TRANS: GẤU
EDIT: RISSA
BETA: AIKO
Thanh âm của Tạ Ly đè nén cực thấp, bên ngoài lại có tiếng còi xe ồn ào, Diệp Ngưng vẫn chưa thể nghe rõ anh mới nói gì.
Mà anh cũng không nhắc lại, liền vội khởi động xe.
Tạ Ly đưa Diệp Ngưng về tới cổng trường Ngu Đại, lúc Diệp Ngưng chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên hỏi một câu:
“Vài ngày nữa anh muốn tới đây chơi bóng, em sẽ đến xem chứ?”
Vẻ mặt Diệp Ngưng sững lại, sau đó lại nở nụ cười.
“Nếu như không phải đi học em sẽ đến.”
“Vậy xem ra anh phải chọn ngày mai rồi.”
Ngày mai là chủ nhật, cô nhất định không có lớp.
Anh trực tiếp nói thẳng như vậy, khiến Diệp Ngưng không biết nên đáp lại như thế nào.
Trước đây anh còn che giấu bản thân, nhưng hiện tại đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Diệp Ngưng từ trên xe bước xuống, lúc đóng cửa thì nói với anh: “Học trưởng, khi nào anh đến nhớ báo trước với em một tiếng.”
“Được”
Khóe môi Tạ Ly nhếch lên, nói với cô “Ngủ ngon”
Diệp Ngưng “Rầm” một tiếng, đóng cửa xe lại, cũng không đáp lời anh.
Quay người, cô nhanh chóng đi vào trường, nhưng xe của Tạ Ly vẫn chưa rời đi, anh hạ cửa kính xe xuống, âm thầm nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ vì để được gặp cô, người đã gần một năm không động tới bóng rổ như anh vậy mà lại lấy lý do này làm cớ.
Tạ Ly ngẫm lại, cảm thấy có chút buồn cười.
……
Một giờ chiều hôm sau, Diệp Ngưng nhận được tin nhắn của Tạ Ly, nói anh đang trên đường đến Ngu Đại, anh muốn tới sân bóng rổ chơi bóng.
Diệp Ngưng vốn định gọi hai người bạn cùng phòng đi cùng, nhưng Hứa Xán Xán đã đi hẹn hò, Chu Mạt cũng bị giáo viên phụ trách gọi đi, không có cách nào, cô chỉ có thể tới một mình.
Từ ký túc xá bước ra, Diệp Ngưng đi thẳng theo hướng đến sân bóng rổ, nhưng trên đường đi, một chiếc moto xé gió đột nhiên xuất hiện, tiếp đó rẽ gấp chắn trước mặt cô, khiến Diệp Ngưng giật hết cả mình.
“Mỹ nữ, hóa ra em học ở Ngu Đại.”
Tô Cảnh Sơ tháo mũ bảo hiểm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười không đàng hoàng.
Nhìn ánh mắt đắc ý của cậu ta như muốn nói: Lại bị tôi bắt được rồi?
Diệp Ngưng nhíu mày, “Tôi lại không quen biết anh, anh cứ chặn đường tôi làm gì?”
“Em xem, em lại nói mấy câu như này.”
Tô Cảnh Sơ chân dài sải bước, từ trên xe moto bước xuống, tiêu sái đem mũ bảo hiểm kẹp ở bên hông.
“Làm gì có ai vừa gặp đã quen, em cho tôi số điện thoại, thường xuyên liên lạc không phải liền thân rồi sao?”
Nghe mấy câu nói ba hoa của cậu ta, Diệp Ngưng mất kiên nhẫn, “Nếu như anh muốn tán gái, vậy tôi khuyên anh, nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó đi.”
“Chết tiệt! Em coi tôi là loại người gì vậy?”
Tô Cảnh Sơ thực sự bị mấy lời nói của Diệp Ngưng làm tổn thương, “Em cho rằng tôi là loại đàn ông tùy tiện sao? Đây là lần đầu tiên tôi chủ động như vậy với một người con gái đấy, bởi vì ban đầu tôi thực sự vừa gặp đã thích em, tôi cảm thấy em chính là mẫu người mà tôi thích, tôi muốn em làm bạn gái tôi.”
“Anh căn bản không biết rõ tôi, liền muốn tôi làm bạn gái anh? Vậy ngộ nhỡ tôi có bạn trai rồi thì sao?”
“Em có à?”
“…” Diệp Ngưng trầm mặc.
“Nhìn đi, em rõ ràng còn độc thân, sao lại từ chối tôi? Cho mình thêm một sự lựa chọn không tốt sao?”
Tô Cảnh Sơ vừa nói, vừa rút điện thoại, mở mã QR của WeChat.
“Em quét tôi đi.”
“Tôi vừa nói gì, anh nghe không hiểu sao?”
Diệp Ngưng không muốn nhiều lời với anh ta, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng bước về phía trước.
Vẻ mặt Tô Cảnh Sơ lộ ra nét thất vọng, cô gái này sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy? Cậu là thật sự thích cô mà!
Qua mấy lần tiếp xúc, tích cách của cô càng thu hút, khiến cậu thích hơn cả tướng mạo của cô.
Nhưng phải làm cách nào mới theo đuổi được cô đây?
Lên xe, Tô Cảnh Sơ liền đuổi theo, đến khi tới gần cô, cậu liền giảm tốc độ chầm chậm đi bên cạnh.
“Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Diệp Ngưng không quan tâm anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Cảnh Sơ xuống xe, dắt xe đi theo cô.
“Em đừng để ý tới cái gương mặt phong lưu này của tôi, thật ra tôi rất chung thủy, chỉ là hồi cấp ba còn chưa hiểu chuyện, từng có một mối tình, cho đến hiện tại cũng chưa từng chơi trò mập mờ với bất kỳ cô gái nào.”
Tô Cảnh Sơ nhân cơ hội này giới thiệu bản thân, qua một lúc lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, tôi tên Tô Cảnh Sơ, còn chưa biết tên em là gì.”
Diệp Ngưng mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn anh ta, dường như đang hỏi: Anh không thấy nhàm chán sao?
Tô Cảnh Sơ gãi đầu cười, “Cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi rồi.”
“…”
Các chàng trai bây giờ đều kiên cường như vậy sao?
Bất giác, Diệp Ngưng đã đi tới cổng sân bóng rổ, Tô Cảnh Sơ trông thấy cô đi tới đây, ánh mắt nhất thời sáng lên.
“Trùng hợp vậy? Tôi cũng tới đây đánh bóng.”
Diệp Ngưng nghe vậy, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ.
Không phải anh ta có quen biết với Tạ Ly đấy chứ?
Nhìn chiếc xe anh ta đi, còn có cách ăn mặc, nhìn thế nào cũng giống công tử có tiền.
“Anh…”
Diệp Ngưng đang muốn xác nhận, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ đằng sau:
“Tô Cảnh Sơ.”
Tạ Ly gọi tên anh ta.
Xem ra, không cần xác nhận lại rồi.
“Ly ca, cậu cũng tới đây sao!”
Tô Cảnh Sơ nhếch môi cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, tiếp đó giới thiệu với Tạ Ly, “Đây chính là tiên nữ mà lần trước mình kể với cậu, cậu xem có xinh hay không!”
Tạ Ly nheo mắt, nhìn thấy Diệp Ngưng xoay người đối mặt với anh.
“Mình muốn theo đuổi cô ấy, lát nữa nhớ giúp mình.”
Tiến tới bên tai Tạ Ly, Tô Cảnh Sơ thấp giọng nhờ vả.
Ánh mắt Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng mang theo cảm xúc không rõ, môi mỏng khẽ gọi một tiếng, “Học muội.”
Tô Cảnh Sơ trong phút chốc giật mình, “Mình có chút mơ hồ, hai người quen biết nhau à?”
“Tôi chính là đến xem học trưởng chơi bóng.”
Diệp Ngưng nói một câu giải thích.
Câu nói này làm trong lòng Tạ Ly đột nhiên dâng lên một cảm giác thành tựu không sao giải thích được.
Tô Cảnh Sơ nhìn Tạ Ly, lại nhìn Diệp Ngưng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sao cậu lại cảm thấy hai người này có gì đó không đúng?
“Em vào trước đi, anh dẫn cậu ta đi thay đồ.”
Tạ Ly trao đổi ánh mắt với Diệp Ngưng, đúng lúc Diệp Ngưng cũng không muốn đứng đây nữa, nhanh chóng vào trong.
Diệp Ngưng quay người đi xa một chút, Tạ Ly liền dùng cánh tay kẹp chặt cổ Tô Cảnh Sơ.
“Trùng hợp vậy? Tôi cũng muốn theo đuổi cô ấy.”
Giọng nói giống như hòa cùng vụn băng vang lên bên tai Tô Cảnh Sơ, khiến cậu lạnh đến mức rét run.
Mặc dù cậu rất sợ Tạ Ly, nhưng đối với người con gái mà mình yêu, cậu tuyệt đối sẽ không nhường.
“Anh, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Tạ Ly vốn cho rằng cậu chỉ muốn chơi đùa, nào ngờ cậu lại nói ra lời này.
Buông Tô Cảnh Sơ ra, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn cậu, “Cậu nghiêm túc?”
Tô Cảnh Sơ mạnh mẽ gật đầu, “Mình thực sự thích cô ấy.”
Cậu ta nghĩ gì, Tạ Ly cũng không có quyền can thiệp.
Ném cho Tô Cảnh Sơ một ánh nhìn lạnh lùng, sau đó anh liền nhanh chóng tiến về phía trước.
…
Sân bóng rổ của Ngu Đại vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày đều có người tới chơi bóng, vì vậy cũng không thiếu người xem.
Diệp Ngưng vào trong nhà thi đấu, liền nhìn thấy có không ít người.
Cô nghiêm túc nghi ngờ, mấy người này là đến xài ké máy lạnh.
Bên ngoài nóng như vậy, vừa vào trong liền mát mẻ hơn nhiều rồi.
Diệp Ngưng tìm một chỗ ngồi xuống, rút điện thoại ra, nhìn thấy Chu Mạt gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
<Đợi tớ, tới ngay đây.>
Chu Mạt vừa nghe thấy trai đẹp, chạy còn nhanh hơn người khác, lúc cô tới, Tạ Ly còn chưa ra sân.
Đợi sau khi cô ngồi xuống, liền hỏi Diệp Ngưng, “Đúng là hiếm thấy! Cậu vậy mà lại muốn tới xem trai đẹp.”
Diệp Ngưng trầm mặc mím môi, hiện tại kỳ thực cô cảm thấy rất là mơ hồ, tối qua rốt cuộc vì lý do gì, cô lại đồng ý với Tạ Ly đến xem anh chơi bóng.
