*Edit: jena*
Hệ thống nhỏ là một fan girl hít cơm chó đến cuồng nhiệt, thấy Cảnh Tây im lặng ngắm nhìn người ta, thật sự không thể khống chế được tấm lòng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngày nào cũng hít một ít một ít, bây giờ có một cục đường ngọt ngào to lớn như thế này, cả người đều thư thái dễ chịu.
Nó nhắc nhở: "Nếu ngài cứ nhìn chằm chằm như vậy, hắn sẽ tỉnh giấc đó."
Cảnh Tây: "Hả?"
Nó bổ sung: "Ngài ngại ạ? Không sao! Khi cần thiết tôi có thể cung cấp dịch vụ cho ngài, bảo đảm không làm phiền đến thế giới riêng của hai người!"
Cảnh Tây không thèm để ý tới fan não tàn nào đó, vươn tay sờ sờ lỗ tai mềm mại của Đoạn Trì.
Cậu giỏi làm việc, nhưng không giỏi cùng người khác chia sẻ chuyện tình cảm. Thế nhưng câu nói trước kia của hệ thống nhỏ có chút ý nghĩa, tuy rằng không biết được điểm kết thúc của chuyến xe lửa, nhưng cậu có thể khống chế người điều khiển xe lửa.
Cậu biết rõ khuyết điểm của mình, cậu sẽ không thể bảo đảm có được một mối quan hệ ổn định.
Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau rồi chia tay, không có nhân tố trung gian là cục quản lý, xác suất cao là do bản thân cậu có vấn đề. Cho nên cậu mới luôn tự mình dối người, không muốn thừa nhận tình cảm của mình, sợ về sau khôi phục ký ức thì cả hai lại xấu hổ không thể đối diện với nhau.
Nhưng bây giờ xác định tình cảm của mình rồi, cậu phát hiện rằng mình không thể tìm kiếm một người nào đó giữa thiên hà rộng lớn này, càng không chịu nổi không có Đoạn Trì ở bên cạnh.
Cậu muốn bước đi trên con đường này.
Tất nhiên, nếu bọn họ chia tay vì cục quản lý, vậy thì vấn đề không nằm ở cậu.
Bởi vậy sẽ xảy ra trường hợp cậu chủ động đến bộ phận xuyên thư, sau đó không biết vì lí do gì kích phát ngòi nổ khiến toàn bộ các bộ phận sụp đổ. Với trường hợp này, nếu sự thật được phơi bày, cậu sẽ tự mình đến cục quản lý xin lĩnh phạt, hi vọng sếp có thể thấu tình đạt lý xử án nhẹ nhàng.
Và hi vọng rằng cậu cũng có thể mang Đoạn Trì đi.
Cậu nói: "44 à."
Lần đầu tiên hệ thống nhỏ không sợ hãi khi bị điểm danh, kích động đáp: "Vâng, hiện tại ngài muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Không, ta chỉ muốn gọi ngươi vậy thôi."
Hệ thống nhỏ: "Không có khả năng. Sao ngài lại gọi tôi chứ không phải Đoạn Trì?"
Nó nhanh chóng phân tích lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, tôi hiểu rồi, là do ngài quá xúc động ư?"
Cảnh Tây: "Không có."
Hệ thống nhỏ: "Ngài thành thật chút đi có sao đâu, máy móc chúng tôi cũng không có ý xấu gì, sẽ không buôn dưa lê bát quái lộ bí mật của chủ nhân mình."
Cảnh Tây: "Được thôi, ta nói thật, giữa ta và Chủ thần của bộ phận các ngươi một sống một chết, ngươi cảm thấy ai thắng ai thua?"
Hệ thống nhỏ: "... Sao đột nhiên ngài lại chuyển hướng sang đề tài điên khùng này vậy!"
Trong lúc một người một hệ thống nói chuyện qua lại, Đoạn Trì đã tỉnh dậy, theo bản năng kéo người trong lòng sát lại mình thêm chút nữa, tiện tay sờ lên sờ xuống.
