Không cần đâu. Bẩn như vậy. Ngươi thích, liền tự một mình mà chơi đi.
Lời mà Ly Lạc nói ra. So với lời đồng ý của hắn đối với đề nghị của Mộc Nhai càng khiến nam nhân khó chịu hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên cảm thấy trái tim mình nhất thời hình như bị ngắt nhéo một cái thật đau, đau đến muốn chết đi…
Y rốt cục đã biết, Ly Lạc vì sao lại không để y chạm vào hắn, không để y nhìn hắn. Bởi vì hắn thấy y bẩn. Ngay cả chỉ là một ánh nhìn thôi, nhưng đối với Ly Lạc mà nói cũng là một loại vũ nhục.
Không biết vì sao, Ly Hận Thiên đột nhiên rất muốn cười.
Ly Lạc đem ngọc thế thả lại vao trong hộp, đẩy vào bên trong. Tầm mắt hắn lướt theo tay mình vẫn đang còn vuốt ve ngọc thế nói,
– Lần này đi Đông Vạn, chúng ta cần phải lợi dụng lực lượng của Khâm Mặc.
– Khâm Mặc?
Mộc Nhai chọn mi. Tuy rằng Khâm Mặc từ quan trường đến khắp phố phường đều ăn thông, nhưng tên đó chỉ là thương nhân, không chức vị cũng không có bối cảnh. Hắn không biết là Khâm Mặc có chịu giúp đỡ mà chiếu cố bọn hắn không nữa.
– Việc làm ăn của Khâm Mặc trải khắp các quốc gia khác nhau, nơi nào cũng có. Thương đội của hắn đã đi qua mọi nơi, dùng thương đội để che dấu thân phận của chúng ta. Đây là lựa chọn hoàn hảo đến không thể tốt hơn nữa.
Ly Lạc không nghĩ sẽ phải đem thời gian của mình lãng phí vào những việc không có ý nghĩa. Nếu như đây là một lựa chọn hoàn hảo đến vậy, hắn liền sẽ không hề muốn cự tuyệt. Mặc kệ đối phương là ai, Ly Lạc chỉ cần đạt tới mục đích của mình thì đều là có thể hợp tác. Quá trình, hắn không quá để ý.
– Hơn nữa…
Ly Lạc lướt qua Ly Hận Thiên, nhìn về Mộc Nhai ở phía sau y,
– Văn Diệu tìm ra bản đồ Hắc Lân đàm, còn hỏi thăm được chuyện của Thanh Long thạch. Hành động này không phải là nhỏ. Hắn làm rất bí mật nhưng cũng sẽ có tin tức truyền đi ra ngoài. Đông Vạn sẽ không thể không nghi ngờ hắn. Nếu hắn lại lần nữa dẫn chúng ta đi Hắc Lân đàm, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Lời của Ly Lạc nói không phải không có lý. Lúc trước, Mộc Nhai cũng đã từng nghĩ qua, hoặc là không để Văn Diệu đi theo. Nếu muốn cho tên đó đi theo, cũng không thể nào không bại lộ thân phận được.
Tại Đông Vạn, thân phận Văn Diệu rất đặc biệt. Tên đó ở cùng một chỗ vowid bọn hắn. Đội ngũ như vậy liền quá mức rõ ràng, thực dễ dàng sẽ khiến cho kẻ khác chú ý tới.
Chủ ý cải trang thành thương đội không tệ. Bất quá không hẳn nên để Khâm Mặc vào đội ngũ thì không thể.
Mộc Nhai nói ra ý nghĩ của mình.
Ly Lạc lắc đầu, hắn là muốn Khâm Mặc vào cùng đội ngũ, là có suy xét riêng của hắn,
– Ta không chỉ muốn Khâm Mặc vào đội ngũ, ta còn muốn hắn đi theo chúng ta.
