Ly Hận Thiên nhất thời bị tiếng rống lớn của Mộc Nhai khiến cho y mới phát hiện mình và Văn Diệu đã trở thành mục tiêu đang được chú ý. Không biết có phải là do có tật giật mình hay không, Ly Hận Thiên theo bản năng mà bất giác lau lau khoé miệng của mình. Y chùi thật dùng sức, đem chất lỏng đang dính trên cánh môi lau hoàn toàn khô ráo, môi của y lập tức bị cọ đến đỏ.
Động tác này của nam nhân không thể nghi ngờ nữa, hiển nhiên là đang không đánh mà đã khai. Tình cảnh lúc nãy Văn Diệu tới đón lấy nho, do thân hình hắn luôn tựa vào trên bàn, che khuất cả Ly Hận Thiên lẫn hành động khi nãy của hai người họ, chặn hoàn toàn tầm mắt nhìn tới của những kẻ khác. Ly Hận Thiên lại bất giác lau miệng mạnh như vậy, là nói rất rõ ràng cho những kẻ khác biết hai người họ vừa mới làm cái gì…
Văn Diệu không đụng chạm gì vào người y. Nhưng mà trong nháy mắt khi nho bị cướp đi, nhưng môi của hai người họ có chút như có như không mà chạm lướt qua, rất nhanh. Chỉ là nhất thời nhẹ nhàng dính nhau liền ngay lập tức tách ra, nhưng cảm xúc mềm mại cũng rất rõ ràng…
Văn Diệu đối với việc này cũng không có biểu hiện gì. Hắn chỉ vì hành động của nam nhân mà buồn cười, về phần cái khác…
Hắn không ngại bị bọn hắn nhìn thấy.
Văn Diệu đem dĩa nho mà nam nhân đã ăn được một nửa đặt trên liên bàn tử mà đẩy đi, bàn kia thật giống như một con mắt đang chuyển động mà xoay tròn thuận lợi vượt qua ngăn cách, mà đem dĩa nho kia đặt ở trước mặt Mộc Nhai đang đứng dựa sát ở bên mép bàn.
Mộc Nhai chọn mi nhìn nhìn mặt bàn đang để nửa dĩa nho kia. Hắn “hừ” cười, đem tầm mắt chuyển tới trên thân của nam nhân. Hắn nhắc nhở nam nhân, thứ hắn thật sự muốn không phải là nho, mà là thái độ của y,
– Ta nói. Cha, ngươi cũng không thể bất công như vậy a, ngươi dùng miệng…
– Mộc Nhai, bánh trung thu này cũng ngon lắm a!
Lần đầu tiên, Ly Hận Thiên biết bản thân y lại có thần kinh phản xạ nhanh như vậy. Ngay trước lúc, Mộc Nhai sắp đem nửa câu sau nói ra, y liền tùy tay mà bắt lấy một miếng bánh trung thu liền nhét vào trong miệng của hắn. Y cùng với Mộc Nhai cách nhau đến một cái bàn lớn. Y cũng không biết bản thân lại làm sao mà lại hành động nhanh chóng được như vậy, nhất thời miếng bánh ở trong miệng liền ngăn chặn lại lời Mộc Nhai muon nói tiếp.
Tầm mắt của Mộc Nhai đang nhìn đột ngột mà xuất hiện hình ảnh của nam nhân. Tên nam nhân kia liền ngay lập tức đem nửa cái bánh trung thu đều nhét vào trong miệng hắn. Tuy bánh trung thu khá là mềm, nhưng y là như vậy nhất thời đem cả khoang miệng của hắn đều bị nhồi vào, một chút không gian bên trong miệng đều không còn trống, trực tiếp nhanh chóng mà nhét vào tận cổ họng. Đừng nói là muốn nói chuyện, hắn còn muốn nhai nuốt đều thực cố sức.
Nam nhân này tuyệt đối là có ý đồ muốn mưu sát hắn.
Ly Hận Thiên hung hăng trừng mắt Mộc Nhai. Y dùng ánh mắt nói cho hắn biết kêu hắn mau mau câm miệng lại, không cần nói lời vô nghĩa. Bất quá trên mặt y lại là nụ cười ôn nhu, cũng đề nghị với hắn bánh trung thu đang nằm ở trong tay mình,
– Ngươi ăn nhiều một chút a, buổi tối ngươi cũng chưa ăn cái gì nhiều mà…
Bộ dáng của Ly Hận Thiên thật sự là khiến hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Y tựa như thú nhỏ đang đang phẫn nộ vô cùng, rất muốn chồm tới mà hung hăng cắn xé kẻ địch, nhưng lại lực bất tòng tâm…
Nhưng thần thái sáng láng này, vô cùng có tinh thần. Thật sự là khiến người trước mắt nhất thời sáng mắt ra.