Cảnh Tây bị ôm, lại sờ sờ lỗ tai hắn. Đoạn Trì ôm người nằm thêm một chút nữa mới chịu mở mắt: "Chào em."
Cảnh Tây nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Hai người rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì cùng nhau ăn sáng.
Đoạn Trì biết hôm nay Úc Bạc muốn đến mời cơm, liền hỏi cậu muốn xử lý như thế nào.
Cảnh Tây chậm rãi uống ly sữa nóng, vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ nói là hai người bận việc đột xuất."
Đoạn Trì hiểu rõ: "Em muốn về sớm?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy, ăn xong cơm trưa thì về ngay."
Đoạn Trì đè nén sự khó chịu trong lòng: "Còn nhiều việc lắm à?"
Cảnh Tây cũng không biết còn bao nhiêu chuyện mình cần xử lý ở diễn biến tiếp theo, nói: "Tôi muốn cố gắng hoàn thành sớm nhiệm vụ."
Bản thân Đoạn Trì là chủ tư bản, nhưng vẫn có thể thấu hiểu người làm công như Cảnh Tây.
Hắn điều chỉnh lại trạng thái: "Bây giờ em muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Chưa nghĩ đến."
Đoạn Trì không đưa ra ý kiến, sung sướng hưởng thụ thế giới hai người, nhanh chóng phát hiện tầm mắt của cậu luôn dừng trên người mình: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Cảnh Tây suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Làm sao để thẳng thắn tình cảm của mình, làm sao xử lý tình huống của K Cơ, làm sao để lĩnh phạt.
Thế nhưng có gì đó rất lạ, nếu sếp muốn dùng cậu làm mồi nhử để bắt chuỗi số liệu này, bây giờ hẳn đã có thể tóm Đoạn Trì lại rồi, nhưng trong cục vẫn chưa gây khó dễ gì, chẳng lẽ là vì sếp không nói với người khác chuyện của cậu và Đoạn Trì sao?
Cậu không ngừng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng nói: "Không có gì."
Đoạn Trì: "Nhìn em không giống không có gì đâu."
Cảnh Tây hết sờ rồi vuốt lỗ tai hắn, không đáp.
Đoạn Trì biết đây rõ ràng là không biết nói với mình như thế nào, hắn nâng cằm cậu lên, nửa đùa nửa thật: "Tôi còn tưởng rằng em đột nhiên nghĩ thông, muốn cùng tôi thử yêu đương."
Cảnh Tây liếc hắn một cái, không nói tiếp đề tài này vì cảm thấy không phù hợp với phong cách của mình.
Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, cậu đã đổi lại thân thể của Đại Minh, nói: "Đoạn Trì."
Đoạn Trì nhìn cậu: "Hửm?"
Cảnh Tây: "Video anh ɭϊếʍƈ móng vuốt, trả phí như thế nào?"
Đoạn Trì: "..."
Đây rõ ràng là ám hiệu, Cảnh Tây không có khả năng không hiểu ý đồ của hắn, vì vậy trong nháy mắt hắn tưởng mình nghe lầm, hai giây sau mới phản ứng lại: "Với tâm lý của em, giới hạn là nhiều hay ít?"
Cảnh Tây: "Nhiều hay ít đều được."
Nói xong, xe taxi đã đỗ ở bên đường. Cậu kéo cửa xe ra, nhìn đối phương: "Lần sau cho tôi xem video."
Xe taxi nháy mắt biến mất tăm.
Đoạn Trì đứng im nửa ngày mới hoàn hồn, bật cười.
Vì vậy hôm nay cả tinh vực đều nhìn thấy tài khoản của giám đốc Đoạn bỗng nhiên hoạt động, còn đăng một dòng trạng thái vỏn vẹn ba icon mặt trời sáng chói lóa. [
* ᵉʰᵉʰᵉ(*/∇\⭒) được crush đồng ý thì hình tượng là cái thá gì
Quá tươi sáng, quá rực rỡ, quá lấp lánh, hoàn toàn phá hỏng hình tượng của hắn, khiến ai nấy khϊế͙p͙ sợ spam một hàng bình luận dài.
