*Edit: jena*
Cảnh Tây tưởng tượng một chút liền hiểu vì sao.
Theo cốt truyện trước kia, nguyên chủ có thể chất đặc thù nhưng bị bại lộ, cùng ngày đã ngỏm củ tỏi, hoàn toàn không có giá trị ảnh hưởng đến việc phát triển về sau.
Thế nhưng hiện giờ cậu không chỉ sống tốt mà còn trêu chọc phải Đoạn Trì. Vị kia biết cháu trai mình cùng cậu học chung một trường, khẳng định muốn nhúng tay.
Cậu hỏi: "Nam chính bị Đoạn Trì tống cổ đến đâu vậy?"
Hệ thống nhỏ thút thít: "Bọn họ muốn chuyển trường!"
Cảnh Tây "ừ" một tiếng.
Hệ thống nhỏ mệt mỏi muốn chết máy ngay lập tức: "Phải làm sao bây giờ? Thật sự nhiều tình tiết đều phát triển ở sân trường đại học phát sinh, nam chính thế mà lại muốn chạy trốn!"
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh: "Vậy trước tiên giúp bọn họ gặp mặt, dù sao nam chính của ngươi cũng không bỏ đi cái "vận mệnh sắp đặt" kia, sớm muộn gì cũng phải vòng về thôi..."
Cậu hơi dừng lại một chút: "Đúng rồi, còn bao lâu nữa thì khai giảng?"
Hệ thống nhỏ không đến mức chết máy nhưng máy móc gần như hỏng mất: "Tám ngày!"
Nó nói xong bắt đầu tính toán biện pháp giải quyết.
Cảnh Tây dù là tạm nghỉ học hay chuyển trường đều không tốt lắm, trước mắt ở lại thành phố này là vì theo học ở Cách Trách. Dù cậu có xin tạm nghỉ học, nam chính cũng sẽ lựa chọn rời xa, còn cậu mà chuyển trường nữa thì hoàn toàn không thể làm nhiệm vụ.
Nhưng thật ra vẫn có một cách khá ổn...
Hệ thống nhỏ chủ động cống hiến hi sinh: "Chủ nhân... Ngài có nghĩ mình nên ờm, ký huyết khế với Đoạn Trì không?"
Cảnh Tây: "Giải thích thử."
Hệ thống nhỏ: "Đây là bí thuật cổ xưa nhất của tộc Thiên Lang, tương đối phức tạp. Nói đơn giản chút thì chính là lấy máu của hai bên tinh luyện thành thuốc, ở cạnh nhau dẫn nhập vào mạch máu của đối phương, làm cho trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Tuy rằng đến nay không rõ nguyên lý cụ thể, nhưng sau khi thành công thì hai bên sẽ hòa quyện hơi thở của nhau. Có hơi phiền nhưng với ngài như vậy cũng đủ xua những con sói khác đi rồi."
Cảnh Tây cười cười đáp lại cộng sự nhỏ: "Ngươi biết cách ngươi vừa nói giống gì không?"
Hệ thống nhỏ ngơ ngác: "Giống cái gì?"
Cảnh Tây: "Omega bị đánh dấu."*
*=))))) móa hahahahhahhahahhahhahahhah
Hệ thống nhỏ: "... Nhưng ngài đâu có thời kỳ động dục đâu! Thêm nữa khi Đoạn Trì có hơi thở của ngài rồi, cảm xúc sẽ ổn định hơn, dục vọng cùng dễ dàng khắc chế hơn, không phải là rất tốt à?"
Cảnh Tây gật gù: "Cũng khá tốt. Vậy thì nghi thức kia phải làm như thế nào?"
Hệ thống nhỏ lập tức chột dạ: "Là... khi cả hai cùng nhau kết hôn. Nghe nói căn cứ vào thể chất của cả hai, tiếp đó đến linh hồn, càng hòa hợp xứng đôi hiệu quả càng rõ ràng."
Cảnh Tây: "Cái này thì không được."
