Sủng Ái Cả Đời

Chương 79: Anh có

Edit: Phưn Phưn

Lúc Phó Tranh về đến nhà thì trời đã rất tối rồi.

Xe còn chưa lái vào sân nhỏ, từ xa đã thấy trong sân đèn sáng rỡ, Chu Tương Tương mặc áo lông đứng ở bên ngoài, hai tay để trong túi áo, đang chơi đá cầu ở cửa giống như đứa trẻ.

Phó Tranh nhìn cô, nhịn không được cười, nhấn còi.

Tiếng còi truyền tới, Chu Tương Tương nhanh chóng quay đầu lại, Phó Tranh lái xe vào trong sân.

Cô vui vẻ chạy tới, cách cửa sổ xe kêu một tiếng, "Chồng."

Phó Tranh dừng xe xong bước xuống, hai ba bước đi đến trước mặt Chu Tương Tương, ôm eo cô thuận thế liền kéo vào trong lòng. Cúi đầu xuống, hôn môi cô.

Một lúc sau, nhẹ nhàng buông ra, ấn đường chau lại, "Sao lại lạnh như thế?"

Chu Tương Tương cười hì hì, nhón chân lên, lại nhẹ nhàng chạm vào môi Phó Tranh, "Lạnh sao?"

Chu Tương Tương ở bên ngoài chờ Phó Tranh, nên thân thể hơi lạnh.

Phó Tranh bất đắc dĩ xoa đầu cô, thở dài nói: "Ngốc."

Nói, liền nắm chặt tay Chu Tương Tương, dắt cô đi lên bậc thang.

Anh duỗi tay mở cửa, đột nhiên Chu Tương Tương chạy đến phía sau, nhón chân lên che mắt anh, "Chờ một chút!"

Trước mắt Phó Tranh đột nhiên tối sầm, nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, em học theo tốt quá nhỉ."

Chu Tương Tương cười hì hì, "Thì thầy giáo dạy tốt mà. Em chưa cho mở thì không được mở."

Phó Tranh gật gật đầu, "Được."

Lúc này Chu Tương Tương mới yên tâm, nói: "Được rồi, vậy anh mở cửa đi."

Đầu ngón tay Phó Tranh ấn lên máy quét vân tay, cửa nhà kêu một tiếng mở ra.

Bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ tạo thành một chùm ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đường.

Phó Tranh quá cao, Chu Tương Tương nhón chân che mắt anh có hơi mệt, vì vậy nói: "Bây giờ em buông ra, nhưng anh không được mở mắt nhé?"

Phó Tranh gật đầu, "Được."

Chu Tương Tương do dự một chút, cuối cùng vẫn buông tay che mắt anh xuống.

Vừa buông ra, thì vội vàng chạy đến trước mặt Phó Tranh, quan sát xem anh có nhìn lén hay không, thấy Phó Tranh thành thật nhắm mắt lại, mới hài lòng cong môi, hỏi anh, "Đã mua bật lửa chưa?"

"Ừ, trong túi quần."

Vừa dứt lời, Chu Tương Tương liền theo như lời Phó Tranh nói lấy bật lửa ra từ trong túi quần, sau đó mới dắt Phó Tranh vào trong phòng ăn.

Phó Tranh là người thông minh, từ lúc Chu Tương Tương bảo anh mua bật lửa, anh đại khái đã đoán được cô chuẩn bị kinh hỉ cho anh.

Có lẽ là bánh sinh nhật.

Nhưng mà, kinh hỉ mà Chu Tương Tương chuẩn bị không chỉ có bánh sinh nhật.

Cô dắt Phó Tranh vào phòng ăn, lại để anh ngồi trên ghế.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!

Bàn ăn dài màu trắng, trên mặt bàn bày biện bữa ăn màu xanh nhạt.

Giữa bàn là giá cắm nến màu đồng, bên trên cắm ba ngọn nến màu trắng. Chu Tương Tương đi tới, châm nến, trong nháy mắt ba ngọn lửa màu cam thắp sáng cả phòng ăn.

Bên cạnh đó là một cái bánh sinh nhật, là do Chu Tương Tương tự mình làm, trên mặt bơ màu trắng, dùng mứt dâu tay vẽ một hình trái tim rất to.