*[* * ]*
*[* Ngài thành đôi với Ất Chu rồi? *]*
*[* Ủa chứ trước đó chưa thành hả? ]
*[ *Hình như không có, lâu lắm rồi có thấy hai người họ đi với nhau đâu, còn chưa từng nắm tay hay ôm nhau mà. *]*
*[ *Chắc là thành đôi rồi, hay là được uống máu của người ta vậy? *]*
*[* Tôi cược là do được uống máu haha *]*
Đoạn Trì không quan tâm đến những bình luận này, chỉ gửi tin cho cháu trai.
Ở bên kia, Cảnh Tây cũng nhận được tin nhắn của đám ăn chơi trác táng.
Hệ thống vừa giúp cậu trả lời tin nhắn, một bên hít hà cơm chó. Nó đu nhiều couple như vậy, lần đầu tiên ăn cơm chó "tỏ tình" bằng phương thức "trả phí xem video".
Nhưng nó vẫn tò mò: "Sao bây giờ ngài lại chủ động nói?"
Cảnh Tây: "Do bị nhiều kích thích."
Hệ thống nhỏ: "... Ồ."
Nó gửi tin nhắn xong, nhìn cậu sinh hoạt thường ngày, vẫn không thể nhịn được: "Thật sự không phải do ngài ngại ngùng hả?"
Cảnh Tây: "Gì cơ?"
Hệ thống thức thời ngậm miệng lại, giả bộ chết máy.
Cảnh Tây vừa về đến khu trung tâm, gửi tin nhắn cho anh trai nói rằng mình đã về nhà.
Úc Bạc: *[ *Về sớm thế? *]*
Cảnh Tây:* [* Họ có việc đột xuất nên em về luôn, lần sau có cơ hội thì đi.* ]*
Úc Bạc nhìn hot search hôm nay, không khỏi nghi ngờ: *[* Bọn họ thành đôi rồi hả?* ]*
Cảnh Tây: *[* Em không biết nữa.* ]*
Úc Bạc lại hỏi: *[* Đoạn Trì ở nhà có lộ lỗ tai không? *]*
Cảnh Tây không ngờ một vị giám đốc đứng đắn trưởng thành lại nhiều chuyện như vậy, bất lực trả lời "Em không thấy", sau đó nói với anh trai chuyện làm gia sư của thầy giáo.
Úc Bạc tất nhiên chiều cậu, cậu muốn chính mình nói với thầy, hắn đồng ý ngay. Nếu thầy không chịu thì để hắn nói.
Chuyện này dễ dàng thành công.
Lúc trước Cảnh Tây đã được thầy phụ đạo một lần, thành ý bày tỏ "Nghe hiểu từ a đến z, muốn tiếp tục theo thầy học tập", thầy giáo cũng vui vẻ đồng ý.
Phượng Tinh Nhiên vô cùng săn sóc: *[ *Kiến thức nền của em hơi kém, nên học lại từ kiến thức cấp hai. Mỗi ngày thầy kèm em hai tiếng, sau đó học cả ngày thứ bảy, chủ nhật học nửa ngày, cho em nửa ngày giải trí, em thấy ổn không? *]*
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "Ha ha ha ha!"
Cảnh Tây: "Cười thêm một tiếng nữa, ta cho ngươi tự đi làm Hồng Nương cho Úc Bạc với Phượng Tinh Nhiên."
Hệ thống nhỏ: "..."
Phượng Tinh Nhiên thấy cậu vẫn chưa trả lời, lại nhắn thêm một tin:* [* Nếu muốn học giỏi, phải có quyết tâm, không được lười biếng. *]*
Cảnh Tây đáp: "Dạ.", tạm thời không nói cho Đoạn Trì nghe, cuối tuần gọi video với hắn cậu mới nói mình phải học phụ đạo.
