Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 209: Bị động rung động

Khâm Mặc làm sao lại sẽ trở thành cái dạng này chứ…

Ly Hận Thiên chỉ là dừng lại một chút, tiếp theo lập tức kéo cổ áo của Khâm Mặc ra. Khâm Mặc là thương nhân, nhưng không có một chút khí chất nho sinh nào cả, thân thể của hắn thực rắn chắc, màu da so với Ly Hận Thiên, nhìn sơ qua cũng ngâm đen hơn một ít, màu sắc này thực tiêu chuẩn, vừa không quá đậm màu, cũng không phải quá nhợt nhạt giống như thể chất của thư sinh bình thường.

Nay, trên thân thể hoàn mỹ như vậy, lại bị in lên đầy vết roi, kẻ roi rất có kỹ xảo. Vết roi này cắt mở lớp da tách ra khỏi tầng thịt kia, da thịt ở trong vết thương đó là màu đỏ sậm do bị tụ huyết, thoạt nhìn, phá lệ thấy ghê người. Ly Hận Thiên muốn  chạm nhè nhẹ vào, nhưng bàn tay lại rụt trở về xoay tay ra ngoài…

Không có dũng khí.

Trong mắt của nam nhân, là đau khó nén.

Khâm Mặc thấy được.

– Vô Huyên làm sao lại có thể đối xử với ngươi như thế này chứ…

Lời muốn hỏi vốn có rất nhiều, nhưng nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nói ra được một câu như vậy, câu nói kế tiếp, cũng không thể mở miệng tiếp được nữa.

Nước này có nhiệt độ rất lạnh, rét lạnh đến xương tủy, từ sau khi phát bệnh lần trước, Ly Hận Thiên liền sợ lạnh so với ngày trước càng lúc càng nặng hơn rất nhiều. Ở đây dưới loại nhiệt độ, đôi môi vốn không có huyết sắc gì, vẫn còn đang run rẩy nhẹ nhàng. Nhưng mà phản ứng này, không biết là vì nhiệt độ lạnh lẽo quá mức, hay là vì tình trạng thê thảm của Khâm Mặc mà thôi.

Khâm Mặc không đáp lại. Trong khi Ly Hận Thiên đang xem xét thân thể của hắn, thì hắn đang chăm chú nhìn nam nhân này.

Nếu nói, hắn là nhược điểm dùng để áp chế Ly Hận Thiên  mà nói, thì Vô Huyên chỉ cần khống chế hắn thì tốt rồi. Nhưng mà từ khi tách ra khỏi nam nhân này, thì mỗi ngày, hắn đều phải trải qua các loại tra tấn…

Không liên quan đến nam nhân này, mà là cái tên gia hỏa mang mặt nạ kia, là cố ý làm như vậy.

Hằng ngày, mỗi giây mỗi phút đều khiến cho hắn nếm thử mỗi một tư vị từ sợ hãi, thống khổ, đến oán hận, cùng bi ai…

Mục đích của cái tên gia hỏa mang mặt nạ kia, khẳng định không phải chỉ đơn thuần là hành hạ hắn như vậy, ít nhất sự tồn tại của hắn, cũng không phải chỉ là vì muốn áp chế Ly Hận Thiên.

Tên kia thật sự sẽ lợi dụng nhược điểm của kẻ khác. Thứ mà tên kia cần nhất đang ở trên người của hắn, để đạt tới mục đích nào đó, rồi tiếp theo đó lại thuận tiện,  liên lụy kéo Ly Hận Thiên vào.

Liền tính không có nam nhân tên Ly Hận Thiên này, thì tên gia hỏa Vô Huyên này cũng sẽ đối xử như vậy với hắn mà thôi.

Vì vậy, Ly Hận Thiên hy sinh, vốn là chuyện vô vị.

