Vào giờ cao điểm mọi người đi làm, trên đường rất đông người, Trần Tiến mang kính đen, lẫn vào trong đám đông, điềm nhiên đi về phía trước như thể không có việc gì. Đích đến của anh ta là công ty Trương Hồng Ba.
Mặc dù anh ta biết, khi chưa chuẩn bị đầy đủ, làm như vậy rủi ro sẽ rất lớn, nhưng một khi lệnh truy nã đã được dán, thì thời gian anh ta có thể ẩn náu trong huyện này không còn nhiều nữa.
Có điều anh ta không quá lưu tâm đến kế hoạch phạm tội ngày hôm nay, toàn bộ kế hoạch giết Phạm Trường Căn, đồng thời để cảnh sát biết anh ta là hung thủ, gần như đã được hoàn thành.
Hôm nay nếu giết được Trương Hồng Ba, tất nhiên là mọi việc sẽ hoàn mĩ hơn. Nhưng nếu thất bại, ảnh hưởng cũng không lớn. Thậm chí cũng không ảnh hưởng lớn đến toàn bộ kế hoạch.
Đến quảng trường nhỏ dưới tòa nhà trụ sở công ty của Trương Hồng Ba, Trần Tiến quan sát, không thấy xe của Trương Hồng Ba, lại quan sát một vòng xung quanh, những chiếc xe đỗ ở hai bên đường trong tầm nhìn đều không có người, xem ra cảnh sát mặc thường phục còn chưa tới.
Trần Tiến suy nghĩ giây lát, cứ vào công ty họ theo những người đi làm trước xem thế nào.
Anh ta đến sảnh tầng 1 của tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên tầng 5, sau khi ra khỏi thang máy thì thấy cánh cửa kính bị khóa, cần phải có thẻ ra vào. Anh ta nhìn vào phía trong thăm dò rồi tự tin bấm chuông cửa ở bên cạnh.
Cô nhân viên ở bàn lễ tân bấm công tắc cho anh ta vào, nhìn anh ta, anh ta ăn mặc sang trọng, quần áo trông biết ngay là đồ cao cấp, nhân viên lễ tân không dám khinh suất, đứng dậy lịch sự hỏi: "Anh tìm ai ạ?"
"Trương Hồng Ba đã đi làm chưa?" Trần Tiến hỏi một câu cộc lốc.
Cô nhân viên lễ tân ngớ ra, thông thường những người đến gặp Trương Hồng Ba đều gọi là tổng giám đốc Trương một cách rất lịch sự, phải biết Trương Hồng Ba là người giàu có hàng thứ mười mấy trong huyện, mấy khu nhà đều do anh ta xây dựng, hơn nữa ai không biết đến thế lực của nhà họ Phạm ở huyện Kim, chưa từng có vị khách nào trực tiếp gọi tên sếp.
Nhân viên lễ tân cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, anh là ai ạ, anh gặp tổng giám đốc Trương có việc gì không?"
Trần Tiến lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn, nói: "Tôi ở bên Tòa án nhân dân thành phố, có một tờ giấy triệu tập cần đưa trực tiếp cho Trương Hồng Ba."
Cô nhân viên lễ tân nghĩ thầm hóa ra là người của Tòa án thành phố, thảo nào mà có vẻ oai ghê, Trương Hồng Ba kinh doanh bất động sản, vướng vào mấy vụ kiện tụng cũng không có gì là lạ, nhà họ Phạm quan hệ rộng, mặc dù đã ra ngoài phạm vi huyện, nhưng ở thành phố nhà họ Phạm cũng có thể bắt quan hệ được.
Cô nhân viên lễ tân vội mời anh ta vào phòng họp chờ một lát, bưng trà lên, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trương hỏi xem khi nào anh ta đến công ty.
Trần Tiến khịt mũi, ngồi một mình trong phòng họp nhấp chén trà, tưởng tượng dáng vẻ khi Trương Hồng Ba đến.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Tiến chỉnh lại áo, một góc áo đã bị Trương Hồng Ba kéo rách lúc giãy giụa trước khi chết, sau đó anh ta mở cửa phòng họp, tiện tay đóng luôn cửa lại, đi ra ngoài.
Lúc đến cửa, anh ta còn lịch sự gật đầu với cô nhân viên lễ tân, nheo mắt lại, tìm xe của cảnh sát mặc thường phục. Anh ta nhanh chóng để ý thấy một chiếc xe Huyndai, một người đàn ông đang ngồi hút thuốc ở ghế lái xe, một người đàn ông khác ngồi đang ở ghế lái phụ ăn bánh bao, uống sữa đậu nành. Anh ta mỉm cười, tất cả cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Anh ta yên tâm đi về phía chiếc xe Huyndai, bước thẳng đến trước mũi xe, dừng lại, đứng yên tại chỗ, mỉm cười với người ngồi trong xe.
"Này, Đại Quân, tay này đứng trước xe của chúng ta làm cái gì?" Người đàn ông đang ăn bánh bao đập vào tay người đàn ông đang hút thuốc.
Người đàn ông hút thuốc nhìn Trần Tiến, nói: "Chắc là bị thần kinh..." Bỗng nhiên, điếu thuốc lá trong tay anh ta rơi luôn xuống, cằm như muốn rụng ra.
Vì Trần Tiến đã tháo kính, tháo tóc giả, gỡ râu giả, quệt sạch mặt.
"Là... là Trần Tiến!" Hai người đồng thanh kêu lên, vội mở cửa xe, lao về phía trước xe, túm lấy Trần Tiến ấn xuống nắp capo.
Hai tay Trần Tiến bị khóa ngược ra phía sau, vô cùng đau đớn, nhưng anh ta vẫn nén đau, mỉm cười nói: "Nhẹ thôi, nếu làm tôi bị thương, lãnh đạo của các anh sẽ mắng các anh đấy."
Người đàn ông hút thuốc làm gì còn tâm trí để ý nhiều đến thế, chỉ sợ Trần Tiến phản kháng chạy mất, phấn khích đấm luôn một cú vào mặt Trần Tiến, anh ta đau quá kêu rống lên, hai người đàn ông vội lấy còng tay ra khống chế anh ta.
Những người qua đường tò mò xúm lại xem.
Hai người vừa căng thẳng lại vừa phấn khích, bọn họ là người bắt được Trần Tiến, lần này lập được công lớn đây, vội giải tán đám đông, nói to: "Chúng tôi là cảnh sát, bắt tội phạm, mọi người hãy tránh ra chỗ khác!"