“Trời ơi!! Đẹp trai quá đi mất!!”
Một cô gái bên cạnh đột nhiên hét lên, Diệp Ngưng ngước đầu lên nhìn, liền thấy mấy người Tạ Ly ra sân.
Không biết anh gọi ở đâu ra nhiều người như vậy, ngoại trừ anh, còn có Lục Sâm, cùng với tên Tô Cảnh Sơ ban nãy, mấy người còn lại Diệp Ngưng đều không biết tên.
Tạ Ly mặc áo bóng rổ màu trắng, sạch sẽ gọn gàng, tràn đầy khí chất thiếu niên, trước ngực là số “ ”.
Chu Mạt choáng váng một lúc, phục hồi lại tinh thần, đập đập vai Diệp Ngưng.
“Được lắm, cậu thế mà dám vụng trộm tới xem Tạ Ly chơi bóng, cũng không nói với mình.”
“Tớ không nói với cậu, thế cậu ngồi ở đây bằng cách nào?”
“Cậu không nói trước với mình.”
“Tối qua tớ vốn định nói, lại nghe cậu bảo chiều nay phải đi gặp giáo viên phụ trách, liền không muốn khiến cậu phân tâm.”
“Xí, quang minh chính đại thật.”
Người trên sân đã bắt đầu khởi động, Tạ Ly căn bản không cần tìm, liền có thể nhanh chóng nhìn thấy vị trí của cô.
Không biết có phải cô đã quên rồi không, trước đây cô cũng từng tới xem anh chơi bóng một lần, anh nhớ rất rõ, cô xõa tóc, mặc một chiếc áo màu tím.
Bởi vì có mặt cô, hôm đó anh chơi vô cùng mãnh liệt, đồng đội nằm thắng, mà đối thủ căn bản chống đỡ không nổi.
“Hình như mình nhìn thấy Diệp Ngưng.”
Lục Sâm đi tới, huých huých vai Tạ Ly cà khịa.
Tạ Ly liếc hắn một cái, “Bằng không cậu cho rằng mình rảnh sao?”
“Ồ, thì ra là vậy!”
Lục Sâm gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.
Lúc này Tô Cảnh Sơ còn đang ấm ức, cậu rất tức giận, tại sao cậu khó khăn lắm mới thích một cô gái, vậy mà lại là người Tạ Ly nhìn trúng, nói cạnh tranh công bằng, nhưng cậu làm cách nào mới đấu thắng được anh đây.
Nghĩ lại thật là tức chết mà!
Trận đấu bắt đầu, hai bên vừa bắt đầu đã tiến vào trạng thái nôn nóng, ba người đối diện đều là học sinh, mà ba người Tạ Ly, so với người ta, đã là “người già” rồi.
Mặc dù thể lực có thể không bằng, nhưng về mặt kỹ thuật, bọn họ không hề thua kém.
Tạ Ly vừa lên đã ném một cú bóng ba điểm vào rổ, anh nhẹ nhàng nhảy lên, ném bóng về phía rổ, vạt áo theo chuyển động của cánh tay anh bị nhấc lên, lộ ra chút cơ bụng rắn chắc.
Cho dù chỉ trong nháy mắt, chớp mắt một cái mà thôi, nhưng vẫn khiến toàn hội trường gào thét.
Lục Sâm vô cùng đố kị, khí chất quả thực là do trời sinh, mê lực của Tạ Ly vẫn như năm đó không hề suy giảm.
Trong lòng Tô Cảnh Sơ có chút tức giận, đánh đến đặc biệt dữ dội, Lục Sâm không hiểu chuyện gì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi Tạ Ly cậu ta có chuyện gì sao.
Tạ Ly nhẹ kéo khóe môi xuống, “Cậu đi mà hỏi.”
Nửa trận đấu trôi qua, Tô Cảnh Sơ mệt tới nỗi thở hồng hộc, trong lúc nghĩ giữa hiệp, cậu mạnh mẽ dội một chai nước lên người mình.
Lục Sâm khó hiểu hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta mím chặt môi, cũng không đáp lời.
Nửa trận tiếp theo rất nhanh lại bắt đầu, Tô Cảnh Sơ lại giống như phát điên vậy, ở trên sân bóng đấu đá lung tung, khiến cho đối phương đều ngây ra.
Lục Sâm cướp được bóng, ném cho Tạ Ly, kết quả Tô Cảnh Sơ lại xông tới, hung hăng đập vào vai anh, cướp bóng đi.
Tạ Ly loạng choạng lùi lại một bước, Lục Sâm theo phản xạ chạy tới, muốn đỡ anh, nhưng vẫn may không ngã.
“Tô Cảnh Sơ, mẹ nó cậu điên rồi phải không?”
Lục Sâm xông tới cướp bóng, hung dữ đập xuống đất.
“Chơi không nổi thì cút.”
Tô Cảnh Sơ vành mắt đỏ lên trừng Tạ Ly, giống như đứa trẻ đang hờn dỗi, cũng không hé răng nửa lời.
Tạ Ly lười tranh chấp cùng cậu ta, quay người phun ra ba chữ, “Không đánh nữa.”
Lục Sâm không hiểu rốt cuộc giữa hai người này xảy ra chuyện gì, cậu bị kẹp ở giữa cảm thấy làm người ở giữa thật quá khó.
Trên khán đài, Chu Mạt nhẹ nhàng thì thầm với Diệp Ngưng, “Sao tớ lại cảm thấy bọn họ có mâu thuẫn?”
