Sủng Mị

Chương 1117: Sinh ra đời, tiểu Vong Mộng

Nhưng rất nhanh bọn họ trông thấy Sở Mộ tươi cười, xem ra hẳn là hỏi được rồi.

- Sở Phương Trần, nó nói cho ngươi biết phương pháp chuộc tội sao?

Mục Thanh Y vội vàng hỏi.

- Cũng không tính là nói cho biết. Bởi vì Lôi Quân cũng không biết nên chuộc tội như thế nào. Nó nói nó xuyên qua lĩnh vực của nhân loại đi về phía đông, ở một nơi gọi là " Hồ Tự ", ở đó có phương pháp chuộc tội.

Sở Mộ nói ra.

- Hồ Tự? Chưa bao giờ nghe nói qua.

Bàng Duyệt nói ra.

- Cũng là phiên dịch mà thành. Chúng ta gọi cũng không phải là như vậy, Mạc Tà biết rõ vị trí đại khái, ta có ý định đi xem thử.

Sở Mộ nói ra.

- Là ở phía đông sao. Có lẽ là cùng phương hướng với nước suối phát triển.

Mục Thanh Y nói một câu.

Hồ Tự tạm thời vẫn không thể nhất định giúp Mạc Tà hoàn thành xá tội dị biến, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là đặt lên nước suối phát triển của Mục Thanh Y, sau đó giúp Vong Mộng tăng lên trong thời gian ngắn.

Sau khi Vong Mộng đạt tới mười đoạn thì Sở Mộ tin tưởng tiểu Chập Long, Chiến Dã, Dạ Soa cũng trở về, khi đó Sở Mộ tuân thủ ước định, đem vị " nữ thần " cao cao tại thương kia biến thành nô lệ!

Sở Mộ cảm thấy thu lại sủng vật đầu tiên vô cùng xa vời, về sau nữ nhân phản bội chạy trốn tăng lên vô cùng nhanh chóng. May mà Sở Mộ vẫn không có buông tha cho, mà ngày đó càng ngày càng gần!

...

Đường xá quay về đơn giản hơn nhiều, thủ hộ Yêu Cảnh chính là Lôi Quân đã bị Vong Mộng đánh bại. Trực tiếp từ cửa chính rời đi. Không cần phải đi về Trận Cốc làm gì.

Rời khỏi cự sơn cách đó không xa. Thắng lợi trở về nên sáu người ra khỏi Yêu Cảnh, đều tham lam hô hấp không khí mới mẻ.

Cường giả trong Yêu Cảnh như rừng, tùy thời đều phải bảo trì cảnh giác, loại cảm giác áp lực cường đại này không ngừng đè nặng trong nội tâm của bọn họ, hiện tại đi ra Yêu Cảnh, tự nhiên tâm tình khoan khoái dễ chịu.

Nhưng mà nói trở lại, kỳ thật Yêu Cảnh tọa lạc sâu trong cấm vực, nói cách khác đối với nhân loại bọn họ mà nói khu vực này cửu tử nhất sinh mới là đáng sợ nhất, cũng chỉ có sáu kẻ tài cao gan lớn này mới dám đi lại trong khu vực sinh vật sống quần cư san sát như nơi này.

...

Trên đường quay về cần thời gian năm tháng, Sở Mộ sau khi dung hợp huyết mạch Phượng Hoàng thì tiêu hao nhiều hồn lực, tuy trên người có không ít dược tề khôi phục hồn lực của Diệp Khuynh Tư điều phối, muốn chính thức khôi phục dựa vào tĩnh tu mà hoàn thành.

Đến tám niệm Hồn Hoàng, một lần hồn lực hoàn toàn tiêu hao và khôi phục cần gần một tháng.

Cho nên thời gian một tháng Sở Mộ đều tĩnh tu trên người Minh Tiên Điểu của Mục Thanh Y, chuyện này khiến người khác bội phục định lực của Sở Mộ, không nói câu nào mà liên tục tĩnh tu nửa tháng, đổi lại Đằng Lãng cũng hóa thành thực chất, nhất định là muốn nổi điên.

Hồn lực của Sở Mộ chậm rãi được bổ sung, làm cho Sở Mộ thật bất ngờ là tiểu Vong Mộng dưới thời điểm hồn lực Sở Mộng tràn đầy, hồn ước thứ mười lăm của Sở Mộ đã ấp trứng nở ra.

Sở Mộ vội vàng đem tiểu Vong Mộng nâng lên, mọi người muốn nhìn thấy tân sinh mệnh ra đời!

- Sở Mộ, ngươi thật sự là có tình thương của người cha đấy, nhanh như vậy đã ấp tiểu Vong Mộng nở rồi.

Đằng Lãng nhìn thấy lòng bàn tay Sở Mộ có tiểu điểu đang phá trứng mà ra, lại trêu chọc một câu.

Những người khác cũng nhìn qua, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua tiểu Vong Mộng.

- Đây chính là hồn sủng chúa tể cấp thấp, chúng ta rất có thể là nhân loại đầu tiên nhìn thấy sinh vật chúa tể cấp thấp phá trứng mà ra đấy!