Cô vốn định vẽ hình hai đứa bé, một cái là cô, một cái là Phó Tranh, nhưng bởi vì không có thiên phú vẽ tranh, dứt khoát vẽ thay bằng một hình trái tim to.

Bên trong trái tim là mấy chữ —— Chồng, em yêu anh.

Lúc Chu Tương Tương viết mấy chữ này, da gà đều nổi hết lên.

Trên bánh ngọt cắm hai ngọn nến, hai số "2".

22, từ nay về sau, là sinh nhật Phó Tranh, cũng là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người họ.

Thời điểm Chu Tương Tương đốt nến, hai mắt đột nhiên có chút cay cay. Không biết có phải là do bị nến hun hay không.

Phó Tranh ngồi tại chỗ, vẫn rất nghe lời không mở mắt ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được trước mắt có ánh lửa chập chờn.

Trong đầu, chỉ có một từ ngọt.

Chu Tương Tương đốt nến xong, liền kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh Phó Tranh.

Cô nghiêng đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm Phó Tranh mấy lần, vừa rồi chỉ chăm chú đốt nến, cũng không biết anh có nhìn lén hay không.

Nhưng mà nhìn hay không cũng không quan trọng, đây là thời điểm cô công bố kinh hỉ của mình!

"Phó Tranh, anh mở mắt ra đi." Chu Tương Tương chống hai khuỷu tay lên trên bàn, hai bàn tay nâng cằm, nghiêng mặt, cười tủm tỉm nhìn Phó Tranh.

Cô vừa dứt lời, Phó Tranh liền mở mắt.

Trước mắt, ánh nến chập chờn, bên cạnh nến bày một bó hoa hồng cùng với bánh sinh nhật, trước mặt còn có một đĩa ăn, dùng nắp vung sắt hình tròn đậy lại.

Phó Tranh vốn cho rằng chỉ có bánh sinh nhật, kết quả không ngờ lại là bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Anh giật mình ngẩn ra một lúc, tâm trạng vô cùng sung sướng, chỉ bánh sinh nhật ở giữa hỏi Chu Tương Tương: "Em tự làm?"

"Ơ! Làm sao anh biết?!" Chu Tương Tương ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Phó Tranh nở nụ cười, "Bởi vì có hơi xấu."

"...???" Chu Tương Tương trừng mắt, một lúc sau mới phản ứng kịp, vừa buồn cười vừa tức giận, nhịn không được nhéo một cái lên cánh tay Phó Tranh, "Anh phiền muốn chết."

Phó Tranh cười không ngừng được, thuận tay ôm Chu Tương Tương lại, để cô ngồi trên đùi anh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, "Tương Tương."

"Vâng?" Hai mắt Chu Tương Tương sáng long lanh nhìn anh.

"Mặc dù bánh ngọt có hơi xấu, nhưng anh rất thích, rất rất thích." Phó Tranh nghiêm túc, nhưng phảng phất giống như đang nhịn cười.

Chỉ là, Phó Tranh nhịn được, nhưng Chu Tương Tương lại không nhịn được, trong nháy mắt liền bật cười khúc khích, "Thật ra em cũng cảm thấy rất xấu, ha ha ha ha!"

Cô nói xong thì từ trên đùi Phó Tranh nhảy xuống, đẩy bánh ngọt qua chỗ Phó Tranh, "Nhưng mà, coi như xấu, thì anh cũng không được ghét bỏ, phải ăn hết."

Phó Tranh kêu rên một tiếng, "Xem ra tuần sau, mỗi ngày anh đều phải ở lại phòng tập thể hình thêm một giờ nữa rồi."

Chu Tương Tương cười hì hì, nhìn Phó Tranh nói: "Bạn học Phó Tranh, 22 tuổi, ước một điều ước đi."

Phó Tranh chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu nghiêm túc ước, "Anh hy vọng suốt đời này đều được ở cùng với Chu Tương Tương, bách niên giai lão."

Chỉ đơn giản một câu như vậy, nói xong thì thổi nến.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!

Chu Tương Tương nhìn anh, trong mắt cô lóe lên ngọn lửa, "Phó Tranh, Tại sao mỗi lần anh đều ước cái này?"

