tiếp hôn mê ngủ thiếp tại chỗ, nhưng nghĩ tới cuộc chiến này quan hệ tới linh hồn nữ nhi của mình, hắn lại không cách nào làm cho tinh thần mình trầm tĩnh lại.
Diệp Khuynh Tư rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng một ít thủ pháp thôi miên làm tinh thần thế giới của Bạch Ngữ chậm rãi yên tĩnh trở lại, ít nhất làm tinh thần của Bạch Ngữ được nghỉ ngơi, như vậy mới có được trợ giúp cho hắn khôi phục lại thương thế.
Sau khi Bạch Ngữ đã ngủ thiếp đi, Diệp Khuynh Tư nhìn qua Vũ Sa mang theo mặt nạ màu vàng trên mặt, mở miệng nói:
- Ngươi trước tiên cho hắn một lần khôi phục thuật đi!
Thể lực của Bạch Ngữ đã bị cạn kiệt, khôi phục thuật tuy rằng không làm thương thế khôi phục được bao nhiêu nhưng ít nhất có thể cải thiện trạng huống thân thể của Bạch Ngữ, như vậy là có thể hoạt hóa năng lực tự chữa khỏi vết thương của hắn.
Vũ Sa niệm chú ngữ cấp cho Bạch Ngữ một lần khôi phục thuật, liền trầm tĩnh đứng sang bên cạnh.
Diệp Khuynh Tư đã rất quen thuộc đối với việc xử lý thương thế, rất nhanh vết thương trên người Bạch Ngữ đã khép lại, còn lại chỉ chờ chính tinh lực cùng thể lực của hắn khôi phục.
Hoàn thành xong những việc này, Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Vũ Sa không nói lời nào, mở miệng hỏi:
- Vì sao ngươi không nói gì cả vậy?
Rất nhiều huyền chất của Diệp Khuynh Tư đều phải thông qua năng lực của vị Thiện Ác nữ vương Vũ Sa kia ôn dưỡng, đôi khi tới thời gian luyện chế Diệp Khuynh Tư sẽ để Sở Mộ triệu hồi Vũ Sa ra giúp mình, trong dĩ vãng Vũ Sa sẽ biểu lộ chút thái độ kiêu ngạo, tuy rằng Diệp Khuynh Tư nghe xong cảm thấy không thoải mái, nhưng tóm lại vẫn nghe nàng nói chuyện.
Nhưng kể từ khi Sở Mộ bước tới hồn tể cấp, Vũ Sa đã không nói câu nào.
Vũ Sa nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, cũng không đến nỗi không chịu mở miệng, chỉ lãnh đạm nói:
- Nếu như ta mở miệng, hơn phân nửa là nguyền rủa hắn chết, ngươi thích nghe?
Diệp Khuynh Tư lắc lắc đầu, lời nói ác độc nguyền rủa trượng phu của mình nàng làm sao thích nghe, nàng chỉ cảm thấy thật kỳ quái trước kia Vũ Sa còn sử dụng đủ loại thủ đoạn đến tranh thủ cho mình đừng bị ném vào trong hồn sủng không gian không phải sao!
Nhưng hiện tại Sở Mộ lại thường xuyên để nàng lưu lại bên ngoài, ngược lại làm cho Diệp Khuynh Tư cảm thấy được nàng càng thêm hận Sở Mộ nhiều hơn.
Lấy góc độ của Diệp Khuynh Tư mà xem, kỳ thật giữa hai người cũng không có cừu hận gì không đội trời chung, không cần phải đem cừu hận đẩy lên tới mức không chết không ngừng.
Hơn nữa dựa theo lý giải của Diệp Khuynh Tư, giữa người cùng hồn sủng có hồn ước tâm linh hẳn sẽ càng ngày càng gần sát, sẽ càng thêm hòa hợp lẫn nhau mới phải, nhưng giữa bọn họ lại vô cùng hằn thù, giống như không hề có cơ hội hóa giải chút nào.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Vũ Sa thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Diệp Khuynh Tư, hỏi.