Từ chỗ cậu đến trung tâm thành phố có chút xa, nếu thành tích của cậu không nâng cao thì khả năng thời gian học bù lại tăng lên, sợ rằng cuối tuần bọn họ cũng khó gặp được nhau. Cậu chỉ có nửa ngày rảnh rỗi. Mà nửa ngày đó còn phải xem vận may mình như thế nào vì Úc Bạc thường xuyên muốn gắn kết tình anh em, đã sắp xếp kín lịch hai tuần này.
Đoạn Trì tự mình bê đá đập chân mình: "..."
Tại sao hắn lại đưa ra chủ ý "gia sư dạy kèm" nhỉ?
Cảnh Tây: *[* Nếu không thì anh gọi video cho tôi thôi? *]*
Đoạn Trì chủ tư bản không bao giờ làm ăn lỗ vốn không thu được lợi nhuận: *[* Khi nào em nâng cao thành tích được? *]*
Cảnh Tây: *[* Ít nhất hai tháng. *]*
Đoạn Trì vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may công ty vừa dọn đến đây, công việc xử lý cũng nhiều, dứt khoát cho mình tăng ca để đỡ nhớ nhung.
Hai tuần trôi qua, cốt truyện từ nút thắt của Xavier bắt đầu tiến triển.
Xavier bị bắt, trong nhà nhận được tin nên muốn đến tinh cầu Thập Lạc. Bọn họ biết rõ ngọn nguồn, cũng tự động biết nạn nhân là Phượng Tinh Nhiên.
Hai nhà có quan hệ thân thiết, bọn họ lấy Phượng Tinh Nhiên làm đòn bẩy để giúp Xavier được giảm án nhưng được, quyết định liên lạc với nhà họ Phượng.
Nhà họ Phượng vẫn đang đau đầu vì Phượng Tinh Nhiên trốn nhà, còn đang sục sôi ý chí đến bắt người, lại phát hiện cậu có quan hệ với nhà họ Úc. Nghe chuyện xong, bọn họ không còn đề cập đến chuyện liên hôn nữa, có tin em trai Úc Bạc muốn Phượng Tinh Nhiên làm chủ nhiệm lớp, bọn họ còn âm thầm kích thích để Phượng Tinh Nhiên làm chủ nhiệm thật.
Cảnh Tây thu hoạch được ngoài ý muốn, vô cùng hài lòng.
Phượng Tinh Nhiên vẫn không thích.
Cậu biết chủ ý quỷ quái của người trong nhà, vốn muốn từ chối hoặc chuyển nơi ở, thế nhưng nghe thiếu niên nói xong thì thay đổi.
"Thầy à, thầy đã nói rằng nội tâm mạnh mẽ thì sẽ không sợ hãi giông tố bên ngoài, mặc kệ người khác thấy thầy như thế nào, chỉ cần sống là chính mình thôi." Cảnh Tây nói: "Thầy nhìn đám đàn em của em kìa, em không sợ học tập kém thì vẫn còn gia đình vớt vát, nhưng mà tụi nó thì sao? Trong trường không có giáo viên nào chấp nhận tụi nó cả, không một ai giống thầy hết."
Phượng Tinh Nhiên trầm mặc.
Lúc trước cậu bị trật chân, những học sinh cá biệt này cũng đã giúp đỡ cậu, cuối cùng cũng không thể để mặc chúng nó, vì vậy cậu lựa chọn ở lại.
Cuối tuần đầu tiên Phượng Tinh Nhiên làm giáo viên chủ nhiệm, cậu dẫn cả lớp đi picnic.
Bây giờ thời tiết không nóng không lạnh, là thời điểm hoàn hảo để ra ngoài du ngoạn. Bọn họ tìm một chỗ non xanh nước biếc gần trường, chơi đã rồi trải bạt ngồi ăn giữa thiên nhiên tươi đẹp.
Thầy giáo xinh đẹp, tính tình lại tốt, lại không lớn hơn học sinh bao nhiêu tuổi, vì vậy không có rào cản thế hệ nào.
