Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 188: Cho ngươi dỗ

– Đây là mời ngươi ăn.

Nữ nhân thẹn thùng, nhưng mà ở trong nụ cười này còn mang theo một chút cười khẽ. Nàng trực tiếp cầm quả táo mà đưa cho nam nhân. Bàn tay nhỏ non mịn mềm mại không xương vẫn luôn cầm khăn lụa, ở trong lúc vô tình chạm tới, cảm xúc nhẵn nhụi kia khiến cho nam nhân có chút không yên lòng.

Y đã có bao nhiêu lâu, vẫn chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân rồi a…

Nghĩ vậy, bỗng nhiên chiếc mũi đau xót, y cảm thấy y thật quá mức đáng thương mà…

Nam nhân thở dài. Bây giờ không phải là lúc, vì bản thân y mà bi ai thương hại a. Nhận tiền của người, thì phải thay người giải nạn tiêu tai. Nghĩ vậy, Ly Hận Thiên nhìn nữ nhân cười cười,

– Cô nương đây có việc gì, không ngại thì cứ nói thẳng. Ta có thể giúp đỡ được gì, khẳng định sẽ dùng toàn lực mà giúp đỡ.

Nghe thấy Ly Hận Thiên nói như vậy, khuôn mặt của nữ nhân càng đỏ hơn .

Nàng đã bị nói trúng tâm sự.

Nàng buông tay xuống, răng nanh đều đặn cắn môi, khăn lụa bị ngón tay xoắn tới cuốn đi, xem ra, nàng vô cùng khẩn trương …

Có thể khiến cho một đại cô nương khẩn trương thành bộ dạng như vậy, dù nàng không muốn ra, thì nam nhân cũng đã đoán được ít nhiều…

– Nghe nói, quan hệ của ngươi và Tam gia không tệ…

Nữ nhân mở miệng nói.

Quả nhiên là vì loại chuyện này nha, bộ mặt thật sự của Khâm Mặc, chỉ có y là đã từng gặp qua. Còn ở trong mắt những người khác, Khâm Mặc chính là một nam nhân có năm cái tốt lại tiêu sái soái khí lại nhiều tiền, có người ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường. Bất quá nhìn thấy nữ nhân này, việc đầu tiên, không phải là nam nhân đang nghĩ đến rằng nhi tử nhà mình thật có mị lực, mà là muốn khuyên bảo nữ nhân kia, quay đầu lại là bờ nha. Khâm Mặc là một cái bể khổ a, đi vào rồi là ra không được đâu….

– Cái kia, Ly thúc, ngươi có thể giúp ta hỏi một chút, Tam gia là thích cái gì….

Giọng nói của nữ nhân càng ngày càng nhỏ, đầu càng cúi càng thấp, không phải là sắp chạm tới ngực đi .

Tam gia của nhà ngươi là thích quyền lực, thích quốc tỉ nha.

Nam nhân đáp ở trong lòng, đương nhiên, cũng có thể là thích bạc. Bằng không, thì hắn làm gì mà vì về chút tiền nhỏ nhặt này mà suốt ngày canh cánh trong lòng .


– Còn có…

Hai người đều mang tâm sự của riêng mình. Một người vốn luôn đang suy nghĩ, còn chưa kịp hồi phục. Nữ nhân kia vẫn đắm chìm ở trong cảnh giới ngượng ngùng của bản thân, cũng không chú ý đến vẻ mặt khó chịu của Ly Hận Thiên, liền lại tự cắn lên cánh môi dưới hồng nhuận của nàng, tiếp tục dùng giọng nói thấp đến không thể nào thấp hơn được nữa,

– Còn có, nữ nhân mà Tam gia thích, là dạng nào a…

– Cái gì?

