Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 124: Chân ý bên ngoài

– Không cần gọi ta là cha!

Hiện tại vừa nghe thấy Ly Lạc kêu y là cha, cách xưng hô này khiến y nhớ lại kí ức xấu hổ liền như thủy triều mà ào ạt vọt tới, bởi vì nóng vội, nam nhân cảnh cáo hung tợn, bất quá bởi vì khốn quẫn mà khuôn mặt đỏ bừng nên có vẻ y thực không có khí thế.

– Không phải lần nào ngươi cũng nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh, ngươi là cha của ta sao? Ta chỉ là thuận theo ý muốn của ngươi mà đang làm hay sao. Cha, ngươi còn chưa vừa lòng sao?

Ly Lạc biết rõ mà vẫn còn cố hỏi, mắt thấy Ly Hận Thiên phẫn nộ đến sắp giơ chân. Ly Lạc liền nắm lấy tay y, đặt vào bên trong thảm làm ấm, hắn ấn đầu y dựa vào trên vai mình một lần nữa, bộ dáng của hắn như là đề tài này nên ngưng bàn luận tiếp, hắn không muốn nhắc lại.

Hành động này của Ly Lạc xem như thỏa hiệp, khiến cho nam nhân đang trong tình huống này giảm bớt xấu hổ không ít, y vừa vặn không muốn nhìn thấy mặt của Ly Lạc, liền thuận theo dựa lại gần mà giữ nguyên tư thế đó.

Giờ khắc này, thực an bình.

Bầu không khí ấm áp kia, khiến cho Vũ Quả đang rình xem từ đầu đến giờ cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần nữa, nàng có thể cảm giác được, tâm tình lúc này của chủ tử nhà nàng…

Thực thoải mái, cũng thực thỏa mãn.

– Vậy ngươi muốn để ta gọi ngươi là cái gì?

Tựa vào trên vách xe ngựa bên trong Ly Lạc nắm lấy tay của nam nhân, khi hắn nói chuyện khi cúi đầu nhìn mặt của Ly Hận Thiên, ở góc độ hắn chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng của y, hắn nhìn thôi liền đã nổi lên ý nghĩ nhất định muốn hung hăng nhéo hai cánh mũi cùng chóp mũi kia,

– Gọi tên cũ của ngươi sao?

Câu hỏi của Ly Lạc, khiến cho nam nhân ngưng lại một chút, tên cũ sao…

Từ một khắc bắt đầu tiếp nhận thân thể này kia, Ly Hận Thiên cũng đã quyết định, y cần phải quên đi tất cả quá khứ, chân thành mà sắm vai làm nhân vật này thật tốt….

Y chính là Ly Hận Thiên, y so với bất kì ai đều phải khẳng định chắc chắn việc này.

Y yêu thương đám con này của y cũng xuất phát thật sự từ trong tâm, y thật sự xem bọn hắn như là con của chính mình sinh ra, chỉ là…

Nam nhân cười nhạt, y lắc đầu,

– Ta là Ly Hận Thiên, ngoại trừ một tiếng xưng hô là ‘cha’, ngươi còn có thể gọi ta là cái gì nữa đâu.

Ly Lạc trầm mặc, hắn hiểu được ý nghĩ của nam nhân. Nếu y không muốn nhắc đến quá khứ của y, thì hắn sẽ không hỏi tới lần nữa. Dù sao cũng theo như lời y nói, y chính là Ly Hận Thiên, việc này vốn đã là sự thật không thể thay đổi được nữa rồi…

Ly Lạc cũng không quan tâm y đến tột cùng là ai.

Bánh xe của xe ngựa này vòng ngoài cùng với căm xe đều hoàn toàn làm từ sắt, khi lăn bánh chuyển động liền vang lên tiếng lọc cọc lọc cọc, xe ngựa so với lúc trước xốc nảy hơn nhiều. Ly Hận Thiên liền vẫn giữ tư thế tựa vào trên người của Ly Lạc, theo chuyển động của xe ngựa lay động…

Ly Lạc luôn luôn có cách khiến cho y không giữ nổi hình tượng của mình mà phải phát điên ra, lại cũng có thể ở trong thời gian rất ngắn mà xoa dịu cảm xúc kích động của y. Đối với Mộc Nhai thì y có thể rống. Đối với Văn Diệu thì y cũng có thể phát giận. Còn Khâm Mặc cũng sẽ không tìm đến y để gây chuyện. Cho nên người mà y khó đối phó nhất, chỉ có Ly Lạc. Nam nhân cảm thấy y vẫn là không có cách nào mà đối xử bình thường với hắn được.


Ngay từ lúc đầu, y đã bị hắn gắt gao ăn đến sạch sẽ.