Ly Lạc vừa nói như vậy, Mộc Nhai đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn,
– Tuy Khâm Mặc vẫn là thân phận người làm ăn mà mang cờ hiệu. Nhưng có một số việc, hắn lại hoạt động lén lút. Chúng ta đều rất rõ ràng. Phần lớn cống phẩm trong hoàng cung đều xuất từ chỗ của Khâm Mặc. Hoàng Thượng cũng không chỉ một lần ban thưởng mà cho hắn. Nếu ba kẻ chúng ta đều bị liên lụy mà tham gia vào. Khâm Mặc, hắn tự nhiên sẽ chạy thoát được. Giọng điệu của hắn là muốn ở lại đế đô, để tự do hành động. Không bằng để hắn đi theo bên người chúng ta. Ở ngay trước mặt chúng ta, hắn cũng không thể muốn động tay động chân là động được.
Vừa nghe Ly Lạc lưu loát nói xong, Mộc Nhai đột nhiên nhớ tới chuyện của Ly Hận Thiên cùng Khâm Mặc. Hắn liếc mắt nhìn một cái lướt qua ngọc thế ở trên bàn. Ba người bọn hắn không có ở đây, việc này đúng lúc lại thành toàn cho hai người họ không phải sao…
Mộc Nhai sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh lần nữa. Nên hắn đối với đề nghị của Ly Lạc, rất là đồng ý.
– Việc này ở bên trong, muốn để Khâm Mặc có liên quan vào mà tự nguyện cùng chúng ta Đông Vạn đối với chúng ta chỉ có lợi không hại. Việc này ở ngoài mặt lại không dính líu đến Khâm Mặc, có thương đội của hắn che dấu hành tung còn thực lực mạnh mẽ của hắn tương trợ. Một đường đi mà chúng ta sẽ miễn được không ít phiền phức. Ít nhất, khi Khâm Mặc treo lên cờ hiệu của thương đội, không chỉ có thể đi bất cứ đâu ở quốc gia nào mà cường đạo sơn dã đều sẽ nhường đường cho đi.
Có biển hiệu chữ vàng của Khâm Mặc, bọn hắn không sợ sẽ đem thời gian quý giá mà lãng phí vào đám giặc cỏ sơn tặc ở trên đường tới nơi đó.
Mặc kệ là Khâm Mặc cùng việc này có liên qua hay không, Ly Lạc đều chuẩn bị đem hắn mà kéo theo xuống nước.
– Ta đã biết, việc này ta sẽ đứng ra lo liệu. Chờ hắn trở về, ta sẽ lại cùng hắn nói chuyện.
Mộc Nhai không sợ Khâm Mặc cự tuyệt. Mặc kệ số chiêu bài làm ăn của Khâm Mặc có bao nhiêu nổi tiếng. Mối quan hệ của hắn cùng quan phủ có bao nhiêu tốt. Nếu không có Mộc Nhai cho phép, việc làm ăn của Khâm Mặc sẽ không thể nào mà thuận buồm xuôi gió được. Khâm Mặc là thương đội duy nhất của Nam Triều có thể vào lúc đêm tối mà ra vào cửa thành, ngay cả đế đô cũng không ngoại lệ.
Binh quyền của Nam Triều lại được nắm giữ ở trong tay Mộc Nhai. Hắn gật đầu, thì Khâm Mặc liền một đường đèn xanh mà thuận tiện đi lại, không ai dám nhiều lời ngăn cản.
Đương nhiên. Điều kiện tiên quyết là Mộc Nhai sẽ không làm việc nào không công cả. Khâm Mặc kia cũng sẽ cho hắn không ít lợi ích tốt đẹp. Bất quá, đây là nói sau này.
Ly Lạc tìm đến Mộc Nhai, liền chuẩn bị đem việc này giao cho hắn. Ngoại trừ khi Mộc Nhai đang ở bên ngoài, hắn và Văn Diệu cùng đi tìm Khâm Mặc bàn bạc kêu tên đó đi cùng. Khâm Mặc tất nhiên cũng sẽ đồng ý mà đi cùng, nhưng sẽ lại khiến bản thân hắn thiếu một cái ân tình của kẻ khác. Cái này gọi là tinh tai tinh mắt nha. Bây giờ nhờ Mộc Nhai, lại chỉ đổi thành một cái giao dịch công bằng mà thôi.
Ly Lạc cũng không ngốc, hắn sẽ không đem bản thân mình dính vào phiền phức.
Khâm Mặc không trở về Ly phủ. Nhưng tên đó cùng Mộc Nhai đều có liên hệ. Mộc Nhai không nói, Ly Lạc cũng biết.
