Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 174: Chơi đùa vui vẻ

Mộc Nhai vẫn không có tỏ vẻ gì cả, vẫn để cho nam nhân nhìn, hắn vừa không mở miệng nói ngăn không cho y gặp Văn Diệu, cũng không lôi kéo y trực tiếp rời đi. Thái độ của Mộc Nhai chính là, hắn mặc kệ, nam nhân cứ tự mình mà quyết định.

Y đã hạ quyết tâm, đã từ bỏ toàn bộ tất cả những chuyện ở quá khứ. Nhưng mà khi vừa nhìn bộ dạng của Văn Diệu như vậy, nếu mà nói hoàn toàn không có một chút cảm giác nào, nói không lo lắng, thì ngay cả chính bản thân Ly Hận Thiên đều cũng không tự phục y được.

Tất cả đã trôi qua dù vẫn còn giữ lại chút tình cảm đj nữa, liền tính cũng chỉ là bằng hữu, nhìn thấy tinh thần của hắn vốn không quá tốt, phàm là người có tâm, đều sẽ tiến lại hỏi hai câu.

Bản thân hắn đã rời khỏi y bỏ đi, tìm được kẻ vốn là người mình yêu thích, Văn Diệu vốn sẽ rất hạnh phúc, nam nhân cũng đã có thể an tâm, nhưng mà….

Y cảm thấy, y thật sự là kẻ mang mệnh trời sinh lao lực, mặc kệ tâm y có bao nhiêu lo lắng quan tâm đến đi nữa, Văn Diệu đã không cần y quan tâm tới, y cần phải làm gì, mà vẫn ở nơi này tự mình đa tình nữa.

Hai người họ đã không còn là gì của nhau, dù là bằng hữu đi nữa cũng không thể có bất cứ một lời gì để nói chuyện với nhau nữa cả.

Ly Hận Thiên thực hiểu rõ ràng.

Không cần tự mình chuốc lấy cực khổ nhục nhã, bản thân y đã trải qua một lần, đã đủ rồi.

Y chịu không nổi, Văn Diệu sẽ dùng cái loại ánh mắt lạnh lùng mà nhìn y, cũng không muốn lại nghe thấy, những lời lẽ chất vấn cay nghiệt của Văn Diệu.

Tất cả đều đã qua, không nên vướng vấn lại gì nữa rồi.

Y chuẩn bị cùng Mộc Nhai rời đi, cất bước tiến về phía trước, lại không tự chủ được mà liếc mắt nhìn thoáng qua nơi đó lần nữa, nhưng lúc này, đến cái bóng của người kia, cũng sớm chẳng biết đã đi đâu mất rồi…

Nam nhân cười nhẹ, đây là kết cục, đã được khẳng định, vẫn là sớm đến đều sẽ rời đi mà thôi.

Văn Diệu sớm đã hoàn toàn buông tay lâu rồi, quả nhiên chỉ là do y nghĩ quá nhiều mà thôi.

Hai người họ gặp nhau vốn chính là sai lầm.

– Được rồi, Mộc Nhai, ngươi chuẩn bị bạc tốt đi, hôm nay, ta muốn ăn đến ngươi nghèo túng mới thôi.

Nam nhân tiêu sái quay đầu lại, khoa trương bắt đầu xắn tay áo lên, Ly Hận Thiên giống nhu hảo bằng hữu mà dùng sức vỗ vỗ bả vai của Mộc Nhai, liền xuất phát bay thẳng đến một quầy hàng.


Y chuẩn bị sẵn sàng, điên cuồng càn quét ăn một bữa cho thật đã rồi đây.

Không phải là cố ý làm ra vẻ trấn định, mà là thật sự đã buông bỏ rồi.

Mộc Nhai ở phía sau y mà lắc đầu, muốn ăn đến hắn phải nghèo mạt sao, liền tính y ăn đến cái bụng no căng đến nổ tung đi nữa, cũng không khả năng làm được như vậy đâu.

Mộc Nhai vừa đuổi kịp, liền thấy được một hình ảnh khiến hắn nhịn không được muốn quay đầu bước đi khỏi đây…

– Ly Hận Thiên đáng chết. Ngươi không cần hình tượng nữa hay sao, nào có ai lại lấy tay bốc ăn như vậy hả!

