Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 66: Tôi muốn cô thân bại danh liệt

Anh ta là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, anh ta không tin mình không làm được, làm cho cô yêu anh ta, giống như những người phụ nữ anh ta xua như xua vịt, khó có thể tự thoát ra.
Mộ Niệm Đồng không tin lời anh ta nói.


“Bây giờ nói những chuyện này, có ý nghĩa gì nữa? Đứa bé đã không còn, chết không đối chứng, anh nói cái gì, đều không thể kiểm tra được.”
Đứa bé không phải của anh ta thì sao chứ?
Anh ta phản bội hôn nhân, đó là chuyện thực.
Cô cảm thấy anh ta bẩn.


Trên thế giới này, người đàn ông luôn dễ dàng có được khoan dung và tha thứ.
Đa số trong hôn nhân, một khi người đàn ông ngoại tình… Một khi lựa chọn quay về gia đình, sẽ nhận được sự tha thứ của vợ, bao dung của gia tộc.
Nhưng mà một khi phụ nữ ngoại tình, sẽ không thể tha thứ, khó có thể tha thứ!


Không công bằng!
Hai người rơi vào giằng co.
Mộ Niệm Đồng dựa vào cánh cửa, cảnh giác đánh giá anh ta.
Mà Lục Tuấn Ngạn ngoại trừ canh cánh trong lòng những dấu vết ái muội trên người cô ra, đối với người phụ nữ này, càng muốn chinh phục nhiều hơn!


“Mộ Niệm Đồng, chẳng lẽ cô không nên giải thích một chút, những vết hôn trên bả vai cô, rốt cuộc là do ai ban tặng sao?”
Mộ Niệm Đồng không nói một câu.


Anh ta cũng đoán ra được cô sẽ không dễ dàng thẳng thắn, cười nói, “Nếu cô bằng lòng bắt đầu lại với tôi, chuyện xảy ra trên người cô, tôi có thể coi như không thấy, sẽ không nói đến nữa!”
Mộ Niệm Đồng hỏi lại, “Nếu tôi muốn ly hôn thì sao?”


Lục Tuấn Ngạn cười thật sâu, “Được lắm.”
Anh ta đến gần cô, gằn từng chữ, “Cô muốn ly hôn, tôi chắc chắn làm nhà họ Mộ - - thân bại danh liệt!”
Bỗng dưng Mộ Niệm Đồng khϊế͙p͙ sợ.

Anh ta nói ra được những lời này, chắc chắn cũng có thể nói được làm được.


Mộ Niệm Đồng không có chút hoài nghi nào.
Nhưng chuyện này cũng không có ý nghĩa, cô cứ thỏa hiệp như vậy.
Cô xoay người, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, ở phía sau, Lục Tuấn Ngạn lạnh nhạt nói, “Nếu cô đi ra cánh cửa này, tôi tuyệt đối sẽ làm cô hối hận bước ra một bước này!”


Cô nắm chặt tay, xoay người lại, gào thét với anh ta, “Lục Tuấn Ngạn!”
Một giây sau, người đàn ông vươn tay, ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng, một tay luồn qua gối cô, bế cô lên!
Mộ Niệm Đồng thét lên kinh hãi, nhưng mà một giây sau, trời đất quay cuồng. Ngay sau đó, cô bị ném mạnh lên giường.


Cô không kịp vùng vẫy, người Lục Tuấn Ngạn hơi nghiêng xuống, nhanh chóng đè lấy cô.
“Không muốn!”
Cô vội vàng dùng tay đẩy, người đàn ông không để ý một chút phản kháng của cô, ấn cô xuống giường, cuối cùng cô không thể động đậy.


Anh ta cúi đầu, muốn hôn môi cô, Mộ Niệm Đồng lại phòng tránh như rắn rết, sắc mặt trắng bệch xoay mặt đi.
Nụ hôn của anh ta, đột nhiên hôn lên cằm của cô.
Anh ta lại có ý đồ cắn cái miệng nhỏ của cô, Mộ Niệm Đồng không cho anh ta cơ hội đó, từ chối kịch liệt.


“Lục Tuấn Ngạn! Anh đừng có mà đụng vào tôi! Đừng có đụng vào tôi!”


Cuối cùng Mộ Niệm Đồng tan vỡ, gào thét chất vấn, “Vì sao cho đến bây giờ đều là anh muốn làm gì thì làm? Anh không có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi sao? Anh chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là tôn trọng! Chưa bao giờ quý trọng cuộc hôn nhân này, rõ ràng không thích tôi, không có bất luận tình cảm gì với tôi, còn muốn dùng hôn nhân trói buộc tôi lại! Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ cảm nhận của tôi, chưa bao giờ cần băn khoăn sao?”


Lục Tuấn Ngạn ngẩn ra, nâng mắt từ vai cô, đã thấy chẳng biết từ lúc nào, đã đầy nước mắt.
Trái tim anh ta đau đớn!
Anh ta lại vì nước mắt của cô, đau đớn đến hít thở không thông.
Cô khóc…