Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 79

*Edit: jena*
Dù gì cũng đã gặp đối phương một lần, bọn họ lại đọc kĩ hơn về vụ việc.
Chuyện xảy ra ở chòm sao Tạp La Nhị, một chòm sao không nổi tiếng lắm của tinh vực.


Em gái của thanh niên nửa năm trước bị sát hại trên đường về nhà, tình trạng vô cùng thảm thiết, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ.


Thanh niên và em gái đều là cô nhi, cùng nhau trưởng thành ở viện phúc lợi, sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu sắc. Cậu muốn nhanh chóng bắt được hung thủ vì vậy ban ngày đi làm, buổi tối thì điều tra trong âm thầm.


Cứ như vậy hơn ba tháng, cậu nghi ngờ rằng tổ chức sát hại là một thế lực cao tầng trong bóng tối.
Nhưng mà cậu vừa gửi thông tin cho cảnh sát thì sau lưng đã bị cảnh cáo uy hϊế͙p͙. Nếu tiếp tục ở lại đây, chưa đầy một tháng cậu sẽ bị giết chết vì vậy phải chạy trốn đến chòm sao Tứ Độ Khắc.


Thế nhưng chuyện này chỉ là cố tình bày ra cho mọi người xem, cậu ở Tức Độ Khắc một ngày lại quay trở về Tạp La Nhị, bắt đầu lui mình vào màn đêm, từ từ giải quyết cả tổ chức kia.


Trước khi bắt đầu trận tử chiến cuối cùng, cậu muốn đăng toàn bộ chứng cứ mình thu thập được lên mạng, còn phát sóng trực tiếp, video mà bọn Cảnh Tây xem là một phần từ trong cuộc chiến này.


Khi bọn họ xem xong video, thanh niên bắt đầu mở buổi phát sóng trực tiếp thứ hai. Vì cậu đã tìm thấy chứng cứ cho việc cảnh sát cấu kết với tổ chức kia, ngay tại hiện trường đăng lên cho mọi người cùng xem
Hồ Tiêu "đm" một tiếng, nhấn nút vào xem.


Chỉ thấy thanh niên ngồi trên ghế trong văn phòng rộng rãi, thoải mái nhìn xuống một đám người boss lớn của tổ chức bị trói gô thành cái bánh tét, trong miệng bị nhét giẻ lau, "ưm ưm a a" rống lên.


Cậu làm lơ đi, lấy điện thoại của bọn họ, mở lịch sử trò chuyện gần đây phát cho cộng đồng mạng cùng xem: "Còn có cả video nữa, đúng là tụi bây chơi rất sung nhỉ."
Đám người bị trói thành cái bánh tét: "Ưm ưm ưm!"


Thanh niên nói: "Cái này thì không đăng được, truyền bá tư tưởng đồi trụy... tôi sẽ bị bắt vô tù đó. Ồ, giám đốc chi nhánh của chúng ta là một người thấp cổ bé họng à, vậy thôi."
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng "rầm" một tiếng mở ra.


Thanh niên di chuyển khung hình, quay sang một đám cảnh sát. Cậu vẫy vẫy tay: "Tới rồi hả, có muốn nói gì với người xem không nè? Muốn giết người diệt khẩu hả?"
Cảnh sát: "..."
Nếu không có phát sóng trực tiếp, chắc là bọn họ đã vứt thể diện mà quỳ xuống rồi.


Có vài người tiến lên một bước, khách khí mà chứng minh nhiệm vụ công tác của mình.
Thanh niên nhìn qua, cười: "Ra là cảnh sát thành phố, hân hạnh gặp mặt."
Phát sóng trực tiếp đến đây thì kết thúc, diễn biến tiếp theo phải chờ thông báo của chính phủ.


