Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 12

Ngôn Mộc không đoán được Cố Duy Nhất sẽ đến, không mua thức ăn, trong tủ lạnh còn có hai quả cà chua, liền xuống bếp làm hai bát mì. Cố Duy Nhất ôm bát, vẻ mặt ghét bỏ, “Anh, bao lâu

rồi anh không xuống bếp vậy?” Nói về tài nấu nướng của Ngôn Mộc, chính xác là cực kì tốt, cha Cố hàng năm đều cùng mẹ Cố xuất ngoại điều dưỡng thân thể, những ngày đó đều là anh chăm sóc Cố Duy Nhất về mọi mặt ăn uống ngủ nghỉ, tài nấu nướng từ đó luyện thành! Nhưng bây giờ cũng chỉ làm hai bát mì nhỏ, tài nấu nướng thật là nát bét!

Đôi mắt rét căm của Ngôn Mộc trừng cô, Cố Duy Nhất le lưỡi một cái, duỗi chiếc đũa đem hành và gừng trong bát anh gắp sang bát mình, tiếp tục ăn!

Sau khi ăn cơm, Cố Duy Nhất rửa bát xong liền đi quanh phòng bếp, Ngôn Mộc không thường xuyên ở đây, những lúc công ty quá bận mới đến ở tạm, đồ bên trong cũng không nhiều. Cố Duy Nhất mở tủ lạnh ra nhìn, trừ vài lon nước có ga thì còn hai quả trứng gà, mà mấy lon nước kia hẳn là đã hết hạn!

Cố Duy Nhất chẹp miệng, thật là không biết tự chăm sóc bản thân, mai đành phải đi siêu thị mua giúp anh đồ ăn lấp đầy tủ lạnh!

Quay về sofa, Cố Duy Nhất lấy laptop của Ngôn Mộc xem một chút tin tức, sau đó vào blog của Tô Lương Tần, vừa vặn hắn mới đăng ảnh chụp sao, lãng mạn viết, “Ngắm sao sáng khiến cho còn người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn!”

Cố Duy Nhất vội vào tài khoản của mình, bình luận ở dưới, “Tinh Không là tên bạn gái mới sao?”

*Sao sáng nghĩa là Tinh Không

Chỉ chốc lát sau, blog của Cố Duy Nhất bùng nổ, trong chốc lát hơn bốn trăm lượt thích, Cố Duy Nhất vui mừng đứng thẳng lên trên ghế sofa!

Chính lúc đó, MSN của Ngôn Mộc có thông báo. Thời điểm Cố Duy Nhất thấy trên màn hình ba chữ Tô Lương Tần, doạ cô một thân mồ hôi lạnh, thật là không thể làm chuyện xấu sau lưng người khác!

Tô Lương Tần gửi cho Ngôn Mộc một tệp đính kèm, trong đó là một cái video. Cố Duy Nhất thuận tay ấn vào, tốc độ internet không phải là nhanh, nhưng chỉ mười phút liền vào được!

Cố Duy Nhất xem chăm chú, trên màn hình, một người đàn ông đẩy cửa phòng tiến vào, trong phòng tối om, nhạc nền u ám. Cố Duy Nhất bị doạ ngồi sát vào sofa, tự nhủ trong lòng, Lương Tần ca thật nhàm chán, nửa đêm lại gửi một video khủng bố cho anh của cô!

Thời điểm đóng cửa, có một giọng nữ khoan khoái vang lên, “Surprise...”

Theo ánh sáng sáng, một người mặc đồ ngủ màu đen trong suốt từ phía sau cửa nhảy ra ngoài, cười quyến rũ nhìn người đàn ông kia.

Hắn cười nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt càng phát ra u ám, sau đó ôm lấy cô ta, hai người sít sao ôm nhau, sau đó, sau đó, sau đó...

Cố Duy Nhất trợn to hai mắt, tay cũng quên tắt, người phụ nữ hai chân quấn trên người tên kia, hắn đưa tay đem y phục trên người cô ta cởi ra, ba điểm lộ hết, người phụ nữ càng lúc càng lớn tiếng thở gấp, nửa người dưới của tên kia dần chống lên, cấp bách đến mức hắn không kịp cởi áo, môi ở trên người cô ta khẽ du tẩu, trong phòng yên tĩnh đều là tiếng “Ừ a a” thở gấp!

Hậu tri hậu giác Cố Duy Nhất che mắt của mình, anh Lương Tần ngày càng không biết điều, cùng lắm cô cũng chỉ đọc tiểu thuyết, video chân thực như vậy là lần đầu tiên xem. Ngón tay Cố Duy Nhất mở ra hai khe hở, diễn viên này dáng người thật tốt, đôi chân dài lại trắng, ngực sợ là tận 32D, không hoàn hảo lắm là ngực có chút rủ xuống, nhưng mà tổng thể so với sân bay của cô..., Cố Duy Nhất mím môi.

