Thông báo anh kế nhiệm, một lần khiến dư luận xôn xao, người thừa kế vốn dĩ là anh ta, từ đầu đến cuối trở thành trò cười!
Người ngoài nói thế nào về anh ta!?
Phế vật, vô năng, Lục Đình Hách tình nguyện giao chức tổng giám đốc cho một đứa con riêng, còn hơn đưa cho anh ta!
Điều này làm cho Lục Tuấn Ngạn cảm thấy sỉ nhục lớn!
Anh ta căn bản không biết Lục Đình Hách dụng tâm lương khổ*, chỉ cảm thấy Lục Cảnh Kiều xuất hiện, anh ta liền trở thành trò cười khắp nơi.
*Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho một người mà người ấy lại không biết
Hiện giờ, anh ta lại biết được, người phụ nữ của anh ta cũng bị Lục Cảnh Kiều cướp đi, anh ta nên có cảm tưởng gì!?
Ý nghĩ hủy đi Mộ Niệm Đồng anh ta cũng có!
Hàn Tĩnh Y nghe thấy âm thanh nghị luận trên đường, đi ngang qua cửa văn phòng, phát hiện cửa văn phòng Mộ Niệm Đồng vây đầy người, cô kinh ngạc một chút, chen chúc vào đám người, lại trông thấy dáng vẻ dây dưa không dứt của Mộ Niệm Đồng và Lục Tuấn Ngạn.
Cô đã từng gặp qua người đàn ông này, ấn tượng rất sâu sắc.
Người đàn ông này không phải mấy ngày trước còn dẫn một người phụ nữ đến làm phẫu thuật sinh non sao?
Người phụ nữ kia là đại minh tinh Lý Mộng Na mà!
Lục Tuấn Ngạn, giám đốc của công ty Truyền thông và giải trí Thiên Thánh, là nhân vật có danh tiếng vang dội ở giới giải trí!
Hễ người phụ nữ nào có quan hệ với anh ta, đều sẽ nổi tiếng.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này, còn dây dưa không rõ với Mộ Niệm Đồng!?
Hàn Tĩnh Y đi vào, kinh ngạc hỏi, "Vị này, xin hỏi anh có chuyện gì không!?"
Lục Tuấn Ngạn cũng không thèm liếc cô ta một cái, "Cút ngay! Nơi này không đến lượt cô nói chuyện."
Dứt lời, anh ta cầm chặt tay Mộ Niệm Đồng, lôi kéo cô ra trước cửa.
Hàn Tĩnh y bỗng nhiên cảm thấy nhục nhã, cô đã tốt bụng hỏi đến, không ngờ bị đối xử như vậy.
Mộ Niệm Đồng làm sao muốn đi với anh ta, giãy dụa, "Lục Tuấn Ngạn, anh buông tay! Không được chạm vào tôi!"
Cô ngại anh ta bẩn.
Chạm một chút cũng không tình nguyện.
Hàn Tĩnh Y thấy vậy, cũng xông lên giúp đỡ, "Vị này, nơi này là nơi công cộng, không dứt khoát như vậy không hay lắm!?"
Lục Tuấn Ngạn vẻ mặt xanh mét quay sang....Tới kéo áo của cô ấy, lôi ra đằng sau, nhả từng chữ, "Tôi kêu cô cút! Nghe không hiểu tiếng người sao!?"
Anh ta mạnh mẽ vung tay, Hàn Tĩnh Y bất ngờ không kịp phòng bị, bị quăng tới cửa, trọng tâm không vững mà té ngã trên mặt đất.
Hà Viện Viện cũng chạy lại đây, sửng sốt một lúc, lại nghe thấy Lục Tuấn Ngạn nói với Mộ Niệm Đồng, "Từ trên xuống dưới bệnh viện, không ai biết quan hệ của chúng ta sao?! Tôi là chồng của cô, cứ như vậy xấu hổ không dám mở miệng sao!?"
Sắc mặt Mộ Niệm Đồng trắng nhợt, cơ mặt căng cứng.
Phải.
Anh ta là chồng của cô, chuyện này là sỉ nhục.
Cô không muốn nói tới, lại càng không muốn thừa nhận, Lục Tuấn Ngạn là chồng của cô.
Hiện tại anh ta tự cao nói là chồng cô, vậy sao ngày đó lại mang Lý Mộng Na đến bệnh viện phá thai, thật không ngờ lại là chồng của cô!
Khi anh ta dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, thế nào lại không làm rõ thân phận của mình.
Hà Viện Viện cùng Hàn Tĩnh Y nghe được, sợ tới mức đồng thanh nói, "Chồng?!"
Hàn Tĩnh Y vội vàng hỏi Mộ Niệm Đồng, "Đồng Đồng, rốt cuộc sao lại thế này!? Tại sao lại lòi ra một người chồng vô căn cứ này!?"
Vô căn cứ!?
Lòi ra!?
Lục Tuấn Ngạn cắn chặt khớp hàm, trừng mắt nhìn Mộ Niệm Đồng, người phụ nữ này, giấu diếm hôn nhân của bọn họ thật kỹ, cảm thấy hổ thẹn sao?!
Hà Viện Viện nhìn lướt qua Mộ Niệm Đồng, lại nhìn thoáng qua Lục Tuấn Ngạn, cũng không biết rõ chuyện gì, ra vẻ nghi ngờ nói, "Đồng Đồng, người đàn ông tự xưng là chồng cô rốt cuộc là ai vậy!? Cô không phải là vợ của Lục Cảnh Kiều sao?!
Lục Cảnh Kiều-----!
Ầm!
Lại là cái tên này!