Hơn nữa, tuy vẫn có Văn Diệu chướng mắt hắn luôn ở bên cạnh người y, nhưng dù sao y cũng cùng đến nơi này.
Một chút ấy, Mộc Nhai cũng thực vừa lòng.
Mộc Nhai phun bỏ một miệng bánh trung thu, cánh tay nhanh nhẹn vươn dài tới bắt lấy nam nhân, trực tiếp đem y ôm vào trong lòng chính mình. Hắn không đem sự hiện diện của những kẻ khác đều không đặt vào trong mắt mình, để cho Ly Hận Thiên ngồi ở trên đùi của mình, tiếp theo rất thích ý mà bắt đầu lấy một trái nho trên dĩa trước mặt mà nhét vào miệng mình. Cảm thấy giác ngọt dính của bánh trung thu kia vẫn còn trong miệng làm cho Mộc Nhai rất không thích. Hơn nữa hắn mới vừa mới dùng cơm xong, bánh trung thu béo ngậy như vậy, hắn căn bản ăn không vô.
Tư thế này khiến đầu óc của Ly Hận Thiên nhất thời đều run lên. Việc y lo lắng cả đêm vẫn cứ xảy ra, Mộc Nhai cư nhiên liền đường hoàng can đảm mà ôm lấy y ngồi xuống như vậy. Hắn làm như rất sợ kẻ khác không phải không biết mối quan hệ của hai người họ a…
Ly Hận Thiên vẫn cảm thấy mối quan hệ cùng với mỗi người trong bọn hắn đều là bí mật. Mà hành động này của Mộc Nhai không thể nghi ngờ đó chính là đem điều bí mật này chân chính mà công khai ra ngoài…
Ly Hận Thiên phảng phất đã có thể bắt đầu nhìn thấy một màn hình ảnh mưa máu gió tanh rền vang bao phủ khắp nơi rồi a…
Bất quá, việc này lại không như suy nghĩ phức tạp của Ly Hận Thiên mà diễn ra giống như vậy.
Tuy rằng không công bằng mà nói, cũng không muốn làm rõ, nhưng mối quan hệ giữa Ly Hận Thiên cùng với mỗi kẻ trong bọn hắn thì trong lòng mấy tên gia hỏa này đều biết rất rõ ràng. Bởi vì hành động của mỗi kẻ làm ra đều thực rõ ràng, tựa như sợ kẻ khác không biết vậy.
Thời điểm Văn Diệu không trở về, Ly Lạc còn có thể mịt mờ một chút. Còn Mộc Nhai quả thực là rêu rao. Hiện tại Văn Diệu đã trở lại, thái độ của Văn Diệu không cần nói cũng biết. Với sự tồn tại của Văn Diệu cũng khiến Mộc Nhai trở nên chủ động, cùng lúc cũng đem Ly Lạc liên lụy vào. Về phần thoạt nhìn Khâm Mặc trước nay đều hồn nhiên ung dung không tham gia vào tranh giành này kia, cũng đã bất tri bất giác ttham dự vào luôn rồi. Nhưng ngay bây giờ mà nói, chuyện của hắn, những kẻ khác còn chưa biết.
Nhưng mọi việc cứ như thế này, lấy tính cách vài tên gia hỏa này mà nói, bọn hắn không có thể nào không phòng bị Khâm Mặc được.
Cho nên hành động này của Mộc Nhai này, sẽ không giống như suy nghĩ Ly Hận Thiên mà gây ra vụ rối loạn nào cả. Việc này, hậu quả nhiều nhất cũng chỉ là khiến Văn Diệu bất mãn mà thôi.
Mộc Nhai chỉ là nói Ly Hận Thiên thích Ly Lạc. Nhưng thái độ của Mộc Nhai thái độ cũng khiến Văn Diệu ngửi ra một chút hương vị khác như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ của Ly Hận Thiên đối với Mộc Nhai. Hắn cũng đã đoán ra chuẩn xác khoảng bảy tám phần là gì rồi. Bất quá, Văn Diệu cũng không bởi vì vậy mà gây chiến. Bằng với năng lực của hắn hiện tại, hắn thật chưa phải là đối thủ của Mộc Nhai cùng Ly Lạc.
Hơn nữa, quan trọng nhất là thái độ của nam nhân.