Ly Hận Thiên thật sự hoài giọng nói của nữ nhân kia không phải là từ cổ họng phát ra, mà là từ trong bụng phát ra mới đúng. Y căn bản nghe không rõ, liền mơ hồ nghe hai chữ cái gì được thích đấy. Y cúi đầu tiến về phía trước dán tới gần lại phía đối diện, ý bảo nữ nhân nói lại lần nữa xem…

– Ly thúc, không ngại nói thẳng đi…

Ly Hận Thiên vừa hỏi như vậy, nữ nhân nhất thời giẫm bàn chân bó của mình xuống mặt đất, giống như quyết tâm bằng bất cứ giá nào làm được việc gì đó, quyết tâm cùng xấu hổ khiến cho khuôn mặt nhỏ đỏ đến sắp nhỏ máu. Mới chậm chạp ngẩng đầu lên,

– Ta thích hắn. Ta muốn biết, nếu vốn không phải là dạng nữ nhân mà hắn thích, thì hắn thích dạng nữ nhân nào, ta cũng có thể thay đổi thành dạng đó a.

Mặc kệ đi, được ăn cả ngã về không. Nhưng nữ nhân vẫn là nhân lúc ngượng ngùng mà đẩy nhanh tốc độ phát âm. Ly Hận Thiên sớm đã nhìn ra mà hiểu được, chỉ cần nghe đại khái thôi, nhưng mà biết rất rõ. Y vừa muốn gật đầu, liền nhìn thấy Khâm Mặc đang đi tới….

Đúng lúc rồi, người cũng đã tự đến, muốn hỏi cái gì, liền trực tiếp hỏi thôi, rất tốt a.

Hôm nay, Khâm Mặc hẹn chưởng quầy của mấy nhà, vốn định tới nơi này để bàn công việc, nhưng đi từ rất xa liền nhìn thấy nam nhân kia lại đứng cùng với một nữ nhân trong tư thế ái muội ở giữa hành lang gấp khúc này, từ góc độ của hắn, mặt của hai người họ, hoàn toàn đã dán chặt lên cùng nhau…

Nam nhân này, thật không biết xấu hổ, câu dẫn cẩu nam xong, giờ thì lại ở đây mà câu dẫn cẩu nữ …

Bỏ lại đám chưởng quầy vẫn còn đang bàn tán, Khâm Mặc sải bước phẫn hận mà vội vàng đi tới đó bắt gian. Hắn mới vừa đi tới, thì ngnghe thấy nữ nhân kia đang nói thích cái gì đó. Ở trong lòng Khâm Mặc liền cười khinh lạnh lẽo, lần này lại có thêm tình cảm, tự chủ động dâng đến cửa nữa sao…

Nam nhân này, mị lực thật sự không nhỏ mà, nam nữ đều ăn được.

Nhìn thấy Khâm Mặc, Ly Hận Thiên không có phản ứng gì. Trái lại, khuôn mặt của nữ nhân kia đã hồng đến mức không ra bộ dáng gì cả. Có lẽ là do nhìn thấy được người trong lòng nên quá khẩn trương, nữ nhân trực tiếp lui về phía sau của Ly Hận Thiên, kéo tay áo của y, lén lút nhìn nhìn Khâm Mặc…

Nàng là thẹn thùng, nhưng ở trong mắt Khâm Mặc, ý nghĩa của hành động này, liền biến vị…

Cái đôi cẩu nam nữ này còn không biết cái gì gọi là thụ thụ bất tương thân nữa sao. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám quang minh chính đại vừa dán mặt lại kéo tay níu chân. Xem bộ dáng của hai kẻ này thân thiết như vậy, thì mối quan hệ giữa hai người đã sớm phát triển đến mức độ khó có thể mở miệng…

– Tam gia…

Nữ nhân kia kêu ra một tiếng mang theo giọng điệu nũng nịu liền hạ thấp người cúi chào, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Khâm Mặc lạnh giọng đánh gãy.

– Ly Hận Thiên, loại mặt hàng này mà ngươi cũng ăn nổi sao?

Nam nhân sửng sốt, đây là Khâm Mặc đã hiểu lầm rồi.