Mắt thấy người kia cởi quần áo, chỉ còn lại cái quần bốn góc, tai to mặt lớn, ngồi không hưởng thụ, nâng cao cái bụng bia, toàn thân đen thui làm cho người ta chán ghét. Cố Duy Nhất ghét bỏ lắc đầu, di con chuột định tắt video.

“Cố Duy Nhất, em đang làm cái gì?” Một thanh âm u ám vang lên.

Cố Duy Nhất bị dọa đến toàn thân run rẩy, tay đang đặt trên con trở chuột ấn nhầm sang tăng âm thanh, “A, a, nhẹ thôi, đau...”

“A, thật là lợi hại, thật thoải mái...”

Cố Duy Nhất bởi quá mức khiếp sợ, sững sờ tại chỗ, giương cái miệng nhỏ nhìn Ngôn Mộc đứng ở xa. Anh mới tắm xong mặc một bộ đồ ở nhà, bọt nước trên tóc từ gò má chảy xuống trên hầu kết, óng ánh trong suốt.

Ánh sáng trong phòng hắt vào mặt Ngôn Mộc, mặt đen như đáy nồi, âm thanh trong phòng càng vang,"A, a..." tiếng ngâm cùng với tiếng nam nhân ra vào "Phốc" "Phốc".

Cố Duy Nhất luống cuống tay chân cầm lấy con chuột, trong lúc bối rối lại không cẩn thận làm rơi xuống mặt đất, Cố Duy Nhất hít một hơi khí lạnh, muốn đi nhặt, Ngôn Mộc đã lên trước một phen, "Pằng" một tiếng đem máy tính đóng lại, kèm theo một âm thanh quyến rũ, “A, muốn chết...” Trong phòng khách khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khuôn mặt Ngôn Mộc đen lại, hận không thể bóp chết bộ dáng Cố Duy Nhất. Cô run rẩy rụt cổ, lúng túng cười với Ngôn Mộc, chống lại ý nghĩ muốn giết người của anh. Cố Duy Nhất theo bản năng nuốt nước bọt, hai tai khẽ đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân, hai tay nắm lấy nhau, quanh Ngôn Mộc là lãnh ý như muốn đông cứng người khác.

Lúng túng, liên tục lúng túng.

Nghĩ tới chuyện sáng mùng một đầu năm, Cố Duy Nhất cắn môi dưới lặng lẽ nhìn Ngôn Mộc, anh lạnh lùng liếc cô một cái, âm thanh mang theo sự lạnh lùng, “Cố Duy Nhất, thu hồi những hình ảnh khó coi trong đầu em ngay.”

Cố Duy Nhất nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhìn như cô vợ nhỏ đang chớp đôi mắt, con ngươi chuyển không ngừng.

Một tiếng nhạc vang lên, là điện thoại của Ngôn Mộc, hắn đứng đó không động, Cố Duy Nhất sờ chóp mũi, đem điện thoại trên sofa đưa lại gần, nhỏ giọng, “Anh, điện thoại...” Khoé mắt liếc về cái tên Tô Lương Tần trên màn hình.

Ngôn Mộc lại lạnh lùng liếc cô một cái mới đưa tay nhận điện thoại, “Chuyện gì, nói.”

Bên kia vang đến tiếng cười trong sáng của Tô Lương Tần, “Cậu xem video kia chưa? Có cảm giác không?”

Thừa dịp Ngôn Mộc nghe máy không để ý, Cố Duy Nhất cẩn thận dọc theo góc tường định trốn ra chỗ khác.

“Cậu có ý gì?” Ngôn Mộc nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm.

“Ồ, còn chưa xem hả?” Tô Lương Tần chưa cảm nhận được nguy hiểm, trêu chọc, “Tớ gửi cậu một thứ đồ tốt, cậu mau xem đi, đối với cậu vô cùng tốt!” Giọng nói Tô Lương Tần mang theo vẻ ái muội.

Ngôn Mộc trong nháy mắt hiểu mọi chuyện, lồng ngực đè nén, từng câu từng chữ nói, “Tô-Lương-Tần, con mẹ nó, cậu cút cho tôi...”

Tô Lương Tần thấy hắn đột nhiên tức giận sợ hết hồn, chưa kịp mở miệng bện kia đã cúp máy, Tô Lương Tần ngoáy tay, lắc ly rượu cảm thán lắc đầu, “Ai... nam nhân bị cấm dục không dễ điều tiết...”

Bị thanh âm Ngôn Mộc hù doạ, Cố Duy Nhất run rẩy vụt cái chui vào trong phòng, lưng tựa vào cửa, tay che lấy mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Ngôn Mộc hắn cần những thứ này để giảm bớt cái kia...thật là chưa thoả mãn dục vọng a...

Ngôn Mộc đứng tại chỗ đứng hồi lâu, đưa tay đè lên mi tâm, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, không biết rõ lúc nào phát hiện mình không bình thường. Hẳn là do ban đầu nghe được trong miệng Tô Lương Tần, cậu ta lúc nào cũng trêu chọc anh không gần nữ sắc, có phải hay không phương diện kia không được. Chính bản thân anh cũng không hiểu, cũng không phải là như thế nhưng là dần dần cảm giác được bản thân không thích hợp. Anh đối với phụ nữ không có hứng thú, bao nhiêu người nhung nhớ nhưng trong mắt anh không có một tia rung động. Nghĩ đến những chuyện kia liền cảm thấy chán ghét đến cực điểm.