Hệ thống nhỏ nhanh chóng bổ sung: "Hai người cũng không phải thực sự kết hôn, tôi cũng đã nghĩ kỹ lý do để ngài nhờ hắn rồi. Ngài cứ nói với hắn là do thể chất của ngài quá đặc thù, bị nhiều Dị Lang theo dõi thực không thể an ổn mà sống."
Cảnh Tây: "Hắn và ta không đăng ký kết hôn, liệu tộc Thiên Lang có đồng ý cho chúng ta cử hành nghi thức không?"
Hệ thống nhỏ chậm chạp đáp: "... Vẫn là nên đăng ký rồi..."
Cảnh Tây nhanh chóng cự tuyệt: "Ta không làm."
Hệ thống nhỏ thương tâm không thể làm gì khác ngoài trực tiếp giả bộ chết máy.
Từ lúc đi theo vị chủ nhân này, nó cũng đã chui rèn bản lĩnh chấp nhận những kiến nghị của mình đều sẽ bị cậu quăng vào sọt rác.
Cảnh Tây chuyên chú tắm rửa xong, thay đồ rồi ra ban công ngoài phòng ngủ đứng.
Công ty nội thất vẫn ở phía dưới làm việc, vẫn còn vườn hoa và hai nơi nữa chưa làm xong. Cậu đảo mắt đánh giá một vòng, yêu cầu thêm một vài bồn hoa nữa mới hài lòng ngồi xuống ghế, bảo cộng sự nhỏ gửi cho mình công việc hằng ngày của nam chính.
Hệ thống nhỏ thật lòng nói: "Mỗi ngày cậu ta chỉ di chuyển đến hai nơi, một là từ nhà đến công ty, hai là từ công ty về nhà, còn lại không đi đâu hết. Hai anh em của cậu ta cũng giống như vậy, đều là từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà. Cho nên trong thời gian này nam chính chỉ tiếp xúc với chú cùng hai người anh em, nhiều nữa là mấy đồng nghiệp trong công ty.
Cảnh Tây từ tình huống thảm đạm thê lương lấy ra một khả năng: "Tới Khâu Tự lâu như vậy vẫn chưa được đi chơi một chuyến, hẳn là rất stress nhỉ?"
Hệ thống nhỏ: "Ý của ngài là sao?"
Cảnh Tây không trả lời, mở di động tìm tên Kim Ngữ Mộng trong danh bạ nhắn qua một tin.
Kim Ngữ Mộng để cho bản thân "bình tĩnh" hơn nên nhốt mình trong phòng ngủ cả ngày.
Thương tâm của cô từ mấy ngày trước đã không còn nhiều, bây giờ chỉ hơi buồn bã một chút. Bên giờ thấy cậu liên lạc với mình, nghĩ thầm cũng muốn quay trở lại cuộc sống vui vẻ trước kia nên giả vờ bảo mình vẫn khá tốt.
Kim*: [ *Hiện tại anh đang ở đâu? Em nghe nói anh bị đuổi khỏi nhà rồi? *]*
Cô chỉ biết chuyện này khi đã về nhà.
Dù đám ăn chơi trác táng kia miệng mồm hơi bát quái nhưng đối với Ất Chu vẫn có chút cảm tình, nhanh chóng đem sự tình ngày xưa của Chu gia thông báo rộng rãi. Giám đốc Ất sĩ diện như vậy, không biết khi trở về phát hiện lịch sử đen tối lúc trước bị đào ra sạch sẽ sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Thế nhưng Kim Ngữ Mộng cũng không rõ mục đích của Ất Chu là gì.
Liên hôn hai nhà không còn, đối với Ất gia không phải tổn thất quá lớn. Cậu một chút thế lực cũng không có liền bị đuổi ra ngoài như vậy, không biết về sau có thể làm được gì.
Cô nhiều lời hơn một câu: *[* Nếu anh cần em giúp gì cứ nhắn nhé.* ]*
Cảnh Tây nhanh chóng nhắn một tin thật dài thật dài: *[*Thực sự cũng không có việc gì, ngược lại là em cần phải chuẩn bị tốt để bước tiếp nữa kìa bởi vì vẫn sẽ có nhiều người khuyên bảo em, rồi còn thằng em quý hóa của anh cũng nhanh chân đến trước cửa nhà em tạ tội, nếu như em không ra gặp hắn, hắn đau thương đứng trước cửa chờ em cho đến khi em ra mặt mới thôi. *]*
Kim Ngữ Mộng nghĩ lại hình ảnh đó, tức khắc nhíu mày, lại đọc tiếp tin nhắn của đối phương.
*[* Cảm ơn em nhiều, nhưng hiện tại anh không cần giúp đỡ gì cả. Anh đang dự định tranh thủ khoảng thời gian trước khai giảng đi giải sầu một chút.* ]*
Kim: *[* Anh đi đâu vậy? *]*
*[ *Anh chưa nghĩ ra, vẫn còn đang lên kế hoạch. Anh khuyên em cũng nên ra khỏi nhà thư giãn một chút, đừng ở nhà trồng nấm mãi. *]*
Kim Ngữ Mộng cũng nghĩ trong lòng như vậy, hàn huyên cùng cậu thêm hai câu, tự hỏi mình nên đi đâu chơi.
Cảnh Tây nở nụ cười nhạt, dặn dò hệ thống nhỏ chú ý đến tiến triển tiếp theo.
Chờ nó xác định được địa điểm nữ chính muốn đến chơi, cậu hỏi lại về sở thích của ba con sói con, sau đó sắp đặt một chút đồ vật ở chỗ nữ chính muốn đến. Cậu tự tay viết hai bài báo quảng bá du lịch khác nhau, phân phó cộng sự nhỏ cấp tốc gửi cho một trong hai người.
Hệ thống nhỏ thắc mắc: "Còn một cái nữa thì sao?"
Cảnh Tây: "Không cần gửi, gửi cùng lúc như vậy dễ lộ ra sơ hở."
Hệ thống nhỏ nhận được phiếu bé ngoan, làm việc chăm chỉ: "Cách này ngài nắm chắc ổn không?"
Cảnh Tây: "Có thể, ngươi cứ từ từ đợi xem đi."
Đợi liền đợi qua ba ngày.
Trong lúc Cảnh Tây nhận những lời tâm tình an ủi của chúng bạn, tạm thời từ chối những lời mời của họ, vén tay áo chuyên tâm chăm sóc hoa trong vườn, thuận tiện mỗi ngày gửi cho nhóm sói con vài tin tức du lịch.
Tên người yêu cũ thối kia quả nhiên chạy đến Kim gia làm loạn, đáng tiếc Kim Ngữ Mộng nghe lời Cảnh Tây đã nhanh chóng đi xa, khiến hắn sống trong mơ mơ màng màng. Mà tình địch tương lai của hắn – nam chính rốt cuộc cũng đã thuận lợi kết thúc chuyến công tác, cùng hai người anh em của mình ra ngoài dạo chơi một vòng.
Vì thế buổi tối hôm nay, Cảnh Tây nhận được lời mời cuộc gọi video của Đoạn Trì.
Cậu nhấn nút chấp nhận, nhìn thấy vị giám đốc cao cao tại thượng đang mặc trang phục ở nhà ngồi trong thư phòng.
Đoạn Trì nhìn quần áo ngủ trên người cậu hỏi: "Không làm phiền em* chứ?"
*chương trước gọi bảo bối rồi nên đổi xưng hô luôn hehe
Cảnh Tây: "Không có. Có chuyện gì không?"
Đoạn Trì: "Muốn hỏi em một chút. Gần đây em có sắp xếp chuyện gì không?"
Bé ngoan Cảnh Tây mode on, hỏi gì đáp nấy: "Không có, tôi chỉ ở nhà trồng hoa nuôi cá, suy ngẫm chuyện nhân sinh."
Bé Cảnh Tây không chỉ ngoan ngoãn mà còn rất thông minh, hỏi đúng trọng tâm ước nguyện của con sói già ngồi bên kia màn hình: "Anh hẳn là muốn gặp tôi?"
Con sói già ngồi bên kia màn hình nhìn biểu tình của em bé nhỏ nào đó liền biết cậu không muốn gặp mình, có chút tiếc hận nói: "Không, cháu trai tôi cũng là một Dị Lang, mấy ngày nữa sẽ ra ngoài chơi, gọi điện dặn dò em cẩn thận một chút."
Bé ngoan Cảnh Tây nói một hiểu mười: "Tạm thời tôi sẽ không ra khỏi nhà đâu, nói cậu ấy cứ thoải mái chơi."
Đoạn Trì: "Vậy được rồi."
Bé ngoan Cảnh Tây giờ giấc sinh hoạt quy củ có mong muốn được cao lớn hơn: "Xong rồi thì tắt máy nhé, tôi muốn đi ngủ."
Đoạn Trì: "Vẫn còn sớm mà?"
Bé ngoan Cảnh Tây có tính cảnh giác cao không nghe lời dụ dỗ của người lạ: "Đúng vậy, ngủ sớm giúp cao hơn. Tôi khuyên anh nên ít thức đêm lại. Hết rồi, tạm biệt."
Thiên tài tố chất thân thể cấp S cần đi ngủ sớm để cao lớn hơn... Đoạn Trì cười một tiếng trầm thấp, rồi lại cười to đến độ khiến ba con sói con trên ghế sô pha giật mình.
Hắn đóng giao diện di động lại, như có suy tư nhìn bọn họ.
Ba con sói con không rõ nguyên do, đang muốn hỏi một câu bọn họ có thể ra ngoài chơi không lại nghe hắn chậm rãi hỏi: "Mấy đứa thử nghĩ... Nếu chú gửi cho em ấy một chậu hoa, em ấy có chịu nhận không?"
Ba con sói con: "..."
Làm sao chúng con biết được!
Cũng may ở vấn đề này Đoạn Trì không rối rắm lắm, hỏi xong đã phất tay đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Ba con sói con rời khỏi thư phòng, mặt nhăn lại như bị táo bón.
Chú không giống hồi trước nữa!
"Cái vị kia" đáng sợ như vậy sao?! Có thể biến người chú lợi hại của bọn họ thành ra như vậy!
Trong đó một con sói con lúc lắc đuôi hỏi: "Này, chú ấy... có phải hay không đầu óc có vấn đề rồi?"
Hai con sói con còn lại giật mình, ba cái đuôi dựng thẳng đứng, nhanh chóng rời đi, kinh ngạc nói nói: "Đi, đi nhanh, đến chỗ cây thần cầu nguyện, mong bề trên phù hộ cho chúng ta cả đời độc thân..."*
*clm hahahahahahhahahhhahahhhahahaahah chịu không nổi với cái đám sói này
Ở bên kia, Cảnh Tây sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, thần thanh khí sảng biết được ba con sói con đã xuất phát từ sáng sớm.
Cậu kiên nhẫn chờ đến 10 giờ, lại nhận thêm được lời mời đi chơi an ủi của đám ăn chơi trác táng. Cậu nói rằng mình cần thời gian để bình tĩnh hơn, đám ăn chơi trác táng lo lắng cậu ở trong nhà u uất tích tụ dễ sinh bệnh, mỗi ngày đều đặn liên lạc một lần, muốn kêu cậu ra ngoài chơi.
Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng nói quả thật muốn ra ngoài chơi một chút.
Đám ăn chơi trác táng vừa nghe lời này, nhanh nhảu oang oang đòi đến chơi với cậu. Nhận được địa điểm, cả đoàn người tin tin chạy xe đến chỗ mà nam chính nữ chính đang ở.
Hệ thống nhỏ cấp cho chủ nhân vị trí của nam chính nữ chính xong thì nói: "Nữ chính muốn trước khai giảng một ngày sẽ trở về, ngài còn thời gian là ba ngày, chúng ta có thể cùng nữ chủ "ngẫu nhiên gặp được", sau đó đem cô ấy đến chỗ của nam chính. Sau đó ngài bảo trì khoảng cách với cả hai, miễn cho đám sói ngửi thấy máu của ngài."
Cảnh Tây nhìn hai chấm đỏ đại diện cho nam chính nữ chính trên bản đồ đang ngày càng gần nhau hơn.
Lúc này một bàn tay duỗi ra chạm lên vai cậu.
Vài vị ăn chơi trác táng đang thảo luận tìm nhà hàng để ăn. Nhắc đến trong những nhà hàng đó có một nơi khá nổi danh, có người từng gặp Đoạn Trì ở đó.
"Lần trước cậu đi ngang qua chỗ đó có thấy giám đốc Đoạn không?", một người hỏi.
"Tôi gần đây xem trên mạng, người ta nói hắn ở đó ăn cơm, trên đường đến vòng tay đã hú còi báo hiệu."
Cảnh Tây: "Thật à?"
"Đúng vậy. Còn có người chụp được ảnh cơ. Thế nhưng bây giờ tìm thì lại không còn nữa.", người bạn ăn chơi trác táng hạ thấp giọng: "Có người nói người đó bịa chuyện, cũng có người nói Đoạn Trì bảo hacker xóa ảnh rồi. Nhưng tôi cảm thấy mấy cái huyết khế của tộc Thiên Lang không thể dùng khoa học giải thích được, giám đốc Đoạn lại có sức mạnh kinh dị như vậy, cậu nghĩ thử xem... Hắn có phải hay không sẽ mang theo mình thứ bùa ngải nào đó, mượn lực lượng thần bí hỗ trợ xóa sạch mọi dữ liệu ảnh hưởng xấu đến mình?"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ aka bùa ngải lực lượng thần bí nào đó: "..."
Cảnh Tây cảm thấy anh em ăn chơi trác táng của mình rất có tài, mỉm cười đáp: "Hẳn là có khả năng đi."
"Sinh vật huyền học" Đoạn Trì lúc bấy giờ đang ở trong một cuộc họp thương nghiệp, thần sắc trước sau như một "phi lễ chớ lại gần", trong lòng lại bát nháo một đoàn muốn đem người nào đó quấn chặt bên hông mình.
Hắn muốn đến xuất thần, liền nghe giám đốc bên cạnh đang kể về chuyện của gia đình họ Ất, nói giám đốc Ất gần đây chỉ biết trưng ra bộ mặt đen thui, cùng con trai lớn cãi nhau một trận lớn, lại nói người trẻ tuổi luôn thiếu kiên nhẫn như vậy, đã bất hiếu còn không nghĩ đến hậu quả mình làm, chỉ biết kéo bạn kéo bè đi chơi, khiến những người lớn tuổi như họ vô cùng đau đầu.
Hắn không hỏi, nhưng vẫn biết hôm nay người nào đó đã lên máy đi rời khỏi nhà, trầm mặc vài giây, nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu.
Cảnh Tây: *[* Làm sao vậy? *]*
Đoạn Trì: *[ *Tôi nghe nói em ra ngoài chơi. *]*
Hệ thống nhỏ oe oe kêu gào thảm thiết: "Xin ngài đừng nói cho hắn biết chúng ta đang ở đâu!"
Nó nghĩ đến Đoạn Trì đã biết cậu ra ngoài chơi, càng có khả năng còn biết rõ cậu đang ở đâu, vô cùng tuyệt vọng: "Khẳng định là hắn sẽ tống cổ nam chính cút xéo khỏi tầm mắt ngài, xong rồi xong rồi chúng ta xong đời rồi, ngài thật sự không nghĩ đến việc thực hiện huyết khế à? Tôi thấy biện pháp đó vô cùng vô cùng vô cùng tốt luôn đó!"
Cảnh Tây chuyên tâm gõ chữ tạch tạch trả lời Đoạn Trì, thuận miệng ứng phó với bạn nhỏ cộng sự tinh thần bi quan: "Ngươi hoảng cái gì? Nếu thực sự không được ta liền đến trước mặt ba con sói con đấm chúng nó một trận rồi tự thân mở đường máu đem nam chính của ngươi đến thẳng chỗ của nữ chính. Chuyện còn lại để cả hai tự phát triển, còn ta chạy đi chỗ khác, được chưa?"
Bạn nhỏ hệ thống bất lực, chủ động chết máy: "..."
Vì sao ngài chỉ toàn nghĩ ra những ý tưởng điên rồ như thế!