Cô nương ở phía sau y nghe hắn nói như thế, cũng theo đó mà cứng đờ.

Ly Hận Thiên không nhìn thấy nàng, cũng có thể hoàn toàn biết được khuôn mặt đỏ bừng mới vừa rồi, bây giờ khẳng định trắng bệch rồi…

Lời này của Khâm Mặc nói ra, quá khó nghe.

Trái lại, Khâm Mặc tuyệt đối không cảm thấy có cái gì là không ổn, đôi mắt sắc bén của hắn rút đi ôn hòa, chỉ còn lại băng lãnh. Hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân đứng phía sau nam nhân này, khóe miệng câu lên nở ra một nụ cười là vô tận trào phúng

– Làm sao vậy, muốn làm mẹ kế cho ta sao?

Lễ phép phong độ của Khâm Mặc, hoàn toàn không thấy.

Mặc kệ cả khi đối phương có là một nữ nhân đi nữa.

Mẹ kế.

Nơi này, ngoại trừ chưởng quầy ra, không có ai biết được mối quan hệ thật sự của Khâm Mặc và Ly Hận Thiên. Khâm Mặc vừa nói ra lời này, phản ứng của Ly Hận Thiên và nữ nhân lại là bất ngờ như nhau, đều hoàn toàn sửng sốt…

Hai người họ càng ‘ăn ý’ đến như vậy, Khâm Mặc xem càng thêm chướng mắt…

Nữ nhân chỉ là bị một từ mẹ kế kia làm cho kinh sợ.

Ly Hận Thiên nghĩ là, Khâm Mặc làm vậy, không phải là đã công khai quan hệ của hai người họ rồi sao…

Hắn không phải ngại y dọa người, mới để y làm hạ nhân để sai sử sao…

Bây giờ hắn lại phản ứng như vậy, lại là cái cớ gì đây?

– Ngươi cũng nhìn lại bộ dáng của bản thân ngươi đi, liền với tư sắc này của ngươi, cũng dám tự tin mà lọt vào mắt của cha ta được sao?

Thân thể của nữ nhân giật thót lên một cái, ở trong nháy mắt, bộ dáng yếu ớt kia của nàng khiến Khâm Mặc càng nhìn càng thêm phiền chán. Nữ nhân chính là như vậy, nói vài câu khó nghe liền bày ra một bộ dáng sắp chết đến nơi không thể sống nổi nữa. Trái lại nam nhân này, da mặt lại dày giống như tường thành vậy, mặc kệ là hắn có mắng ra sao đi nữa, y hoàn toàn thờ ơ….

Ý nghĩ này của Khâm Mặc, cũng không biết là đang khen y, hay là đang mắng y nữa đây…

Nam nhân này, khiến cho tiềm năng bản chất tà ác trời sinh luôn chôn sâu trong người của Khâm Mặc luôn hòa nhã lễ độ, hoàn toàn phải khai phá bộc lộ ra ngoài.

Đến phong độ của hắn, cùng với biểu hiện hòa nhã luôn che giấu tính tình thật sự, cũng hoàn toàn đều quên mất.

– Ách…

Tính tình nóng giận bạo phát hoàn toàn không có, trái lại Ly Hận Thiên có chút ngẩn người. Lời đầu, thì y nghĩ hắn chỉ là do tức giận quá mà thuận miệng nói ra mà thôi. Lời sau thì chẳng lẽ tên Khâm Mặc này cư nhiên cho là thật nên mới nói ra lời này sao.

Hắn cũng không phải là tiểu hài tử, làm sao lại còn có thể cố tình gây sự như vậy chứ a. Nhưng mà Ly Hận Thiên lại không có cách nào quay đầu bước đi…

Bởi vì nếu y dám làm vậy, thì Khâm Mặc khẳng định sẽ cắn người.

Khâm Mặc nhìn sổ sách, chờ nam nhân đến dỗ hắn. Ly Hận Thiên liền bưng chén kia, buông cũng không được mà rời đi cũng không xong…

Dỗ dành hài tử a, y không quá am hiểu.