Lần đầu tiên cả lớp cá biệt gặp được một giáo viên chủ nhiệm chịu nói chuyện với bọn họ, thiện cảm chốc lát đã đạt level max. Phượng Tinh Nhiên thấy không khí ngày càng tốt, liền tò mò hỏi tương lai các học sinh muốn làm gì.
"Không được trả lời tùy tiện để ứng phó thầy." Cậu cười nói: "Mấy em cũng nghe lời đồn rồi đó, gia đình thầy khá giả, cũng có chút quyền lực, có thể dẫn các em đi thực tập một ngày."
Mọi người tức khắc kích động, đủ thứ ngành nghề, nhưng phần lớn vẫn muốn làm ông chủ.
Nhanh chóng đến Cảnh Tây, cậu vừa muốn thuận miệng trả lời đại một giấc mơ xa vời nào đó lại bị hệ thống nhỏ nhắc nhở: "Đại Minh muốn làm minh tinh."
Đám đàn em cũng hồ hởi trả lời thay: "Minh tinh!"
Cảnh Tây mơ hồ: "Minh tinh?"
Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy. Nếu không thì sao cậu ấy được giám đốc hostclub nhìn trúng chứ? Trên diễn đàn trường học cũng nói cậu ấy muốn có quan hệ với các minh tinh đương thời mà. Hơn nữa ngài từng thấy trong nhà cậu ấy có một cây guitar đúng không? Đó là quà sinh nhật của đám đàn em tặng đó."
Cảnh Tây: "Là do cậu ấy từ nhỏ bị người ta ghét bỏ, vì vậy muốn được nhiều người quan tâm chú ý, hay là đam mê âm nhạc thật sự?"
Hệ thống nhỏ: "Cả hai luôn. Cậu ấy cũng sáng tác nhạc rồi, ngài thử xem ghi nhớ trong điện thoại của cậu ấy đi."
Cảnh Tây cúi đầu lướt vài bản nhạc, toàn là các bài hát thanh xuân đau đớn thất tình.
Hệ thống nhỏ: "Hiện tại trẻ vị thành niên không được tham gia tuyển chọn, cậu ấy muốn hoàn thành việc học cấp ba, vừa đủ tuổi sẽ đi ứng tuyển. Chờ đến khi nổi tiếng sẽ thành lập một band nhạc với thành viên là đám đàn em, tên band nhạc cũng nghĩ xong rồi."
Cảnh Tây: "Tên là gì?"
Hệ thống nhỏ: "Minh Chấn Thiên Hạ."
Cảnh Tây nhận xét từ đáy lòng: "Khá tốt, vậy tại sao lại không bổ sung thêm chuyện này vào điều khoản nhỉ?"
Hệ thống nhỏ thở dài: "Còn sống được nửa năm thì làm ăn được gì? Chuyện này hoàn toàn là nguyện vọng, ý tưởng của cậu ấy, đám đàn em chỉ theo thói quen nghe lời thôi."
Cảnh Tây nghĩ thầm đây là ước mơ to lớn của những đứa trẻ "phản nghịch".
Cậu đang muốn hỏi hay là tổ chức một buổi hòa nhạc thử, Phượng Tinh Nhiên đã nói trước: "Vậy các em thử lên sân khấu hát đi. Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày hội văn hóa rồi, đến lúc đó các em đăng ký thử một tiết mục xem sao."
Mọi người vỗ tay khen ngợi, tán đồng 100%.
Đám đàn em vừa hùng hồn tuyên bố trợn tròn mắt: "Này... Chúng em chưa chơi nhạc cụ gì hết..."
Phượng Tinh Nhiên: "Nhạc cụ cứ để thầy mua cho, mấy em cứ tìm thầy để học, học từ cơ bản trước, nếu không ổn thì đến đó hát tập thể cũng được."
Cảnh Tây: "Ý hay đó thầy."
Đám đàn em: "..."
Không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu nghe lời.
Phượng Tinh Nhiên nói được là làm được, mỗi cuối tuần đều tận lực dùng một ngày hoặc nửa ngày để dẫn cả lớp đi thực tập.