Bàng Duyệt tung tăng như chim sẻ nói ra.

Bàng Duyệt đã quen thuộc với mọi người, nàng đã sớm đem rụt rè của công chúa Hồn Sủng Cung ném ra sau đầu, không chút khách khí đẩy Trầm Mặc sang một bên, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nhìn qua tiểu Vong Mộng.

Bàng Duyệt vừa mới dứt lời, trứng ám tử sắc Phượng Hoàng xuất hiện vết rách rậm rạp, một tia chớp nhỏ chậm rãi đảo qua mặt trứng.

Một màn kinh hỉ nhỏ này làm cho Sở Mộ càng thêm kích động.

Đây là Sở Mộ lần thứ hai nhìn thấy hồn sủng của mình phá trứng mà ra, lần thứ nhất tại thành Bất Hủ, sau khi Thanh Chập Long mất đi tính mạng lại diễn dịch số mạng luân hồi sinh ra tiểu Chập Long xuất hiện trước mặt Sở Mộ, một khắc này Sở Mộ cảm ngộ được chân lý của tính mạng, cũng vì tiểu Chập Long cùng Thiên Thương Thanh Chập Long rơi giọt nước mắt chân thành nhất, hóa thành bia khóc, vĩnh cửu tàng tồn.

Lúc này Sở Mộ lần thứ hai tận mắt nhìn thấy hồn sủng của mình ra đời, Vong Mộng niết bàn sống lại, tín niệm và ý chí vốn có của nó hóa thành tân sinh mệnh mảnh mai, dùng vận mệnh mà hình dung hiện giờ thì nó cùng với hắn đi lên lữ trình mới.

- Xoẹt zoẹt~ ~~ xoẹt zoẹt~ ~~~~~~

Vết rách bắt đầu lan tràn rộng ra, dần dần phân bố hơn nửa vị trí.

Thời điểm mọi người chờ đợi vết rách rộng hơn, bỗng nhiên một cái đầu nhỏ non nót trong trứng thò ra ngoài!

Đôi mắt trong veo hiếu kỳ đánh giá chung quanh, rất nhanh ánh mắt tiểu Vong Mộng rơi vào Sở Mộ.

Sở Mộ cùng tiểu Vong Mộng đã có hồn ước với nhau, trong giai đoạn sơ sinh thì tiểu Vong Mộng tự nhiên đặc biệt cảm thấy Sở Mộ thân thiết như cha mẹ của nó.

- Nghệ ~~ nghệ ~~~~~~~~~~~~

Tiểu Vong Mộng phát ra tiếng gáy yếu ớt, âm thanh non nớt và dễ nghe, cảm giác như âm thanh của hài nhi đói bụng muốn được bú sữa.

Tiểu Vong Mộng ra sức phá trứng ra ngoài, nó khác với đồng tộc của mình, sinh ra đời đã có lông vũ ám tử sắc, chuyện này khiến cho tiểu Vong Mộng ra ra đời đã hết sức xinh đẹp đáng yêu.

Mục Thanh Y cùng Bàng Duyệt đều là nữ hài tử, thời điểm này mẫu tính lan tràn, con mắt chớp chớp, trên gương mặt tràn đầy dáng tươi cười ôn nhu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ mềm mại của tiểu Vong Mộng.

Tiểu Vong Mộng cũng không sợ ai, phát ra âm thanh bất mãn làm cho hai nữ hài cười vô cùng sáng lạn.

- Sở Mộ, có trông thấy được không, ánh mắt Mục nữ thần rất hiền lành nha, có mẫu tính hàm súc, ngươi cần phải tranh thủ ra sức đi, tranh thủ sáng tạo ra hài tử kết tinh của các ngươi.

Thời điểm này Đằng Lãng tiến đến thấp giọng nói nhỏ bên tai Sở Mộ.

Sở Mộ im lặng với Đằng Lãng này rồi, thời điểm này còn nói ra lời ngốc nghếch như vậy.

Nhưng mà Mục Thanh Y lúc này lại triển lộ ra ôn hòa cùng đáng yêu hiếm có, mà Bàng Duyệt cũng biến thành nữ hài tử đơn thuần đáng yêu.

Qua một hồi lâu Mục Thanh Y cùng Bàng Duyệt đều yêu thích không nỡ rời tay, hai nữ đều hờn dỗi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hận không thể đem Sở Mộ ném qua một bên, sau đó do các nàng tiếp quản tiểu Vong Mộng.

Sau khi hưởng thu vuốt ve ôn nhu, tiểu Vong Mộng lại muốn bay lên, nhưng mà nó chỉ có thể đập cánh mà thôi.

Sở Mộ cũng cảm giác trong lòng bàn tay hơi ngứa, tiểu Vong Mộng cố gắng như thế nào cũng không cách nào bay lên. Thiên tính ưa thích trời cao của tiểu Vong Mộng nhìn lên không trung, bộ dáng uể oải.

- Ngươi mới bao nhiêu mà đòi bay lượn rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Sở Mộ cười sờ sờ đầu tiểu Vong Mộng.