“Không cần…”
Mộ Niệm Đồng hoảng sợ lùi lại, rõ ràng cô không quen với loại đụng chạm này.
Cô đang sợ hãi.
“Đừng cử động.”
Giọng nói của người đàn ông có chút ám ách. Anh cúi đầu, cắn nhẹ môi cô. Bàn tay thò vào trong váy, lần lượt vuốt ve thăm dò. Đôi tay miết dọc theo xương quai xanh trắng ngần như ngọc, trượt dần xuống bầu ngực của Mục Niệm Đồng.
“Đừng mà…”
Người cô run rẩy, thân thể cô vẫn luôn mẫn cảm như vậy.
Giờ khi mũi tên đã trên dây rồi thì làm sao anh sẽ để cô lui bước được.
“Giúp tôi cởi ra nào.”
Hơi thở như lan, mê hoặc tâm trí cô.
Mộ Niệm Đồng thở hổn hển, vươn tay đi mở thắt lưng của anh. “Tách!” một tiếng, thắt lưng mở ra.
Người đàn ông bế xốc cô lên, áp cô sát vào tường hơn nữa. Hai cánh tay săn chắc, vững vàng đỡ lấy mông cô, buộc cô phải vòng chân áp vào hông anh. Đôi môi lạnh lẽo ngậm lấy môi cô, điên cuồng ɭϊếʍƈ ʍút̼. Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lâu càng mãnh liệt.
Lần tấn công này của anh, đã không còn sót lại chút gì sự thản nhiên lúc trước. Giờ đây, nó điên cuồng và hung mãnh hơn nhiều.
Mộ Niệm Đồng kinh hãi, theo bản năng giãy giụa. Lúc này cô mới ý thức được thực sự sắp xảy ra điều gì. Cô nôn nóng bất an, vội vàng muốn lùi bước. Trái ngược hoàn toàn với thanh âm phát ra từ miệng cô, rên rỉ và ngâm khẽ. Chà, chẳng lẽ là đang dục cự còn nghênh*? (*: vừa muốn cự tuyệt lại vừa muốn mời)
Người đàn ông là một tay lão luyện. Anh hiểu rõ và rất thích những gì đang diễn ra trong cái đầu ngây thơ kia. Lúc đầu anh thản nhiên bình tĩnh chẳng qua là muốn dẫn dắt cô từng bước một rơi vào bẫy của anh, vào lãnh địa của anh. Sau đó anh sẽ thỏa thích trêu đùa cô, dụ dỗ cô, từng chút, từng chút một mà nở rộ trước anh, mà thần phục dưới thân anh.
Nụ cười yêu dị chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt người đàn ông. Anh bế ngang cô lên, tiến gần đến bên giường. Mặc cho Mộ Niệm Đồng giãy giụa, anh thả cô lên giường và ngay lập tức dùng thân mình đè lên người cô.
Chiếm lấy cô.
Giây phút mà anh xuyên qua màng trinh của cô, đau đớn truyền khắp toàn thân. Mộ Niệm Đồng thất thanh kêu lên, giọng nói khàn đặc.
“Đau quá…”
Đôi mắt cô rơm rớm nước.
Mơ hồ, cô chỉ còn thấy được khuôn mặt đẹp đẽ và cuồng dã của anh…
Đôi mắt đen sâu thẳm đó, như hút lấy linh hồn cô.
…
“Cô Mộ Niệm Đồng, cô có nguyện ý gả cho anh Lục Tuấn Ngạn làm vợ, sau này, khi giàu có cũng như lúc gian nan, khi khỏe mạnh cũng như lúc đau yếu đều yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời…”
Mộ Niệm Đồng ngước mắt, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô.
Lục Tuấn Ngạn mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo. Khuôn mặt đẹp trai ẩn trong bóng ma mờ tối của lễ đường, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
“Tôi… Tôi không… Tôi không muốn…”
Nếu lại cho cô thêm một lần lựa chọn…
Mộ Niệm Đồng che lấy hai tai, “Tôi không muốn!”
Hình ảnh trước mắt vặn vẹo biến hình.
…
Lần thứ hai tỉnh lại, Mộ Niệm Đồng mở bừng mắt. Trước mắt như được phủ bởi một lớp sương mù, mờ ảo không rõ.