Hai tuần đầu tiên, cả lớp đi đến trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, đi tham quan công ty của giám đốc Úc. Sau đó Phượng Tinh Nhiên còn tìm thêm ba mươi hai công ty nhỏ vừa khác, thương thảo cùng các giám đốc, giúp cho các học sinh ngồi trong văn phòng tự mình cảm thụ một lần.
Tuy rằng cả đám trước đó đã nghe người ta giảng giải qua lưu trình cùng tư liệu trong công ty, nhưng khi chân chính ngồi trên ghế vẫn cảm thấy chột dạ, đầu óc trống rỗng, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Phượng Tinh Nhiên cực kỳ kiên nhẫn, nhân cơ hội này nói cho học sinh biết rằng muốn làm ông chủ thì phải vốn tri thức phong phú, bởi vì khi điều hành công ty sẽ gặp rất nhiều vấn đề phát sinh. Giám đốc công ty cũng nhịn không được mà bổ sung thêm vài câu, cho cả lớp một khóa học bổ túc miễn phí.
Những giáo viên khác khi biết Phượng Tinh Nhiên vào cuối tuần luôn dẫn học sinh mình đi chơi, một số người cho rằng cậu làm vậy là không đàng hoàng.
Phượng Tinh Nhiên hoàn toàn ngó lơn, cậu cảm thấy rằng ép học sinh phải học là phương thức giáo dục vô dụng, chỉ cần dùng hai tháng để các em hiểu được mình muốn làm gì có giá trị, các em sẽ có mục tiêu để phấn đấu nỗ lực.
Giữa quá trình này, Úc Bạc cũng tiện tay giúp đỡ không ít lần, thấy thầy giáo đem mọi chuyện an bài đâu ra đấy, làm cho một đám học sinh cá biết dần trở nên ngoan ngoãn nghe lời thì cảm thấy thầy có điểm thần kỳ.
Phượng Tinh Nhiên không rõ đánh giá của hắn, cứ theo kế hoạch mà làm.
Ngoại trừ đi thực tập, cậu còn dùng thời gian rảnh của học sinh giúp các em vào thực tế hạo, đi dạo quanh các trường đại học có tiếng.
Sự nghiệp chơi nhạc của Cảnh Tây cũng hừng hực khí thế triển khai, Phượng Tinh Nhiên thông cảm và giảm bớt thời gian học bù cho cậu, còn giúp bọn họ tìm thầy dạy nhạc.
Một tháng sau, một band nhạc mới toanh đứng trên sân khấu nhìn "khán giả" đồng học bên dưới.
Bài hát trăm ngàn chỗ hở, phối hợp tách rời, có người vì khẩn trương mà đánh nhạc chệch nhịp khiến mọi người cười vang.
Đám đàn em thẹn quá hóa giận: "Cười gì mà cười! Tụi tao chỉ là chưa quen thôi!"
"Đúng thế, tụi tao vẫn là mới tập, tụi bây biết cái khỉ gì mà cười!"
"Khán giả" tích cực vỗ tay, tiếp tục cười.
Phượng Tinh Nhiên cổ vũ vài câu, quyết định bảo các cậu đổi sang diễn kịch, tránh đến lúc đó khiến gà bay chó nhảy.
Mọi người ở bên nhau một thời gian dài, tình cảm dần trở nên sâu nặng hơn.
Bây giờ cả lớp mới phát hiện ra thầy giáo này và đám học sinh cá biệt không hề tồi chút nào, đám học sinh cá biệt cũng thấy những người còn lại trong lớp cũng không hề bài xích mình, điều đó khiến cho tinh thần đoàn kết của cả lớp mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sói con đầu đàn trường Tam Trung nhìn bọn họ thay đổi, không nhịn được nói vài câu.
Cảnh Tây thấy hắn cũng có hứng thú với nhạc cụ, không để tâm đến tính tình ngoài lạnh trong nóng của hắn, cũng kéo hắn lên sân khấu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, lễ hội văn hóa đã đến.