Lúc trước, hắn muốn dẫn Ly Hận Thiên chạy, thái độ của Ly Lạc cùng Mộc Nhai đối với nam nhân, cũng không giống như bây giờ. Hắn đã không ở nơi này hai năm, nói vậy Ly phủ đã xảy ra rất nhiều thay đổi. Điều này khiến cho hắn bất ngờ với sự thay đổi đột ngột này.
Ngoài việc chỉ có bất mãn ra, thì lúc này Văn Diệu cũng không còn hoàn toàn nắm chắc phần thắng như ngày trước nữa. Bất kì hành động gì, hắn cũng không thể manh động mà làm ra được.
Chỉ cần nam nhân không bị cướp đi, hắn nguyện ý chịu nhục.
Văn Diệu đi đến bên cạnh Mộc Nhai, hắn từ trong tay áo lấy ra một khăn tay bằng lụa vẫn còn mới, ném xuống mặt bàn trước mắt Mộc Nhai,
– Đây, thứ ngươi cần.
Thừa dịp chỗ trống mà do Mộc Nhai cử động cầm lên quyên bố, Văn Diệu thuận thế choàng tay ôm Ly Hận Thiên vẫn đang ngồi ở trên đùi Mộc Nhai mà giãy dụa, nhấc lên. Hắn cũng không nhìn đến nam nhân, mà chỉ là nhìn chằm chằm vào Mộc Nhai đang mở ra chiếc khăn lụa kia, giống như cảm thấy nam nhân sẽ gây trở ngại khiến cho việc làm không xong a.
Động tác thực tự nhiên.
Ly Hận Thiên vẫn bị Văn Diệu ôm lấy y mà đặt xuống đất, đem y đẩy về phía sau lưng mình. Ngay từ đầu y đã nghĩ đến, nếu bọn hắn bắt đầu muốn đánh nhau thì Ly Hận Thiên đều làm tốt chuẩn bị mà can ngăn hai tên này. Nhưng lại không như suy nghĩ phóng đại của y, mọi việc lại diễn ra nhanh chóng cũng liền kết thúc đơn giản như vậy. Vẻ mặt của nam nhân biểu hiện không thể tin. Lúc này Khâm Mặc chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh hắn, ý bảo nam nhân ngồi xuống đó.
Nam nhân quay đầu nhìn thoáng qua, Văn Diệu cùng Mộc Nhai hình như là đang bàn bạc chuyện gì đó. Hai người bọn hắn cũng không còn chú ý đến y. Cùng lúc nam nhân cũng buông xuống bất an mà ngồi vào vị trí ở bên cạnh Khâm Mặc, có Khâm Mặc và Văn Diệu chắn ở giữa tạo nên khoảng cách với Mộc Nhai, y cảm thấy đã có thể có chút an toàn rồi.
Tâm tư của Văn Diệu, Mộc Nhai đương nhiên biết rất rõ ràng. Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để tranh giành Ly Hận Thiên. Hình vẽ ở trên mảnh vải lụa kia đúng là thứ hắn rất cần, Mộc Nhai tỉ mỉ nhìn kĩ lại một lần nữa, sau đó đem mảnh vải lụa kia đưa cho Ly Lạc.
– Hình vẽ trên mảnh vải này là bản đồ chỉ đường đi vào Hắc Lân đàm, Hắc Lân đàm là ở phía đông của Đông Vạn. Địa thế của nơi này lại vô cùng hiểm trở, đường đi vào lại rất không an toàn. Không khí của nơi này thật sự là nguy hiểm, nếu là kẻ bình thường căn bản sẽ không dám đi vào. Hơn nữa bởi vì ở gần đó có cả Thanh Long thạch, Hắc Lân đàm thuộc vào nơi cấm địa, nếu có kẻ dám tự tiện đi bừa vào liền liên luỵ đến cửu tộc. Cho nên hoàn cảnh nơi này, ngay cả ta cũng không biết quá rõ. Muốn đi đến nơi này, chỉ có thể từ từ lần mò mà đến. Bản đồ này là ta để người chiếu theo bản đồ của đất nước Đông Vạn mà đồ vẽ ra, cũng từng hỏi được một ít thông tin từ kẻ có chút ấn tượng về nơi này. Đường màu đỏ này chỉ lối đi vào Hắc Lân đàm. Bất quá bọn họ cũng đã có rất nhiều năm chưa từng đi qua. Hiện tại nơi đó đã thay đổi đến như thế nào, bọn họ cũng không còn biết rõ được nữa.
