Lục Cảnh Kiều thờ ơ mà chơi đùa thẻ ra vào trong tay, tung lên giữa các ngón tay, rồi bất ngờ kẹp trong kẽ hở, lông mày anh tuấn của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp đẽ kia yêu dị lạ thường.
Anh ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở như hoa lan —— "Làm tôi hài lòng mới thôi."
—— Làm anh ta hài lòng mới thôi?!
Đây là thể loại điều kiện gì!
Mộ Niệm Đồng hừ lạnh: “Vô sỉ!”
Lục Cảnh Kiều xấu xa mổ một ngụm lên môi của cô, không để ý tới sự phản kháng của cô, trêu chọc cắn lên môi của cô: “Người nào vô sỉ?”
"..."
Ánh mắt của anh đột nhiên hạ xuống trên người của cô.
Trên người cô là một bộ lễ phục, lộng lẫy, thanh lịch, nhưng trong mắt của anh, lại có chút thấp kém không chịu được.
Cô không nên mặc cái này.
Cổ áo mở rộng, **** ẩn ẩn hiện hiện, vòng eo tinh tế cũng hiện ra rõ ràng.
Vóc dáng của cô như thế nào, trong lòng của anh rõ ràng nhất.
Vào lần đầu tiên gặp mặt ở quán Bar, ánh đèn u ám không chịu được, cô mặc một chiếc váy dài, mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại lộ ra mấy phần tiên khí, tự nhiên thoát tục.
“Lễ phục này là do em mua?”
Mộ Niệm Đồng vô thức nói ra: “Không phải…”
Ách...
“Là do chồng của em mua.”
Lục Cảnh Kiều rất nhanh đã đưa ra kết luận, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Bộ lễ phục này, thật sự rất thô tục!
Vừa nghĩ tới đây là đồ của người đàn ông đó, anh liền không thể nào chấp nhận được bộ lễ phục này ở trên người cô thêm một giây phút nào nữa!
Một giây sau, bàn tay của anh đã nắm lấy váy của cô, ngay sau đó, chỉ nghe thấy “Xoèn xoẹt” một tiếng, chiếc váy đã dễ dàng bị anh xé rách.
“Anh làm gì vậy?!”
Mộ Niệm Đồng thấy hành động thô bạo đó của anh, trong lòng kinh hãi, Lục Cảnh Kiều lưu manh nhếch môi, phớt lờ sự chống cự trên mặt cô, đột nhiên nắm lấy vai của cô, hướng mặt cô vào trong tường đè lại, cơ thể cao lớn đi lên từ sau lưng của cô.
Phòng tuyến cuối cùng của thành trì phía sau bị tấn công chiếm đóng.
"Không muốn!"
Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải anh nói, anh sẽ không chơi mạnh!?"
Khoé môi của Lục Cảnh Kiều phác họa ra một nụ cười mười phần ác ý, chậm rãi nói, “Tôi hối hận rồi!”
Một giây sau đó, từ sau lưng của cô, anh xâm nhập vào sâu bên trong!
Mộ Niệm Đồng gắt gao cắn chặt môi, nhịn không được ngâm nga một tiếng, rất nhanh, cô đã ý thức được bản thân mất khống chế, trong sự sỉ nhục, cô lập tức mạnh mẽ đem toàn bộ âm thanh kia đè xuống cổ họng.
“Kêu lên đi!”
Lục Cảnh Kiều không hài lòng sự đè nén đó của cô, lại càng hoành hành ức hϊế͙p͙ cô nhiều hơn: “Tôi thích nghe.”
“Đừng…”
Anh càng điên cuồng chiếm hữu cô.
Tấn công quá sức mãnh liệt, làm cho cô không thể chịu nổi nữa, tay chân đều mềm nhũn ra.
Anh lập tức ôm ngang cô lên, nặng nề đặt lên giường.
Một đêm kiều diễm.
Cuối cùng cô ở trong lồng ngực của anh, không chịu được muốn hóa thành một vũng nước xuân, rốt cuộc vẫn không còn một chút sức lực nào để mà dãy dụa.
Trong ý thức mịt mù, Mộ Niệm Đồng chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến ma mị của Lục Cảnh Kiều, liên tục muốn mở đôi mắt đang muốn nhắm lại của cô, dần dần hóa thành một mảnh hoang vu.
Trong ý thức mờ mịt, Mộ Niệm Đồng chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và mê người của Lục Cảnh Kiều lắc lư trước cặp mắt vừa muốn nhắm vừa muốn mở của cô, dần dần hóa thành một mảnh hoang vu.
...
Ngày hôm sau, lúc Mộ Niệm Đồng thức dậy, vì có màn cửa che lại nên trong phòng rất tối, màn cửa dày tới mức không có một chút ánh sáng lọt vào.
Nhưng mà, nhìn xuyên qua khe hở của màn cửa, có thể lờ mờ nhìn ra, trời đã sáng rồi.
Đã là giờ nào rồi? Cô không có một chút khái niệm nào.
Trang trí xa lạ, làm cho cô có chút không không phân biệt được thế giới này.
Cô đang ở đâu!?
Mộ Niệm Đồng đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua.
Nhất là khi hơi thở làm cho người ta phải đỏ mặt tim đập kia của Lục Cảnh Kiều đang quanh quẩn vang lên bên tai của cô, cô lập tức kinh sợ và đột ngột bật dậy khỏi giường, những dấu vết trên cơ thể đau nhức, không lúc nào không nhắc nhở cô về tất cả mọi chuyện đã phát sinh đêm qua, chân thực đến mức nào!