Tiết mục của lớp Cảnh Tây bốc thăm ở giữa, không sớm cũng không muộn, các học sinh khác đã chuẩn bị tốt công việc tiếp ứng, đều đang chờ bọn họ lên sân khấu.
Cảnh Tây từng làm ca sĩ rồi nên vô cùng bình tĩnh.
Đám đàn em hoảng loạn đứng ngồi không yên xung quanh nhìn thấy bộ dạng bình chân như vại của cậu, bái phục: "Anh Minh, anh không run hả?"
Cảnh Tây chỉ phía trước sân khấu: "Biết cái đó là gì không?"
Đám đàn em sửng sốt: "Cái gì?"
Cảnh Tây: "Là khởi đầu của ước mơ."
Đám đàn em không kịp phòng ngừa, bị lời nói này đả động nhân tâm: "... Hả?"
Cảnh Tây: "Có nghĩa là chúng ta ở Nhị Trung quậy lâu như vậy rồi cũng không tạo tiếng vang cho trường thì tốt nhất ở nhà luôn cho rồi, không cần mặt mũi ra đường nữa đâu."
Đám đàn em cảm thấy vô cùng có lý, đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cảnh Tây: "Nào, đồng tâm!"
Đám đàn em đập bàn: "Con mẹ nó đồng tâm!"
Phượng Tinh Nhiên và Úc Bạc vào hậu trường làm công tác cổ vũ: "..."
Tốt, rất có ý chí chiến đấu.
Không đầy hai tháng, những thứ họ học được cũng không nhiều.
Nhạc được phối khí trước, chỉ có vài người chơi trống hoặc gõ bass.
Mà Cảnh Tây đã quen tạo bầu không khí, người xem chú ý đến cậu thì sẽ vô thức bỏ qua những tiểu tiết kia. Bọn họ chỉ cần biết người hát tốt, đẹp trai, ok, tiết mục rất hay.
Vì vậy khi bài hát kết thúc, cả hội trường sôi trào.
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét trùng trùng điệp điệp, bốn phương tám hương dậy vang, trở thành lời cổ vũ tốt nhất cho những người trên sân khấu. Đám đàn em ngơ ngác nhìn mọi người, bình thường ai cũng né xa bọn họ, bây giờ ai cũng hai mắt phát sáng ngợi khen, ngay tức khắc nước mắt chảy dài.
Cảnh Tây ra hiệu cho mọi người cúi đầu chào, xoay người đi vào cánh gà.
Các bạn cùng lớp và con sói con đầu đàn Tam Trung đã chuẩn bị sẵn một dải lụa đỏ rực cổ động cho đám Cảnh Tây, nổi bần bật giữa khán đài.
Cảnh Tây vui vẻ: "Đi, hôm nay tao bao!"
Mọi người: "Được! Tụi tao ăn cho mày kiết xác luôn!"
Cảnh Tây cười to: "Hay lắm, cố gắng ăn nhiều vào."
Mặt trời dần lặn về tây, một đám học sinh hi hi ha ha kề vai sát cánh, giơ cao cúp vàng đi trên đường.
Cảnh Tây nhìn mọi người, đã lâu không có cảm giác thanh xuân vườn trường như thế này, khá là xúc động. Cậu mở điện thoại tra cứu quán ăn: "Mọi người muốn ăn cái gì..."
"Tất nhiên là ăn cái gì ngon nhất!"
"Vô quán thì đập bàn kêu bọn họ đem đồ ăn mắc nhất!"
"Ha ha ý kiến hay."
"Nếu không đem đủ tiền, tụi tao để mày ở lại gán nợ, để cho anh mày tới chuộc."
"Đúng vậy... Anh Minh, anh làm sao vậy?"
Cảnh Tây cảm giác ánh mặt trời phía xa đang lan rộng, toàn bộ thế giới bỗng chốc quay cuồng.
Người đứng gần đó nhanh tay đỡ được cậu, thấy mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu.
"Anh Minh!"