Một đêm này của Ly Hận Thiên quả thật là quá phong phú.
Khâm Mặc cùng với kẻ khác là bất đồng. Hắn thành thực mà thủ tín. Hắn nói hắn chỉ thầm nghĩ giúp nam nhân, muốn y giải hỏa, liền thật sự chỉ là đang giúp y chỉ lấy tay làm. Một chút ý tứ vượt mức cũng đều không có.
Không đụng chạm vào bất kì chỗ khác, cũng sẽ không thân cận y. Chỉ lộng nơi đó của y.
Điều này khiến cho Ly Hận Thiên vừa xấu hổ lại vừa thẹn thùng e ngại, y sớm đều đã biểu hiện ra. Y thật sự không cần Khâm Mặc phải làm như vậy. Nhưng là người này trước sau vẫn như cũ mà khư khư cố chấp. Hắn vẫn lấy tay, giúp Ly Hận Thiên làm đến xuất ra được, hắn thì cho rằng y như vậy mới là hoàn toàn thật sự thoải mái thì hắn mới thôi.
Khâm Mặc thực chính trực. Nhưng là cái miệng của hắn thì thật sự nói nhiều lại rất không tốt a…
Mỗi một câu hắn nói, đều sẽ khiến Ly Hận Thiên khốn cùng vạn phần…
So với kích thích trên thân thể, lời lẽ mà Khâm Mặc nói ra, càng khiến cho nam nhân khó có thể nhẫn nại, rõ ràng là rất khó nghe, không thể lọt tai được. Nhưng thân thể y lại bởi vì những từ ngữ mà Khâm Mặc nói ra lại tạo nên phản ứng, so với vừa rồi còn muốn hưng phấn hơn…
Y cũng đã ngăn cản qua. Sau đó y cũng không ngăn Khâm Mặc nói nữa, bởi vì mỗi lần như vậy Khâm Mặc đều sẽ kề sát lỗ tai y, giọng nói trầm thấp mà hỏi y, “làm sao rồi. Cha, ngươi bây giờ là đang thẹn thùng sao?”…
Cái dạng này, khiến Ly Hận Thiên đến muốn cự tuyệt cũng không biết phải xuống tay từ đâu.
Cứ như vậy, lúc này Khâm Mặc thản nhiên mà nói, trong những câu nói đó, Ly Hận Thiên lại có thêm một lần thể nghiệm mới mẻ, thực kích thích, rất hương diễm. Nhưng lại không khó chịu đựng, cũng có tôn trọng tối thiểu. Tuy rằng lúc này y là đang trong trạng thái rất không tình nguyện. Nhưng Khâm Mặc lại khiến y theo góc độ của nam giới mà đặc biệt vui sướng, điều này là bất đồng với quá khứ.
Hai người họ sau một lúc cũng đã giằng co xong rồi. Đêm cũng đã quá khuya. Khâm Mặc cũng không có rời đi. Dù sao giường của Ly Hận Thiên cũng đủ lớn, hai người họ liền mệt mỏi cứ như vậy mà thiếp đi, ngủ cùng nhau. Thân thể rốt cục cũng đã chiếm được hoàn toàn hương vị thỏa mãn, cũng vô cùng thoải mái. Cho nên giác ngủ này của Ly Hận Thiên phá lệ sâu, một đêm vô mộng. Mỗi một khối cơ bắp đều được thả lỏng hoàn toàn. Sau khi y đi vào thế giới này, thì lần này mới lần duy nhất được ngủ ngon như vậy.
Lúc hừng đông, Khâm Mặc đang thay quần áo mặc vào. Nam nhân mơ mơ màng màng mở mắt. Khâm Mặc ngồi ở bên mép giường, thấy nam nhân tỉnh lại. Hắn đối với đống chăn đang bao lấy nam nhân ở trong mà nói câu “Cha, ngươi trước ngủ lại đi, ta đây phải đi a.”