Trên khắp cả người nam nhân đều bị ướt sũng, lớp vải vóc quần áo dính sát vào thân thể, chỉ là vài ngày không thấy, đã thay đổi nhiều đến như vậy. Y đã gầy, ốm yếu đến mức Khâm Mặc nhìn không ra nữa. Hắn có thể nhìn thấy, y đã tiều tụy không ít, lộ ra cảm giác là y đã bị hao tổn tâm tư sức khỏe đã quá độ…

Từ trước cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng có khi nào nam nhân lại mang bộ dạng tồi tàn đến như vậy. Cho dù là lúc trước đã từng bị Lang Đại Bảo vạch trần thân phận, lại bị hắn nhục mạ qua…

Đến cuối cùng, y vẫn luôn sẽ duy trì kiên cường đối mặt hết tất cả mọi chuyện này, cũng sẽ tự nghĩ cách để khiến cho bản thân mình được thả lỏng, chứ không phải là luôn chôn chân ủ rũ ở lại tại một chỗ tối hắc ám đó.

Nhưng mà bây giờ…

Y mệt chết đi được.

Thủ đoạn của tên gia hỏa mang mặt nạ kia ra sao, Khâm Mặc là kẻ hiểu rất rõ ràng. Nỗi khổ này, Khâm Mặc không có cách nào hình dung nổi. Nam nhân này phải chịu đựng sự tra tấn, hẳn là nặng nề hơn so với hắn gấp trăm ngàn lần….

Rõ ràng, vấn đề này vốn không liên quan gì đến Ly Hận Thiên cả.

Nhưng là vì hắn, y tự nguyện hi sinh, bị cái tên mặt nạ kêu là Vô Huyên quấn lấy lừa dối.

Ly Hận Thiên, là vì hắn.

Không muốn để cho hắn chết, cho nên…


Kỳ thật, Khâm Mặc không thích y dù chỉ là một chút đi nữa.

Hắn cảm thấy y thực dối trá. Bộ dạng của y, rõ ràng là bản chất dâm đãng vốn có ở tận trong xương rồi, lại giả ra một bộ dạng thanh cao.

Khâm Mặc vẫn không có vạch trần y. Bởi vì hắn không thể đắc tội Ly Hận Thiên. Hắn cần đoạt lại quốc tỉ, tựa như lời lẽ mà ngay từ đầu hắn đã nói, hắn là đang lấy lòng y, tiếp theo sẽ đạt được mục đích của mình.

Sau đó nam nhân này bị buộc đến cùng đường, không thể quay đầu lại nữa. Bản thân y đã lựa chọn gả cho người khác, hành động này khiến tất cả mọi người lẫn bọn hắn đều trợn tròn mắt.

Giống như, mối quan hệ của Ly Hận Thiên với Ly Lạc bọn hắn vậy, cũng không quá giống như suy nghĩ của hắn.

Bất quá, việc đó vốn không phải là mối quan tâm của Khâm Mặc.

Sau đó, bắt cóc y mang đi, ước định giữa bọn hắn, không bao giờ xử sự cố tình làm bậy giống như ngày trước nữa, khiến kia nam nhân khó xử. Khâm Mặc cũng đồng ý.

Nhưng là do từ đầu đến cuối thì thủy chung, Khâm Mặc tham gia vào, cũng chỉ đều vì quốc tỉ.

Ấn tượng của hắn đối với Ly Hận Thiên, vẫn chưa từng thay đổi. Vì thỏa mãn sự dục vọng của riêng mình, y đã không tiếc phát sinh quan hệ cùng với nhi tử ruột thịt của mình. Chuyến hành trình đi đến Đông Vạn, đã khiến Khâm Mặc triệt để nhìn thấu toàn bộ. Hắn cũng phát hiện ra, nam nhân này có bản tính kiên cường từ bên trong. Nếu hắn cứng đối cứng với y, thì sẽ không có kết quả tốt, chỉ có thể dùng nhu chế cương…

Tuy rằng chán ghét, nhưng ngay trong lúc nam nhân phát bệnh, Khâm Mặc vẫn giả ra một bộ dạng hiếu tử, hoặc nên nói là, biến thành bộ dáng mà nam nhân vốn ưa thích.

