Lục Tuấn Ngạn quan sát Mộ Niệm Đồng thật sâu, bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt vô cùng đau đớn, giận dữ nói, "Ba, mẹ, Niệm Đồng nói muốn ly hôn với con, hai người biết chuyện này không?"
Vừa dứt lời, Mộ Niệm Đồng kinh hoàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta!
Mộ Nhân Hậu và Lâm Ngọc đều ngẩn ra.
Biểu tình của Lục Đình Hách đầy khϊế͙p͙ sợ.
Ông lập tức quay đầy, liếc mắt nhìn Mộ Niệm Đồng, có chút kinh ngạc và đau lòng, "Đồng Đồng, cháu muốn ly hôn với Tuấn Ngạn!? Vì sao?"
Mộ Nhân Hậu làm sao lại không biết được chuyện này, thậm chí Mộ Niệm Đồng còn cố ý bàn bạc qua với ông!
Khi ấy, ông cảm thấy quá vô lý, quát cô một trận, mới cảm thấy yên lòng.
Không ngờ...
Ly hôn!?
"Đồng Đồng, rốt cuộc sao lại thế này?" Hoắc Tĩnh nóng nảy, "Loại chuyện này cũng không được làm liều!"
Lục Cảnh Kiều nâng mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Tuấn Ngạn, ánh mắt dừng lại sườn mặt kinh ngạc của cô, cũng khó hiểu.
"Sao lại thế này? Con cũng muốn hỏi tại sao cô ấy lại như thế!"
Lục Tuấn Ngạn tràn đầy phẫn nộ lên án, "Kết hôn hai năm, cô ấy không cho con chạm qua, càng đừng nói đến chuyện vợ chồng! Trên dưới nhà họ Lục, người nào không mong ông nội có chắt trai? Con thật ra cũng muốn! Đối với vợ con thì sao? Con nghĩ, cô ấy căn bản không để người chồng như con vào trong mắt! Mấy ngày gần đây, còn càng ngày càng tệ! Đối xử với con như xa lạ, đêm còn không về! Làm một người vợ, hành động trái với lẽ thường như vậy, cô ấy cũng làm được! Đem người chồng như con, còn bỏ vào trong mắt nữa không!?"
Đang nói xong, mọi người đều kinh sợ!
Sắc mặt Mộ Niệm Đồng lập tức trắng bệch.
Vẻ mặt Hoắc Tĩnh vội vã, "Đồng Đồng, Tuấn Ngạn nói đêm con không về, là thật sao!?"
Cơ mặt Mộ Nhân Hậu run rẩy, đêm qua, Lục Tuấn Ngạn có đi qua nhà họ Mộ, nói bóng nói gió Mộ Niệm Đồng bỏ đi, ông còn tưởng là vợ chồng cãi nhau, không ngờ tới việc này!
Rốt cuộc Mộ Niệm Đồng thẹn quá hóa giận, người đàn ông này, ngoại tình...dây dưa không rõ với những phụ nữ khác, thậm chí còn mang cả tiểu tam đến bệnh viện phẫu thuật sinh non!
Hiện giờ, lại ra vẻ kẻ xấu cáo trạng, lên án hành vi đêm cô không về nhà?!
Làm trò trước mặt mọi người, anh ta kể ra tội danh của cô, giống như cô mới là tội ác tày trời!
Nhưng cuộc hôn nhân này, rốt cuộc lầ ai phản bội trước đây!?
"Anh----"
Cô "vụt" đứng dậy, hận nghiến răng nghiến lợi, "Lục Tuấn Ngạn, anh có quyền gì mà lên án đêm tôi không về nhà!"
"Hỗn xược!"
Mộ Nhân Hậu tức giận đập bàn, chỉ vào cô, nghiến răng nghiến lợi, "Con gái bất hiếu, không đến lượt mày nói chuyện! Tuấn Ngạn nói mày đêm không về nhà, chuyện này có thật không?!"
"Con..."
Mộ Niệm Đồng tức giận đến run tay, cô nhanh chóng nắm chặt tay, có chút không cam lòng cắn chặt răng.
Lý trí cho cô biết, không thể thừa nhận, không thể thừa nhận...
Một khi thừa nhận, danh dự của cô, đều sẽ hủy trong tay Lục Tuấn Ngạn.
Cô không thể để người đàn ông này như ý!
Mộ Niệm Đồng nói với Mộ Nhân Hậu, "Cha, cha nghe con giải thích..."
Lục Tuấn Ngạn cũng không cho cô cơ hội này, hung hăng nói, "Giải thích thế nào, chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn muốn chối cãi sao!? Hay là cô muốn nói, tôi nói xấu cô!"
Mộ Niệm Đồng trừng mắt nhìn anh ta.
"Mộ Niệm Đồng, cô nói rõ xem, tôi là chồng của cô, nói xấu cô thì có lợi ích gì? Vợ mình đêm không về nhà, chuyện hoang đường như vậy, truyền ra bên ngoài, đó là mặt mũi của tôi! Là mặt mũi của nhà họ Lục! Tôi nói xấu cô, có chỗ nào tốt!?