Ly Hận Thiên lười biếng “Ừ” một tiếng. Y nhìn Khâm Mặc cầm quần áo lên mặc, lại đeo đai lưng cài tốt lại. Cuối cùng còn theo thói quen mà vỗ vỗ vạt áo, quần áo của Khâm Mặc không hề bị ném loạn, mà được treo ở tại bên giường, cho nên bề mặt vải đều không có một nếp nhăn. Tâm của Ly Hận Thiên nói, mỗi tên nhi tử của y đều là người nổi tiếng, diện mạo cũng hiên ngang. Mặc kệ mặc cái gì cũng đều nhìn rất tuấn tú như vậy, cũng vĩnh viễn đều là sạch sẽ như vậy…
Khâm Mặc rời đi nhanh chóng, còn giúp nam nhân đem mạn giường vén lại cẩn thận. Nam nhân nhớ mang máng, lúc cuối cùng trước khi đi Khâm Mặc còn nói thêm cái câu gì đó, nhưng y thật sự rất mệt mỏi, liền gật đầu cho có lệ, về phần nội dung trong lời nói đó, căn bản là y không có để ý mà nghe thấy rõ…
Lúc này nam nhân mới vừa cảm giác, y vẫn mặc sa bào mỏng manh này đã ngủ thẳng qua ngày luôn rồi. Y cũng đã nhiều ngày đều ru rú ở trong phòng ngủ. Cho nên nha hoàn hầu hạ thấy mạn giường y còn buông xuống, vốn cũng không có tiến vào để quấy rầy. Nam nhân liền ngủ thẳng một giấc no đủ, lúc tỉnh dậy đứng lên cũng vô cùng có tinh thần. Y xốc mạn giường lên, nhìn ánh nắng theo khung cửa sổ bằng giấy soi rọi vào. Tâm tình nam nhân vô cùng tốt. Chăn nhất thời liền theo chỗ giường cao thấp mà trượt xuống, chân duỗi dang ra tận mép giường. Nhưng lúc này, Ly Hận Thiên liền cảm thấy có cái gì đó không đúng…
Hai chân thon dài trắng nõn của y ở dưới ánh mặt trời, trắng đến có chút loá mắt…
Ly Hận Thiên kinh ngạc nhìn chân y, qua nửa ngày sau y mới phản ứng lại lúc này đây có chỗ nào đó không đúng lắm…
Y sao lại không phát hiện ra quần của chính mình đã đi đâu mất rồi a…
Toàn thân của y, cư nhiên trần như nhộng…
Y mới vừa tỉnh lại, đầu có một chút trì độn. Bất quá Ly Hận Thiên rất nhanh liền nhớ tới chuyện xảy ra hồi tối hôm qua. Biểu tình của nam nhân nhất thời trở nên phức tạp vạn phần. Y cũng không phải là để ý thân thể chính mình lõa ngủ. Ý y muốn nói là, tối hôm qua là Khâm Mặc ôm y ngủ cả một đêm…
Y liền khoả thân như vậy mà không bị bào thành sợi nhỏ sao?!
Liền chỉ như vậy, cái gì cũng chưa xuyên…
Bị người ôm…
Nam nhân đột nhiên cảm thấy đầu y lại bắt đầu âm ỉ phát đau. Y không tiếng động mà rên rỉ. Đúng lúc này, y nhớ tới Khâm Mặc lúc gần đi đã nói những gì rồi a…
– Cha. Từ bây giờ đến lúc trước khi ngươi đem quốc tỉ trả lại cho ta, ta sẽ luôn luôn ở trong phòng ngươi mà qua đêm, giúp ngươi giải quyết một chút tịch mịch, cũng là cơ hội tốt mà hảo hảo bồi dưỡng tình cảm phụ tử của chúng ta a. Khâm Mặc sẽ cố gắng hết sức khiến cha coi trọng ta. Mộc Nhai và Văn Diệu có thể làm chuyện gì đó khiến cho cha thoải mái. Thì Khâm Mặc đây cũng giống vậy a, cũng có thể làm, mà còn có thể so với bọn hắn làm tốt hơn a.
Lời này của Khâm Mặc, ký thác uyển chuyển. Nhưng nói trắng ra, uyển chuyển ở đây là hắn không trực tiếp thẳng thắn mà đề nghị ra thôi. Còn nói trắng ra tiếp nữa là, hắn nói gì, Ly Hận Thiên hoàn toàn đều đã hiểu……
Nam nhân thật khóc không ra nước mắt. Cái này thật đáng chết mà, đến trong phòng ngủ, y cũng không còn được an toàn nữa rồi a.
Y ngay từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra phải đi ra khỏi cửa phòng, phiền toái cũng liền sẽ không tìm tới y. Nhưng trên thực tế lại không phải như thế, ban ngày y chủ yếu là trốn tránh Văn Diệu, buổi tối y lại chọc phải một Khâm Mặc a…
Bây giờ Ly Hận Thiên cũng phân chia không rõ nữa. Rốt cuộc là thâ thể y có vấn đề gì, hay là nguyên chủ của thân thể này lại để lại cho y hưởng được nhiều quả như vậy lại còn không phải là quả ngọt nữa a…
Tầm mắt của Ly Hận Thiên chuyển tới bên trên thân thể mình, nội sam trắng như tuyết, giữa đủng quần đã bị Mộc Nhai xé rách chỗ kia liền bị nhìn thấy đến rõ ràng. Không biết tại sao, vừa nhìn đến vết rách giữa vải dệt kia, khiến y lập tức nhớ tới bàn tay của Khâm Mặc…
Bàn tay đó thực linh hoạt mang đến cho y rất nhiều kích thích.