Vì bản đồ này mà Văn Diệu đã vượt qua không ít khó khăn trở ngại mới lấy được tới tay. Bản đồ đất nước bình thường cũng ít được hoàng thất cũng nhìn tới, hơn nữa kẻ biết đường đi vào Hắc Lân đàm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không phải là từ kẻ canh giữ mà hỏi được, mà cái này là liên quan đến một chút quá khứ của hoàng tộc. Cũng bởi vì việc này mà Văn Diệu liền bận rộn một trận như vậy.
Ly Lạc cẩn thận mà nhìn lại một lần, liền đem bản đồ để lại trên bàn. Hắn có chút đăm chiêu mà nâng chén trà lên, cũng không có tiếp lời của Văn Diệu vừa nói xong.
– Các ngươi chuẩn bị khi nào thì xuất phát?
Bản đồ kia Văn Diệu cũng có một cái, cho nên Mộc Nhai đem mảnh vải lụa kia thu hồi vào người, hắn cũng không có dị nghị gì.
– Qua trận này đã.
Thấy Ly Lạc hỏi như thế, Mộc Nhai dường như là vừa mới nhớ tới cái gì, đột nhiên vẻ mặt của hắn liền thay đổi thành vẻ mặt hung ác nham hiểm. Mười ngón tay của hắn giao nhau, chống cằm nhìn dĩa điểm tâm đặt ở trên bàn một lát, mới một lần nữa mà chuyển hướng mà hỏi Văn Diệu,
– Đã biết vị trí của Thanh Long thạch ở đâu sao?
Văn Diệu lắc đầu. Vị trí của Thanh Long thạch ở đâu là bí mật to lớn bằng trời, liền tính hắn có lợi hại đến mức nào cũng không thể hỏi thăm ra tin tức chuẩn xác được. Hắn chỉ biết Thanh Long thạch đang ở gần Hắc Lân đàm đã là không dễ dàng gì rồi. Ban đầu Văn Diệu chỉ biết là, kẻ nào dám tự tiện đi bừa vào Hắc Lân đàm đều sẽ bị phán là tử tội. Nguyên nhân cụ thể là ra sao thì hắn cũng không rõ ràng. Hiện tại mới biết được là vì Thanh Long thạch.
Chỉ có chỗ này là cấm địa của Quốc gai, ngoài ra thì tất cả những nơi khác của Đông Vạn đều được ra vào bình thường.
– Chuyện này sẽ không chỉ liền đơn giản như vậy.
Khâm Mặc chậm rãi lột lớp vỏ nho ra, tiếp theo đem nho đã được lột sạch sẽ mà bỏ vào trong chiếc bát nhỏ bên cạnh. Hắn không thích ăn trái cây. Hắn chỉ là muốn dùng việc này để tiêu hao thời gian nhàm chán này,
– Hoàng Thượng lệnh cho các ngươi cùng đi Đông Vạn, thân mình người còn có vấn đề nên không thể đi được.
Mộc Nhai nghe khi nghe đến điểm, Hoàng Thượng lệnh cho bọn hắn đều đi Đông Vạn xem xét Thanh Long thạch thì lại lạnh lùng cười. Bởi tình huống này, hắn cũng đều đã nghĩ tới. Ở trong triều, hắn cùng Ly Lạc vốn là bất hòa, không phải chỉ là hình thức giả vờ mà làm ra vài động tác che mắt kẻ khác mà là thật sự bất hòa. Vả lại, trong các đời lịch địa của các đời vua đều không có chuyện văn quan võ tướng lại lĩnh cùng một nhiệm vụ. Bởi vì năng lực bất đồng, hai người bọn hắn cũng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ khác nhau. Nhưng lúc này, Hoàng Thượng lại ra lệnh như vậy khiến cho hai người bọn hắn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.
Hoàng Thượng đang muốn đánh ra chủ ý cái gì. Hai người bọn hắn không rõ ràng, nhưng tuyệt đối sẽ không là phải cái chuyện tốt gì cả.
Mộc Nhai tin tưởng, Hoàng Thượng sẽ không chỉ đơn thuần là đã nghĩ thông mà muốn thông qua nhiệm vụ lần này để cải thiện làm tốt lại mối quan hệ của hắn cùng Ly Lạc, để cho huynh đệ hai người họ hòa thuận lại.
– Bất quá việc này, nhất định là rất có ẩn ý đi.
Mộc Nhai ngạo mạn liếc mắt nhìn Ly Lạc một cái,
– Ta cũng rất muốn cược một lần xem. Ta cùng với Ly Lạc cùng lúc mà rời khỏi Đế Đô thì thành Đế Đô này rốt cuộc sẽ có phát sinh thay đổi, thử coi xem còn có thể biến mảnh đất này thành không ra thành, hay không đây.