– Đúng rồi, có chuyện này, ta vẫn muốn hỏi ngươi.

– Sao, ngươi cứ nói đi.

Ly Hận Thiên thực tự nhiên tiếp lời.

– Ngày đó ở chỗ của Khâm Mặc, nếu bọn ta không đi, ngươi thật sự chuẩn bị làm tiếp sao?

Việc này luôn khiến Mộc Nhai canh cánh trong lòng. Ly Lạc vốn không phải là kẻ nhiều chuyện, nhưng mà chuyện đêm đó, hắn cũng thật là khó có thể quên được.

Hắn cũng rất muốn biết, buổi tối ngày hôm đó nếu bọn hắn không đi vào quấy rối, Ly Hận Thiên sẽ làm luôn một bước cuối kia hay không đây.

– Là việc kia a…

Nam nhân kéo dài âm cuối, nhưng y cũng không có chần chờ, y trực tiếp liền trả lời Ly Lạc, câu trả lời này, cũng rất chân thật,

– Ngươi không biết là, các ngươi mà lại có nhiều thêm muội muội thì rất tốt nha? Nếu các ngươi không đến quấy rối, nói không chừng cha của ngươi là ta đây đã có thể có con gái rồi, thật là chuyện tốt đi đôi, có trai có gái hoàn hảo a…

Y không có nói dối, có em gái cho bọn hắn hay không thì y không dám cam đoan, nhưng buổi tối ngày đó, y thật sự là chuẩn bị tốt để hảo hảo mà hưởng thụ.

Y vốn luôn thích nữ nhân. Y một chút cũng không hề có hứng thú với thân thể cứng cáp của nam nhân kia, huống chi, y còn vẫn còn có cái kia ở phía dưới…

– Những lời này, ta sẽ giữ lại nguyên văn mà giúp ngươi mà truyền đạt lại cho Mộc Nhai.

– Ngươi!

Lời này là hắn hỏi, y cũng thẳng thắn trả lời rõ ràng, tên Ly Lạc này lại không có phong độ như vậy…

Dùng rồi không cần nữa thì cũng đừng nên trở mặt nhanh đến như vậy chứ a?!

Hay là nói, hắn đang cảnh cáo y đây.

Bất quá Ly Hận Thiên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã bị Ly Lạc bắt lấy cằm, bịt kín miệng…

Tiếp theo, ở bên trong xe ngựa vang lên một tiếng vang nặng nề, Ly Hận Thiên bị áp đảo, Ly Lạc một phát xoay người liền đè lên…

Ánh mắt của Vũ Quả nhất thời phát sáng. Mặc dù đã bị thân thể của Ly Lạc hoàn toàn che chắn, nhưng nàng vẫn có thể từ tư thế thay đổi của bọn họ vừa rồi, khoảng cách từ miệng khoảng cách đến nhìn thấy đầu lưỡi quấn quýt với nhau, cái dạng này, so với trực tiếp xem còn khiến người ta kích động hơn rất nhiều…

Quả thực là một hình ảnh rất đẹp a.

Còn có âm thanh mềm nhũn kia nữa…

Tối hôm qua chủ tử nhà nàng bị áp bức suốt một đêm. Cổ họng đều bị khàn, hôm nay y lại phát ra âm thanh này, chính là cái loại  khó nhịn mang theo âm điệu khàn khàn này……

Càng nghe lại càng thấy thích.

Đến nàng nghe xong cũng hoàn toàn biến thành kích động.

Vũ Quả vươn ra một cái tay mà xoa xoa mũi mình, nàng cảm thấy nàng sắp phun máu mũi tới nơi rồi.

– Hai người họ là đang làm cái gì?

Thanh Nhiên quay thân lại liền trườn quấn đến trên cánh tay đang xoa xoa cái mũi của Vũ Quả. Hắn đem thân thể dài mảnh, giống như cây gậy nhỏ vậy, nhanh chóng nhìn chằm chằm bên trong hai nam nhân đang đè nhau nằm cùng một chỗ. Hắn có thể nhìn thấy chuyện hai người họ đang làm, nhưng là Thanh Nhiên lại không hiểu, hai người họ làm như vậy là có ý nghĩa gì.

– Hai người họ đang làm một chuyện rất khoái nhạc.

Vũ Quả chuyên chú nhìn, nàng theo bản năng mà trả lời. Nàng vừa nói còn ở một bên đẩy cái đầu nhỏ của Thanh Nhiên đang vướng bận qua một phía khác, hắn chắn tầm mắt của nàng.

– Chuyện khoái hoạt sao?

Xà không có lông mi, nhưng mà Thanh Nhiên vẫn là biểu tình cau mày chớp mi ở chỗ có chút xíu da kia.

