Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 116: Thất nổi bão

Ấn theo tu vi của Ly Lạc, hắn đã sớm nên thăng thẳng lên tiên tôn. Nhưng hắn lại ở ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, vô luận có tu luyện ra sao đi nữa, hắn cũng không có cách nào để tiến hành bước cuối cùng để tiến chức cả. Ly Lạc đã nghĩ đủ hết tất cả mọi cách, nhưng hắn thủy chung vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn là thiên sư.

Trì trệ không tiến.

Không chỉ có những người khác không hề nghĩ ra, mà ngay cả chính bản thân của Ly Lạc cũng không dám tin vào mắt mình, hắn cư nhiên ở trong loại tình huống như vậy, mà thuận lợi tiến chức.

Hắn không hiểu, lại mơ hồ hiểu được đôi chút.

Hắn nhớ rõ, khi còn tu luyện ở Tiến trai trong Phổ Ninh tự, Thượng Huyền đại sư từng có nói qua, thiên phú cùng ngộ tính của hắn vô cùng cao. Tu vi từ lâu đã đạt tới tiêu chuẩn cần có của tiên tôn. Nhưng, hắn thủy chung vẫn còn thiếu một chút như vậy.

Ly Lạc thỉnh lão chỉ giáo, bản thân hắn còn có khiếm khuyết gì.

Thượng Huyền đại sư cũng không có trực tiếp mà nói ra đáp án. Lão chỉ là nói với Ly Lạc một câu,

” Thí chủ tự cho rằng bản thân mình không cần nhất là thứ gì, thì thường thường thứ đó cũng chính là điều mà thí chủ thiếu đến trầm trọng nhất.

Trước khi thăng lên tiên tôn, từ trước đến giờ vẫn luôn truyền thừa mà tiếp tục chăm chỉ tu luyện đến mức tài giỏi đến tận bây giờ. Vậy mục đích ban đầu của bản thân là gì. Thí chủ cảm thấy, nếu muốn thăng tiên, thí chủ còn thiếu cái gì thì chính là cái đó.”

Lời này là do Thượng Huyền đại sư nói ra đã lâu, Ly Lạc suy nghĩ thật lâu cũng vẫn nghĩ không ra. Hắn không biết rốt cuộc khiếm khuyết của bản thân mình thiếu mất là cái gì. Hắn cho rằng ý tứ này cũng không có gì là quá quan trọng, hắn cũng không để ý quá nhiều.

Ngoại trừ bản thân hắn ra, tất cả toàn bộ cũng không có cái gì là quan trọng nhất cả.

Hắn tìm hiểu không ra huyền cơ mà Thượng Huyền đại sư muốn nói.

Nhưng mà bây giờ…

Ly Lạc nhìn lên đỉnh đầu của Quỷ Vương, hắn vẫy tay một cái, phá thiên tinh bạo từ trong tay của Ly lạc chém ra. Linh khí hồng nhạt liền bay lên giữa không trung đột ngột biến mất, như là bị Ly Lạc thu hồi lại vậy, nhưng ở trong nháy mắt tiếp, dưới chân của Quỷ Vương đột ngột nổ tung như nở hoa…

Nham thạch cùng dòng nước bị linh lực phá vỡ liền rơi xuống văng ra ở khắp nơi. Tên Quỷ Vương kia liền ngay ở khoảnh khắc cuối cùng mà tránh né được một kích trí mạng này. Lúc này, những người khác cũng đã chạy lại đây. Đám lâu la quỷ quái của Quỷ Vương mang đến ở trong một tràng sấm sét ở trong trận đánh xuống mà đều hóa thành tro bụi. Lúc này người ở bên địch, chỉ còn lại một mình Quỷ Vương, căn bản không phải là đối thủ của đám người bọn họ.


Nhưng Quỷ Vương tựa hồ như đã sớm đoán được loại tình huống này. Gã không chút hoang mang mà tránh thoát vài chiêu công kích tới, lười biếng đỡ lấy cây quạt giấy xoay tròn một đường xinh đẹp ở trên không trung quay về đây, tiếp theo gã lười biếng mà duỗi eo, cười với Ly Lạc đến loan loan ánh mắt,

– Ly Lạc huynh, đa tạ.