Mắt thấy Ly Hận Thiên xoè ra năm ngón tay lột cua tiếp theo liền bốc lấy thịt cua, trực tiếp bỏ vào miệng ăn. Đầu của Mộc Nhai liền chảy xuống đầy mấy vạch hắc tuyến, khi ở trong Ly phủ vẫn luôn có món này, thịt cua này thật sự còn xa hoa hơn ở đây vốn không biết bao nhiêu lần, ngay khi vào bữa ăn ở trong phủ, cũng chưa từng thấy qua cái bộ dạng ăn uống này của y…

Hiện tại lại bày ra cái bộ dạng ăn tướng như vậy, giống như là bị bắt cóc rồi bỏ đói đến mức sắp chết vậy.

Nếu có thể, Mộc Nhai thật muốn dùng cái gì đó che lại khuôn mặt của hắn a, không muốn nhìn thấy biểu tình quái dị của chủ quán. Hắn làm ra một bộ dáng muốn đi tới kéo tên nam nhân không để ý hình tượng này đi nhanh mới được. Nhưng khi hab mới vừa đi đến bên người y, nam nhân lại dùng bàn tay vừa bốc đồ khi nãy, lại bắt thêm một miếng thịt cua đã được lột tốt rồi, liền nhét vào trong miệng đang hé mở của hắn đang chuẩn bị mắng chửi người…

– Ăn rất ngon đi?

Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của nam nhân này vẫn đang chăm chú nhìn hắn, có chút giống như con thú nhỏ đang chờ được khen ngợi vậy. Bộ dáng y như vậy, những lời lẽ mà Mộc Nhai muốn nói đều bị mạnh mẽ đè nén, ép xuống nghẹn trở về, nhìn nam nhân, Mộc Nhai trái với lương tâm mình mà gật đầu …

– Ân.

– Ta đã nói rồi mà! Loại thức ăn hải sản này phải lấy tay ăn bốc mới đã nghiền, đợi kẻ khác dùng công cụ mới rút thịt cua nhục từng chút một rút ra, đợ  đến khi được lấy thịt cua toàn bộ ra xong thì cơn thèm ăn hứng khởi gì đó đều đã sớm qua, thịt cua cũng nguội lạnh tanh nha, xem bọn hắn làm cho ăn, cũng không còn có gì thú vị nữa hết. Cho nên Mộc Nhai, ngươi nên ăn nhiều một chút. Đây mới gọi là nguyên tư nguyên vị. Thế này mới kêu là ăn hải sản a!

Nam nhân một bên lột cua, một bên lại mở miệng than thở, nhìn thấy y ăn ngon miệng đến như vậy, Mộc Nhai dùng lưỡi liếm miệng mình đôi chút, giống như thật sự có chút, cảm giác mùi vị thơm ngon vẫn còn đọng lại ở bên trong từng chiếc răng vậy…

Có lẽ ăn như vậy, so với bình thường vốn thật sự ăn ngon hơn rất nhiều đi.

Cùng với nam nhân đứng ở  trước quầy hàng, y lại không để ý đến hình tượng mà ăn, khi y đưa thịt cua đã được lột tốt rồi tới, Mộc Nhai cũng sẽ mở miệng tiếp lấy ăn vào.

Không tệ.

Dọa người cái gì, hắn cũng không ngại.

……

Vừa đến giờ ngọ, đều đã đi vui chơi giải khuây hết cả rồi, sức lực của nam nhân quả thực chống đỡ không nổi nữa rồi. Cơm trưa bữa ăn chính cũng chưa ăn, liền trực tiếp liền bỏ qua mà ăn vặt ở đây rồi, Mộc Nhai thấy y ăn no đến mức sắp bị trướng bụng luôn rồi, ngay lập tức dắt y rời khỏi dãy phố ăn uống này. Bởi hắn cũng không hy vọng, bởi vì loại chuyện này mà phải giúp nam nhân đi tìm đại phu đâu.

Mộc Nhai nói, các loại thức ăn bán ở đây vào buổi tối sẽ được đổi mới lại hương vị khác, cho nên buổi tối lại đến đây ăn. Nam nhân cũng đã ăn no, tự nhiên cũng không muốn đi ăn nữa, liền đi theo Mộc Nhai đến trà lâu ngồi đợi một lát. Hôm nay đám đông  đều ở lại ngoài kia mà chúc mừng sinh thần của Hà Bá, ngoại trừ chủ cửa hàng trên phố kia ra, ở các cửa hàng khác cũng đang bày bán phô trương, chỉ là khách nhân ở đây so với lúc trước vắng vẻ hơn rất nhiều.

Ngay cả nơi trà lâu có nhiều người ghé vào ngồi nhất, khách nhân cũng chỉ ngồi được vài bàn tốp năm tốp ba, phần lớn phòng riêng và nói chuyện bàn tán cũng hoàn toàn không ồn lắm. Không gian như vậy rất tốt, thực thanh tĩnh, phía dưới lầu còn có người đang hát một tiểu khúc, giọng hát triền miên ngâm dài thấp thoáng khiến cho người nghe xong liền chạt thẳng đến cảm giác thân thể mệt rã rời.