Trong lúc mê mang, một bàn tay xuất hiện, nhẹ nhàng xoa lấy trán cô. Mộ Niệm Đồng quay đầu lại nhìn. Trong bồn tắm rộng lớn, người đàn ông lười biếng dựa người vào cạnh bồn. Còn cô, đang ngồi trong lòng anh. Dòng nước ấm áp bao phủ hai người, nhẹ nhàng ve vuốt lấy làn da.
Mắt cô đã nhìn rõ được mọi vật.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lúc này, ngay trước mắt cô. Mái tóc đen ướt đẫm, yên lặng dán ở hai bên tai, cặp mắt phượng nhìn cô đầy suy ngẫm.
Trên người anh tỏa ra một loại hơi thở yêu dị mà những người đàn ông bình thường khác không có.
Yêu nghiệt!
Mộ Niệm Đồng rất ít dùng từ “yêu nghiệt” để hình dùng một người đàn ông, nhưng hiện giờ không có một từ ngữ nào hợp với anh hơn từ này.
“Cuối cùng thì cũng tỉnh?”
Mộ Niệm Đồng lấy lại tinh thần, có chút không biết làm sao mà nhích người ra, giống như muốn cách anh xa một chút.
Người đàn ông cười khẽ, vươn tay ôm cô sát vào lòng.
“Vật nhỏ à, sao em chẳng chịu cố gắng chút nào thế? Lần nào cũng ngất xỉu.”
“Tôi…”
Mộ Niệm Đồng không biết làm sao, cô cắn chặt lấy môi mình.
Lúc này, anh lại đột nhiên ôn nhu hỏi cô, “Còn đau không?”
“Cái gì?”
Người đàn ông vươn tay, chạm vào nơi nào đó một chút, “Nơi này.”
“… Đừng chạm vào tôi!”
Mộ Niệm Đồng mẫn cảm, co rúm người lại, chụp bay bàn tay anh, nước bắn tung tóe văng hết lên mặt anh.
“Sao lại không được chạm vào?”
Anh cười tà mị, rướn người, ghé sát vào tai cô, gằn từng chữ, “Nơi này, từng cất chứa tôi, chẳng lẽ em quên rồi sao?”
“…”
Trái tim Mộ Niệm Đồng như bị cái gì chặn lại. Cô xấu hổ vô cùng, muốn đẩy anh ra. Anh lại túm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.
“Phụ nữ mà không thành thật thì chẳng đáng yêu chút nào. Em rõ ràng thích tôi chạm vào em, đúng không nào?”
“Đừng nói nữa!”
Mộ Niệm Đồng không nhịn được nữa, cô hít mạnh một hơi, lắp bắp nói: “Quan hệ của chúng ta, kết thúc ở đây. Qua hôm nay, anh đừng dây dưa tôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Cô ngẩng mặt, gằn từng chữ, “Tôi đã kết hôn.”
Tối hôm qua, chỉ là màn trả thù mà thôi!
Mối quan hệ này nên đặt dấu chấm hết ngay bây giờ!
Mộ Niệm Đồng đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm. Sau lưng cô, người đàn ông dựa vào cạnh bồn, lúm đồng tiền nở rộ, “Đồng Đồng, chúng ta còn sẽ gặp lại.”
Cô không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Sẽ.”
Người đàn ông lại tỏ ra vô cùng cố chấp. Không biết là anh đang cố ý đối nghịch với cô hay là cố ý muốn chọc tức cô? Anh trầm giọng nói: “Nhớ kỹ tên tôi, Lục Cảnh Kiều.”
“Vô nghĩa.”
Mộ Niệm Đồng lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái rồi đẩy ra phòng tắm, đi thẳng ra ngoài.
Cô vội vàng mặc quần áo, như một binh sĩ trốn chạy, hốt hoảng rời đi khách sạn.
Cô điên rồi!
Cô chắc chắn là điên rồi mới làm chuyện điên rồ này!
Vì sao lại làm chuyện này cơ chứ?
Chỉ vì trả thù thôi sao?
Và rồi lợi dụng chính thân thể mình?
Quá ngu ngốc!
Tiếng nói của người đàn ông phảng phất như vẫn còn bên tai cô, “Đồng Đồng, chúng ta sẽ còn gặp lại!”