Diệp Ngưng không nói gì, đứng dậy, “Chúng mình đi về thôi.”
“Cứ thế mà đi? Cậu không nói đôi lời với học trưởng Tạ của cậu sao?”
“Đi thôi.”
Cô trực tiếp túm cánh tay Chu Mạt lôi đi.
Sau đó, khi Diệp Ngưng từ cửa phụ đi ra khỏi sân bóng rổ, Tô Cảnh Sơ liền bay tới đuổi theo.
Cậu cũng không quan tâm bên cạnh cô có người hay không, trực tiếp hỏi Diệp Ngưng, “Tôi rất thích em, cho tôi một cơ hội đi.”
Ánh mắt cậu ta rất chân thành, nhìn Diệp Ngưng không chớp mắt.
Lúc nãy khi Chu Mạt xem hắn chơi bóng, liền cảm thấy tên này có chút quen mắt, tới khi nhìn gần như này, mới đột nhiên nhớ ra, đây không phải là soái ca lần trước gặp ở tiệm đồ Nhật sao.
“Anh không phải là mẫu người tôi thích.”
Diệp Ngưng không hề do dự, trực tiếp từ chối hắn.
Cô rất ghét kiểu con trai bá đạo ấu trĩ lại nông nổi, còn đặc biệt lì lợm đeo bám, tên Tô Cảnh Sơ này lại có tất cả các đặc điểm đó.
“Vậy em thích kiểu người như nào? Tôi có thể sửa.”
“Ách…”
Chu Mạt thấy Diệp Ngưng thực sự không muốn nói chuyện, liền đứng ra tiếp lời, “Cậu năm nay bao tuổi? Hai mươi?”
“Trông tôi trẻ vậy sao? 25.”
“…” Nhìn cậu ta quả thực giống mấy em trai nhỏ.
Chu Mạt trầm mặc hồi lâu lại lên tiếng: “Người theo đuổi tiểu Ngưng nhà chúng tôi vô cùng nhiều, cậu ấy đã nói không có cửa vậy chắc chắn là anh sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, đừng cố theo đuổi nữa.”
“Cho tôi số điện thoại được không?”
Hóa ra nói cả nửa ngày hắn đến một câu cũng không nghe hiểu.
Chu Mạt cạn lời rồi, khoác tay Diệp Ngưng nói: “Chúng mình đi thôi.”
Tạ Ly đi thay đồ, sau đó gửi tin nhắn cho Diệp Ngưng, hỏi cô đang ở đâu.
Diệp Ngưng đều không có trả lời, anh liền từ sân bóng rổ đi ra, cũng đi từ cửa phụ, kết quả vừa ra tới cửa liền trông thấy Tô Cảnh Sơ và Diệp Ngưng còn có bạn của cô đều đang đứng ở đó.
Khoảng cách có chút xa, vì vậy Tạ Ly không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có điều qua một lúc sau, Diệp Ngưng cùng bạn rời đi trước, chỉ còn lại một mình Tô Cảnh Sơ, giống như kẻ lang thang đứng ở nơi đó.
Diệp Ngưng cũng đã đi rồi, nhưng hắn vẫn đứng đó.
“Thì ra cậu ở đây! Mình tìm cậu khắp nơi.”
Tiếng của Lục Sâm vang lên từ phía sau, hắn đi tới, vô thức hỏi: “Nhìn gì thế?”
Tạ Ly không đáp, lập tức đi lên phía trước, đập vào vai Tô Cảnh Sơ.
Tô Cảnh Sơ quay đầu lại nhìn Tạ Ly, vành mắt vậy mà lại đỏ.
“Cậu thích cô ấy vậy sao?”
“Ừ.”
Lục Sâm đi tới, nghe thấy câu hỏi của Tạ Ly, cảm giác không hiểu chuyện gì.
Do đó hỏi Tô Cảnh Sơ, “Cậu thích ai vậy?”
“Không ai cả.”
Tô Cảnh Sơ cảm thấy ngại, nhanh chóng rời đi.
“Thằng nhóc này rốt cuộc bị sao vậy?”
Lục Sâm gãi đầu, bộ dạng khó hiểu.
…
Diệp Ngưng về tới ký túc xá mới rút điện thoại ra, cô nhìn thấy tin nhắn Tạ Ly gửi cho cô từ hai mươi phút trước, có lẽ bây giờ trả lời, anh ấy cũng đã rời khỏi trường rồi.
Diệp Ngưng sau khi gửi tin nhắn trả lời, liền mở máy tính.
Điện thoại đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem, Tạ Ly vậy mà lại nhắn:
Lời này của anh là đang ám chỉ gọi cô tới sao?
Diệp Ngưng nghĩ tới mối quan hệ giữa anh và Tô Cảnh Sơ, bởi vì cô mà ầm ĩ tới như vậy, liền cảm thấy trong lòng rất nặng nề.
Đầu óc cô lúc này vô cùng loạn, suy nghĩ không được rõ ràng, nghĩ một hồi, quyết định vẫn là không nên quá gần gũi với Tạ Ly, hai người bọn họ là bạn tốt lâu năm, đừng để đến cuối cùng ầm ĩ tới mức không thể cứu vãn, quan trọng nhất là, cô bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử.
Diệp Ngưng không nói thẳng, cô tin Tạ Ly thông minh như vậy sẽ nhìn ra thái độ từ chối của cô.