Ôn nhu săn sóc, lại hiểu rõ mối quan hệ với y.

Khi đó, phần lớn đều là diễn trò, nhưng mà ôm y, lại là kìm lòng không đậu…

Hắn rõ ràng biết linh lực của bản thân đã bị hấp thu đi, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn đụng chạm y, chiếm được y….

Thật sự giống như phát điên rồi vậy.

Dù sao Ly Hận Thiên thích nam nhân, thích bị kẻ khác thượng, với cả hương vị của y cũng không tệ, nên Khâm Mặc vốn không có cự tuyệt, giống như là làm một loại giao dịch vậy. Y giúp cho hắn phát tiết dục vọng. Hắn cho Ly Hận Thiên linh lực, giúp y xua đuổi lạnh lẽo….

Khâm Mặc chưa từng bao giờ điên cuồng qua giống như vậy. Lần đầu tiên, để cho dục vọng thân thể lại chiến thắng lý trí.

Tiếp theo, lại biết được chân tướng. Khi đó, Khâm Mặc lại ngoài ý muốn mà cảm thấy, thế nhưng hắn cũng không khiếp sợ.

Giống như là đương nhiên cần phải xảy ra đúng như thế thôi.

Chỉ là đối với sự lừa gạt của y, hắn làm sao cũng không có cách nào khoan dung tha thứ nổi…

Nhớ tới đủ loại chuyện, nhớ lại những chuyện hắn đã làm vì y, còn có bộ dạng không biết xấu hổ của nam nhân này nữa…

Hắn tiếc.

Có phải bởi vì y biết bản thân y vốn không phải là cha của bọn hắn, cho nên mới cố ý câu – dẫn bọn họ, hay không…

Ai cũng đều câu – dẫn đi, không có tiết tháo.

Y không biết xấu hổ.

Hắn cũng thật bội phục y.

Rất có bản lĩnh, đến một tên Ly Lạc máu lạnh, cùng với một tên Mộc Nhai vốn ở trong mắt của hắn ngoài trừ bản thân hắn ra thì không xem ai ra gì, cũng đều vì y mà mở miệng bênh vực…

Khâm Mặc càng xem, lại càng tức giận.

Bọn hắn đều không nhìn ra bộ mặt thật của nam nhân này sao?

Làm sao mà một đám này đều bị y lừa gạt, còn hồn nhiên không biết đi….

Khâm Mặc mở miệng nói ra lời cay độc như vậy, là muốn cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của y, nhưng lại đổi lấy một lời của Mộc Nhai đã nói rằng, ai cũng không cần, vậy thì hắn cần.

Khâm Mặc nghĩ rằng,  nam nhân này sẽ bị lưu lạc đến đầu đường xó chợ nào đó, hắn vốn chờ nhìn thấy bộ dạng không nhà để về của y…

Hắn thất vọng rồi.

Cho nên hắn rời khỏi, lập tức bước ra đi, hắn không muốn lại nhìn thấy tên gia hỏa ghê tởm này.

Liếc mắt nhìn thoáng qua một cái thôi, cũng không muốn.

Mộc Nhai thích, liền trở thành bảo bối của một mình hắn thì thôi đi.

Nhưng mà, vận mệnh luôn là khiến cho con người khó có thể nắm bắt được. Ngoài ý muốn, hai người họ lại gặp nhau.

Mộc Nhai đều lần lượt lật tung lên mọi ngóc ngách của toàn bộ Nam Triều, thuộc hạ của Ly Lạc cũng luôn âm thầm ở sau lưng mà truy tìm tung tích của y, vậy mà nam nhân này lại cố tình để cho hắn gặp được…

Ngay khi vừa nhìn thấy chuỗi hạt châu phỉ thúy kia, Khâm Mặc không có biểu tình gì, nhưng mà ở trong lòng, lại đang cười lạnh….