Hắn vốn thích chạm vào thân thể của con người. Bởi vì hắn là xà, là động vật máu lạnh, cho nên Thanh Nhiên thực thích chỗ ấm áp. Sau khi rời núi sau hắn phát hiện con người, hắn bị nhiệt độ cơ thể của bọn họ hấp dẫn, cho nên hắn thích trườn vào trong quần áo của con người mà trốn…

Thanh Nhiên thực đơn thuần, nhưng hắn thích chỗ kia ở trên thân thể con người, thì lại sẽ quy kết thành loại vô cùng háo sắc…

Tỷ như nói là, bộ ngực của nữ nhân.

Bất quá hành động này, Thanh Nhiên hắn chỉ là tuân theo bản năng của loài rắn mà thôi, hắn căn bản không giống như Mộc Nhai nghĩ là kẻ háo sắc dê xồm gì đó, chỉ là những chỗ như vậy lại đối với hắn có lực hấp dẫn mà thôi. Ở trong chỗ đó Thanh Nhiên liền cảm thấy thoải mái, cho nên hắn liền lần nữa đi chạm vào, đi cảm thụ…

Đây là thiên tính của động vật hắn.

Nhưng mà chỉ có Thất, khiến hắn hiếu kì, lại càng muốn được nhiều càng phải nhiều hơn nữa…

Hắn thích Thất, mỗi một trên nơi hắn đều thích.

Hắn thích, nhưng đến hắn thích là cái gì, cũng không biết.

– Kỳ thật gia thực thích làm loại chuyện này, chỉ là y không chịu thừa nhận mà thôi. Y chính là mạnh miệng, khẩu thị tâm phi, ngươi có hiểu hay không?

Đừng nhìn Vũ Quả mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng phân tích việc này lại chỉ ra đạo lý rõ ràng. Nàng cũng không nhìn Thanh Nhiên, giống như chỉ là tự mình lầm bầm lầu bầu nói ra thôi.

– Khẩu thị tâm phi?

Thanh Nhiên chớp mi mặt nhăn đến lợi hại.

– Ai nha, đến câu này cũng không hiểu sao!

Vũ Quả có chút không kiên nhẫn,

– Chính là miệng nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo. Miệng nói không cần, không thích, nhưng mà ở trong lòng cũng rất muốn, cũng muốn phải làm như vậy, lại càng thích nữa.

– Thì ra là như vậy.

Thanh Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn lại liếc mắt một màn hai người chồng lên nhau kia, thân thể uốn lượn liền trườn ra ngoài xe ngựa.

Khẩu thị tâm phi sao?

Thất nói không muốn để hắn đi theo nữa, không muốn nhìn thấy hắn, thì ra, lại có chuyện như vậy…

Trận tuyết lớn này, lưu loát hạ xuống suốt mấy ngày. Bất quá ở bên trong xe ngựa quả thật ấm áp dào dạt, Ly Lạc không giống như Văn Diệu quấn người, nhưng hắn cũng cho nam nhân  ôn nhu rất khác lạ, còn có cả ấm áp.

Đường trở về, mặc dù là có xa xôi nhưng cũng được đi được một nửa, không qua bao lâu nữa lại có thể trở về Đế Đô, Ly Hận Thiên không biết, y là nên mong chờ, hay là nên lo lắng đây…

Bất quá nên đối mặt, thì chung quy vẫn sẽ phải đối mặt, Ly Hận Thiên biết y trốn không thoát.

……

Ban đêm của một ngày nào đó, then cửa đã được cài lại chắc chắn đột ngột tự nó động đậy, giống như có kẻ đang lôi kéo vậy, đem cửa phòng đang đóng kín lặng yên mở ra, then cửa cũng không có rơi xuống, cánh cửa cũng chỉ mở một cái khe hở, rất nhanh liền bị đóng lại. Bất quá ở ngoài cửa phòng, lại quỷ dị đến không có một bóng người…

Thất là người đã trải qua huấn luyện, nhất thời có gió thổi cỏ lay liền sẽ thanh tỉnh. Bất quá tối nay, hắn một chút cũng không phát hiện ra khác thường ở trong phòng, thẳng đến hắn cảm giác được ở trên người mình nhiều ra thêm một sức nặng không thuộc về thân thể mình…

Sau đó có cái gì đó mềm mại, đè lên môi của mình.

Thất mạnh mẽ mở to mắt, liền chống lại một đôi mắt màu vàng oánh, con ngươi ở tron se lại dựng đứng thành một đường thẳng…

Sắc mặt của Thất liền trầm xuống, hắn nâng tay lên giữa đã muốn nổi lên sát ý. Nhưng hắn chưa kịp động thủ, cổ tay hắn đã bị người ấn lên trên giường thượng…

Hai tay của hắn cử động lớn muốn mở ra, cùng lúc đó, Thanh Nhiên bá đạo gia tăng thêm lực vào cái hôn kia…

Gã cạy mở khớp hàm của hắn, kịch liệt hôn, đến cơ hội để cắn người cũng không cho hắn.

