Sáng sớm ngày 23 tháng 12, Vương Các Đông còn đang ngủ say thì nhận được điện thoại của Lâm Kiệt, giọng rất gấp gáp: "Anh cả, đồn công an trong huyện thành gọi điện thoại đến, Phạm Trường Căn và vợ ông ta nhập viện cấp cứu nhưng không kịp, đều đã chết, bác sĩ chẩn đoán là ngộ độc Asen cấp tính, vội báo cho chúng ta."
"Ngộ độc Asen? Asadin!" Vương Các Đông lập tức tỉnh ngủ, "Phạm Trường Căn, mẹ kiếp, lại liên quan đến vụ nhà họ Hà! Bệnh viện nào? Được, tôi lập tức đến ngay!"
Hai lần trước đều chỉ là người nhà của quan chức bị chết, hơn nữa là người nhà của những vị đã chết, báo lên Sở Công an huyện cũng chỉ là án mạng của dân thường. Nhưng lần này, người chết là trưởng đồn công an đang tại vị ở một đồn công an trong huyện, là người trong nội bộ ngành công an, hơn nữa thế lực quyền chức của nhà họ Phạm ở huyện Kim rất mạnh, lần này rõ ràng sẽ là một vụ án lớn kinh thiên động địa!
Trưởng công an thị trấn và vợ cùng bị giết hại, chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ giới quan chức ở huyện Kim. Lại liên tưởng đến vụ cả nhà họ Giang, cả nhà họ Lý bị thảm sát trước đó, vị quan nào không lo lắng cho sự an nguy của mình? Mọi cơn thịnh nộ đều sẽ đổ lên đầu vị phó giám đốc công an chuyên phụ trách điều tra hình sự là anh.
Vương Các Đông nuốt một miếng nước bọt, cơn buồn nôn trào lên trong dạ dày, cố gắng lắm mới nhịn được, sau một tháng vất vả điều tra, cho đến giờ việc phá án của họ vẫn chưa có bất cứ tiến triển nào, sau khi giết hại mẹ con nhà họ Lý, hung thủ im hơi lặng tiếng nửa tháng rồi lại bắt đầu hành động! Trước đó, đã cho người đi bảo vệ mấy đối tượng có khả năng là mục tiêu sát hại của hung thủ, họ đều bình yên vô sự, nhưng Phạm Trường Căn, lãnh đạo cao nhất của một đồn công an, biết tình hình vụ án, lại trở thành mục tiêu bị sát hại!
Việc này sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng! Sự việc này không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, mình bị chất vấn phê bình là không thể tránh được, nhưng đám nhân viên cấp dưới, những cảnh sát trong đội Trinh sát hình sự liên tục phải tăng ca vất vả điều tra, có lẽ cũng đều bị liên lụy, bị phê bình!
Bao nhiêu phiền não bỗng chốc dâng lên trong lòng anh, anh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đối phó với cấp trên thế nào, bây giờ việc đầu tiên là phải lập tức đến bệnh viện đã.
Sau khi đến bệnh viện Nhân dân số 1, đã có mấy thành viên của đội Trinh sát hình sự đứng ở đó, người của công an thị trấn trong huyện đứng canh ngoài cửa, bên trong đã được quây lại bằng màn trắng, mấy bệnh nhân và người nhà xúm lại ngó nghiêng thì thầm từ xa, Vương Các Đông bực bội nhìn những người hóng chuyện, đi thẳng qua chỗ họ.
Lâm Kiệt và mấy người khác vội tập trung lại.
"Thế nào, xác định đúng là ngộ độc Asen à?"
Lâm Kiệt gật đầu mạnh: "Vâng, anh Trần đã ở bên trong rồi."
Vương Các Đông nhanh chóng đi xuyên qua căn phòng, bên trong có hai chiếc giường, hai người chết nằm trên hai chiếc giường đó, là Phạm Trường Căn và Tưởng Bình - vợ ông ta, hai người đều nhắm mắt, mặt tái xám, thần thái hốc hác, có vẻ mất nước nghiêm trọng.
Cạnh đó, bác sĩ Trần đang tỉ mỉ khám nghiệm tử thi, quay đầu lại thấy Vương Các Đông, liền đứng dậy nói: "Anh cả, bác sĩ nói là ngộ độc Asen cấp tính, tôi thấy triệu chứng hoàn toàn khớp, tôi về làm xét nghiệm tổ chức cơ thể xong là có thể xác định được."
Vương Các Đông mím môi, quay đầu hỏi Lâm Kiệt: "Toàn bộ sự việc rốt cuộc là như thế nào?"
"Vừa nãy bọn em vừa hỏi tất cả bác sĩ cấp cứu sơ bộ xem tình hình thế nào, khoảng 1 giờ chiều hôm qua, bệnh viện nhận được điện thoại cấp cứu của Phạm Trường Căn, giọng nói trong điện thoại đã có vẻ không ổn. Họ lập tức cho xe cấp cứu đến khu đô thị Đế Cảnh Uyển, nơi Phạm Trường Căn ở, khi bấm chuông cổng, trưởng công an Phạm ôm bụng đi ra, Tưởng Bình đã không thể đứng dậy được, hai người lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cấp cứu hơn nửa ngày nhưng vẫn không cứu sống được, cả hai người đều đã tử vong."
Vương Các Đông quay người gọi một người công an thị trấn đến hỏi: "Hôm qua, trưởng công an của các anh không đi làm à?"
Người đó đáp: "Cả buổi sáng trưởng công an không đến, đến chiều chúng tôi mới biết chuyện này, con của anh ấy đã biết tin, đang chuẩn bị về luôn trong đêm."
Vương Các Đông nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi bác sĩ Trần: "Ngộ độc Asen phát tác trong bao lâu?"
"Theo như mô tả về tình hình ngộ độc và triệu chứng của bệnh viện thì liều lượng trong cơ thể họ chỉ cần vài tiếng đồng hồ để phát tác."
"Có nghĩa là họ ngộ độc từ sáng hôm qua?"
"Đúng thế."
Anh tiếp tục hỏi viên công an thị trấn: "Trưởng công an bên các anh sống ở Đế Cảnh Uyển?"
"Vâng, đúng thế."
"Không phải có rất nhiều lãnh đạo huyện đều ở đó à, nghe nói bảo vệ rất nghiêm mật phải không?"
Lâm Kiệt nói: "Đúng thế, có lần em có việc phải vào khu đô thị đó, bảo vệ ngăn lại, còn yêu cầu kiểm tra chứng minh thư, phải đăng ký rồi mới cho vào."
Vương Các Đông thở dài đánh sượt một cái: "Thôi được, cậu gọi thêm người tới, còn nữa, anh Trần, mau gọi người bên anh dậy, đến khu Đế Cảnh Uyển lấy chứng cứ, những người còn lại canh phòng ở đây, ngoài ra, bảo bác sĩ của bệnh viện giữ kín thông tin, lập tức đuổi những người xúm xít hóng chuyện phía ngoài đi."
Tâm trạng anh vô cùng nặng nề, thông tin hiện tại anh nhận được là Phạm Trường Căn ngộ độc chết tại nhà, mà ông ta lại sống ở Đế Cảnh Uyển - khu đô thị toàn lãnh đạo. Vào tận nhà lãnh đạo huyện để giết người, sự việc này chắc chắn vị phó giám đốc Sở Công an huyện là anh sẽ không thể gánh nổi.