Cô không muốn tới gặp anh.
Tối qua anh rủ cô tới xem anh chơi bóng, cô cũng đồng ý rồi, thái độ đột nhiên lại thay đổi, nhất định là bởi vì Tô Cảnh Sơ.
Nhiệt độ trong xe hạ xuống đến mức thấp nhất, Tạ Ly nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn của Diệp Ngưng, dường như muốn nhìn thủng màn hình.
Thì ra mấy lần tiếp xúc anh coi là rất hòa hợp kia, đều là tự anh đa tình mà thôi, cô ấy đối với anh một chút cảm tình cũng không có, vì vậy mới có thể xa cách một cách lạnh lùng như vậy.
Cẩn thận lâu như vậy, anh sợ rằng quá hấp tấp sẽ làm cô sợ, kết quả ngàn tính vạn tính cũng không tính tới bước Tô Cảnh Sơ sẽ xuất hiện, ông trời đúng là biết cách trêu đùa anh, khiến anh em tốt của anh và anh cùng thích một người con gái.
Diệp Ngưng nhất định là sợ bị kẹt ở giữa khó xử, không biết phải làm thế nào, mới đưa ra quyết định như này.
Tạ Ly vứt điện thoại xuống chỗ ghế phụ, nhắm mắt lại dựa vào sau ghế.
Qua một hồi lâu, anh mới khởi động xe rời đi.
…
Buổi tối, Lục Sâm đột nhiên nhận được điện thoại của Tạ Ly rủ tới quán bar uống rượu, khi cậu tiến vào phòng riêng, liền thấy trên bàn có một đống vỏ chai rượu, anh thế mà đã uống nhiều như vậy.
“Tạ Ly, cậu làm sao thế? Sao lại mượn rượu giải sầu vậy?”
Trong mắt Lục Sâm vị công tử Tạ gia này, từ trước đến nay đều rất bình tĩnh, biết kiềm chế, cậu cùng anh uống rượu nhiều lần như vậy, cũng chỉ thấy anh say một vài lần.
Tới gần một chút, Lục Sâm mới phát hiện anh nằm trên sofa.
Cậu nhẹ nhàng đẩy anh, “Ê, cậu không phải ngủ rồi chứ?”
Tạ Ly không trả lời, đoán chừng là ngủ thật rồi.
Được lắm, gọi cậu tới uống rượu, kết quả anh lại ngủ mất, trực tiếp nói tới đến đón mình là được rồi.
Mặc dù nhìn Tạ Ly có vẻ gầy, nhưng lại rất cao, một mình Lục Sâm đỡ không nổi, đành gọi một nhân viên phục vụ tới, giúp cậu ta cùng đỡ Tạ Ly ra xe.
Vứt Tạ Ly lên ghế sau, cậu đưa cho nhân viên phục vụ ít tiền boa, trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Quay đầu lại nhìn Tạ Ly một cái, Lục Sâm càng cảm thấy không đúng, sao lại có thể say tới mức này, thế mà cũng không tỉnh.
Cậu vươn người tới, thử sờ trán anh, mới phát hiện nóng tới kinh người, vì thế không dám chậm trễ, lập tức đưa anh tới bệnh viện.
May là đưa tới kịp thời, bác sĩ nói anh là bệnh viêm dạ dày cấp tính tái phát dẫn tới phát sốt, sốt tới 39 độ lận.
Treo chai truyền nước lên, Tạ Ly vẫn chưa tỉnh, Lục Sâm kéo một cái ghế tới ngồi bên cạnh Tạ Ly, nhìn anh tự mình khiến bản thân ra nông nỗi này, đoán chừng là có liên quan tới Diệp Ngưng, nếu không còn có ai có bản lĩnh khiến Tạ Ly mất khống chế nữa đây.
Nếu đã do cô mà ra, vậy phải để cô tới xem, chứ sao lại là cậu?
Gọi điện cho Giang Viễn, Lục Sâm nhờ anh hỏi bạn gái anh ta số điện thoại của Diệp Ngưng.
Đúng lúc Hứa Xán Xán đang ở ký túc xá, nghe bạn trai kể xong, liền hỏi Diệp Ngưng, “Giang Viễn nói Lục Sâm muốn hỏi số điện thoại của cô, hình như Tạ Ly xảy ra chuyện gì đó, cho hay không đây?”
“Tạ Ly xảy ra chuyện?”
Diệp Ngưng nghe thấy xong, tim đột nhiên thắt lại.
Buổi chiều sau khi cô gửi tin nhắn cho anh, đến bây giờ anh cũng không trả lời cô, ban nãy cô còn không nhịn được đang nghĩ, có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không, kết quả lại nghe thấy Hứa Xán Xán nói như vậy.
Diệp Ngưng bảo Hứa Xán Xán đưa số điện thoại của cô cho Lục Sâm, rất nhanh, Lục Sâm đã gọi cho cô.
Vừa nhấc máy, anh đã dùng ngữ điệu đặc biệt trầm trọng cùng đau buồn nói chuyện với cô:
“Tạ Ly suýt chút nữa không ổn rồi, em nhanh tới bệnh viện xem sao đi.”
“Buổi chiều lúc chơi bóng anh ấy không phải vẫn ổn sao?”
“Nhân thế vô thường (*) nha!”
(*) Nhân thế: nhân gian, cõi đời.
(*) Vô thường: không chắc chắn, thay đổi, không trường tồn.