Gã vừa nói xong, dưới chân đột ngột hiện ra thêm một trận pháp màu đen, Quỷ Vương liền duỗi người chớp nhoáng hiện thân vào chính giữa trận pháp. Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể của gã liền biến mất trước tầm mắt chằm chằm của mọi người. Cùng lúc đó, mặt đất ở dưới chân đột ngột chấn động kịch liệt lên. Loại chấn động này so với vừa rồi càng kịch liệt nhiều hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên trực tiếp liền bị ngã lăn trên mặt đất. Y theo bản năng liền nhìn về phía chung quanh đại sơn. Loại này chấn động mạnh mẽ này khẳng định sẽ làm núi lở.

Bất quá lo lắng của Ly Hận Thiên đã dư thừa rồi, chấn động này rất nhanh liền qua. Khi Ly Hận Thiên chuyển hướng nhìn về phía Hắc Lân đà, toàn bộ khối mặt đất kia hoàn toàn đều bị sụp đổ, cảnh tượng nguyên bản tráng lệ đã sớm hoàn toàn trở nên rối tinh rối mù. Hồ nước cùng bùn đất bị hất văng lên, trộn loạn lại ở cùng một chỗ, lầy lội đến không chịu nổi, căn bản phân biệt không ra nơi nào là có ao hồ nơi nào là đất bằng nữa.

Tiếng vang vừa qua đi, tiếp theo là vài giây chung quanh im lặng, sau đó toàn bộ khối mặt đất kia hoàn toàn bị vỡ ra. Bầu trời ban đầu đã trong xanh trở lại, bỗng tối sầm xuống, khác với cảnh tượng khi nãy là do mây đen dày đặc bao trùm. Mà cảnh tượng bây giờ chính là toàn bộ bầu trời hoàn toàn không có màu sắc nào cả. Cùng lúc đó, một cỗ dòng khí cường đại từ dưới đất bay ra, sức bật đó vừa đánh ra liền khiến cho người đứng gần nó nhất bị ném ra xa lăn lộn mấy vòng…

Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy trên lưng có cái gì đó đang đốt y đến phát đau. Y vừa định cúi đầu nhìn xem, dưới chân đột ngột bộc phát ra một cỗ dòng khí khác tương đối nhỏ. Toàn bộ dòng khí kia đều đánh lên trên thân của nam nhân. Y đến thời gian tránh né cũng đều không có, cả người liền hất bay lên, thân thể bị bay lên trên không trong, ở trong nháy mắt bị rơi xuống đất trong, y phát hhiện ở dưới chân núi, có một nam tử đang đứng thong thả ở đó…

Cỗ khí lưu kia chấn động đến Ly Hận Thiên nửa ngày cũng chưa hết, như là từ trên trời cao rơi xuống, xương cốt cả người đều bị rời rạc ra vậy. Nhất thời một phát liền rơi xuống đáp ở trên mặt đất, qua một lát sau thì y mới có thể hô hấp trở lại. Ly Hận Thiên rất thống khổ. Bất quá những người khác đều chuyên chú đến một cỗ dòng khí vừa nãy, căn bản không có ai chú ý tới tình huống của y.

Lúc này, thanh y nam tử ở bên chân núi, không biết từ khi nào đã lẻn đến trước mặt y. Tâm Ly Hận Thiên nói, không phải giữa hai người họ không phải cách xa nhau ở một khoảng cách rất dài sao? Làm sao mà người này lại liền tiến đến đây nhanh đến như vậy…

Nam tử kia vẫn không nói gì. Thân thể của Ly Hận Thiên đang ở trong thống khổ càng nâng đầu dậy không nổi. Y chỉ nhìn thấy một mớ tóc đen dừng ở trước mắt mình. Y cảm thấy mái tóc của người này rất đẹp, không có khô khan cũng không chẽ ngọn, chất lượng tóc của cổ nhân này giống như thật tốt, đây gọi là bảo dưỡng tốt, không có liên quan đến dầu gội…

Cho nên nói thuần thiên nhiên mới là tốt nhất.