Vòng bạn bè quan tâm đến an nguy của thanh niên, chạy đến website của chính phủ gửi tin nhắn, còn có người cắm chốt ở trang cá nhân của cậu để xem lại vụ án và thông tin của cậu, ai nấy đều muốn quỳ xuống tâm phục khẩu phục.
*[* Xin đại thần nhận cái lạy này của tại hạ.* ]*


*[* Một người đấu với cả một tổ chức, quá ngầu!* ]*
*[* Làm ơn ai đó làm một bộ điện ảnh dựa trên chuyện này đi xin cảm ơn. *]*


*[ *Tôi từng là đồng nghiệp của cậu ấy đây, bây giờ chỉ biết quỳ lạy. Bình thường ở công ty cậu ấy thành thành thật thật lắm, không ngờ lại lợi hại như thế này! *]*


Hồ Tiêu cũng không ngờ thanh niên này lại là một người thâm tàng bất lộ, ngạc nhiên hỏi: "Cho nên lần trước cậu ấy cố ý trả lời cậu nên uống nhiều nước ấm là để bị đánh rớt hả?"
Phong Bạch Thanh: "Không, tôi cảm thấy cậu ta trả lời rất nghiêm túc."
Cảnh Tây: "..."
Đoạn Trì: "..."


Đúng vậy, cậu cảm nhận đúng rồi đó.
Hồ Tiêu hỏi xong thì nhớ lại: "Ồ đúng thật nhỉ, nếu cậu ta ở lại đây một ngày thôi thì không nhất thiết phải đến phỏng vấn, chỉ cần đăng một tấm check in lên mạng là được rồi. Cậu ta đang điều tra thì sao chạy đến đây làm gì?"


Phong Bạch Thanh: "Tâm tư của não tàn, người bình thường không lí giải được."
Cảnh Tây: "..."
Đoạn Trì: "..."
Hồ Tiêu quay sang chú hai: "Cậu cảm thấy sao?"
Cảnh Tây cảm thấy rằng chẳng bao lâu nữa các cậu sẽ được gặp nhân vật não tàn đó, trả lời: "Không biết."


Chỉ là một người không liên quan đến mình nên bọn họ nhanh chóng đổi đề tài, trò chuyện chốc lát rồi tan cuộc.
Hồ Tiêu theo Tần Triệu về khách sạn, dù sao ở đây cũng phải nhà của cậu, ở bên ngoài với chồng vẫn tốt hơn.


Cảnh Tây tiễn bọn họ ra cửa, nhìn Đoạn Trì một mình rời đi, lại quay sang nhìn đôi chồng chồng nọ, cảm thấy lại muốn trèo tường.
Phong Bạch Thanh không rõ ý muốn của cậu, bảo cậu về phòng, dặn cậu đi ngủ sớm.
Cảnh Tây ngoan ngoãn "dạ vâng", lên phòng thì gọi cho Lộ A, dò hỏi tình huống của đối phương.


Lộ A: *[* Vẫn còn đang ngồi uống trà ở cục cảnh sát.* ]*
Cảnh Tây: *[* Khi nào thì tới đây được? *]*
Lộ A: *[* Cũng sớm thôi, mấy cậu có xem phát sóng trực tiếp không? *]*
Cảnh Tây: *[ *Có. Có muốn biết thiếu gia nói gì không?* ]*
Lộ A:* [* Hối hận vì sa thải tôi hả? *]*


Cảnh Tây: *[ *Không có. *]*
Lộ A: *[ *Vậy thôi không cần.* ]*
Cảnh Tây tất nhiên không nghe lời cậu, thuật lại đánh giá của Phong Bạch Thanh.
Lộ A ngay lập tức "đm": *[* Uống nước ấm thôi mà sao lại gọi là não tàn!* ]*


Cảnh Tây cười cười, trả lời hai câu thì nhận được tin nhắn của Đoạn Trì, hỏi tối nay cậu có qua không.
Cậu suy nghĩ vài giây, cuối cùng từ bỏ vì cậu đã nói rằng con thỏ nhỏ "thích Ất Chu", Đoạn Trì không đập "cậu" đã là thần kỳ rồi. Cậu đành phải nhịn, tắt đèn đi ngủ.


Tần Triệu ở lại đây một đêm, sáng sớm hôm sau lại về công ty.
Hồ Tiêu quay lại biệt thự, nhìn thấy chú hai lại muốn tuyển thêm người làm thì đi theo hỗ trợ, hỏi "bây giờ phải tuyển mấy người?"
Cảnh Tây: "Tạm thời là ba người."


Trước đây Phong Bạch Thanh vẫn luôn ở một mình, bây giờ bên cạnh có cậu và Hồ Tiêu, lại còn thêm ba vệ sĩ, nếu một lần mà tuyển quá nhiều người thì sợ sẽ gây ầm ĩ.