Đôi bàn tay kia, vói vào giữa quần y, sau đó từng chút mà lộng y…
Đều là lấy tay làm, nhưng Ly Hận Thiên cảm thấy, cảm xúc này cùng với cảm giác diy* tối qua còn kém nhiều lắm…
Hay nói là Khâm Mặc làm cho y thì lại biến thành thoải mái đến như vậy. Nhưng mà chính ở trong tâm lý y lại không thể chịu được, dù sao cái kẻ giúp y thoải mái như vậy, là một tên nam nhân, còn lại là con của y a…
Y lần lượt đều bắn ở trên tay của Khâm Mặc. Cái cảm giác dính dấp ướt át kia đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ rõ. Khâm Mặc làm sao mà giúp hắn lau chùi khô ráo sạch sẽ, lại là làm sao mà đem thứ kia giơ lên để trước mặt y, mà cười nhẹ nói “Cha, ngươi tích quả thật rất nhiều nha”…
Hai người họ ôm nhau quấn quýt lại thành một đoàn nằm ở trên giường y. Khâm Mặc lại rất nhanh lại xoa nắn y, trên tay kia lại tiếp tục lên xuống. Y phải dựa vào trong lồng ngực của Khâm Mặc. Chóp mũi của y hoàn toàn mùi hương tươi mát sạch sẽ đặc hữu ở trên quần áo người kia. Đến khi Ly Hận Thiên thật sự đã phóng không ra được nữa rồi, không biết rằng bộ dạng nhăn nhó của y càng khiến kẻ khác nhìn thấy cũng phải đau lòng thay. Khâm Mặc chính là càng nhìn y như vậy, càng tiếp tục mà trêu đùa y, chọc ghẹo y…
Một ngày này, Ly Hận Thiên đều là ở trong trạng thái hoảng hốt mà vượt qua. Trong đầu y đều toàn là chiếu lại một hồi chuyện của tối hôm qua, y ra lệnh cho bản thân mình không cần phải suy nghĩ nữa, nhưng căn bản y khống chế không được mà không ngừng nhớ lại…
Ngữ khí kia của Khâm Mặc thản nhiên. Tay hắn mang đến cho y cảm giác, đương nhiên, còn có tâm trạng xấu hổ của nam nhân, y vô cùng xấu hổ a…
Thời gian hiện tại, y đều được trải qua trong tự do, thẳng đến khi mặt trời lặn. Nam nhân mới từ trong hoảng hốt mà tỉnh lại một chút. Y vỗ vỗ mặt mình, nói cho chính bản thân y biết, y không thể lại lại hỗn làm tiếp như vậy nữa. Nếu y vừa nhìn thấy chiếc giường kia liền có thể lập tức không tự chủ được mà nhớ đến Khâm Mặc. Hay là không bằng y nên đi ra bên ngoài hít thở một chút không khí, y cũng đã thật lâu rồi chưa từng ra cửa…
Nam nhân nghĩ, liền lập tức ra cửa. Canh giờ này từ trên xuống người ở bên trong Ly phủ đều đang bận ăn bữa tối. Y ngẫm lại con của y hoặc chính là còn đi đâu đó chưa trở về, hoặc bây giờ chính là đều ở biệt viện của bản thân mà nghỉ tay mà chờ dùng bữa. Cho nên lúc này, y đi ra hẳn là sẽ gặp được một ai đi…
Nam nhân cũng đi không xa, liền ở nơi gần phòng của mình mà dạo chơi. Cuối hạ lập thu. Tuy rằng cây cối vẫn như cũ mà rậm rạp xanh tươi, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài cơn gió thổi qua, đã không còn mang theo oi bức của mùa hè nữa mà ngược lại mang theo vài tia lành lạnh. Loại cảm giác này thực sảng khoái, khiến tinh thần của người khác liền lâm vào rung động, đầu óc y cũng thanh tỉnh không ít.
Ly Hận Thiên tựa vào hành lang gấp khúc trên cây cột hồng kỳ, hai tay khoanh lại trước ngực, hướng mắt về phía hoa cỏ dần dần đang héo tàn mà ngắm nhìn. Đầu óc y đang sưng to hỗn loạn, giờ khắc này rốt cục cũng tìm được một chút yên tĩnh rồi.
Tường viện của Ly phủ che khuất hoàn toàn phong cảnh của bên ngoài. Ly Hận Thiên nhìn không thấy mặt trời lặn, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng vàng rực đang lướt tới giống thuỷ triều theo nước biển mà rút xuống từ ở phía trước mà dần thối lui về đường chân trời. Thái dương ẩn mình lại ở phía sau núi. Độ ấm lập tức xuống thấp không ít. Nam nhân sờ sờ quần áo của bản thân. Y cân nhắc có nên trở về phòng mình để ăn cơm chiều không đây, hay là sai người trở về lấy giúp y kiện áo choàng chống lạnh.