Mộc Nhai tự tin, Văn Diệu từ chối cho ý kiến. Nếu hắn rời đi đế đô, đế đô sẽ có thay đổi, có điều binh quyền có thay đổi gì, thì xem như tên Mộc Nhai kia cũng không xứng ngồi ở trên vị trí bây giờ nữa.
Ly Hận Thiên nghe mà như lọt vào trong sương mù. Bọn hắn nói chuyện gì đó, đối với y mà nói, nghe vào tai đều rất xa lắm. Y chỉ hiểu được một việc, chính là không qua bao lâu, Mộc Nhai cùng Ly Lạc sẽ phải rời khỏi Đế Đô, chỉ sợ là sắp đi làm một nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Y kéo nhẹ tay áo của Khâm Mặc, nhỏ giọng hỏi,
– Xảy ra chuyện gì vậy a?
Khâm Mặc đem bát nhỏ được chất đầy nho đã được lột vỏ tốt rồi, đổ lên chiếc bát trước mặt của Ly Hận Thiên. Ngược lại hắn lại không lấy một trái nào để ăn. Nho của Khâm Mặc được lột rất đẹp. Sau khi lột sạch một tầng lớp vỏ ngoài của trái nho bỏ ra, thịt quả một chút cũng chưa bị hư hao gì, cũng không có một chút nước quả nào chảy ra. Từng trái một đều tròn trịa mang theo một màu huỳnh lục. Quả thực, khiến cho kẻ khác vừa thoạt nhìn tới cũng rất muốn ăn.
– Viec trước mắt một chút là, Hoàng Thượng ra lệnh muốn cho Đại ca và Nhị ca cùng nhau đi đến Đông Vạn. Hai người hắn muốn đến đó xem xét Thanh Long thạch vẫn đang trấn thủ ở phía đông kia liệu đã bị tinh tượng dị biến ảnh hưởng gì hay không. Nếu mà linh thạch trấn tại tứ phương có xảy ra dị biến thay đổi gì đó, thì sẽ khiến cho nhân gian này không hề còn an bình được nữa. Đến lúc đó, yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện mà hoành hành ở hậu thế.
Khâm Mặc một bên vừa lột nho, một bên vừa mở miệng giải đáp nghi hoặc của Ly Hận Thiên. Tiếp theo hắn lại bổ sung một câu,
– Văn Diệu nói, Hoàng Thượng lén lút mà nhờ vả hắn một lần. Người hy vọng, lần này đi Đông Vạn, Văn Diệu cũng có thể cùng tham gia để giúp hai người kia một chút, bởi vì dù gì Văn Diệu cũng sống ở đó lại biết rõ Đông Vạn vẫn là dễ hành động hơn.
Nói cách khác, ba tên này đều phải cùng đi với nhau…
Ly Hận Thiên nhíu mi suy ngẫm. Chuyện này, quả nhiên không đơn giản. Lần này, Hoàng Thượng ra quyết định như vậy là vì sao? Câu nói gần vua như gần cọp này. Không lẽ người định mượn cơ hội này mà lấy lại quyền hành từ tay hai tên tiểu tử này sao. Nhưng lúc này nhân giới đang chấn động thay đổi nhanh chóng. Hoàng Thượng liệu còn có tâm tư mà diệt trừ kẻ mà bản thân nghi ngờ sao. Không phải ở chức vị của hai người bọn hắn đều hoàn thành nhiệm vụ vô cùng tốt đó sao…
Chẳng lẽ y đã nghĩ sai rồi sao?
Mặc kệ, lí do của Hoàng Thượng là cái gì, Ly Hận Thiên đều vì đám nhi tử của mình mà lo lắng.
– Không có việc gì đâu, Đông Vạn là chỗ của ta, sẽ không gặp phải chuyện không may đâu.
Nhìn thấy lo lắng của nam nhân, Văn Diệu cười an ủi nói.
Y vẫn là tin tưởng vào năng lực của Văn Diệu. Nhưng sự tình này cổ quái như vậy. Từ khi theo bọn hắn trở về đến nay, lúc này trái tim của Ly Hận Thiên lại bất giác treo lên lơ lửng như vậy, xem ra không dễ gì mà bỏ xuống được.
– Cha, so với việc đó thì chuyện này mới quan trọng hơn…
Khâm Mặc đối với nam nhân, thản nhiên cười.