- Chỉ là cảm thấy các ngươi như vậy không tốt lắm!
Diệp Khuynh Tư nói.
- Ha ha, nếu hắn đem ngươi ném vào trong lao tù ma diễm, tra tấn ngươi suốt mấy năm thời gian, ta tin tưởng tình cảm của ngươi đối với hắn sâu bao nhiêu cũng sẽ tan thành mây khói, huống chi là một yêu nữ chỉ có một tia cảm tình giống như ta!
Vũ Sa khinh thường đáp, nàng thật xem thường lời nói của Diệp Khuynh Tư, lại càng xem thường tình cảm buồn cười giữa Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư.
Nếu như Vũ Sa đã nghĩ như vậy, Diệp Khuynh Tư cũng không còn lời gì để nói.
Trong lúc hai nàng nói chuyện Sở Mộ đã đi vào trong lều vải, hắn nhìn thoáng qua thân thể Bạch Ngữ đã không còn gì đáng ngại, mở miệng hỏi:
- Hắn có khỏe không?
Diệp Khuynh Tư lắc đầu đáp:
- Thương thế đã được khống chế, nhưng tinh thần của hắn có chút…có thể sẽ làm cho hắn bị ma hóa, cho nên cần phải để Bạch Ngữ đại thúc khống chế lại tâm tình cùng tinh thần của mình một chút tốt hơn.
Sở Mộ gật gật đầu, điểm này hắn cũng đã nhìn ra, trong quá trình chiến đấu Bạch Ngữ đã bị ma hóa, nếu như lệ khí quá nặng sẽ bị Bạch Yểm Ma chiếm cứ linh hồn chủ đạo, khi đó Bạch Ngữ sẽ thành ma lần nữa.
Sở Mộ vừa tiến đến, Vũ Sa liền không nói một câu nào, cả người lạnh như hàn băng, khi đến gần sẽ bị tổn thương do giá rét.
- Người thủ hộ của ngươi có phải cũng có mặt tại đây không?
Sở Mộ nhìn Vũ Sa, hỏi.
Vũ Sa có chút dao động nhưng vì đeo mặt nạ nên vẫn không thấy được phản ứng gì.
- Ngươi cùng hắn hình như có tinh thần liên hệ, ngươi là hồn sủng của ta, ta đương nhiên có thể cảm ứng được, ngươi không nói ta cũng biết, hiện tại ta đem vị trí của bọn họ nói với người của Thần Tông!
Sở Mộ nói.
- Ngươi…ngươi dám!
Vũ Sa nhất thời trợn mắt nhìn hắn.
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, dừng lời nói băng sương tới cực điểm đáp:
- Đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn sai khiến Vạn Trọng làm cái gì! Nếu ngươi dám tiếp tục động tâm tư gì với Khuynh Tư, hoặc là thương tổn nàng một sợi tóc, ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đem ngươi bằm thây thành vạn đoạn!
Những lời này của Sở Mộ hàn khí tràn đầy, làm Diệp Khuynh Tư cũng cảm nhận được từ trong nội tâm hắn tràn đầy lệ khí muốn phóng thích ra ngoài.
Vũ Sa thật không ngờ Sở Mộ phát hiện ra ý đồ của mình, nàng bị khí thế của Sở Mộ ép tới bật lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
- Hiện tại ngươi vào trong tỉnh lại cho ta!
Sở Mộ tức giận nói.
- Sở Mộ, bỏ đi!
Diệp Khuynh Tư rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn Sở Mộ lắc lắc đầu, bình ổn lại lửa giận trong lòng hắn.
Diệp Khuynh Tư thật không ngờ Vũ Sa sẽ âm thầm phái người tiềm phục chung quanh mình, muốn làm cho người của Ám Tông thừa cơ hội Tân Nguyệt Địa đại chiến với Vân Cảnh mà hiếp bức lấy nàng!