Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 67

*Edit: jena*
Một câu "Em yêu anh." vừa nói xong, Cảnh Tây tự đem mình thành món ngon cho con sói bự chén sạch sành sạch hết cả buổi sáng.


Chờ cậu tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về tây. Đoạn Trì ôm cậu từ phía sau, thỏa mãn vây hãm cậu trong lòng ngực. Ngày xưa còn cách nhau hai lớp áo ngủ, bây giờ chân chính cảm nhận làn da ấm áp của cậu kề sát vào da mình khiến hắn có cảm giác như vẫn chưa thoát khỏi mộng đẹp.


Đoạn Trì thấy cậu hơi cựa quây, ngay lập tức siết chặt tay, giọng nói trầm khàn: "Em tỉnh?"
Cảnh Tây "ừm" lười nhác, xoay người đối mặt với hắn.
Đoạn Trì vô cùng săn sóc, xoa xoa eo nhỏ: "Còn đau không?"
Cảnh Tây: "Không đau."
Dù sao cũng là gen cấp S, tố chất thân thể và năng lượng vô cùng mạnh mẽ.


Cậu vươn tay sờ sờ lông sói, chuyển đến vấn đề chính, hỏi hắn có nhớ lại được gì không.
Đoạn Trì: "Có một chút."
Hắn thấy rất nhiều hình ảnh đứt đoạn, không nối liền, nhưng hắn chắc chắn người trong đó đều là Cảnh Tây.


Cảnh Tây đối với việc này không ngoài ý muốn chút nào.


Nhìn ấn ký giữa trán của hắn đã bị tàn phai nhiều, cậu biết rằng vết thương của hắn cũng vô cùng nghiêm trọng, ấn ký đó đã giúp hấn bảo vệ được sinh mệnh của chính mình. Về phần nguồn năng lượng của hắn, Đoạn Trì không dễ dàng lấy ra dùng, ấn ký đã gần như không còn, có thể thấy rằng tình huống lúc đó rất nguy cấp.


Tạm thời Đoạn Trì vẫn chưa thể nhớ ra những chuyện này, hỏi: "Vậy là trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy, mà còn là gặp nhau rất nhiều lần, nhiều kiếp."
Cậu sờ sờ lỗ tai bông xù mềm mại, kể lại chuyện ở bộ phận trọng sinh cho hắn nghe.
Đoạn Trì nghĩ thầm, khó trách.


Khó trách hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã xác định người mình cần tìm là Cảnh Tây.
Khó trách dù trải qua bao nhiêu thế giới đi chăng nữa, Cảnh Tây vẫn có những thói quen khó bỏ này.
Cảnh Tây nhớ tới hai lần gặp nhau ở hai tuyến truyện trước.


Lần đầu tiên là do tính chất đặc thù của Dị Lang giúp hệ thống nhỏ có thể định vị, cậu có thể né tránh Đoạn Trì. Mà ở tuyến truyện thứ hai và thứ ba, bọn họ không có liên hệ tiền đề nào để gặp nhau, chỉ một lần ở ban công trên phi thuyền và một lần ở bờ sông đối diện khách sạn. Còn tưởng rằng do trùng hợp, bây giờ cậu đã biết rằng đó là do ảnh hưởng của ấn ký còn sót lại.


Đoạn Trì vẫn luôn lo lắng không thể ở bên cạnh Cảnh Tây, giờ thì đã hoàn toàn kiên định và an lòng.
Hắn nâng cằm cậu lên, hôn một cái to: "Vì sao anh lại ở bộ phận này?"
Cảnh Tây: "Em cũng  rõ lắm."
Ký ức của cậu chỉ dừng lại ở thế giới kia, không biết chuyện gì xảy ra sau đó.


Xem tình huống hiện tại, sếp có thể muốn Đoạn Trì làm Chủ thần của bộ phận xuyên thư.


Tuy rằng "số liệu dị thường giống Chủ thần" có hơi vấn đè, nhưng vẫn có hai bằng chứng: một là sếp luôn chú ý đến chuỗi số liệu này, hai là nguồn năng lượng trên người Tuyên Húc sau khi bị phát hiện đã vội vã chạy trốn, tám phần mười là do chột dạ không muốn bị bắt.


Thế nhưng suy nghĩ kĩ lại, cậu cần phải xác nhận một chút để phòng ngừa mọi chuyện.
Cậu dọn dẹp lại giường chiếu, tóm lấy cái đuôi trắng đang phe phẩy đầy quyến rũ lại, hỏi: "GIả dụ như có người bắt anh làm việc thì mới gặp được em, anh cũng sẽ có thân phận mới, anh muốn lấy tên gì?"


