Mộ Niệm Đồng nhìn theo ánh mắt anh ta liền thấy cửa studio. Nhân viên cửa hàng ngay lập tức tiến ra đón chào. Họ tươi cười nói: “Chào anh Lục!”
Nhóm nhân viên nhìn lướt khắp người Mộ Niệm Đồng, tò mò thân phận của cô.
Lục Tuấn Ngạn là khách quen ở đây, anh ta thường xuyên đưa bạn gái tới đây chọn lễ phục.
Bạn gái của anh ta hầu hết là con gái nhà giàu có thuộc giới thượng lưu, nếu không thì cũng là diễn viên hay người mẫu nổi tiếng.
Người phụ nữ này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.
Trên người mặc bộ đồ blouse trắng, khuôn mặt không trang điểm.
Các đường nét trên khuôn mặt cô rất tinh xảo nhưng vì hai ngày này nghỉ ngơi không tốt, khuôn mặt có phần xám trắng và không sức sống. Nếu ném cô vào trong một đoàn người thì chắc chắn sẽ chẳng có ai nhìn lần đầu tiên mà nhận ra cô.
Ánh mắt của cậu Lục từ khi nào lại trở nên…
Kém như vậy?
Cửa hàng trưởng vừa cười vừa nói: “Anh Kiều, anh có gì phân phó không ạ?”
“Giúp cô ấy chọn mấy bộ lễ phục cho ra dáng một chút, tiện thể cũng đổi luôn kiểu tóc nào hợp với cô ấy.”
Lục Tuấn Ngạn híp mắt nhìn mái tóc dài bị buộc thành đuôi ngựa trên đầu Mộ Niệm Đồng.
Người phụ nữ này mà trang điểm và ăn mặc khác một chút không biết sẽ thế nào?
Anh ta có chút chờ mong.
Nhân viên cửa hàng lập tức vây quanh Mộ Niệm Đồng.
Mộ Niệm Đồng có chút mâu thuẫn và muốn kháng cự lại, nhưng vị cửa hàng trưởng kia lại rất khéo nói. Cô ta hướng dẫn và tư vấn cho cô từng chút một, sau đó khéo léo mời cô vào phòng thử đồ.
Một nhân viên trong cửa hàng mời cô ngồi xuống một chiếc ghế đặt trước tấm gương trang điểm lớn. Cô ta thả tóc cô xuống, vuốt ve xem chất tóc của cô.
Một nhân viên khác lại không kìm tò mò mà hỏi cô: “Quý khách, thật ra thì cô và anh Lục có quan hệ gì thế ạ? Tôi thấy hai người thân mật lắm!”
Mộ Niệm Đồng không trả lời mà hỏi lại: “Lục Tuấn Ngạn hay đưa phụ nữ tới đây đúng không?”
“Vâng! Anh Lục hay đưa bạn gái tới đây chọn lễ phục…”
“Mỗi lần là một cô khác nhau chứ gì?”
“À… Có khi là con gái nhà giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu, có khi là…”
Cô nàng nhân viên trẻ tuổi còn chưa kịp nói xong thì đã bị vị cửa hàng trưởng kia trừng mắt ngăn lại. Cô ta mỉm cười nhìn cô, nói: “Xin lỗi quý khách, bàn tán chuyện riêng tư của khách hàng là vi phạm quy định của cửa hàng chúng tôi!”
Mộ Niệm Đồng không nói gì nữa.
Cô cũng lười để ý.
Quy trình trang điểm vô cùng phức tạp và phiền phức, nào là rửa mặt, thoa nước hoa hồng, thoa kem dưỡng da, dùng kem lót, kem nền, phấn nền, kem che khuyết điểm,…
Mất cả nửa tiếng mới xong công đoạn làm da mặt.
Sau đó là đến trang điểm mắt.
Mộ Niệm Đồng ngồi im để người ta trang điểm. Cô chịu phối hợp như thế là vì buổi tiệc tối mai không thể qua loa được.
Chuyện viên trang điểm vừa trang điểm mắt xong cho cô liền kinh ngạc không thôi. Người phụ nữ này thoạt nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng không ngờ trang điểm xong lại xinh đẹp đến kinh người như vậy!
Bình thường Mộ Niệm Đồng chẳng quan tâm đến việc bảo dưỡng, trang điểm thì càng không.
Thời đại học, cô từng là hoa hậu giảng đường bên y khoa lừng lẫy một thời. Nhưng kể từ khi ra trường và bắt đầu đi làm trong bệnh viện thì không được như xưa nữa. Cô thường xuyên bị gọi dậy lúc nửa đêm vì những ca bệnh gấp, thường xuyên phải tăng ca. Đối với một bác sĩ thì khái niệm ngày đêm lại mơ hồ vô cùng, thậm chí có thể nói là đảo điên. Vì quá bận rộn như vậy mà Mộ Niệm Đồng không có thời gian để bảo dưỡng.
Nhưng nói cho cùng thì Mộ Niệm Đồng còn trẻ, làn da của cô chỉ cần chăm sóc một chút lại sẽ trở lại như xưa.
Có thể nói làn da và khí sắc của cô lúc này chính là nguyên nhân làm giảm đi vẻ đẹp của cô.
Trang điểm xong, Mộ Niệm Đồng xoay người. Tất cả nhân viên đều ngây ngốc nhìn cô.
Trời ơi, đúng là một đại mỹ nhân.
Khác biệt một trời một vực!
Mộ Niệm Đồng nhìn lướt qua đám người, cô nhíu mày hỏi: “Quần áo ở đâu?”
“Ở… Ở đây ạ!” Một nhân viên cửa hàng cầm một bộ lễ phục tới.
Mộ Niệm Đồng cầm lễ phục vào phòng thử đồ, bắt đầu thay đồ.