Ly Tiêu Sơn bỏ đi, chính sảnh lúc này chỉ còn có ba người phụ tử bọn họ, nhất thời không khí trở nên quái dị.
Tầm mắt của Ly Lạc cùng Mộc Nhai không hẹn nhau mà cùng chuyển hướng nhìn về phía Ly Hận Thiên. Y bị hai người bọn hắn nhìn chằm chằm đến mức chỉ muốn quay đầu mà bỏ chạy. Y cũng tự trấn an thầm trong lòng mình. Ly Hận Thiên cũng rất không muốn một mình mà lại ở cùng hai người trước mặt này chung đụng a. Cái loại cảm giác đáng ghét này gần giống như là hít thở không thông này thực không khó mà quen được. Nhưng không đợi y chuẩn bị co giò mà chạy trốn, thì hai người bọn hắn lại cực kì ăn ý mà đem ánh mắt di chuyển sang chỗ khác.
Ly Lạc nhấc tay lên, thản nhiên bưng tách trà lên gần miệng, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mộc Nhai lại theo thói quen ngày thường mà ngả người dựa hẳn vào lưng ghế mà lười biếng, hắn tự chơi đùa mấy ngón tay đang xòe ra của mình. Loại phản ứng này của hai người bọn hắn, ngược lại khiến Ly Hận Thiên đang đứng ở giữa chính sảnh này hiện lên cảm giác xấu hổ không nói lên lời được. Y như là đứng đây mãi như vậy cũng không được, mà không ở lại thì cũng không xong …
– Dạo này, đế đô rất không được an toàn. Nhất là mấy ngày gần đây, trong thành có rất nhiều nhà có tiểu thư, thiếu gia đã mất tích.
Ly Lạc đang dùng trà cùng một lúc làm như có như không mà mang tâm tư như thường, lại hướng đến Mộc Nhai nói tiếp.
– Gần đây nhất, bốn phía của Nam triều đều có từng cơn gió tà thổi lên, cũng không biết được vụ việc mất tích liên hoàn mới không ngừng lại, cùng chuyện này có liên quan gì không đây.
– Nghe nói, ở các nơi đều có người bị gió tà cuốn đi, nhưng ở đế đô lại chỉ mất tích mĩ nam mĩ nữ tất cả lại đều là tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, việc mất tích này có vẻ hình như có chút rất không tầm thường.
Chuyện các nơi ở Nam triều đều đang xuất hiện những trận gió yêu dị kì quái tập kích dân chúng tiếp theo cuốn họ đi mất không dấu vết. Mộc Nhai đã được nghe nói từ sớm, nhưng đế đô vẫn không có phát sinh loại sự tình này, nhưng dạo gần đây nhất, việc này đột nhiên lại xuất hiện ở đế đô.
Có điều càng ngày càng xảy ra khá là thường xuyên.
Những người bị mất tích đều là kẻ có hình dáng, vị trí lẫn hình dạng đặc thù trong. Một nhóm những kẻ tuổi trẻ lại mĩ mạo, đều là dân chúng ở các nơi khác nhau lại bị ngọn gió yêu dị kia cuốn đi theo các cách không khác nhau là mấy. Mộc Nhai lại không nghĩ nhiều, y chỉ nghĩ ngọn gió yêu dị này chỉ là tinh tượng dị biến bình thường. Nhưng sau khi nghe Ly Lạc nói, hắn lại bắt đầu suy nghĩ đến điểm này. Hắn cảm thấy chuyện kì lạ này hunhf như không hề đơn giản như vậy. Ít nhất, việc này đã xảy ra ở đế đô này thì đã không còn đơn thuần là vụ án mất tích tầm thường nữa rồi.
– Nói như thế nào, thì đế đô này cũng là phạm vi do ngươi quản lí phụ trách lại để cho việc này xảy ra ngang nhiên như vậy. Ngươi tự nhiên sẽ trốn không thoát. Nếu chỉ là gió yêu dị tầm thường liền thôi đi, khỏi phải nói, ngươi cũng nên nhanh chóng giải quyết, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Ly Lạc tốt bụng mà nói ra một câu chỉ điểm, hắn nâng tách trà đặt xuống mặt bàn. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn về phía Mộc Nhai.
– Ta đã biết, đây là chuyện của ta, không cần ngươi nhọc lòng mà lo tới.
Mộc Nhai bị hắn nói, có chút không kiên nhẫn. Mộc Nhai tùy ý khoát tay, ý bảo Ly Lạc có thể dừng cái đề tài này lại.
– Chuyện của ngươi, ta vốn lười quản. Nhưng Hoàng Thượng lệnh cho ngươi loại bỏ diễm phụ thôn, ngươi đối việc này lại không để ý, chỉ tùy tiện phái vài kẻ tài cán không ra gì mà đi ra ứng phó cho qua chuyện, càng làm cho diễm phụ thôn kia hoành hành càng thêm càn rỡ hơn trước. Đó là trách nhiệm của ngươi, tất nhiên cùng ta cũng không liên quan gì. Nhưng đến cuối cùng, ta còn phải giúp ngươi thu thập. Cũng coi như là ta làm một việc thiện vậy. Bất quá, vì vụ việc này khiến cho ta phải hao tổn nhân lực, so với tinh kỵ quân mà ngươi chỉ huy kia còn quan trọng hơn rất nhiều.
Những người đó đều là do Ly Lạc tự tay mình mà lựa chọn tỉ mỉ, cũng tự chính mình ra mặt mà huấn luyện kĩ càng. Với tổn thất lần này của hắn, Mộc Nhai căn bản không thể bồi thường được.