Lục Sâm thở dài một tiếng, dường như vô cùng đau thương, “Bệnh viện nhân dân số 3, tới nhanh đi.”
…..
Diệp Ngưng tức tốc tới bệnh viện, suốt quả quãng đường đi cô vô cùng tự trách, hoài nghi liệu có phải do tin nhắn cô gửi kia ảnh hưởng tới anh.
Trong phòng bệnh, Lục Sâm nắm lấy tay Tạ Ly, ý tứ sâu xa nói: “Người anh em, mình chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền bị mở ra, tiếp đó Diệp Ngưng liền bước vào.
Nhìn thấy Tạ Ly nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mà trong phòng bệnh lại u ám, khiến cô có chút sợ hãi.
“Anh ấy…không sao chứ?”
“Vẫn chưa chết, bất quá tới chậm thêm chút nữa thì khó nói lắm.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Loét dạ dày cấp tính, còn sốt tới gần 40 độ.”
Lục Sâm cảm thấy viêm dạ dày không đủ nghiêm trọng, 39 độ nghe vẫn chưa đủ đô, do đó cố ý nói nghiêm trọng lên.
Quả nhiên Diệp Ngưng nghe thấy xong sắc mặt liền thay đổi, Lục Sâm còn chê chưa đủ, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói: “Dạ dày cậu ta vốn đã không tốt, vài ngày trước còn vì ăn quá nhiều ớt, khó chịu mất vài hôm.”
Nghe tới đây, Diệp Ngưng không khỏi hỏi thêm: “Ý anh là ngày hôm nào vậy?”
“Chính là cái hôm trước khi cậu ta đi London công tác.”
Thực ra Lục Sâm đã đoán được việc này có liên quan tới Diệp Ngưng, cố ý thở dài nói: “Em nói xem cậu ta có ngốc hay không, rõ ràng không thể ăn cay, còn ép mình ăn, kết quả khó chịu mất mấy ngày, đi làm đều phờ phạc không có tinh thần.”
Diệp Ngưng vừa nghe nhắc tới khoảng thời gian đó, liền biết khẳng định là lần cô đưa học trưởng đến quán đồ Tứ Xuyên, cô thực sự không biết anh không thể ăn cay…
Một cỗ áy náy từ đáy lòng dâng lên, cô nhìn Tạ Ly yếu ớt nằm trên giường bệnh, vô cùng hối hận.
Con người cô có lúc cũng quá vô tâm, lúc đó anh uống nhiều nước như vậy, cô thật sự cho rằng do anh cảm thấy mặn, sao lại không nghĩ tới có thể anh không thể ăn cay được.
Lục Sâm nhìn bộ dạng Diệp Ngưng nhăn mày không nói chuyện nữa, liền biết mấy câu nói của mình có tác dụng rồi.
Đối phó với phụ nữ, cậu vẫn là có tuyệt chiêu, nếu Tạ Ly quyết theo cậu học, khẳng định sớm đã cưa đổ được Diệp Ngưng rồi.
Nhân cơ hội này, Lục Sâm vỗ vỗ vai Diệp Ngưng nói: “Trân trọng người trước mắt đi, anh đi trước đây.”
“Anh đi đâu vậy?” Diệp Ngưng hoàn hồn lại hỏi anh.
“Tất nhiên là về nhà! Anh ở công ty bận rộn cả một ngày, bây giờ khắp người đều nhức mỏi.”
Lục Sâm cố ý tỏ vẻ đáng thương, trưng ra khuôn mặt đau khổ.
“Vậy anh ấy phải làm sao?”
“Tất nhiên là em ở đây trông rồi, chẳng lẽ em muốn để cậu ta nằm một mình ở đây? Vậy cũng quá đáng thương rồi!”
“Em ở đây có vẻ không thích hợp lắm?”
“Chẳng có gì không thích hợp cả, anh đi trước đây.”
Lục Sâm không nhiều lời với cô, nhanh chóng chạy đi.
Cậu biết tâm địa Diệp Ngưng lương thiện, khẳng định sẽ ở lại.
Diệp Ngưng nhìn Tạ Ly nằm trên giường, vốn còn định giữ khoảng cách với anh, kết quả bây giờ lại…
Nhìn thấy bình truyền dịch sắp hết, Diệp Ngưng vội vàng nhấn chuông, y tá liền nhanh chóng tới.
Nhìn thấy Diệp Ngưng, cô ta ngạc nhiên một lúc, “Cô là bạn gái của anh ấy phải không? Dáng vẻ cũng thật xinh đẹp.”
“Tôi không…”
“Anh ấy uống quá nhiều rượu, cộng thêm sốt cao, có lẽ sẽ hôn mê một đêm, cô nhớ hai tiếng đo lại nhiệt độ một lần cho anh ấy, những cái khác không cần lo, nếu như sốt cao thì nói ngay với tôi nhé.”
Y tá vừa nói vừa để nhiệt kế thủy ngân lên trên bàn.
“Phải đo ở dưới nách sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Ngưng, y tá nhịn không được bật cười.
“Không lẽ cô lớn từng này cũng chưa dùng qua ư?”
“…” Cô chỉ là cảm thấy ngại ngùng.
Suy cho cùng, vẫn là có sự khác biệt giữa nam và nữ với Tạ Ly, chẳng phải cô phải cởi cúc áo của anh mới đo được sao?
“Không có loại đo nhiệt độ trên trán sao?”