Thanh Nhiên hôn thực dùng sức, thực ra sức. Đầu lưỡi băng lãnh kia ở trong khoang miệng của Thất mà càn quấy, cơ bắp cả người Thất đều bị bối rối mà ép chặt. Nhưng khí lực của Thanh Nhiên xuất ra lại rất lớn, hắn căn bản cái gì cũng đều làm không được, chỉ có thể mặc kệ gã ở trong khoang miệng mà tàn sát bừa bãi…


Sau đó, nước miếng và toàn không khí ở trong phế quản đều bị xà yêu kia hút đi, Thất thống khổ mà nhắm hai mắt lại, Thanh Nhiên sắp giết chết hắn mất rồi…

Chờ đến Thanh Nhiên hôn xong, mặt của gã không biết là hưng phấn hay là vì nguyên nhân khác mà có vẻ dị thường yêu dị. Cánh môi kia của gã, giống như là vừa mới uống máu xong vậy, hồng đến chói mắt…

– Thất…

Nhìn người ở dưới thân, Thanh Nhiên động tình gọi một tiếng. Hắn từ trong tình trạng sắp hôn mê bị giọng nói khàn khàn kia kêu tên liền ở nháy mắt hoàn hồn…

– Ba!

Thất giáng xuống cái tát đánh đến mặt Thanh Nhiên nghiêng sang một bên, tiếp theo hắn phẫn nộ  đến mức không thể át xuống được mà chỉ vào phía cửa, từ trong hàm răng rít ra một chữ “Lăn”…

Kết quả này không giống với tưởng tượng của Thanh Nhiên…

Xà yêu sửng sốt.

Vì sao gã lại không thấy được biểu tình ngượng ngùng hoặc là mê say của Thất đâu vậy?

Còn có, Thất vì sao lại tức giận chứ…

Khác với lần trước, lần này Thất thật là giận dữ, đến gân xanh cua hắn đều nổi lên cuồn cuộn rồi đây.

Thanh Nhiên hồ nghi gãi đầu. Gã vẫn suy nghĩ là làm sai ở chỗ nào rồi. Bất quá đối với một cái tát của Thất thì gã lại không chút nào để ý, cái tát đó giống như là đánh vào trên mặt người khác vậy.

Thất chuẩn bị đi sờ lấy chủy thủ, nhưng hắn nhất thời cúi đầu, lại thấy được thân thể trần truồng không có chút lông nào của Thanh Nhiên kia, bộ vị vô cùng rõ ràng kia…

Tiếp theo, Thanh Nhiên bị Thất từ lầu hai ném đi.

Giữa hai đống tuyết chất thành đôi núi nhỏ, in ra một vết lún hình người thật sâu, hình dạng của gã vô cùng hoàn mỹ, tứ chi thon dài, tư thế cũng tuyệt đẹp, giống như là một khối ngọc thiên nhiên bị mài giũa qua vậy…

Ở giữa đôi núi tuyết nhỏ đó, Thanh Nhiên tựa hồ không có cảm giác lạnh, quang thân thể đều được ánh trăng thanh lãnh kia bao phủ lấy. Vẻ mặt của xà yêu vẫn mang theo hồ nghi, đối với cái vấn đề kia, gã thủy chung vẫn suy nghĩ không ra…

Thanh Nhiên không rõ, là gã đã sai ở nơi nào…

Kết quả này không giống như lời của Vũ Quả, và Ly Hận Thiên kể vậy a.

……

Khi thương đội tới khách điếm, đã là giờ Tuất, trên ngã tư đường không một bóng người, ngay cả hai bên cửa sổ cũng không có mấy cánh mở, Ly Hận Thiên và Ly Lạc dẫn đầu mà tiến vào khách điếm, người của thương đội ở phía sau an bài người và xe, mà khi bọn họ vừa đi vào đại đường, bước chân của Ly Hận Thiên ở trong nháy mắt liền bị đông cứng lại …

– Phiền đã đợi lâu rồi, ái phi, chơi đùa có vui vẻ hay không?

Ở chính giữa sảnh lớn, Thiết Lặc tao nhã buông bát trà xuống bàn, giọng nói của gã lại không quá thuần thục mà lớn tiếng nhấn mạnh, khi nói chuyện, còn đối với Ly Hận Thiên lộ ra tươi cười…

Bất quá tâm của nam nhân, ở trong một khắc này đây đã hoàn toàn lạnh lẽo