Phó Tranh nói: "Bởi vì sợ ông trời đang ngủ, cho nên hàng năm đều ước một lần, nhắc nhở ông ấy một chút."

Ừm... Lý do này thật kỳ lạ.

Chu Tương Tương nở nụ cười, vội vàng đẩy đĩa thức ăn đang đậy nắp đến trước mặt Phó Tranh, "Em có chuẩn bị bữa tối, anh thử xem."

Mở nắp lên, bên trong là một miếng thịt bò thơm mềm vẫn còn đang bốc hơi nóng.

Phó Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua, sờ cằm, "Thức ăn ngoài?"

"Hả? Sao anh biết?!"

Phó Tranh bật cười, nói: "Bởi vì vẻ ngoài quá tốt, không giống trình độ của em, ha ha ha —— "

Chu Tương Tương đập vai anh một cái, "Phiền muốn chết."

Lại giải thích: "Trong nhà không có đồ ăn, siêu thị gần đây lại hơi xa, nên em gọi một phần thức ăn bên ngoài."

Phó Tranh thuận thế nắm tay cô, cúi đầu hôn một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn mắt của Chu Tương Tương, vô cùng nghiêm túc nói: "Tương Tương, cảm ơn em —— anh yêu em."

Chu Tương Tương có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, "Em cũng yêu anh."

Sau bữa cơm tối, Chu Tương Tương rửa trái cây Phó Tranh mua về, trên ghế sofa hai người dựa sát vào nhau cùng xem phim.

Là một bộ phim tình cảm nước ngoài, Chu Tương Tương chưa từng xem, nhưng trông rất đẹp, chỉ là... Cảnh giường chiếu, hơi nhiều.

Chu Tương Tương nhớ tới trước kia lúc học cao trung, có đôi khi cùng ba mẹ xem TV, trông thấy cảnh hôn, lập tức thẹn thùng cúi đầu xuống, giả vờ chơi di động. Sau đó ba cũng sẽ yên lặng cầm lấy điều khiển từ xa, lặng lẽ chuyển sang kênh khác. Có đôi khi cô đang xem TV, biết sắp tới cảnh hôn, lập tức mượn cớ làm bài tập, chạy lên lầu.

Đó là thời kì trưởng thành thẹn thùng, nhưng bây giờ Chu Tương Tương đã không còn là đứa nhóc, hơn nữa dù sao cô cũng coi như là người từng trải.

Nhưng có lẽ là bởi vì xem cùng với Phó Tranh, hơn nữa cảnh đó còn có chút kịch liệt, cô nhìn một chút bất tri bất giác đỏ mặt, "Cái đó... Em... Em đi lấy sữa chua..."

Cô nói xong định chạy trốn.

Nhưng mà, Phó Tranh làm sao có thể để cho cô chạy, xoay người đè cô xuống ghế sofa, không nói câu nào, cúi đầu hôn xuống.

Thân thể nóng hổi của anh đè ở trên người cô.

Phó Tranh hôn vừa vội vừa nặng nề, không biết qua bao lâu, Chu Tương Tương bị hôn đến thở không ra hơi.

"Ưm..." Trong cổ họng Chu Tương Tương phát ra tiếng rên đè nén, thở ra, tay phải để ở trước ngực Phó Tranh, muốn đẩy anh ra.

Trước khi buông lỏng ra, Phó Tranh lưu luyến không rời ở trên môi Chu Tương Tương cắn xé một cái, Chu Tương Tương đau đến nhíu mày, che môi hừ một tiếng.

Cô nhìn Phó Tranh, trong ánh mắt long lanh nước, lại mờ sương.

Phó Tranh vẫn duy trì tư thế đè ở trên người Chu Tương Tương, hai thân thể dán chặt vào nhau, Chu Tương Tương có thể cảm nhận rõ ràng thân thể anh có biến hóa. Mặt cô nóng lên, đỏ bừng.

Ánh mắt Phó Tranh sâu thẳm nhìn cô, mắt hơi phiếm hồng, thấp giọng nói: "Muốn uống sữa chua?"

"..." Chu Tương Tương ngẩn ra chớp mắt một cái, chậm rãi gật đầu.