Đoạn Trì hơi suy nghĩ, đáp: "K Cơ."
Cảnh Tây ngạc nhiên: "Tại sao?"
Đoạn Trì bước tới hôn lên má cậu: "Vì khi đó là lần đầu tiên trái tim anh rung động vì em, là lần đầu tiên anh biết yêu, rất có ý nghĩa kỉ niệm."
Cảnh Tây nhướng mày: "Hả?"


Đoạn Trì kể lại cho cậu nghe về những hình ảnh mình thấy khi cả hai chơi bài với nhau.
Cảnh Tây nao nao, cậu có ấn tượng chuyện ở sòng bạc, nhưng tình huống cụ thể thì chẳng nhớ gì, sớm đã quên sạch, ra là Đoạn Trì bắt đầu thích mình từ lúc đó.


Đoạn Trì giải thích thêm: "Nhiều tên thế thì anh không biết em thích cái nào, cho nên trước mắt sẽ dùng K Cơ, chừng nào có thể gặp được em rồi, anh cho em chọn lại."
Nhất thời Cảnh Tây không rõ tư vị trong lòng là gì, lại sờ sờ tai mềm: "Lấy tên là Đoạn Trì đi."


Đoạn Trì đồng ý, ôm eo cậu, lại hôn xuống.
Cảnh Tây hơi né tránh: "Anh nghiện hôn hả?"
Đoạn Trì thấp giọng cười: "Không có, do yêu em thôi."
"Và phải hôn một chút để tiếp sức mạnh, anh sắp phải tới sở cảnh sát rồi."


Cảnh Tây biết hắn không nói giỡn. Ở lễ hội âm nhạc có nhiều người như vây, Đoạn Trì là người đầu tiên đến hiện trường, chắc chắn phải đến sở cảnh sát tường trình.
Cậu hỏi: "Bây giờ anh em mới đi báo cảnh sát à?"
Đoạn Trì: "Tuyên Húc cũng bị trọng thương, vẫn đang cấp cứu."


Cảnh Tây: "Bị thương nặng hơn cả em?"
Đoạn Trì: "Không có."
Hai người vừa nói vừa rời giường, Cảnh Tây alo cho hệ thống nhỏ online.


Hệ thống nhỏ khi offline chỉ quan sát hoạt động của nhân vật chính, nếu không có việc gì nó cũng sẽ không online. Bây giờ bị điểm danh, nó nhìn trên người Cảnh Tây chi chít dấu vết xanh xanh đỏ đỏ, cuối cùng cũng ăn được một cục đường ngọt lịm, tức khắc hít hà hít hà.


Cảnh Tây: "Ta chắc chắn Đoạn Trì là Chủ thần của các ngươi."
Hệ thống nhỏ tính trêu chọc vài câu bỗng chốc im bặt.
Cho nên dựa theo ý tứ này, Cảnh Tây sẽ là "vợ" của Chủ thần nhà bọn nó?


Chúng nhân hệ thống nếu biết việc này không biết có lập tức chết máy tại chỗ không... Nó im lặng, tạm thời không muốn tưởng tượng ra hình ảnh thảm thiết kia, hỏi vào trọng điểm: "Vậy tên Tuyên Húc kia là sao?"
Cảnh Tây cũng rất muốn biết "nó" là cái gì.


Cậu và Đoạn Trì, hai Chủ thần, đều bị thương, "nó" hiển nhiên không phải là nguồn năng lượng bình thường, cậu dặn dò: "Gọi cho Lộ A."
Hệ thống vâng dạ làm việc, gửi tin cho Lộ A.
Bên kia vẫn như cũ trả lời rất kịp thời: *[* Có chuyện gì vậy?* ]*


Cảnh Tây: *[* Lúc cậu đưa máy dò năng lượng cho tôi, làm sao xác định được năng lượng mục tiêu? *]*
Lộ A: *[* Do đã xuất hiện ở hiện trường rồi, bằng không sao tôi có thể tìm được năng lượng của K Cơ chứ?* ]*


Cảnh Tây: *[* Khi phân tích hiện trường, có phân tích nguồn năng lượng ở đó không? *]*
Lộ A:* [* Đương nhiên là có rồi. Rốt cuộc là sao vậy? *]*


Cảnh Tây:* [* Cậu điều tra tiếp cho tôi. Lúc đó ngoài năng lượng của tôi và K Cơ, còn có một nguồn năng lượng lai lịch bất minh. Chúng tôi là do đánh nhau với nó nên thế giới mới sụp. *]*
Lộ A: *[* !!!* ]*


Lộ A: *[ *Sao có thể? Có thể đấu với hai Chủ thần, năng lượng của nó chắc chắn rất cao, làm sao mà không lưu lại một vết tích nào? *]*
Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn rất tin tưởng Cảnh Tây.
Kết quả, câu tiếp theo của Cảnh Tây khiến cậu sửng sốt.