Trên truyền hình cũng đã từng chiếu qua, nhưng phần lớn đều là nở nụ cười ôn nhu, xoa đầu bạn nhỏ, tiếp theo nói, “bảo bảo ngoan, đến, ăn một miếng nào…”

Nhưng mà, nhìn thấy ‘bảo bảo’ nhà mình đang ở trước mắt, cao lớn đến như vậy. Khoé miệng của Ly Hận Thiên nhịn không được mà run rẩy. Nếu y cố gắng tưởng tượng, ở trước mặt là một tiểu quỷ nhếch nhách còn để đầu ba giá, thì y cũng vẫn có thể nói ra được nha.

Nhưng mà.

Ly Hận Thiên dám nói, thì liệu Khâm Mặc dám cam đoan là hắn không nổi lên một thân da gà sao…

Nhiệt độ ở trong tay ngày càng giảm xuống, nam nhân đâm lao phải theo lao, qua một lúc lâu sau, y thỏa hiệp. Nhưng mà dỗ dành người khác gì đó, y thật không am hiểu. Y chỉ có thể uyển chuyển, một bên lắp bắp vừa nói,


– Khâm… Mặc, cái kia, Mặc Mặc….

Nói không được nữa, bản thân y cũng tự bị làm cho ghê tởm đến muốn chết.

Y muốn quăng chén mà đi đập đầu vào tường a.

Lỏa thể mà chạy vòng vòng còn tốt hơn so với cảm giác này.

Nếu y vẫn hay kêu tên Khâm Mặc của hắn như vậy, thì y cũng không cảm thấy sao cả, nay nhất thời kêu như vậy…

Cũng không biết, là đang tra tấn Khâm Mặc, hay là tra tấn bản thân y nữa.

Đối với việc vừa gọi tên thân mật này, trái lại Khâm Mặc không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn thấp đầu, rốt cục chuyển hướng nhìn về phía nam nhân,

– Không phải là Khâm Hắc sao? Tâm đều là hắc.

– Khụ khụ…

Ly Hận Thiên xấu hổ ‘khụ’ hai tiếng, Khâm Mặc cư nhiên còn nhớ rõ chuyện này, y cười cười lấy lòng,

– Cái kia, cái kia là hiểu lầm.

Nhưng mà y ở trong lòng lại đang mắng, tên này, thật mang thù rất dai a.

Khâm Mặc ‘hừ’ lạnh, lười nhìn tới y, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem sổ sách. Bất quá lần này, cúi đầu một chút, cũng không có tiếp tục bảo trì trầm mặc, hắn mở miệng nói chuyện,

– Trời nóng đến như vậy, ăn cái đó vào, sẽ bị nóng. Ta không uống. Hoặc là đổ đi, hoặc là ngươi uống.

Nam nhân còn chưa kịp phản ứng, Khâm Mặc còn nói câu,

– Chén súp đó chính là thích hợp cho ngươi ăn. Ngươi vẫn là cần bồi bổ một chút đi. Bằng không, phải ứng phó với một đám nam nhân đông đúc, cộng với số tuổi của ngươi lại lớn như vậy, mà vẫn còn quá phóng túng, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ âm hư.

Miệng lưỡi ác độc.

Ly Hận Thiên định hất bát canh này trực tiếp đổ lên trên đầu Khâm Mặc. Nhất thời nghĩ lại, thứ này quý đến vậy, lại dùng cho hắn đi gội đầu thì lãng phí quá. Nam nhân cũng học theo hắn mà ‘hừ’ lạnh, tiếp theo đem cái chén ở trong tay dốc xuống vào miệng một hơi liền uống sạch, ngay lúc y chuẩn bị bưng cái chung lẫn chén đi dọn ra ngoài, Khâm Mặc lại nhẹ bẫng mà phân phó…

– Hôm nay, ngươi liền ngủ lại ở nơi này. Sáng mai, đi theo giúp ta đến một chỗ.