“Nhiệt kế thủy ngân là chính xác nhất.” Y tá nói xong, trêu chọc một câu: “Cô là bạn gái, không lẽ còn ngại sao?”
Lúc này nếu cô nói không phải, làm loại chuyện đó sẽ càng ngại hơn, chi bằng để cô ta tự nghĩ vậy đi.
Y tá thay thuốc xong liền rời đi, trước khi đi còn dặn dò Diệp Ngưng đo thử nhiệt độ.
Diệp Ngưng trông thấy anh mặc một chiếc sơ mi đen, cô do dự cởi nút áo đầu tiên, làn da trắng nõn trong phút chốc đập vào mắt, vào giờ phút này lại trở nên chói mắt như vậy.
“Học trưởng, thật ngại quá, em không phải có ý muốn mạo phạm anh.”
Cô tự mình lẩm bẩm, cởi cúc áo thứ ba của anh ra, sau đó nhanh chóng nhét nhiệt kế vào dưới nách anh.
Đếm ngược năm phút, Diệp Ngưng kéo ghế ngồi bên cạnh giường anh.
Cô đối với anh từ trước tới nay luôn có một loại cảm giác kính nể kèm sợ hãi, vì vậy không dám làm càn mà đánh giá anh, cho tới hôm nay được nhìn anh lâu như vậy, cô mới phát hiện ngũ quan của anh đúng là tác phẩm tinh xảo của thượng đế, đuôi mắt dài, mũi thẳng, môi mỏng…hoàn toàn không có chút khuyết điểm nào.
Năm phút trôi qua rất nhanh, Diệp Ngưng lấy nhiệt kế ra xem, 38.5 độ, vẫn còn sốt cao.
Cô ngẩng đầu lên, thấy bình truyền dịch vẫn còn nhiều, ước chừng còn cần một lúc lâu mới truyền hết, liền đi tới sofa ngồi, lên mạng lướt web.
Một đêm này, Diệp Ngưng cũng không chợp mắt, tới hai giờ sáng mới truyền dịch xong, còn phải đo nhiệt độ hai giờ một lần, làm gì có thời gian để ngủ.
Trời sáng rồi, ánh sớm mai chiếu vào trong phòng, xua đuổi đi bóng tối.
Diệp Ngưng ngáp một tiếng, cầm lấy nhiệt kế, cởi áo của anh ra, lại phải đo nhiệt độ cho anh.
Cả một đêm này đã đo mấy lần, cô cũng quen rồi, cũng không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc đầu.
Hơn nữa bởi vì anh sốt cao, cô còn phải cầm giấy lau mồ hôi dưới nách cho anh, nếu không sẽ đo sai nhiệt độ.
Chỉ là lần này, tay cô vừa đưa tới dưới nách anh, anh liền bất thình lình mở mắt ra.
Diệp Ngưng bị dọa tới vội rụt tay lại, theo phản xạ thốt lên: “Học trưởng, em không có ý muốn chiếm tiện nghi của anh đâu.”
Tạ Ly đầu óc hỗn loạn vừa tỉnh lại, liền nghe thấy cô nói như vậy.
Có lẽ anh sốt đến mơ hồ rồi, vô thức thốt ra một câu: “Em muốn chiếm thì chiếm đi.”
Diệp Ngưng:
Sao cô lại nghe ra ý cầu còn không được nhỉ?
“Em chỉ là muốn đo nhiệt độ cho anh.”
Hoàn hồn lại, Diệp Ngưng vội vàng giải thích.
Tạ Ly hiển nhiên vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, nhìn trần nhà trắng toát, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, sau khi hiểu rõ mọi chuyện mới hỏi có phải anh đang ở bệnh viện hay không.
Diệp Ngưng nói sơ qua mọi chuyện với anh, chuyện gì Tạ Ly cũng không nhớ nữa, anh chỉ nhớ lúc đó dạ dày mình rất đau, sau đó liền ngất xỉu.
“Nếu anh đã tỉnh rồi, vậy anh tự mình đo đi.”
Diệp Ngưng đưa nhiệt kế cho anh, nói tiếp: “Em đi ra ngoài xem có đồ ăn sáng nào thích hợp, bác sĩ nói sau khi anh tỉnh lại phải ăn chút cháo.”
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời đi.
Tạ Ly ngơ ngác nhìn cửa, vài giây sau, khóe môi giương cao lên.
Cuối cùng Lục Sâm cũng làm được một chuyện đúng đắn.
Xem ra sau này anh phải đối xử nhẹ nhàng chút với cậu ta, quả nhiên vẫn là anh em tốt đáng tin.
…
Diệp Ngưng mua xong cháo hạt kê trở về, nhìn thấy Tạ Ly rời giường.
Cô sợ tới mức vội vàng bảo anh nằm xuống, nói: “Anh bị loét dạ dày, cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một hôm, để cơ thể hồi phục tốt mới được đứng lên vận động.”
“Loét dạ dày?”
Ánh mắt Tạ Ly lóe lên, vừa nãy y tá đến kiểm tra rõ ràng nói anh là viêm dạ dày cấp tính, xem ra là Lục Sâm bịa chuyện với Diệp Ngưng rồi.
Nếu như cậu ta không nói nghiêm trọng như vậy, có lẽ cô sẽ không ở lại.
“Nhanh lên, nằm xuống.”
Diệp Ngưng vội vàng kéo anh tới giường bệnh.