Sau khi nam nhân suy nghĩ, cuối cùng y lựa chọn người mang áo tới. Y vừa nhất thời quyết định, thì nghe thấy một trận tiếng bước chân rất nhẹ. Nơi này thực im lặng, trước tiên là bởi vì có ít có người đi qua, cho nên nam nhân thực dễ dàng thì nghe thấy.
Ly Hận Thiên một chút cũng đều không có hoài nghi, mà cho rằng kẻ đang tới chính là hạ nhân. Khi y chuẩn bị nhờ người nọ đi vào phòng y, muốn nha hoàn đưa giúp cho y kiện áo choàng. Y mới phát hiện ra, người đang từ phía xa xa kia đang đi tới, cư nhiên lại là Ly Lạc……
Lúc này, Ly Lạc đang bước đi trên một bên hành lang gấp khúc kia, chính không nhanh không chậm là hướng y đi tới. Ly Lạc vẫn đang mặc quan phục, dáng người cao ngất, anh khí bức người. Bất quá, ở khoảng cách xa như vậy, Ly Hận Thiên vẫn có thể cảm giác được trên người hắn đang hiện hữu luôn tản mát ra hàn ý. Lạnh lẽo đến mức, sẽ không tha cho một ai dám tới gần hắn.
Ly Lạc giống như là lãnh diễm, nhan sắc hoa mĩ, bề ngoài hoa mĩ, khiến người ta không nhịn được mà vẫn muốn tiếp cận. Nhưng mà chỉ cần chạm vào một khắc mà thôi, liền sẽ bởi vì vậy mà chết ngay tức khắc, là bị hoả diễm băng lãnh vô tình mà bị cắn nuốt đi…
Hấp dẫn trí mạng như vậy, lại phảng phất khiến cho mọi người, đều muốn biến thành kẻ mạnh mẽ liều lĩnh trong chốc lát để chạm vào người trước mặt.
Đối với khuôn mặt không chút thay đổi kia của Ly Lạc, khiến cho Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt…
Hai người họ đã thật lâu rồi còn chưa chạm mặt nhau.
Từ ngày đó, sau khi gặp lại ở trong phòng Ly Hận Thiên, y cũng không còn thấy Ly Lạc lần nào nữa.
Nghe Mộc Nhai nói, Văn Diệu gây ra cho Ly Lạc thêm không ít phiền phức. Trời chưa tối thì hắn cũng chưa hồi Ly phủ. Ly Hận Thiên muốn hỏi hắn về một chút tình hình của hắn gần đây, cũng muốn biết Văn Diệu rốt cuộc đã gây ra cái gì…
Mộc Nhai nói, Văn Diệu làm như vậy là vì y. Ly Hận Thiên cũng tin tưởng là thật như vậy. Y cân nhắc, xem có nên hay không nên, muốn thay Văn Diệu nói lời xin lỗi…
Bởi vì y, nên mới liên lụy tới Ly Lạc bị phiền phức không tất yếu mà tìm đến lại nhiều như vậy.
Nhưng mà, y lại có chút muốn chạy trốn thật xa khỏi nơi này. Buổi tối gày đó, Ly Lạc cũng thấy được bộ dáng của y…
Bị kẻ khác treo lên, để lại một thân thể dơ bẩn đầy ấn ký.
Việc này đối với nam nhân mà nói, giống như là một vết thương sâu đến không thể lành miệng được. Y có thể đối mặt với những người khác. Nhưng chỉ riêng đối với Ly Lạc, y lại vẫn là không có cách nào để buông ra dù là một chút…
Ly Lạc càng đi nhanh càng tới gần.n n Nam nhân có chút bàng hoàng vô thố, nhất thời bắt đầu nghĩ đến nghĩ đến việc đêm đó, y lại không muốn nhìn thấy Ly Lạc..
Bây giờ, Ly Hận Thiên thực hy vọng y có thể biến thành tàng hình, hoặc là có rõ ràng một chui xuống được xuống đất…
Bất quá ngẫm lại, thời gian bữa tối mà Ly Lạc lại xuất hiện ở trong này, cũng không ngoại trừ khả năng là cố ý mà nói chính là tìm đến y. Nhớ lại tối qua đã trải qua vài lần kinh nghiệm, nam nhân rất rõ ràng. Nếu Ly Lạc muốn y lưu lại, y chỉ có thể lựa chọn lưu lại. Tên Ly Lạc kia, thực thích dùng món này món nọ đút cho y…
Y liền định phải chui xuống đất, Ly Lạc cũng sẽ xới lên ba thước đất mà đem y đào ra…
Ngay khi nam nhân vẫn còn đang do dự, Ly Lạc đã đi tới trước mặt y.
-CHÚ THÍCH:
*Diy: là thủ dâm.