Nhìn tên gia hỏa này đắp lên mặt loại mặt nạ thứ phẩm, lại còn dám ở trước mặt hắn, khoe khoang thông minh. Khâm Mặc cũng không có vạch trần y. Hắn liền ngồi nhìn xem, y còn có thể tiếp tục bịa được đến đâu nữa. Tên kia thật sự nghĩ rằng, hắn nhìn không ra. Y nghĩ rằng, hắn không nhìn ra sự đắc ý ở trong mắt của y….

Tên ngu xuẩn này.

Khâm Mặc không muốn bộc lộ ra bản tính thô bạo của mình, nhưng mà đối mặt với Ly Hận Thiên này, hắn không có cách nào lại che giấu được nữa…

Nam nhân này, rơi vào trong tay của hắn. Hắn cũng không có báo tin cho Mộc Nhai hay bất luận kẻ nào khác biết được, hắn giấu y đến nơi khác.

Vừa lúc, lão thiên đã cho hắn có được cơ hội tốt rồi, để cho hắn được hảo hảo thu thập tên nam nhân này.

Lấy cái cớ là y thiếu bạc của hắn, Khâm Mặc muốn hảo hảo giáo huấn hắn.

Khâm Mặc chưa từng công khai mối quan hệ giữa hai người họ, lại chỉ thị y ở nơi sân nhà luôn có người đi kẻ lại đông đúc mà quét rác.

Hắn là muốn cho Ly Hận Thiên biết rõ một điều rằng, rời khỏi Ly phủ, không có cái thân phận kia, thì đến hạ nhân, y cũng không bằng.

Vị trí này mới chân chính là của y.

Ti tiện, hạ đẳng.

Hắn muốn cho mọi người  đều nhìn thấy y đang làm trò cười, đã yên vị mà ngồi chờ cho đến khi nhìn thấy y bị chê cười.

Y sẽ phải đến cầu xin hắn. Chấp nhận rằng, y rất nhớ thương cuộc sống cơm bưng nước rót, có người hầu hạ kia. Thừa nhận rằng, y chính là kẻ ham mê hư vinh, y chịu không nổi bộ dạng khi  bản thân y lại lập tức biến thành…

Kẻ có cuộc sống không có cái gì cả thế này.

Nhưng mà, tên kia căn bản không làm ra chuyện này.

Y tự ung dung vui vẻ mà sống.

Mỗi ngày đều mang bộ dáng giống như kẻ ngu ngốc vậy, ôm chổi ngẩn người, không để ý đến ánh mắt của kẻ khác, hoặc nên nói là, giống như y cũng chưa từng để ý qua.

Da mặt của nam nhân này, thật dày.

Y làm hạ nhân, thế nhưng lại hoàn thành công việc rất tốt, cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn cả. Y cư nhiên cũng thực quen thuộc…

Mặc kệ là hắn chỉ thị chưởng quầy làm khó dễ ra sao, gây cho nam nhân đến bao nhiêu phiền toái đi nữa, thì nam nhân này đều có thể hoàn thành rất tốt. Có làm sai rồi, cũng sẽ lập tức thừa nhận, chưa bao giờ già mồm át lẽ phải.

Đáng lẽ không nên diễn ra như thế này…

Y nên uất ức. Y nên vì chuyện bị kẻ khác cố ý hà khắc mà phẫn nộ, cũng nên đi tìm hắn mà oán giận…

Nhưng mà, đều hoàn toàn không có.

Ly Hận Thiên không biết. Đám  tiểu nhị này, đều ở sau lưng y mà bàn tán.

Khen bộ dáng của y lớn lên rất đẹp mắt. Khen tính tình của y rất tốt, khen y thế này thế kia…

Hơn nữa, không quá vài ngày, y liền thân thiết với cái tên tiểu nhị kêu là Trường Sinh….

Khâm Mặc biết giữa hai người họ vốn không có gì, chỉ là mối quan hệ bình thường mà thôi.

Khâm Mặc cố ý an bài cho Ly Hận Thiên một công việc thực nhàn lại dễ bị chú ý đến.