Ly Lạc trình bày việc này thỏa đáng. Hắn trực tiếp rời đi. Ly Lạc bước đi nhanh chóng. Mộc Nhai lại một lần nữa mời hắn cùng nhau làm. Bất quá Ly Lạc đối với lời mời này lại không để lại một chút âm thanh nhỏ đáp lại hay từ chối nào nữa. Hắn tựa hồ đối với Ly Hận Thiên, một chút hứng thú đều không có. Đến liếc mắt một cái nhìn lướt qua, hắn cũng keo kiệt không cho y lấy một cái.
Ly Lạc bước nhanh ra khỏi cửa, giúp hai người họ đóng cửa lại. Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh của hai cánh cửa gỗ khép lại. Nhưng cảm giác của y đối với hành động này đã hoàn toàn không còn cảm giác nào nữa…
Sẽ không xấu hổ, sẽ không nan kham, cũng sẽ không bởi vì Ly Lạc rời đi mà thở phào một hơi nhẹ nhàng…
Mộc Nhai cư nhiên cứ ôm y ở tư thế như vậy mà bàn bạc công việc. Ly Lạc lại mặt vô biểu tình vẫn lạnh nhạt ngồi ở trước mặt y, nhìn Mộc Nhai ở trong thân thể y tàn sát bừa bãi…
Phảng phất như, ở trong mắt hai huynh đệ bọn hắn đối với việc này lại quá bình thường không chút nào kiêng kị hay cần tránh né đi.
Ly Hận Thiên rất muốn biết. Lúc vừa này khi y bị mang đến chỗ cửa đó, lúc y cầu xin Mộc Nhai kia, rốt cuộc là định làm cái gì chứ…
Chỉ sợ, bản thân y đến một nam kĩ cũng không bằng…
– Thương tâm sao? Hay khổ sở? bởi vì Ly Lạc nhìn thấy ngươi như vậy. Nhìn thấy ta thượng ngươi, nhìn thấy ngươi mở rộng chân ra mà tiếp nhận ta. Ngươi thật kiên trì, nhưng ngươi vẫn phát ra âm thanh… Làm sao, ngươi không chấp nhận chịu đựng được sao?
Mộc Nhai đem nam nhân đặt ở trên mặt bàn. Hắn ở bên trong thân thể của nam nhân chuyển động xoáy sâu vào. Mặt đối mặt, Mộc Nhai vỗ về mặt của Ly Hận Thiên, cười lạnh hỏi hắn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ly Hận Thiên tối tăm đã không còn chút ánh sáng nào nữa. Y không thấy Ly Lạc, cũng không thấy Mộc Nhai. Trong mắt y, dù có là ai, y cũng không muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy nữa…
Mộc Nhai cho y sự nhục nhã cực kì kinh khủng không chút lưu tình nào. Y đã chịu đựng những điều này quá nhiều, đã sớm vượt qua giới hạn chịu đựng cực hạn của y.
Lòng tự trọng của y cũng giống chiếc quần y đang mặc. Đều đã bị Mộc Nhai xé rách dập nát đến không còn một mảnh nguyên vẹn, tiếp theo còn bị hắn hung hăng mà giẫm đạp lên.
Bi thương đến mức tâm đã hoàn toàn chết đi, chỉ sợ, chính chỉ là hoàn cảnh lúc này.
– Ly Hận Thiên, phản ứng của ngươi thật sự rất kỳ quái… Lúc trước khi ta cùng Ly Lạc cùng tiến vào trong thân thể của ngươi, ngươi không phải rất là cao hứng lắm sao, còn lắc mông mà đòi thêm sao? Làm sao mà bây giờ lại bắt đầu giả một bộ dạng thanh cao đến vậy? Làm sao vậy, bây giờ ngươi lại để ý đến Ly Lạc như vậy, còn biết ở trước mặt hắn mà thẹn thùng, không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng ngươi bị ta thượng sao?