Anh biết rõ nguyên nhân, cha vừa mới chết một năm, có một người mỗi ngày đều đến nhà, chăm sóc cái người gọi là mẹ kia, an ủi bà ta, lau nước mắt cho bà ta, ôm bà ta. Những thứ thân mật lén lút đó khiến anh chán ghét người đàn ông đó. Ông ta cướp đi những thứ vốn là của cha. Về sau bọn họ nước chảy thành sông, anh cảm thấy trong nhà chỗ nào cũng bẩn, bẩn khiến người ta buồn nôn, khiến người ta hít thở không thông, khiến hắn khinh thường không muốn chạm vào bất cứ chỗ nào!

Nghĩ đến những chuyện kia, trong mắt Ngôn Mộc hiện lên sự bén nhọn, cấm tờ giấy lau tay, đối với phụ nữ không có hứng thú cũng không phải là việc quan trọng. Từ trước đến nay anh cũng không để ý, nhưng là chuyện sáng hôm đó, đến cùng là trùng hợp hay anh quên điều gì đó? Hiện tại anh nhất định phải làm cho rõ.

*

Cố Duy Nhất khó được dậy sớm, lặng lẽ biến mất, thù mới hận cũ, cô không có dũng khí nhìn gương mặt đen thui của Ngôn Mộc.

Đến ký túc xá, Doãn Huyên Huyên đã tỉnh, tóc tai bù xù ngồi trên giường ngẩn người. Thấy Cố Duy Nhất đến, trên mặt tái nhợt có chút khó xử, “Nhất Nhất, tớ...”

Cố Duy Nhất khoát tay, “Thôi tớ không muốn nói nữa nhưng tớ hi vọng về sau cậu đừng lãng phí bản thân mình như vậy!”

“Ha ha...” Doãn Huyên Huyên cúi đầu cười khổ.

Cố Duy Nhất thở dài, cũng không có ý định nói thêm. Cô có thể hiểu cuộc sống của Doãn Huyên Huyên, chẳng lẽ lại chỉ trích cô ấy? Vậy chẳng phải xứng với danh hiệu bạch liên hoa rồi sao!

“Huyên Huyên...” Cố Duy Nhất nói sang chuyện khác, “Khởi Nguyên muốn kí hợp đồng với cậu, tớ đã đồng ý!”

“Cái gì?” Doãn Huyên Huyên khiếp sợ, “Khởi Nguyên? Nhất Nhất cậu không phải mơ đấy chứ?” Doãn Huyên Huyên đưa tay muốn sờ trán Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất đẩy tay cô ấy ra, cười, “Là sự thật, kim bài đại diện của Khởi Nguyên Trịnh Kinh tự mình tìm tớ nói chuyện. Tớ đã đáp ứng rồi, hơn nữa nhờ phúc của đại tiểu thư đây mà tớ cũng được đến Khởi Nguyên làm quản lí!”

Sau vài lầm hỏi thăm, cuối cùng cũng xác định điều Cố Duy Nhất nói là sự thật, Doãn Huyên Huyên cao hứng, khoé mắt rưng rưng, “Nhất Nhất, cảm ơn cậu...cảm ơn...”

Cố Duy Nhất thật lòng vì Doãn Huyên Huyên cao hứng, “Là tớ cảm ơn cậu mới đúng, không có cậu tớ cũng không thể vào làm ở Khởi Nguyên đâu!” Nguyên nhân thực sự Cố Duy Nhất không nói cho Doãn Huyên Huyên, thứ nhất chính là từ trước đến giờ cô chưa nói gia thế của mình với Doãn Huyên Huyên, đột nhiên nói ra lại có chút đột ngột. Thứ hai, cô cũng không muốn Doãn Huyên Huyên cảm thấy nợ cô.

Nói xong chính sự, Cố Duy Nhất suy đi nghĩ lại quyết định vì tên đầu gỗ kia nói vài câu, “Huyên Huyên, cậu còn nhớ ngày hôm qua đã làm gì không?”

“Cái gì?” Doãn Huyên Huyên đang vội thay đồ đi gặp Trịnh Kinh cũng không quay đầu lại.

Nhìn bộ dáng của cô chắc hẳn là đã quên. Cố Duy Nhất lắc đầu, tên Thai Tử Vũ ngu ngốc!

“Hôm qua cậu tát Thai Tử Vũ một cái!”

Doãn Huyên Huyên run tay, nhìn Cố Duy Nhất qua kính, cẩn thận mở miệng, “Thật?”

Cố Duy Nhất gật gật đầu.

Doãn Huyên Huyên kêu một tiếng, che mặt, “Tên ngốc kia sao lại không tránh chứ...”

Cố Duy Nhất chu môi, nếu tránh được sao còn gọi là tên ngốc a.