Cơm no rượu say, nằm ở trên chiếc ghế dài, nam nhân thiêu thiêu liền ngủ thiếp đi mất, khi vẫn đang còn bán mộng bán tỉnh, y cảm thấy loại lối sống hưởng thụ này, quả thực chính là xa xỉ. Nhưng mà ngẫu nhiên được trải qua một lần cũng vô cùng không tệ, cái loại lối sống này muốn trải qua mỗi ngày chỉ có thể là kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ được mà thôi. Xem ra mặc kệ đó là thời đại nào đi nữa, thì tiền và địa vị, đều luôn đứng ở vị trí hàng đầu, không thể nào soán ngôi được.

Giữa hai thanh xích đu, là một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn có đặt nước trà và điểm tâm. Nhưng mà lại không thấy bóng dáng của Ly Hận Thiên vừa rồi đâu nữa, chiếc ghế nằm đối diện đã trống rỗng, bản thân lại được kẻ bên người ‘ôm ngủ’…

Hay là do Mộc Nhai ôm lên đây.

– Tỉnh?

Thấy Ly Hận Thiên đã tỉnh, Mộc Nhai mới gian nan điều chỉnh lại tư thế, không phải là do ở trong một thời gian dài mà duy trì cùng một động tác mà vất vả, cũng không phải là vì mệt mỏi, mà là hắn, chịu không nổi…

Trong phòng không có đốt nến, nên nam nhân không nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Nhai. Y vừa định hỏi Mộc Nhai đang bị làm sao vậy. Thì tên kia đã hai, ba bước  bỏ chạy đến trước cửa sổ, ‘ầm’ một tiếng đẩy hai cánh cửa sổ đang đóng kín ra, hành động này của Mộc Nhai, giống như là đang muốn chạy trốn vậy.

Tầm nhìn đối diện với mái hiên, nhưng Ly Hận Thiên vẫn từ đỉnh đầu của Mộc Nhai nhìn lên bầu trời. Thấy được nhất chút bầu trời trên không, trên cao đó, như được khảm một dãy bảo thạch lóng lánh tỏa sáng rực rỡ, rất đẹp…

Gió lạnh ban đêm thổi vào, không khí thanh lương xua đi tia chập chờn khó chịu khi mới thức dậy của nam nhân, vô cùng sảng khoái. Ở dưới từng làn gió mát nhẹ thổi vào, việc ban đầu y muốn hỏi lại cũng quên mất, y vẫn đang đắm chìm trong cảnh đêm xinh đẹp ở trước mắt lúc này. Nam nhân lại không có phát hiện ra, bộ dáng lúc này của Mộc Nhai thật chật vật…

Nhiệt độ ở bên trong trà lâu luôn ở mức vừa phải, nhưng phần lớn cửa sổ đều luôn mở ra. Có lẽ là do căn bệnh úy hàn lần trước lưu lại di chứng, nam nhân ngủ một hồi, tựa giống như mèo vậy, cuộn tròn thành một đoàn, Mộc Nhai nhìn thấy y bị lạnh, đã muốn đắp cho y một cái thảm ấm. Nhưng hắn mới đứng lên, bàn tay lạnh lẽo của nam nhân, liền kéo hắn lại, sau đó cả người y liền dán lại đây…

Người mà mình yêu thương nhung nhớ lại gần gũi với mình tất nhiên là quá tốt rồi. Mộc Nhai thích nhất chính là cái việc thân mật này. Hắn hanh chóng ngồi xuống lại, cân nhắc xem nên thừa dịp cơ hội này mà chiếm chút tiện nghi gì đó. Nhưng mà hắn phát hiện ra, quyết định này của hắn thật không xong…

Nam nhân ôm lấy hai đùi của hắn, mặt chôn vào giữa hai chân của hắn. Như vậy thì hắn vẫn còn có thể nhịn xuống, nhưng hắn không nhẫn nổi nữa là, chiếc mũi của tên này, đối diện với chỗ không thể chịu nổi trêu đùa kia…

Y nhất thời hô hấp, lớp vải quần, bị tác động dính sát vào, hơi thở ẩm nóng kia, còn có lớp vải vóc ma sát. Mộc Nhai rất muốn hỏi y một câu, y là cố ý câu – dẫn hắn,  hay là đang muốn khảo nghiệm hắn đây. Hắn thừa nhận, lực khống chế ý chí lực của hắn thật không được tốt lắm, tùy thời đều có thể liều lĩnh mà bộc phát thú – tính…