Khi y vẫn đang chìm trong ở suy nghĩ loạn thất bát tay trong chiếc đầu nhỏ của mình, người nọ đột ngột nắm lấy cổ tay của y. Lúc này Ly Hận Thiên mới sửng sốt, ngay sau đó y liền nghe thấy giọng nói tức giận của Mộc Nhai…

– Ly Hận Thiên, ngươi đang làm cái gì?!

Y rất muốn biết người nọ là đang làm cái gì a. Nhưng mà thân thể y bây giờ thực vất vả, nào còn có tâm tư mà để ý tới Mộc Nhai, hắn muốn rống thì liền rống đi, dù sao cổ họng cũng không phải là của y…

– Ngươi tên gì? Đang ở nơi đâu?

Tay nắm lấy người của y, giọng nói thực ôn nhu, người nọ cũng không có dìu Ly Hận Thiên đứng lên, mà là nhẹ nhàng đem tay của nam nhân thả lại ở trên mặt đất, ngược lại sờ sờ cổ của y, nhìn thấy hành động này của người nọ, Mộc Nhai ở bên kia đã giơ chân lên.

Ly Hận Thiên nghĩ rằng cổ họng của y đã không thể lên tiếng phát ra âm thanh nào. Bất quá vẫn mở miệng tuy rằng giọng nói có chút khó nghe, nhưng y vẫn thành công mà báo ra tên mình, còn có cả địa chỉ của nhà mình.

Y hoàn toàn không hề có chút tự giác phòng bị nào mà cùng với người xa lạ nói chuyện.

– Ta đã biết, ta sẽ tìm đến chỗ của ngươi sau, còn có, đem thuốc này giao cho những người bị sấm sét kinh hoàng kia làm bị thương.

Người nọ vừa nói xong, liền đặt một bình hồ lô vào trong tay của Ly Hận Thiên. Khi y quay người lại, thì bóng dáng màu xanh nọ liền biến mất ở phía sau tảng đa cao kia.

Mộc Nhai muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy bộ dáng kia của nam nhân nên hắn lại nhịn xuống. Hắn trực tiếp đem Ly Hận Thiên từ trên mặt đất nhấc lên đây. Hắn cũng không có hỏi y bị làm sao vậy, vừa mới ló đầu ra liền quở trách y ở nơi nơi đều có thể câu dẫn nam nhân xa lạ, ở trong tình huống này mà cũng không buông tha cơ hội đi câu dẫn kẻ khác.

Nếu không phải hắn vừa rồi thấy được, có phải hai người họ còn muốn làm trọn vẹn chuyện gì đó vân vân hay không đây…

Đối với Mộc Nhai, Ly Hận Thiên thật sự hoàn toàn buông tay không muonđể ý tới hắn nữa. Y thuận tay nhặt lên bình hồ lô kia cùng bước tới mà đưa cho Văn Diệu, rồi tiếp theo đơn giản mà thay đổi một chút mà thuật lại lời của người nọ, nhưng mà y không hề nói ra việc đã xảy ra với mình.

Gần khu vực Hắc Lân đàm này hẳn là có người do hoàng tộc của Đông Vạn an bài để thủ hộ Thanh Long thạch. Văn Diệu không nhìn thấy được người nọ, nhưng động cơ của người nọ hẳn là không xấu. Nếu không thì ở trong lúc vừa rồi, bằng thân thủ của người nọ nhanh như vậy liền biến mất, muốn đánh lén bọn hắn, thì bọn hắn liền không thể nào còn nói chuyện phiếm được như bây giờ.

Văn Diệu bước nhanh đến mà đem dược này đưa cho Khâm Mặc, để hắn giúp Ly Lạc xử lý miệng vết thương. Tuy rằng Ly Lạc đã tiến chức đến tiên tôn, nhưng quá trình này cũng không giống như tưởng tượng của bọn hắn mà đơn giản như vậy. Quần áo ở trên toàn thân của hắn còn muốn chật vật hơn so với với tên khất cái nữa là, chỉ có thể nói là còn đủ vải để miễn cưỡng mà che đậy thân thể, không phải để da thịt lộ ra ở bên ngoài mà thôi. Khắp nơi đều là bị sấm sét xé rách ra tả tơi, tình huống của hắn so với Văn Diệu còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Xem ra, ngay tại khoảnh khắc cuối cùng để tiến chức vừa rồi, nếu không dùng thực tinh chú làm sấm sét kia biến mất, hắn chỉ sợ là đã bị thi cốt vô tồn.