Sau khi Ly Hận Thiên nghe qua nội dung cuộc nói chuyện của hai huynh đệ hắn trong chốc lát, y nghe ra cuộc nói chuyện này một chút cũng không có liên quan đến y. Y lại không giúp không được bất cứ việc gì. Nếu không có bất cứ đường nào mà cùng tham gia vào cuộc nói chuyện này được, Ly Hận Thiên cũng không có ý định xen miệng vào mà quấy nhiễu để tìm đường chết đâu a. Chuyện của chính bản thân y còn chưa hiểu được đến đâu nữa là… Ly Hận Thiên cũng không nghĩ sẽ ở đây để làm thính giả nghe kể chuyện. Y đang muốn chuẩn bị vụng trộm mà rời đi. Ngay thời điểm khi y lặng lẽ xoay người lại bước, thì Ly Lạc lập tức đứng lên…
Hắn tự nhiên mà dùng tay vỗ vỗ vạt áo của mình. Tiếp theo lại hướng về phía Ly Hận Thiên đang đứng chần chờ ở kia mà đi đến, hành động kia khiến thân thể Ly Hận Thiên nhịn không được lập tức cương cứng lại, đến cái chân y đang nửa đường đang đưa ra định bước đi, chưa kịp chạm tới mặt đất đã bị cố định ở giữa không trung…
Lần trước xuất hành sau khi cùng nhau trở lại Ly phủ, y cùng với Ly Lạc gần như không có cơ hội gặp lại nhau mà hỏi han gì. Kỳ thật Ly Hận Thiên vẫn muốn hỏi thăm xem vết thương của hắn như thế nào rồi. Bất quá ngẫm lại, hắn là đại thiếu gia của Ly phủ này, tất nhiên sẽ có kẻ hầu ng hạ mà chăm sóc vô cùng tốt cho hắn rồi. Y lo lắng cũng chỉ là việc dư thừa, cho nên về chuyện tìm hắn hỏi han cứ như vậy mà bị y từ bỏ.
Nay, Ly Lạc ngày một tiến sát lại y. Đầu óc Ly Hận Thiên vốn đang hỗn loạn càng ngày lại càng loạn hơn nữa. Một bên Mộc Nhai nhìn thấy biểu tình này của y, chân hắn hận không thể đạp nam nhân trước mặt này một cước. Y gặp Ly Lạc như thế nào lại mang biểu cảm tốt như vậy, nhưng khi ở với chính hắn lại biểu hiện ra vẻ mặt còn kém hơn rất nhiều như vậy…
– Ta nghĩ đến, cơn gió yêu dị kia chắc cũng đã thay đổi ‘khẩu vị’.
Khi đi đến bên cạnh Ly Hận Thiên, Ly Lạc bỗng dừng bước lại, ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa. Đồng thời khi đang sắp nói đến câu tiếp theo, con ngươi băng lãnh trong đôi mắt kia lại chuyển hướng nhìn đến gương mặt Ly Hận Thiên. Đường nhìn kia lại thong thả mà dời từ từ xuống cái cần cổ trắng nõn của y đang ẩn hiện những dấu vết mờ ám chói mắt kia như muốn thể hiện lên chủ nhân của nó có một đêm nhiệt tình như thế nào. Hắn liếc mắt, lại thản nhiên nói.
– Xem ra, là do ta nghĩ nhiều. Tối hôm qua, ngươi hẳn là ngươi có một đêm khó quên, với vô cùng thích thú nhỉ. Bất quá, vài ngày gần đây, đế đô rất không được an toàn. Ban đêm ngươi vẫn là nên thành thật mà ở yên trong phòng mình đi, miễn cho bị trận gió nào thổi qua lại cuốn đi mất.
Ly Lạc hoàn toàn không để Ly Hận Thiên trong mắt. Hắn chỉ là muốn đi ra ngoài mà thôi, lời này cũng là thuận miệng mà nhắc nhở y. Vừa nói xong lời này, Ly Lạc liền bước đi lướt qua sát bả vai của Ly Hận Thiên mà tiến ra ngoài cửa, chỉ lưu lại cái mặt đỏ lựng của đại thúc…
Ly Hận Thiên theo bản năng mà giật mình che cổ y lại. Ly Lạc chỉ cần liếc mắt một cái lại phảng phất như có thể hiểu rõ tất cả, hắn giống như đã biết rõ ràng cái gì đó vậy…
– Ly Lạc, ngươi chờ một chút.
Mộc Nhai cũng lười ở lại mà nhìn bộ dáng ngây ngốc của nam nhân kia. Hắn còn có chút chuyện muốn hỏi rõ tên kia, hắn liền đứng dậy mà rời đi chính sảnh, bước nhanh đuổi theo Ly Lạc. Ly Hận Thiên chỉ nghe rõ được một vài tiếng nói của Mộc Nhai từ nơi xa xa kia bay tới tai y.
-Ta có việc muốn hỏi ngươi…
Hai huynh đệ hắn đang bàn bạc gì đó, Ly Hận Thiên cũng không có tâm trạng gì mà muốn nghe tiếp nữa. Y còn có chuyện của chính mình đang rối rắm không giải quyết được đây. Nhưng qua thật lâu thật lâu, sau này Ly Hận Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ, mới biết được một ngày này, Mộc Nhai tìm Ly Lạc nói nói, đến tột cùng là đang bàn bạc cái gì a…