Ngày trước cũng chưa từng bao giờ có kẻ làm qua, lượng công việc nhẹ đến vậy, lại lãnh được rất nhiều bạc, vừa thấy chính là kẻ thông qua cửa sau đi vào đây làm.

Đám tiểu nhị đều xem thường loại người như vậy. Bọn họ hẳn là sẽ không phục. Theo lý thuyết, Ly Hận Thiên là sẽ bị người xa lánh.

Nhưng chẳng những không có, mối quan hệ giữ y và Trường Sinh, còn phát triển tốt đến như vậy…

Giữa y và những người khác cũng là như vậy. Tuy rằng y sẽ không cùng người khác bắt chuyện, nhưng mà  nam nhân này chính là lại có bản lĩnh khiến cho kẻ khác không có cách nào mà không cố ý tìm y gây phiền toái. Khâm Mặc không phải không để người đi trêu chọc y. Nhưng mà nam nhân này, tổng là vẫn có thể thực xảo diệu mà trấn áo tìm ra cách xử lý rất tốt. Kết quả chính là, không có ai hoàn thành được nhiệm vụ của Khâm Mặc giao cho, trái lại là còn đối với nam nhân này, tồn tại sự áy náy…

Khâm Mặc vô cùng bất mãn.

Hắn cố ý không để Ly Hận Thiên gặp được mặt Trường Sinh, hắn muốn cô lập y…..

Nhưng mà…

Đến đầu bếp nữ, cũng đều đã thay y để dành lại đồ ăn…

Nam nhân này, thật sự hỗn đản.

Ngày đó, Khâm Mặc nhìn thấy Ly Hận Thiên với một nữ nhân ở cùng một chỗ, bộ dáng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Kỳ thật nữ nhân kia cũng không xấu, nhưng mà bộ dáng thẹn thùng cùng khiếp của nữ nhân kia, lại vô cùng chướng mắt.

Ả khiến hắn, phải thất thố.

Khâm Mặc cũng không biết hắn vì sao lại sinh khí, cuối cùng hắn vẫn là đem nguyên nhân này, quy kết lên trên việc không biết xấu hổ của nam nhân, làm công việc không có trách nhiệm, ngoại trừ câu dẫn một tên tiểu nhị, đến một ả nữ nhân cũng đều không buông tha…

Liền bắt đầu nhớ lại, bộ dáng, lần trước bọn hắn đến phòng y mà ‘bắt gian tại giường’, Khâm Mặc càng thêm khẳng định ý nghĩ của hắn.

Nam nhân này, rời khỏi dục vọng, liền sống không được.

Không nghĩ tới, buổi tối, nam nhân này tìm đến hắn.

Treo lên mặt, biểu tình lấy lòng, nhưng lại không có một chút thành ý nào. Cuối cùng, cư nhiên còn đối với hắn mà bộc phát ra tính tình.

Khâm Mặc vốn liền tức giận. Y còn bày ra một bộ dạng không biết hối cải. Khâm Mặc vốn nên để cho y nếm thêm chút đau khổ nữa. Dù đã bị giáo huấn, cũng không biết vì sao, hắn lại còn nói ra cái loại lời lẽ này…

Muốn y dỗ dành hắn.

Giống như là làm nũng vậy.


Văn Diệu thường xuyên nói lời lẽ làm nũng như vậy với nam nhân này, hắn lại vốn rất xem thường…

Bây giờ, hắn đây là bị làm sao vậy…

Nhưng mà khi nói ra lời nọ, trong đầu chợt lóe qua, là bộ dáng sủng nịnh của nam nhân đối với Văn Diệu…

Chính hắn đều cảm thấy bất khả tư nghị*, thực ngây thơ, lại ghê tởm.

Nhưng mà, hắn vẫn nói ra miệng.

Như vậy, cũng đã là không giống với hắn ngày thường rồi, lại không nghĩ rằng, hắn cư nhiên còn để y ngủ lại phòng mình, còn dẫn theo y đi đến một tòa thành khác…

Khâm Mặc không hiểu nổi bản thân mình nữa, chỉ là không muốn, để cho nam nhân này rời khỏi dưới mí mắt của hắn mà thôi.