Cảnh Tây: *[* Không biết nó dùng biện pháp gì mà mang theo năng lượng của K Cơ, cho nên máy dò năng lượng không dò ra được. *]*
Lộ A: *[* Gì cơ K Cơ bị tâm thần phân liệt à?* ]*
Cảnh Tây: *[ *Không giống. *]*


Bọn họ không thể phân liệt thành hai nguồn năng lượng bài xích nhau dữ dội như vậy.


Hơn nữa phân liệt thì nguyên thân cũng là K Cơ, có thể số liệu bị lùi lại dẫn đến mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức vẫn phải biết mình là Chủ thần. Vì vậy ở trên địa bàn của mình, nó không thể có biểu hiện chột dạ như vậy.


Cảnh Tây: *[* Tôi cảm thấy nó hẳn là có thể ngụy trang thành năng lượng của người khác, hoặc trực tiếp biến thành năng lượng của người khác. *]*
Lộ A: *[* !!! *]*


Năng lượng của một người có thể nói là ADN của người đó, mỗi nguồn năng lượng đều có tính chất đặc thù, không cái nào giống cái nào.


Vì sao đám người trong cục cắn chết Cảnh Tây cũng không chịu nhả ra? Vì ở hiện trường chỉ có năng lượng của Cảnh Tây và K Cơ, vì vậy bọn họ cho rằng chắc chắn Cảnh Tây động tay động chân khiến cho thế giới sụp đổ chứ không thể ngờ đến khả năng này.


Lộ A vẫn như cũ tin tưởng cậu: *[ *Việc này quá nghiêm trọng, tôi phải báo cho sếp biết. *]*
Cảnh Tây:* [* Ừ. Tôi cũng muốn cậu nói cho sếp biết. Còn có... tôi tìm được K Cơ rồi. *]*
Lộ A: *[* !!! *]*


Cảnh Tây: *[* Bây giờ anh ấy cũng đang trong giai đoạn mất trí nhớ, cậu nói lại cho sếp một tiếng. *]*
Lộ A: *[ *Ok.* ]*
Cảnh Tây: *[* Thêm một việc nữa, cậu giúp tôi điều tra một chuyện. Vì sao trước giờ bộ phận trọng sinh của tôi không có Chủ thần. *]*


Lộ A là Chủ thần của bộ phận Vô hạn lưu, có quyền hạn điều tra chuyện này.
Trước tiên cậu phải truyền tin cho sếp biết, sau đó đến phòng hồ sơ tìm thông tin, nhanh chóng gửi kết quả cho Cảnh Tây.


Giống như một quốc gia có đông tây nam bắc, cũng có bốn phòng làm việc giống nhau, dựa vào tính chất mỗi phòng làm việc phân ra vài cục quản lý.


Thật lâu trước đây, trong cục của bọn họ vẫn chưa có nhiều bộ phận như vậy, bộ phận trọng sinh là bộ phận lớn nhất, vì vậy Chủ thần của bộ phận trọng sinh cũng là sếp của cục quản lý.


Bỗng nhiên xuất hiện một chuỗi số liệu dị thường, bị tổng cục đuổi giết gắt gao, vài vị sếp trong cục cũng tham gia chiến dịch này.
Các sếp thực lực mạnh, đánh nó tàn phế. Có thể nó ghi hận trong lòng, trong lúc chạy trốn không biết phương hướng thì chạy thẳng vào bộ phận trọng sinh.


Nó muốn tự bạo, chỉ một cú lao của nó mà có thể khiến cả bộ phận nổ tung trở thành phế tích, cho nên Chủ thần hi sinh thân mình vì chiến dịch, chuyển năng lượng của mình thành một lớp phòng hộ, tránh một kích của nó.


Trước khi chết ngài còn nói một câu rằng thế giới trọng sinh sẽ tự mình chọn ra Chủ thần mới, mọi người không cần lo lắng.


Người mà Chủ thần tiền nhiệm nói câu đó là sếp hiện tại của bọn họ. Ông ấy tiếp nhận chức vị trong cục, cũng nhận quản lý luôn bộ phận trọng sinh. Bộ phận trọng sinh không có Chủ thần nào cho đến khi Cảnh Tây xuất hiện.
Cảnh Tây: "..."