Tâm của Mộc Nhai liền ngứa ngáy khó nhịn. Hắn rất muốn nghiêng người áp lên y, cái gì cũng không để ý nữa, trước cứ làm một lần rồi nói sau đi. Nhưng mà ở ngay thời điểm cuối cùng, hắn lại nhịn xuống, tiếp theo Mộc Nhai bắt đầu kìm nén chối bỏ…

Hắn muốn ôm nam nhân này, tùy thời đều có thể. Ly Hận Thiên  ở lại Mạt Nhai cư đã được một tháng, hắn muốn ôm y, liền sẽ không cần phải chờ tới tận bây giờ.

Nguyên nhân mà hắn không ra tay với y, không phải hắn đổi tính, mà là hắn đang chờ đợi, chờ y chấp nhận hắn, mà không phải giống như ngày trước, là khuất phục hắn như vậy.

Trò chơi chinh phục này, Mộc Nhai đã nếm đủ rồi.

Không có ý nghĩa.

Thứ hắn cần, không phải chinh phục thân thể y, mà là con người này của y.

Nhưng mà hiện tại…

Mộc Nhai gặp được khốn cảnh trước nay chưa từng có.

Hắn chưa từng cấm dục qua lần nào, lại càng chưa từng nhận được loại khảo nghiệm nào như vậy…

Mộc Nhai cảm thấy, hắn có thể tranh thủ được thành công rồi thì chính hắn cũng nhịn mệt đến sắp chết đi.

Hắn cân nhắc, không thể thừa dịp y ngủ say mà sờ soạng hai phát cũng được a, tiếp theo, hắn liền vươn bàn tay ác ma ra mà ăn đậu hủ của người vẫn còn đang trong lúc mơ ngủ còn hồn nhiên không biết gì…

Ngay khi tưởng tượng đến đây, thì tiểu nhị châm thêm nước, thú dục cứng rắn của Mộc Nhai liền bị đánh gãy.

Hắn giống như có tật giật mình mà nắm hai tay chắp lại để phía sau lưng, tiếp theo làm ra bộ dạng dường như không có việc gì mà nhìn ra cảnh sắc ở ngoài cửa sổ tiếp, còn nhân tiện cười nhẹ đôi chút, nhưng mà từ phía sau nhìn tấm lưng thẳng tắp này của Mộc Nhai, bộ dáng cả người cứng ngắc như vậy, thấy như thế nào, cũng đều rất quái dị đi…

Tiểu nhị trong lúc rót nước vào,  hai mắt liền nhịn không được mà nhìn lén. Bất quá kẻ nọ cũng không dám nhìn quá nhiều, hắn không chưa muốn chết. Sau khi châm nước xong, hắn liền nhanh chóng gấp gáp rời đi, nếu mà Mộc Nhai phát hiện ra hắn nhiều chuyện liếc nhìn liền sẽ chết a…

Bất quá tình trạng nước sôi lửa bỏng ở bên trong, cái gì gọi là dày vò, chỉ có mỗi mình Mộc Nhai là hiểu được.

Chờ đến khi nam nhân vừa tỉnh, hắn lập tức thì tiến tới nói mát, nếu không hắn sợ bản thân mất khống chế một chút nữa, liền sợ là thật sự hắn sẽ quên nơi đây là nơi nào mất rồi…

Có trời mới biết, trong lúc nam nhân đang nằm ngủ, hắn thật sự rất muốn một cước đạp y lăn xuống. Việc này lại chỉ có thể nhìn, lại không thể ăn tới miệng. Mộc Nhai cầu nguyện với trời xanh, rốt cuộc đừng để hắn bạo nổ  đi đến bước cuối cùng, bằng không hắn thật sự sẽ chết a.


Chờ đến khi tiểu đệ Mộc Nhai có ý tứ cúi đầu, Mộc Nhai mới chuyển người lại đây, nhưng mà tên tiểu Mộc Nhai kia vẫn chưa có hoàn toàn mà nhuyễn xuống, vẫn còn đang duy trì trạng thái hưng phấn, có chút cứng rắn. Mộc Nhai cười khổ, đêm nay chỉ sợ là hắn trải qua không quá dễ chịu đi…

Vừa có này ý nghĩ này, đồng thời,  Mộc Nhai cũng cân nhắc, hôm nay vui chơi không tệ, tâm tình của Ly Hận Thiên lại tốt đến vậy, cho nên sau khi hồi phủ…

Lấy việc chung quy không thể muốn làm cho chỗ kia bị hỏng thì không phải nên làm một chút gì đó đi.