Phó Tranh nhìn cô, hai giây sau, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Anh có."

Nửa giờ sau, phòng ngủ lầu hai.

Toàn thân Chu Tương Tương xụi lơ nằm ở trên giường, gò má đỏ hồng, đầu tóc tán loạn đáp ở trên mặt, môi lúc mở lúc đóng, không ngừng hô hấp không khí.

Ừm, cô thề, về sau sẽ không bao giờ uống sữa chua nữa.

Chỉ là hai phút sau, Phó Tranh lại lần nữa phủ người lên, đôi môi nóng hổi cọ xát bên tai Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương mềm nhũn không còn chút sức lực nào, ngay cả sức lực đẩy anh cũng không có, tùy ý để anh làm xằng làm bậy.

Cho đến khi Phó Tranh chuẩn bị tiến vào, Chu Tương Tương đột nhiên hoảng sợ, vội kêu một tiếng, "Khoan đã!"

Phó Tranh sửng sốt, khó khăn lắm mới ngừng lại được, trên mặt là vẻ ẩn nhẫn cực độ, giọng vô cùng khàn, "Sao vậy?"

Chu Tương Tương vội vàng trở mình, mặt đối mặt với Phó Tranh, "Cái kia đâu?"

"...???"

"Bao!" Chu Tương Tương mặt đỏ đến có thể nhỏ ra máu.

Phó Tranh lập tức hiểu, nghiêm túc nói: "Anh quên mua rồi."

Chu Tương Tương trừng mắt.

"Không mang được không?"

"Không được..."

"Vợ ——" Trên mặt Phó Tranh lập tức lộ ra vẻ đáng thương, "Em nhẫn tâm sao?"

Anh nói xong thì kéo tay Chu Tương Tương chạm vào người anh.

Chu Tương Tương bị nóng, sợ hãi lập tức rút tay về, trong nháy mắt mặt nóng lên, như đặt trên lò nướng.

Chu Tương Tương cắn chặt môi, "Vậy... Vậy anh đừng ở bên trong..."

Phó Tranh lập tức bảo đảm, "Được, vợ!"

Nửa đêm, biệt thự 208 quận Tây Hồ, phòng ngủ lầu hai đột nhiên truyền đến "Rầm" một tiếng vang rất lớn.

Phó Tranh bị Chu Tương Tương đá xuống giường.

Phó Tranh ai da một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, ủy khuất nhìn Chu Tương Tương, "Vợ..."

Chu Tương Tương tức giận đến phát run, quấn người ở trong chăn, chỉ anh, "Phó Tranh anh... Anh là tên lừa gạt!"

Phó Tranh vội vàng đi tới ôm lấy cô, "Tương Tương em đừng giận, anh không phải cố ý, vừa rồi anh nhất thời nhịn không được..."

Anh nói liền muốn hôn cô. Chu Tương Tương thở phì phì đẩy anh ra, không cho hôn.

"Tương Tương..." Phó Tranh còn muốn nói gì đó, bị Chu Tương Tương trừng mắt, sợ hãi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống.

Chu Tương Tương cực kỳ tức giận.

Cô không nên tin tưởng lời Phó Tranh nói!

Mấu chốt là bây giờ cô đang trong thời kì rụng trứng, khả năng trúng thưởng là rất lớn.

Lúc này Chu Tương Tương cố gắng kiềm chế lửa giận, hít sâu mấy lần, cuối cùng mới bình tĩnh được một chút, nói với Phó Tranh: "Anh nhanh đi mua thuốc."

Phó Tranh sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên, "Đừng mà Tương Tương, uống thuốc làm gì, chúng ta đã kết hôn, nếu có em bé thật, thì sinh ra là được mà."

"Anh nói nghe dễ quá nhỉ, thế sao anh không sinh đi? Em còn chưa có tốt nghiệp đâu!" Chu Tương Tương càng nói càng tức giận, dùng sức nhéo một cái lên cánh tay Phó Tranh.

Phó Tranh vội nói: "Còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, không có chuyện gì đâu vợ. Nói nữa, chúng ta là quan hệ vợ chồng, dù có thật, thì cũng là quang minh chính đại."