Mộc Nhai nói xong, đột ngột mà nắm lấy cằm nam nhân. Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn. Nam nhân không nhìn hắn. Hắn liền ép buộc y phải nhìn vào mặt mình…
Lúc này Mộc Nhai nhất thời dùng sức rất lớn khiến y đau, nam nhân không thể không mở to mắt. Tầm mắt y có chút bị mơ hồ cản trở khó khăn nhìn. Khuôn mặt của Mộc Nhai giống như hình ảnh phản chiếu ở trên mặt nước, vặn vẹo đến mơ hồ không rõ …
– Ly Hận Thiên, ngươi biết rõ Ly Lạc luôn luôn rất chán ghét ngươi, hoặc lúc này nên nói là, hắn hận ngươi.
Lưng Mộc Nhai đẩy tới cử động eo. Hắn đem chân của nam nhân chân tách ra rộng hết mức có thể. Hắn giống như là muốn đem y đâm thủng, mỗi một lần đều tiến vào vô cùng sâu…
– So với ta hay bất kì một kẻ nào khác, thì hắn hận nhất là ngươi. Ly Lạc bởi vì ngươi, ăn không ít khổ cực. Mặc kệ là chức vị, hay là trong lúc tu luyện. Nếu không phải là Ly Lạc kiên cường, chỉ sợ, hắn cũng sẽ biến thành một phế vật như ngươi vậy. Bất quá Ly Lạc đã dùng hành động chứng thực, hắn không phải là kẻ như vậy. Mẹ của Ly Lạc cũng chết ở trong Ly phủ, bởi vì hắn là con của ngươi, cho nên Ly Lạc cũng không được nhà ngoại yêu thích. Hắn cùng với ta xuất phát khác nhau. Bọn ta đều có người bên nhà ngoại giúp đỡ, nhưng Ly Lạc lại không hề có.
Bọn hắn đều có nhà mẹ đẻ mà chống đỡ. Nhưng Ly Lạc thì không có. Ngay sau khi mẹ của Ly Lạc nương mất đi, nhà mẹ ruột của Ly Lạc, liền cùng Ly gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ không còn có bất kì liên hệ nào nữa, đến Ly Lạc cũng không biết được.
Ly Lạc là luôn ở trong hoàn cảnh phía sau lưng không có bất cứ thế lực chống đỡ nào mà trưởng thành, mà khi đó Ly gia lại vô cùng nghèo túng khó khăn. Hắn chính là dựa vào năng lực của bản thân, mà mới có ngày hôm nay.
Hắn hận Ly Hận Thiên. Nhưng hắn vì sao lại hận y như vậy. Mộc Nhai cũng không biết rõ, đến Ly Tiêu Sơn cũng không biết. Hai người chỉ đều biết là duy nhất một việc là, Ly Lạc hận Ly Hận Thiên. So bất kì kẻ nào, hắn đều hận y hơn tất cả.
Có lẽ, là vì Ly Hận Thiên khiến hắn ăn nhiều rất nhiều cực khổ vất vả đi.
Nhưng cái này chỉ là do Mộc Nhai đoán.
– Ngươi biết rõ vì sao mà lần trước Ly Lạc lại mang ngươi ra ngoài, là để làm gì không? Ly Hận Thiên, ngươi không cần giả ngốc. Hành động muốn bán ngươi đi là quá tầm thường rồi. So với kẻ khác, ngươi đều biết rất rõ… Mẹ của bọn ta, đều vì khó sinh mà chết ở trên giường. Ngươi hại chết nhiều nữ nhân như vậy. Ly Lạc là muốn cho ngươi chân chính mà phải gánh chịu mọi quả báo này ở hoàn cảnh xấu nhất, dùng cùng một phương thức, mà đền lại mạng cho các nàng ấy…
Con ngươi của Ly Hận Thiên chợt co rụt lại. Ly Lạc là muốn y dùng cùng một phương thức mà đền lại mạng sao. Các nàng là vì khó sinh mà chết ở trên giường, hắn lại muốn y làm sao mà đền mạng…
– Ngươi là nam nhân, tất nhiên là sinh không được hài tử, cũng không có thể vì khó sinh mà chết ở trên giường được. Chút điều đó thì bọn ta vốn đều hiểu rõ. Nhưng Ly Lạc lại không tin. Hắn cố ý muốn tìm cách khiến ngươi dù là nam nhân cũng có thể hoài thai. Hắn tìm ra rất nhiều cách. Hắn buộc ngươi ăn bao nhiêu là dược, kí ức của ngươi còn chưa bị mất đi? Tuy rằng hắn chưa nói qua dược này là để làm cái gì. Nhưng ngươi cũng sẽ lập tức đoán được đi… Lúc này đây, hắn nghe nói có thần y gì đó, có thể khiến cho nam nhân mang thai. Cho nên hắn trói ngươi lại mà mang đi. Bất quá xem ra, vẫn là chưa thành công đi. Bằng không ngươi bị Văn Diệu làm rồi lại cũng bị Khâm Mặc làm qua. Một đường mà Ly Lạc kia vẽ ra, ngươi cũng không thiếu kẻ làm. Nếu vậy ngươi đã sớm nên mang thai. Nhưng mà ngươi nhìn một cái xem…
Văn Diệu nói xong, còn sờ sờ chiếc bụng bằng phẳng của nam nhân, trong giây lát, hắn “chậc chậc” hai tiếng,
– Bất quá, bây giờ ta lại cảm thấy, ý định của Ly Lạc cũng không tệ, cho ngươi hoài thai con của ta… Hẳn là rất thú vị đi.