Mộc Nhai cười xấu xa sờ sờ cằm. Tâm tình nhất thời trở nên như bác gái, nên hắn ôm lấy bả vai của Ly Hận Thiên liền hướng ra ngoài kéo đi. Hoạt động tế lễ của Hà Bá vẫn còn chưa có chấm dứt. Buổi tối, vẫn còn lỗ hội vô cùng náo nhiệt.

Trở lại bờ sông, nhưng không đi lên cây cầu bên kia, mà là tìm một tòa nhà cao nhất ở bờ sông góc này, đi lên trên mái ngói nóc nhà của người ta mà ngồi nha. Ly Hận Thiên lại một lần nữa hiểu thêm một điều, có đặc quyền là hạnh phúc đến cỡ nào a. Lão chưởng quầy kia, cúi đầu khom lưng cung kính kêu người dắt hai người họ lên nóc nhà, còn bày ra vẻ mặt thật vinh hạnh.

Đi trên nóc nhà, tránh không được dẫm lên mấy miếng ngói hơi mạnh, nghe nói lão chưởng quầy rất keo kiệt ích kỉ, cũng không biết đêm nay có thể lão sẽ vừa ngủ mà vừa ôm gối đầu mớ ngủ mở miệng nguyền rủa Mộc Nhai phá hoại hay không đây, hoặc là hiện tại cũng đã trực tiếp mà đang ở phía dưới ai oán nhìn trần nhà của mình rồi đi.

Khi đôi tình nhân nhỏ muốn tạo nên sự lãng mạn, chung quy vẫn thích trèo lên trên chỗ cao, nói bởi vì như vậy mới có thể vươn tay chạm đến trời cao, vì người mình yêu thương, hứa hẹn muốn hái sao sáng trên trời để tặng người yêu, tiếp theo sẽ xuất ra một chiếc nhẫn cầu hôn nói mấy lời sến súa gì đó. Mộc Nhai tới chỗ này không phải là vì cầu hôn, cũng không phải là để ngắm sao, mà là để xem con sông chảy dài ở dưới chân…

Ở ngoài vũ trụ, có dãi ngân hà kéo dài vô tận khiến cho người vừa nhìn thấy liền chỉ không thể không ngừng ca ngợi. Nhưng bây giờ ở dưới chân, cũng có một cái, cái công trình do tự nhiên kiến tạo cùng sự bày trí của con người này cũng không thua gì dãi ngân hà đồ sộ….

Trăm đèn trôi trên sông, đèn đuốc lấp lánh, mang theo ánh nến thuyền giấy xuôi theo dòng nước lững lờ trôi nổi, thỉnh thoảng còn có người ở bên bờ đặt thuyền xuống, đội nhóm đông đúc, càng làm cho cảnh sắc kia càng thêm mê người…

Hai người họ ngồi ở trên nóc nhà, trăm đốm sáng trải dài khắp mặt sống nhìn qua giống như là dãi ngân hà ở trên trời vậy, lại bị rơi xuống ở dưới chân hai người, nhưng ánh sáng lan tỏa ra từ những ngọn nến được thắp sáng thả trôi trên sông so với màu sắc của ngôi sao sáng chói mắt kia vốn nhu hòa hơn rất nhiều…

Sự kích động suốt cả một ngày nay, niềm phấn khởi cả một ngày này của mọi người, ngắm nhìn  ánh sáng ấm áp ôn nhu được tỏa ra từng những ngọn đèn này, khiến cho sự vui sướng kia liền từng chút một lắng đọng lại, cũng đã lưu lại một kỉ niệm tốt đẹp lại khó quên.

Một ngày này, Ly Hận Thiên cũng không thể quên được.

– Ngươi hỏi đi.

– A?

Mộc Nhai đột ngột không đầu không đuôi thốt ra một câu. Nam nhân lại không hiểu ra sao, không rõ cho nên đem tầm mắt từ trong cảnh sắc của trên mặt sông mà thu hồi lại, trái lại đối diện với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Mộc Nhai kia.

Mộc Nhai kêu y hỏi, hắn muốn y hỏi cái gì…

Thấy nam nhân tựa hồ như thật sự không hiểu ra, bàn tay của Mộc Nhai cuộn hờ lại thành nắm đấm, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng khụ’ một tiếng, rồi tiếp theo là…

– Về chuyện Văn Diệu bọn hắn, ngươi vẫn luôn không hỏi tới. Nhưng ta biết, kỳ thật ngươi vốn rất muốn biết. Có cái gì muốn biết, ngươi cứ hỏi ra đi. Ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả.