*Edit: jena*
Vòng tay "cạch" một tiếng, hang động đá vôi lại khôi phục sự yên tĩnh.
Giám đốc Đoạn vẫn giữ bộ dáng thành thục trầm ổn, không có vòng tay báo hiệu, không một ai nhìn ra trong lòng hắn có bao nhiêu rung động.
Cảnh Tây nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghĩ nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lời nói ra chẳng khác gì theo hướng phim tình cảm lãng mạn, cuối cùng chỉ có thể tìm đến hệ thống nhỏ: "Ngươi nghĩ xem có phải hắn có ý ɖâʍ với ta không?"
Hệ thống nhỏ một lòng mong mỏi vị chủ nhân này có thể nói qua chuyện tình cảm một chút, hướng giám đốc Đoạn nói tốt một chút: "Không nhất định. Hắn đối với ngài là lòng dạ sôi trào, hiếm khi có cơ hội ở cùng ngài như thế này nên vòng tay mới vang lên thôi."
Cảnh Tây: "Nam chính nữ chính của các ngươi ở trong sơn động cũng như vậy à?"
"Không có." Hệ thống nhỏ đáp. "Vòng tay của nam chính kêu là do bị máu kích thích."
Nhưng hình ảnh cũng kích thích lắm đó.
Nam chính uống máu của Kim Ngữ Mộng, môi dán lên làn da mềm mại uống nha.
Bởi vì sợ làm đau đối phương nên cậu ta không dám chạm vào vết thương của cô, chỉ uống máu đã chảy, vì vậy giống như là hôn nhẹ một cái vậy. Sau đó, nhiệt độ trong sơn động xuống thấp, cậu ta còn ôm Kim Ngữ Mộng để sưởi ấm. Có bao nhiêu ái muội!
Nó khó chịu: "Đáng ra bây giờ tình cảm của nam chính nữ chính đã có phần tiến triển rồi, nhưng bây giờ chưa xảy ra gì hết."
Cảnh Tây: "Lần này xảy ra chuyện không phải Đoạn Tu Văn luôn ở bên cạnh che chở cho cô ấy sao? Cũng coi như là cộng sinh cộng tử cùng nhau vượt qua hoạn nạn rồi."
Hệ thống nhỏ: "Có thể giống nhau sao?"
Cảnh Tây: "Cứ nghĩ tích cực như vậy đi, ngươi sẽ thấy vui vẻ hơn."
Hệ thống nhỏ: "Tôi là một nhân viên công tác nghiêm túc!"
Cảnh Tây liền giao việc cho nhân viên công tác nghiêm túc: "Vậy ngươi đi xem động tĩnh ở bên ngoài đi."
Hệ thống "ai nha" một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời đi làm việc, thuận tiện khuyên một câu: "Vòng tay của giám đốc Đoạn vang lên là vì ngài, chứ không phải vì máu của ngài. Hắn còn nguyện ý cho ngài sờ lỗ tai, ngài suy xét lại một chút đi."
Cảnh Tây nhìn về phía người đối diện, lại nhìn lên hai lỗ tai trắng trắng mềm mềm.
Đoạn Trì thấy cậu không dưỡng thần nữa, tự hỏi không biết kéo lại đề tài cũ như thế nào, hỏi: "Lên đại học em có kế hoạch gì không?"
Cảnh Tây: "Không có, dạo chơi qua ngày."
Đoạn Trì: "Còn khi tốt nghiệp?"
Cảnh Tây: "Tiếp tục chơi, tôi có 5% cổ phần trong công ty, ăn tiền lãi cũng đủ sống rồi."
Đoạn Trì: "Nếu như công ty phá sản thì sao?"
Cảnh Tây: "Đến lúc đó rồi tính. Nếu thực sự cần thì cùng lắm tôi đi bán nghệ."
Đoạn Trì: "Em có tài nghệ gì?"
Cảnh Tây: "Diễn xiếc?*"
*bản gốc là 胸口碎大石: giống kiểu chất đá lên ngực xong có người đập cho đống đá đó vỡ nhưng mình vẫn không bị gì
"..." Đoạn Trì tính thuận miệng hỏi một câu "Ai dạy?" nhưng trực giác cảm thấy càng hỏi càng rối, từ bỏ mà nói một câu: "Không sao, tôi cho em cổ đông."
Hắn lại hỏi: "Ngoài ăn chơi, không có gì yêu thích đặc biệt à?"
Cảnh Tây: "Không có, chỉ thích ăn chơi."
Đoạn Trì "ừ" một tiếng, dứt khoát đổi đề tài: "Chuyện của Tu Văn cùng Kim Mộng, em nghĩ như thế nào?"
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Đây là anh đang thử tôi à?"
Đoạn Trì: "Là hỏi em có suy nghĩ gì."
"Tôi đương nhiên thấy vui mừng. Bởi tôi thấy em trai nhỏ của mình không xứng đáng với cô ấy chút nào." Cảnh Tây nói. "Tôi và Kim Ngữ Mộng cùng nhau lớn lên, cô ấy là một người tốt, đương nhiên cần một người tốt tương xứng. Cháu trai của anh không tồi, lại thêm cậu ta cũng có chút quan hệ đặc biệt với Ngữ Mộng mà, tôi thấy hơi đau lòng cho cậu ta."
Đoạn Trì kỳ thật muốn đào sâu vào chuyện của Tu Văn, nhưng không thể nhịn được mà hỏi: "Tôi cũng có quan hệ đặc biệt với em, tôi cũng xúc động với em, em có đau lòng cho tôi không?"
Cảnh Tây: "Đau lòng mà. Nhưng mà anh yên tâm, nếu biến dị như các anh trị không hết, tôi sẽ hi sinh, quyết chí rời đi, tuyệt không làm cục đá cản đường ngăn cản anh đến với tình yêu của mình."
Cậu giơ tay thề: "Cả đời này tôi sẽ không gặp anh, không nói chuyện với anh nữa."
Đoạn Trì: "..."
Hắn ngồi gần lại: "Bé con, nói chuyện đàng hoàng một chút."
Trong hang động chỉ có một khối đá này để ngồi, Cảnh Tây không thể di chuyển đi chỗ khác.
Cậu ủy khuất nói: "Tôi cũng nói là mình sẽ không yêu đương gì mà? Còn chưa đủ thành ý à?"
Đoạn Trì nghĩ lại hình ảnh kia, cảm thấy không phải không thể tiếp thu, gật đầu: "Cũng được, hoặc là không nói chuyện yêu đương nữa, hoặc là chỉ hai ta nói chuyện thôi."
Cảnh Tây: "Có thể."
Hô hấp Đoạn Trì dần trở nên căng thẳng, muốn làm chuyện gì đó. Hắn không nghĩ đến lời hứa hẹn của thiếu niên lại có uy lực lớn đối với mình như vậy. Hắn theo bản năng duỗi tay ra, phát hiện thân thể của cậu căng lên, thấp giọng nói: "Tôi ôm em."
Dứt lời, không chờ cậu đáp đã đem người ôm vào trong lòng.
Hơi ấm vừa truyền sang, lập tức liền buông tay.
Nhiệt độ cơ thể của Thiên Lang tộc so với nhân loại cao hơn, Cảnh Tây bỗng cảm thấy trên người truyền đến một hơi ấm vô cùng dễ chịu, alo cho hệ thống nhỏ: "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
Hệ thống nhỏ: "Mưa to gió lớn, du khách đã rời đi hết rồi, chỉ còn lại AI cứu viện."
Cảnh Tây: "Ngươi không thể cung cấp định vị cho AI, kêu chúng nó lại chỗ này à?"
Hệ thống cung cấp cho Cảnh Tây hệ thống bản đồ: "Chúng ta đang ở xa cửa hang, bên ngoài còn có những đường bị chắn lại rồi, ở giữa còn có hố lún, tôi cung cấp định vị, bọn chúng cũng không thể trong thời gian ngắn đến đây được."
Cảnh Tây quét mắt nhìn, tính toán phải chờ đợi thêm mấy giờ nữa.
Cậu lại nhìn xuống dòng nước chảy siết bên dưới, sông ngầm còn có không ít chỗ rẽ hoặc đá tảng, cuối cùng quyết đoán từ bỏ.
Nhưng cùng Đoạn Trì mắt lớn trừng mắt nhỏ như thế này cũng không ổn. Cậu liền phân phó hệ thống cấp cho di động của mình một bàn cờ nhỏ, nhìn về phía Đoạn Trì: "Chúng ta chơi trò chơi nha?"
Đoạn Trì tâm tình vui sướng: "Được, chơi gì?"
Cảnh Tây mở di động, quyết định cùng hắn chơi cờ.
Đoạn Trì tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy: "Chơi không thôi à? Cược gì không?"
Cảnh Tây: "Anh muốn cược gì?"
Đoạn Trì: "Chọn lời nói thật lòng hoặc mạo hiểm nhé?"
Cảnh Tây: "Ở đây chúng ta chỉ có hai người, chỗ này nhỏ như vậy làm sao chơi mạo hiểm? Hay tôi cởi giày ra giả bộ làm ca sĩ hát cho anh nghe nha?
Đoạn Trì: "Bé con, cậu cảm thấy trò đó không rớt tiết tháo à?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Đoạn Trì: "Tôi sẽ luôn chọn lời nói thật lòng."
Hắn cười nhẹ: "Nhưng thật ra em làm tôi phải suy nghĩ một điều."
Đây là buộc hắn chơi?
Cảnh Tây không làm, cùng hắn cò kè mặc cả một hồi cuối cùng quy ra một vài ước định, bắt đầu chơi ván đầu tiên.
Một vòng kết thúc, Cảnh Tây chiến thắng, hỏi: "Hiện tại anh còn hoài nghi tôi điều gì không?"