Mộc Nhai cất tiếng cười to, nhưng lại khiến cho Ly Hận Thiên lại cảm thấy, máu đang chảy trong người y, bởi vì lời lẽ như vậy mà trở nên hoàn toàn lạnh lẽo…
– Bất quá ngươi yên tâm đi. Ly Hận Thiên, ta sẽ không giống như Ly Lạc mà tàn nhẫn như vậy đâu, cố ý mà để cho ngươi vì khó sinh mà chết ở trên giường. Ta sẽ cho ngươi an toàn mà sinh ra, sau đó lại tiếp tục giúp ta sinh thêm vài đứa nữa…
Tiếng cười của Mộc Nhai, càng thêm to càng thêm phóng đãng. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy thân thể y rất lạnh, vô cùng lạnh, lãnh lẽo đến sắp chết đi rồi…
……
Ly Hận Thiên bị Mộc Nhai tra tấn qua giờ ngọ. Sau khi Mộc Nhai đã phát tiết xong, liền đem y ném ra khỏi Mạt Nhai cư. Quần của Ly Hận Thiên đã bị hắn xé rách hỏng cả rồi. Mông của y cũng bị mở rộng lõa lộ ra hết bên ngoài không khí. Bất quá đã tới canh giờ này, trời cũng đã tối đen rồi. Ly Hận Thiên sẽ không đi xin Mộc Nhai cho mình mượn quần áo lành lặn hay ở lại đây gì đó. Y túm lại ngoại bào trên người muốn kéo kéo xuống để che lại chiếc mông đang trần truồng như vậy. Y chọn một đường nhỏ có rất ít kẻ đi lại liền bước đi về hướng chính phòng mình mà di chuyển.
Mộc Nhai làm quá nhiều, thời gian lại quá lâu. Hai chân y như bị nhũn ra, cơ hồ muốn khép lại cũng đều không làm được. Nam nhân liền giữ tư thế đi đứng khó khăn đó mà di chuyển một đường này lảo đảo chậm chạp. Bất quá, may mắn là ở trên đường này y cũng không có gặp được một kẻ hạ nhân nào. Xem như tới lúc này y vẫn còn được hoàn toàn an toàn, y cúi đầu mà đi đường. Ly Hận Thiên đột ngột đụng vào thân người khác.
Y bị kẻ nọ đụng rất mạnh. Bả vai của y bị đụng vào mạnh đến độ muốn lệch đi mà rớt xuống. Ly Hận Thiên không dám ngẩng đầu, y thấp giọng nói hơi “Thực xin lỗi, ta không thấy được”, dứt lời liền lập tức muốn rời đi, nhưng kẻ nọ lại giữ y lại…
Hắn hình như là không muốn để y đi.
Kẻ nọ thực dùng sức mà siết chặt lấy y. Ly Hận Thiên bị ăn đau liền ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc hiện ra…
Trong ánh mắt kia, mang theo một ý tứ không thể tin, còn có bị chấn động mạnh.