Huống hồ ở biệt thự cũng có AI phục vụ, cũng không cần quá nhiều người, cho nên bây giừo chỉ cần ba người là ổn: một đầu bếp, một quản gia, một quản gia kiêm trợ lý.


Cậu biết rằng Phong Bạch Thanh sớm muộn gì cũng chuyển nhà nên tuyển người đã sớm giao cho Đoạn Trì, vị Chủ thần này cũng tường tận suy xét đến khẩu vị và tính cách của đối phương, cuối cùng là vòng lựa chọn của Hồ Tiêu và Cảnh Tây.


Cộng thêm sự giúp đỡ của hệ thống nhỏ, bối cảnh của người nào cũng được điều tra kĩ càng, cậu có thể tìm kiếm được những người có nhân phẩm tốt và tính cách rộng rãi.
Vì vậy chỉ trong một ngày, ba người mới đã đến nhận việc.


Phong Bạch Thanh nhìn thoáng qua, quản gia một người anh tuấn trầm ổn, trợ lý là một thiếu niên dương quang chói lọi, đầu bếp là một người phụ nữ xinh đẹp điềm tĩnh.
Nhưng mà đọc xong sơ yếu lí lịch, cậu phát hiện đầu bếp là đàn ông.


Cậu không có ý kiến với sở thích của người khác, chỉ cần nấu ăn ngon là được.


Sự thật chứng minh rằng ánh mắt của con thỏ nhỏ rất tốt, đến buổi chiều ngày thứ ba khi dọn về đây, cuối cùng bọn họ cũng không cần phải ăn cơm do AI nấu nữa, tài nghệ của đầu bếp đã chinh phục được mọi người, kể cả quản gia và trợ lý cùng ba vị vệ sĩ.


Đầu bếp cười hỏi: "Tôi có làm thêm điểm tâm ngọt, mọi người có muốn ăn không?"
Đám người trong phòng trăm miệng một lời: "Muốn!"
Tạm dừng một giây, bọn họ chột dạ quay đầu nhìn về phía thiếu gia.
Phong Bạch Thanh nhẹ nhàng gật đầu: "Cho tôi một phần nữa."


Đầu bếp gật đầu, vui vẻ vào phòng bếp.
Một đám người ăn uống mỹ thực đến no say, sau khi ăn xong Cảnh Tây thấy mọi người không có chuyện gì thì lấy máy chiếu phim đặt ở trong vườn.
Bây giờ thiết tiết ấm áp, hiu hiu gió, vô cùng thích hợp để ra ngoài xem phim.


Phong Bạch Thanh ngồi chính giữa, trong tay cầm một bịch bắp rang do con thỏ nhỏ nhét vào, vị ngọt nhàn nhạt từ từ lan ra khắp vòm miệng, cậu hoảng hốt nhận ra đây là lần đầu tiên mình cùng người khác xem phim. Bắt đầu từ hôm nay, sinh hoạt của biệt thự bắt đầu đi vào quỹ đạo.


Phong Bạch Thanh không cần đi làm, chỉ liên lạc với đám người trong nhà bằng điện thoại.


Mà thiếu gia ở nhà thì đám Cảnh Tây cũng ở đây đợi, đầu bếp thì có đất dụng võ, bắt đầu nấu những món ăn đa dạng, phong phú, mãi cho đến khi Hồ Tiêu béo lên vài cân, khóc lóc kéo con thỏ nhỏ ra vườn chạy bộ thì mới dở khóc dở cười tạm dừng.


Trái ngược với bên này, gia chủ nhà họ Phong ở đầu bên kia đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Phong Bạch Thanh chuyển nhà ra ngoài, tài chính của công ty gần như thâm hụt, có người âm thầm bán tin tức này ra ngoài, các cổ đông ngay lập tức sôi trào, yêu cầu gia chủ nhà họ Phong phải từ chức.


Gia chủ vẫn như cũ không có biện pháp bù lỗ, tự biết mình đuối lý, muốn đẩy trách nhiệm sang cho con trai trưởng, không ngờ chú năm lại cầm dao đuổi giết đến.