Đoạn Trì: "Nếu em không phải do bọn họ phái tới, đối với Tu Văn không có ý đồ gì xấu, tôi chỉ còn hoài nghi em 20% thôi, những cái đó có thể chờ em giải đáp sau cũng được."
Cảnh Tây vô cùng vừa lòng, bắt đầu ván thứ hai. Cậu thua.
Giám đốc Đoạn biết Cảnh Tây chỉ chọn mạo hiểm, nguyên nhân là do hắn bị kích thích nên mới đồng ý chơi. Hắn muốn cùng cậu lăn lộn một phen.
Đoạn Trì giơ tay về phía mặt hồ: "Nói với nó thật to ba lần "em yêu anh"."
Cảnh Tây nhướng mày.
Bọn họ ban đầu ra luật không thể nói với đối phương những câu như thế này, nhưng quên mất không quy định là không được nói với đồ vật.
Cậu xoay người, hô to với mặt hồ.
Khắp nơi trong hang động đá vôi là nham thạch, đá tảng, âm thanh vang xa đụng phải vách đá thì dội ngược lại.
Tiếng vang chồng lên nhau, cùng nhau vọng về phía bọn họ, tất cả đều là câu "Em yêu anh.".
Cảnh Tây theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt của Đoạn Trì.
Màn hình di động sáng đèn, đôi mắt thâm thúy như nhiễm thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, mang theo một chút ý cười, dịu dàng nhìn cậu.
Cậu nhất thời ngơ ngẩn.
Vài dòng năng lượng gào thét thoát ra, hệ thống nhỏ cả kinh kêu lên một tiếng.
Trong đầu cậu hiện lên vài đoạn kí ức linh tinh, nhưng quá nhanh quá nhiều, cậu không thể nhìn thấy rõ được điều gì.
Hệ thống nhỏ: "Ngài làm sao vậy? Bộ phận trọng sinh bên kia xảy ra chuyện gì ạ?"
Cảnh Tây: "Không có việc gì, là hiện tượng bình thường thôi."
Lần đầu tiên là nghe thấy giữa nam chính nữ chính, lần này là nghe thấy "em yêu anh".
Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ chính mình ở bộ phận trọng sinh bên kia có tình cảm gì liên quan đến nhiệm vụ à? Sao có thể?
Nhưng hiện tại số liệu của cậu đang hỗn loạn, thậm chí còn bị thiếu sít, tự chủ khôi phục cần tốn nhiều thời gian. Có thể do trùng hợp, hoặc đằng sau hai sự kiện kia có gì đó làm cho cậu có ấn tượng khắc sâu.
Cậu lấy lại bình tĩnh, bắt đầu ván thứ ba.
Cậu hỏi về Đoạn Trì không được nhiều, phương thức để Đoạn Trì lăn lộn cùng cậu cũng có giới hạn.
Lại thua, cậu không muốn hướng mặt hồ lặp lại "em yêu anh" nên cầm tay hắn năn nỉ: "Có thể đổi cách khác không?"
Đoạn Trò: "Em đồng ý chọn lời nói thật lòng không?"
"Cũng không." Cảnh Tây đáp. "Đổi cái khác đi."
Đoạn Trì: "Tôi cho em sờ lỗ tai, em chịu không?"
Cảnh Tây: "Chịu! Đến đây!"
Hệ thống nhỏ giả ngu đến bây giờ, đột nhiên phát hiện từ khi quen biết đến nay hai người chỉ mới tiếp xúc với nhau vài lần, giám đốc Đoạn tuy có hiềm nghi với Cảnh Tây nhưng kỳ thực cũng không tổn hại gì đến cậu.
Nó liền ngoan ngoãn tiếp tục làm bóng đèn, thẳng đến khi trên mạng xảy ra chuyện mới báo cáo: "Giám đốc Đoạn mất tích lên hot search rồi."
Cảnh Tây bình tĩnh "ừ" một tiếng.
Xảy ra chuyện, nhân viên công tác sẽ nhanh chóng xác nhận danh tính của những người mất tích. Đoạn Trì lại quá nổi danh, truyền thông sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo như vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra ở đây, khi cả hai ra ngoài sẽ chỉ đối diện với 7749 mặt báo đang chực chờ.
Hệ thống nhỏ lại nhìn lên mạng: "Bọn họ biết vòng tay của Đoạn Trì vang lên rồi, thân phận của ngài cũng theo đó bị lộ."
Cảnh Tây đang chơi cờ hăng say bỗng ngạc nhiên "hả" một tiếng.
Hệ thống nhỏ giải thích một phen.
Cảnh Tây trầm mặc, vừa định hỏi người bị kẹt thứ ba là ai thì lại nghe hệ thống thông báo AI đã tìm thấy người nọ, đang được đưa ra bên ngoài.
Đó là một du khách đi một mình.
Anh ta được giải cứu thành công, khiến mọi người hoàn toàn xác định thân phận của cậu là "người định mệnh".