Cũng không muốn, để cho bất kì kẻ nào tìm được y.

Y chỉ có thể, bị hắn khi dễ, ở lại bên người của hắn…

Không biết bắt đầu từ khi nào thì, bóng dáng của nam nhân này đều luôn xuất hiện thấp thoáng xoay quanh ở trong đầu. Lúc thì ngốc hồ hồ, khi thì khôn khéo, lúc lại làm ra việc tính toán nhỏ nhặt. Mặc kệ là khi kiểm toán, hay là giữa lúc tinh thần được nghỉ ngơi, thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện cái khuôn mặt mà khiến hắn rất chán ghét này…

Khâm Mặc chán ghét, lại không thể quên được.

Hắn còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra đang xảy ra với chính bản thân mình, thì đã bị Vô Huyên bắt đến nơi này…

Hắn chán ghét, thật lòng thật dạ mà chán ghét nam nhân này….

Hắn không cảm kích việc làm của nam nhân này làm vì hăn, để mặc bản thân y bị kẻ nọ bắt buộc. Hắn không chỉ là tức giận, mà là lửa giận bừng lên cháy thực to…

Hắn không cần Ly Hận Thiên vì hắn mà hy sinh, bởi vì nam nhân này…

Là người mà hắn muốn được bảo vệ.

– Khâm Mặc, có lạnh không?

Eo và bụng dưới đều hoàn toàn bị ngâm ở dưới nước lạnh, Ly Hận Thiên đã bắt đầu run lên. Y cẩn thận sờ sờ gương mặt Khâm Mặc, bàn gầy gò chỉ còn chút da thịt cũng không có bao nhiêu nhiệt độ, mới ở trong chốc lát mà  y đã liền chịu không nổi. Khâm Mặc không biết ngâm ở trong đây đã bao lâu rồi, ở cái hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này. Nếu sau này, mà Khâm Mặc để lại di chứng gì, thì liền không ổn rồi.

Đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía vẻ mặt viết lên đầy nỗi lo lắng của nam nhân, Khâm Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn “ừ” một tiếng…

– Rất lạnh.

Quả nhiên, hắn vừa nói lạnh,  nam nhân này lập tức dường như gấp gáp nóng vội định làm gì đó….

Y tựa hồ như muốn giúp hắn sưởi ấm, nhưng mà, y cũng đã bị ướt đẫm. Nơi này, căn bản không có vật dụng gì để chống đỡ cái lạnh lẽo này cả. Ly Hận Thiên nghĩ nghĩ, tiếp theo là bắt đầu giúp hắn chà xát tay, chà xát mặt, ý đồ dùng ma sát, để cho Khâm Mặc có được một ít độ ấm…

Khâm Mặc ở trong này đã ngâm rất lâu rồi, dù cho Ly Hận Thiên có cố gắng như thế nào đu nữa, thân thể của hắn cũng đều không thể cảm nhận được nhiệt độ…

– Cha, không cần làm nữa đâu, không có gì khác nhau cả,

Khâm Mặc ngăn cả. Nhưng hắn vừa nói xong, nam nhân chẳng những không có dừng lại động tác, trái lại càng thêm ra sức chà xát tiếp, giống như là không chịu thua vậy. Khâm Mặc biết, y thực quật cường, lại rất thích tích cực, cái tên ngu xuẩn này,

– Ta đã nói, không cần làm nữa đâu. Nếu ngươi thật sự là muốn cho ta ấm lên mà nói….

Khâm Mặc nở nụ cười một chút, ở trong loại hoàn cảnh này, răng nanh có vẻ phá lệ trắng, cũng phá lệ ôn nhu….

– Cha, ta không phải đã từng dạy cho ngươi, cách để cho con người ta mau ấm lên nhất hay sao…

Lập tức, không khí liền trở nên ái muội.

– CHÚ THÍCH:

*Bất khả tư nghị: là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ra ngoài lý luận thông thường.