Cũng là bởi vì hắn đem sấm sét dẫn đi, mới phá được trận sấm sét lần này.

Quỷ Vương là đang lợi dụng hắn.

Mặc kệ Ly Lạc có thật sự tiến chức hay không, gã đều chuẩn bị để cho Ly Lạc dẫn sấm sét đi, tiến tới để phá hủy trận sấm sét này. Ly Lạc tiến chức thành công, đúng lúc lại giúp gã một ơn lớn, gã hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức, liền đạt được mục đích.

Lúc này thân thể của Ly Hận Thiên đã tốt hơn nhiều rồi, y vừa nhìn thấy Ly Lạc, dư quang ở khóe mắt đột ngột lướt đến một cảnh tượng mang bộ dáng rất là đồ sộ…

Cách đó không xa, Thất không có tham gia chiến đấu, đứng ở nơi đó, cả người đều cứng ngắc …

Trên người của hắn, nói chính xác hơn là trên lưng đang đeo một nam tử trần truồng, tay của người nọ, hoành ở trước ngực Thất, kéo xuống đến tận vào bên trong quần của hắn…

Chỗ có cái kia của Thất, lúc này đang bị phập phồng, không biết là do tay người nọ, hay là cái gì đây…

Cảnh tượng này, khiến cgo nam nhân mạnh mẽ ho một tiếng ‘khụ’ ra miệng, ở ngay tại loại thời khắc đe dạo tánh mạng như vậy, cư nhiên có kẻ còn có thể ở đó đùa giỡn Thất…

Người nọ thật đúng là không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

Phản ứng quái dị của Ly Hận Thiên khiến cho người khác chú ý tới. Bọn họ theo tầm mắt của Ly Hận Thiên nhìn đến đó, rất nhanh liền phát hiện ra tình huống của Thất. Lúc này sau khi trải qua một hồi khiếp sợ quá độ, Thất mới hồi thần lại, tiếp theo Ly Hận Thiên ở trên thế giới này, lần đầu tiên mới thấy được một hành động ném người qua vai chuẩn nhanh độc đến vậy…

Một động tác ném qua vai lưu loát thật đẹp mắt.

Thân thể người nọ lập tức lộn nhào bị quăng ngã xuống tầng tầng cùng mang theo lớp đá vụn nhỏ mà tiếp xúc với mặt đất tiếp xúc. Sau khi mạnh mẽ nuốt nước miếng khép miệng lại, y nhìn thôi, toàn thân liền đều cảm thấy đau.

Người nọ bị quăng đi ở bên ngoài thân thể cũng không hề có mặc bất cứ cái gì, liền cứ vậy mà bị nện xuống mặt đất…

Dù là vậy, Thất cũng không có ý định sẽ tha cho người nọ. Hắn rút ra chuỷ thủ bên hông, liền hướng về phía giữa trái tim của người nọ liền đâm xuống. Trong bảy mươi người tuần xà giả, hắn đã chân chính trở thành tuần xà giả, hắn cũng chưa từng tự tay công kích. Nhiệm vụ này nọ, hắn đều điều khiển, giao cho rắn hoàn thành. Bây giờ cũng là lần đầu tiên mà hắn xúc động đến quên mất phải dùng rắn…

Thất thật sự là bừng lên lửa giận lớn mà.

Người nọ xem Thất đang chạy tới đây. Hắn đầu tiên là cười hì hì, thuận tiện lưu manh gọi ra một tiếng “Thất”. Bất quá vừa thấy chuỷ thủ ở dưới ánh mặt trời mà lóe ra hàn quang, con người vàng sáng của người nọ oánh chợt co rụt lại, tiếp theo Ly Hận Thiên liền nhìn thấy hắn luống cuống tay chân xoay thân liền lui lại phía sau này. Động tác của người nọ thực khoa trương, nhưng tay chân không quá linh hoạt, chờ khi đất đá ở dưới châ do động tác chạy trốn mạnh mẽ của hắn mà bay loạn, nhưng thực chất thì hắn vẫn không lui về phía sau bao nhiêu xa…