Tạ Ly nhìn thấy cô lo lắng cho mình như vậy, cũng “nuông chiều” theo, tay xoa xoa phía trên bụng, nói: “Mới động chút hình như cũng có chút khó chịu thật.”
“Vậy cho nên, anh hôm nay ngoan ngoãn nằm trên giường đi, ai bảo anh uống nhiều rượu như vậy.”
“Tôi uống nhiều rượu như vậy là tại ai?”
Ánh mắt sắc nhọn của anh quét về phía Diệp Ngưng, khiến cô trong phút chốc câm nín.
Ánh mắt cô lóe lên, nói: “Đợi chút nữa anh gọi điện cho người bạn kia của anh, để anh ấy tới chăm sóc anh đi, em phải về trường đi học.”
“Vậy em còn tới nữa không?”
Tạ Ly theo bản năng hỏi.
Diệp Ngưng chớp chớp mắt, “Tối nay không phải anh ra viện rồi sao?”
“Không phải ban nãy em còn bảo tôi phải nằm trên giường một ngày sao?”
Mắt anh nhìn chằm chằm cô, ý muốn bảo cô tới rất rõ ràng.
“Đúng vậy, đợi đến tối…”
Diệp Ngưng cảm thấy tranh chấp với anh về vấn đề này rất vô nghĩa, liền nói: “Anh muốn ở thêm hai ngày thì ở đi, để bác sĩ theo dõi thêm cũng không có gì xấu.”
Nói xong, cô đem giường bệnh chỉnh thẳng lên, lại nhấc bàn ăn nhỏ lên cho anh, đem cháo nóng đặt lên bàn.
“Vậy em sẽ đến chứ?”
Anh lại hỏi lại câu này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
“Đến.”
Tạ Ly cảm thấy hài lòng, bắt đầu ăn cháo.
Ăn được một nửa, Lục Sâm liền tới rồi, cũng không cần Tạ Ly gọi điện.
Đúng lúc Diệp Ngưng vội đi, tám rưỡi cô còn có lớp.
Đem những chuyện y tá dặn dò cô nói cho Lục Sâm, Diệp Ngưng liền rời đi.
Cô vừa đi, Lục Sâm liền nắm lấy bả vai Tạ Ly tranh công, “Có phải rất cảm kích mình không?”
Tạ Ly ném cho cậu ấy ánh mắt tán thưởng.
“Có điều…” Lục Sâm đánh giá anh, “Cậu rốt cuộc có biết theo đuổi con gái không vậy? Tốc độ hồi phục của cậu cũng quá nhanh rồi.”
Tạ Ly dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu ta.
“Cậu nghĩ xem, cậu chỉ có ốm yếu không chút sức lực, bệnh tật đầy mình, mới khiến em ấy không yên tâm về cậu, cậu bây giờ đến cháo cũng có thể tự ăn, em ấy còn chăm sóc cậu như nào?”
“Tớ là đau dạ dày, không phải bị tật.”
Cậu ta nói cũng quá phô trương rồi, Tạ Ly không thể tán đồng.
“Cậu tính ở viện bao lâu?”
“Ở thêm một đêm.”
Lục Sâm còn cho rằng hôm nay Tạ Ly ra viện, không ngờ tới cậu ta thế mà lại định sáng mai mới ra viện.
“Công ty còn một đống việc, cậu cũng không quản?”
“Mình bảo trợ lý Ngô đêm văn kiện cần giải quyết tới đây.”
Tạ Ly nói xong, ăn hết chỗ cháo kê còn lại.
Lục Sâm giờ mới phát hiện, “Cậu không phải ghét nhất là cháo kê sao?”
“Diệp Ngưng mua cho mình.”
“…” Buồn nôn.
Lục Sâm còn có việc, không ở bao lâu liền rời đi, trợ lý Ngô đem văn kiện tới cho Tạ Ly, thuận tiện ở lại chăm sóc.
Tuy nhiên Tạ Ly lại chỉ muốn ở một mình, bảo cậu ta trở về công ty, không dám làm trái lệnh cấp trên, trợ lý Ngô chỉ có thể nghe theo chỉ huy.
Ba giờ chiều, y tá trực tối qua lại đến ca rồi, cô ta tiến vào kiểm tra phòng bệnh, vừa nhìn thấy Tạ Ly, trong phút chốc bị nhan sắc của anh làm cho kinh động.
Khi đó anh nhắm mắt, cô không biết anh thế nhưng lại đẹp trai như vậy.
Vị y tá này rất khéo nói, cảm thán một câu: “Soái ca, cậu và bạn gái của cậu nhan sắc đều rất cao nha.”
Bạn gái?
Cô ta chỉ Diệp Ngưng đi.
“Bạn gái cậu đối xử với cậu thật tốt, cả đêm qua đều không ngủ, cậu truyền dịch tới tận hai giờ sáng, còn phải đo nhiệt độ hai giờ một lần, trước khi tôi đổi ca có tới kiểm tra, thấy cô ấy mệt tới nỗi ngáp liên tục, hỏi cô ấy có phải không ngủ không, cô ấy nói không dám ngủ.”
Diệp Ngưng tối qua thế nhưng cũng không ngủ, cô vất vả như vậy cũng không nói với anh một tiếng.
Tạ Ly nghĩ tới đó, một cảm giác áy náy từ đáy lòng dâng lên.
Anh vậy mà lại muốn tối nay cô tới đây chăm sóc anh thêm một đêm nữa.