Lúc này mọi người mới phát hiện ra ông ta đã âm thầm làm lung lay không ít người, gần một nửa cổ đông đã đứng về phía của chú năm, mấy chức lớn trong công ty cũng là tâm phúc của ông. Nếu không phải có chuyện này xảy ra, chỉ cần hai ba năm nữa, cái ghế chủ tịch cũng phải thay đổi thôi.


Trong nhà cũng là một trận địa như vậy, bên ngoài nhìn tưởng hòa thuận êm ấm nhưng bên trong có xu hướng sụp đổ bất cứ khi nào.


Chú năm vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp báo cảnh sát đến bắt người, ép buộc gia chủ phải nhường chức vị cho mình. Gia chủ mấy năm nay cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi, trong tay vẫn nắm giữ nhược điểm của chú năm. Hai bên đành phải thối lui một bước, cứ như vậy giằng co một thời gian, đến khi vấn đề tài chính thâm hụt bị tiết lộ ra ngoài, lại không có biện pháp giải quyết, công ty chỉ có thể đến bước đường phá sản, đến lúc đó thì không còn ai tranh đoạt vị trí chủ tịch nữa.


Một đám người nôn nóng mở cuộc họp, quyết định cuối cùng thuộc về Phong Bạch Thanh.
Phong Bạch Thanh sung sướng nhìn bọn sứt đầu mẻ trán, bất lực tuyệt vọng, tất nhiên không chịu làm, lại trả lời rằng ai làm cũng được.


Thế nhưng lời nói thì như vậy, cậu xem kịch hay thêm vài ngày nữa, dùng sức phía sau đẩy một phen để chú năm thuận lợi lên làm chủ tịch.
Hết thảy đã trần ai lạc định*, đến bước tiếp theo, Phong Bạch Thanh muốn cùng chú năm trao đổi chuyện đầu tư.


*尘埃落定: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Chính lúc này, quản gia đem một tờ sơ yếu lý lịch đến cho cậu.
"Bên ngoài đã có người nhận lời mời." Quản gia nói: "Là người đã từng lên hot search lúc trước."


Quản gia xem tin tức, nghĩ đến một nhân tài như vậy thì có thể giúp đỡ cho thiếu gia được.
Huống chi đối phương có thể biết đến đây làm cho Phong Bạch Thanh, là một nhân vật có tiếng tăm, vì vậy trước tiên quản gia đến hỏi ý kiến của thiếu gia. Phong Bạch Thanh không khỏi nheo mắt lại.


Nếu lần trước nhận lời mời là một tên não tàn, lần này đến hẳn không đơn giản như vậy.
Cậu dặn dò quản gia dẫn người vào, lại đọc hồ sơ của đối phương.


Lần này khác hoàn toàn phong cách lần trước, lần trước tốt xấu gì còn có thể xem là một tờ sơ yếu lý lịch kiểu mẫu, còn lần này là thuần túy mèo khen mèo dài đuôi, đặc biệt là nói về sở trường, gần như là không có gì mà cậu ta không làm được.


Cậu kiên nhẫn đọc xong, thấy não tàn đã vào cửa, hỏi: "Sao lại muốn đến đây nhận việc nữa?"


Lộ A: "Trước đây tôi ở chỗ kia hơi nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người vây quanh nên muốn đổi hoàn cảnh sinh hoạt một chút. Sau đó tôi nhớ đến một câu rằng ngã ở đâu thì phải đứng dậy ở chỗ đó, cho nên tôi lại đến đây."
Phong Bạch Thanh: "Sao cậu biết tôi ở đây?"


Lộ A: "Sở trường đặc biệt tôi có ghi chú đó, tôi là hacker."
Cậu nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ: "Thiếu gia cứ suy nghĩ thật kĩ nhé, tôi thật sự cái gì cũng có thể làm được."


Phong Bạch Thanh nhìn đối phương, cân nhác vài giây, từ sơ yếu lý lịch đọc một hàng chữ: "Cậu có kinh nghiệm hai năm làm kế toán?"
Lộ A gật đầu.
Đây là nghề nghiệp của nguyên chủ, bản thân cậu không có hứng thú với việc này, nhưng dù gì cũng là kinh nghiệm làm việc nên thôi vẫn ghi vào.


Phong Bạch Thanh nói: "Vậy cậu làm kế toán cho tôi đi."
Lộ A: "..."