Hơn nữa người nọ rất kỳ quái, hắn không phải là đứng lên chạy, mà là dùng tay chân mà trườn ở trên mặt đất…

Tốc độ này của hắn, thì làm sao có thể nhanh hơn Thất được…

Mắt thấy chuỷ thủ của Thất đang hạ xuống, người nọ chỉ có thể lật người trở về, lấy tay chống ra sau đỡ lấy thân thể đang cố trườn đi. Chuỷ thủ của Thất, mỗi lần đều nhắm ngay thân thể của hắn mà tầng tầng cắm xuống. Có lẽ là do vận khí của hắn rất tốt, công kích của Thất đều không trúng. Hắn căn bản không có bị thương. Nhưng không biết là bị dọa sợ, hay là cố ý, chủy thủ vừa Thất rơi xuống, người nọ liền hét lên một tiếng…

Ly Hận Thiên cảm thấy, một trận đấu ở trước mắt này thật sự rất là vui vẻ.


Kiếp nạn vừa qua đi, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy cư nhiên là loại trường hợp khiến cho người ta dở khóc dở cười này…

Ly Hận Thiên thật không biết, y có nên vì một màn chiến đấu thê thảm vừa rồi mà thương cảm, hay là nên nhìn một màn Thất rượt đuổi chém giết tên nam nhân trần truồng kia mà cười đây a…

– Thất… Ngươi làm gì vậy… Có việc gì thì hảo hảo thương lượng, ngươi như vậy là làm sao a…

Người nọ chật vật lui về phía sau, hắn còn thuận tiện mà hướng về Thất mà kì kèo khuyên bảo. Vẻ mặt của hắn là lấy lòng, nhưng Thất căn bản không để ý đến ý tốt của hắn, chủy thủ vẫn là một nhát mạnh mẽ chém xuống…

Xem như khi Thất đã giơ chủy thủ lên thứ n, một thân của Ly Lạc đã được băng bó ổn rồi liền lên tiếng ngăn cản Thất, cũng chỉ thị cho Thất, mang tên kia lại đây.

Rất nhanh, Ly Hận Thiên liền thấy rõ bộ dáng của tên kia. Tên kia lớn lên mang một bộ dạng sáng láng như ánh mặt trời, lại có khí chất tuấn tú, chính là mái tóc kia, Ly Hận Thiên kinh ngạc nhìn kĩ qua một lúc lâu sau…

Tóc của người là mang màu xanh lá…

Vừa nhìn thấy tóc kia, y trước tiên nổi lên ý nghĩ về lời đồn khi kẻ khác bị đội nón xanh…

Khi y muốn bắt đầu muốn cùng hắn vui vẻ mà nói đùa, nói ra một câu…

So với nón xanh thì cũng chỉ là đồ giả mà thôi, hàng thật chân chính phải là từ lông đến tóc đều là màu xanh lá kìa…

Tuy chỉ là một câu vui đùa, nhưng Ly Hận Thiên sống đến tận ngày hôm nay thật đúng là chỉ thấy duy nhất được một bộ dáng này.

Đến tột cùng là trên lưng của hắn đeo phải việc gì sao, nên mới khiến tóc hắn, nhuộm xanh lè đến mức thành cái dạng này a…

Lúc này, người nọ nhàn nhã mà gãi gãi cái gáy của mình, nhân tiện còn ngáp một cái. Hắn không có mặc quần áo, ở trên lưng liền bị mảnh vải vừa rồi bị gió thổi bay đến liền bị bám lên trên đó. Người nọ mang một bộ dáng lười biếng, bất quá vừa thấy Thất lại đây, con mắt màu vàng oánh của người nọ đột ngột sáng lên…

Hình ảnh này ở trong nháy mắt, khiến cho Ly Hận Thiên cảm thấy, ánh mắt này giống như là y đã từng thấy đâu đó rồi.

Quả nhiên, sau một lát thấy Thất mang ý bảo hắn xuống dưới đây tự giới thiệu, tiếp theo cả người của Ly Hận Thiên giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngốc lăng…

Hắn nói, hắn là Diệp Thanh.

Chính là con rắn nhỏ xanh biếc kia.