"..." Phó Tranh nói rõ ràng đâu ra đấy, làm cho Chu Tương Tương không thể thốt nên lời phản bác.

Phó Tranh vừa nói vừa chui vào trong chăn của Chu Tương Tương, ôm cô thuận thế nằm xuống, tiếp tục khuyên nhủ: "Hơn nữa, uống thuốc đó không tốt cho thân thể, Tương Tương ngoan, chúng ta không cần uống cái đó."

Chu Tương Tương tức giận nặng nề cắn lên tay Phó Tranh, "Phó Tranh, em ghét cái đồ chết bầm nhà anh!"

Phó Tranh cười hì hì, dịu dàng hôn lên môi Chu Tương Tương, "Anh yêu em chết mất, vợ."

Ở nhà mới một đêm, sáng ngày hôm sau, Phó Tranh có việc gấp đến công ty, Chu Tương Tương phải về nhà bàn bạc với ba mẹ chuyện dọn nhà.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!

Công ty của Phó Tranh không cùng đường với nhà Chu Tương Tương, Chu Tương Tương vốn định gọi xe về nhà, Phó Tranh không chịu, chạy cả một vòng lớn đưa cô trở về nhà.

Ban đầu còn định đi vào chào hỏi cha mẹ vợ, thì bị Chu Tương Tương cản lại, "Không phải công ty anh đang có việc gấp sao, anh đi qua đó trước đi, tối nay tới cũng không sao đâu."

Phó Tranh suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được rồi, vậy anh xử lý công việc xong thì lại đây."

Chu Tương Tương gật đầu, tháo dây an toàn ra, xuống xe.

Phó Tranh quay cửa kính xe xuống, "Tương Tương."

"Ơi?" Chu Tương Tương nhìn anh.

Phó Tranh: "Nhất định không được uống thuốc đó đâu đấy!"

Chu Tương Tương: "..."

Làm sao bây giờ? Thật muốn đánh anh một trận mà!

Lúc Chu Tương Tương vào nhà, Lâm Mai và Chu Hoa Lâm đang chuẩn bị ăn sáng.

Chu Tương Tương đột nhiên trở về, Lâm Mai vội hỏi: "Sao về sớm thế, ăn sáng chưa?"

Chu Tương Tương gật đầu: "Con ăn rồi ạ."

"Ăn cái gì?"

"Táo."

"Ăn có một quả táo sao mà được, mau tới đây, mẹ có làm bánh bao chiên nước này."

Bánh bao chiên nước!

Chu Tương Tương thích ăn nhất là bánh bao chiên nước của mẹ cô làm, hai mắt sáng lên, chạy nhanh đến trước bàn ăn.

"Thơm quá." Chu Tương Tương ngửi mùi bánh bao chiên, miệng chuyển động.

Lâm Mai cười lên, "Con ngồi đi, mẹ đi lấy bát đũa cho con."

"Cảm ơn mẹ!" Chu Tương Tương cười hì hì.

Lâm Mai đi phòng bếp, Chu Hoa Lâm vội hỏi con gái, "Giấy kết hôn của con với Phó Tranh đâu? Lấy ra cho ba xem."

Chu Tương Tương cười tủm tỉm, "Ba chờ một chút."

Nói xong thì chạy lại ghế sofa, từ trong túi lấy giấy kết hôn của cô với Phó Tranh ra cho Chu Hoa Lâm.

Lâm Mai rất nhanh liền cầm bát đũa ra, thấy Chu Hoa Lâm đang xem giấy kết hôn của con gái, nhanh chóng đoạt lấy, "Ui cha, con gái của mẹ xinh quá."

Chu Hoa Lâm nói: "Con rể của bà cũng rất đẹp trai."

Lâm Mai cười ha hả nói: "Đúng vậy đúng vậy, gen của ba mẹ đều tốt như thế, về sau cháu ngoại nhà chúng ta khẳng định cũng sẽ rất đẹp."

Cháu ngoại...

Nhắc tới chuyện này, Chu Tương Tương liền có chút lo lắng, lại nhịn không được ở trong lòng mắng Phó Tranh từ trong ra ngoài một lần!

Phó đào hố! Tên bại hoại!!!