Cậu đang tự hỏi vì sao Đoạn Trì có thể là Chủ thần đương nhiệm, thì ra là vậy.
Hoặc là Đoạn Trì mới là Chủ thần mới, hoặc hắn chính là nguồn năng lượng còn sót lại của vị tiền Chủ thần đã hi sinh thân mình.


Khi đó, bộ phận xuyên thư bắt đầu phát triển, đã tự mình thành lập thành một bộ phận chân chính, nhưng trong cục vẫn còn thiếu một người quản lý.


Vì vậy ông sếp cáo già kia thả mồi câu "Trong cục muốn xử lý số liệu dị thường", kích thích cậu làm Chủ thần, tiếp đó lại tính toán chờ đến thời cơ chín muồi thì túm Đoạn Trì đến làm việc ở bộ phận xuyên thư.
Đoạn Trì kéo cậu ra khỏi xe, nhìn nhìn: "Lại suy nghĩ cái gì rồi?"


Cảnh Tây: "Suy nghĩ một ngày nào đó tìm cơ hội đập ông lão si ngốc kia một trận"
Đoạn Trì: "Hả?"
Hệ thống nhỏ: "..."
Đoạn Trì hỏi: "Ai?"
Cảnh Tây kêu hệ thống nhỏ mở ảnh chụp của sếp ra, đưa cho Đoạn Trì xem: "Sếp, cấp trên, chúng ta phải cùng nhau đập lão một trận."


Đoạn Trì không thèm hỏi lí do, cười nói: "Được thôi."
Hệ thống nhỏ: "..."
Ông trời ơi, nó điếc, nó chưa nghe thấy gì cả.
Hai người nhanh chóng đến sở cảnh sát.


Lễ hội âm nhạc có camera theo dõi, Tuyên Húc bằng tốc độ và sức mạnh thần kỳ đã đánh ngã toàn bộ vệ sĩ, còn khiến cho em trai của giám đốc Úc trọng thương, tình trạng nguy cấp, chắc chắn phải đến sở cảnh sát uống trà. Nhưng mà bản thân hắn cũng bị trọng thương, tiếp xúc với hắn lúc đó chỉ có Đoạn Trì.


Đây là nguyên nhân Úc Bạc tạm thời chỉ theo dõi, chưa báo cảnh sát, hắn hỏi ý kiến của Đoạn Trì trước. Thế nhưng Đoạn Trì không biết bận gì, không liên lạc được, hắn đành phải báo cảnh sát, muốn tống Tuyên Húc vào tù.
Lúc đó người chứng kiến không ít, còn có người quay video.


Một người bất tỉnh, thiếu niên hộc máu, kẻ tập kích ngã quỵ, thời tiết đột ngột chuyển xấu... Trước khi Úc Bạc đến báo cảnh sát thì những việc này đã nhanh chóng leo lên hot search, gây ra một trận ồn ào không nhỏ.


Một số người suy đoán giám đốc Đoạn có năng lực đặc thù, kẻ tập kích là kẻ thù của hắn, hai bên giao tranh, rốt cuộc thiếu niên đứng giữa chịu trận, thời tiết bị ảnh hưởng cũng thay đổi theo.


Cảnh sát xóa hết video trên mạng, đến hiện trường tra xét, còn kiểm tra trong người Tuyên Húc và thiếu niên có thuốc hay không, nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối gì cụ thể, không biết tại sao cả hai lại bị thương.
Cho nên khi Đoạn Trì đến, cảnh sát đang sứt đầu mẻ trán.


Đoạn Trì từ sớm đã đến viện nghiên cứu kiểm tra bản thân, vừa đến đã cung cấp ngay cho cảnh sát, chứng minh mình không có đặc dị công năng gì cả, cũng tỏ vẻ không rõ ràng lắm vì sao Tuyên Húc lại tập kích.


Cảnh sát không có chứng cứ, hỏi hắn vài câu, cho hắn viết tường trình xong thì thả người.
Hai người cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó đến bệnh viện.


Úc Bạc vẫn còn ở lại nơi này, Cảnh Tây tiến đến nắm tay hắn an ủi, hỏi thăm tình huống của thiếu niên, biết được rằng chỉ còn sống được một tháng nữa, khe khẽ thở dài.


Sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, alo cho cộng sự: "Giúp ta liên lạc với Lộ A, thiếu niên là bị năng lượng Chủ thần đả thương, có được bồi thường không?"