Lâm Kiệt mệt mỏi bước vào văn phòng, nói với Vương Các Đông với vẻ thất vọng: "Anh cả, tối ngày 19 tháng 11 Lưu Chí Dũng ăn cơm với bạn ở một nhà hàng trong thành phố, đã lấy được camera giám sát, chứng thực việc này. Còn tối ngày mồng 6 tháng 12, camera giám sát trong khu đô thị nhà anh ta có ghi được hình của anh ta, căn cứ vào thời gian để phán đoán, có thể loại trừ khả năng anh ta đến được huyện chúng ta."
Vương Các Đông ngồi trong ghế hồi lâu, im lặng không nói gì, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thế thì cứ thả anh ta ra đã."
Lâm Kiệt nói: "Có điều, em thấy chỉ căn cứ vào điểm này cũng chưa chắc đã chứng minh được không phải là Lưu Chí Dũng làm, mặc dù anh ta không ở huyện, nhưng anh ta rất nhiều tiền, có thể thuê hung thủ được mà, không phải là hung thủ có ít nhất hai người hay sao?"
Vương Các Đông lắc đầu: "Cái kiểu to gan ngang nhiên giết người ngay trước mắt cảnh sát thế này, chỉ những kẻ liều lĩnh không sợ chết mới dám làm, vụ án này có trình độ kỹ thuật rất cao, những kẻ giết người thuê đều không chuyên nghiệp như vậy. Hung thủ, nhất định là nhân tài chuyên ngành hóa học, nút thắt kết nối giữa hung thủ và tên đồng phạm không thể là quan hệ lợi ích tiền bạc, hai người này chắc chắn có mối quan hệ khác sâu hơn."
Lâm Kiệt ngơ ngác: "Ngô Cương và Lưu Chí Dũng đều bị loại trừ rồi, thế thì còn ai nữa?"
"Danh sách những người có chiều cao phù hợp lần trước điều tra thế nào rồi?"
"Hiện tại hầu hết những người đó đều ở những nơi rất xa huyện Kim, đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Chỉ có năm sáu người ở trong thành phố hoặc những vùng huyện thị lân cận, mặc dù cũng có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, nhưng không loại trừ khả năng quay về luôn vào buổi tối hôm gây án."
Vương Các Đông nheo nheo mắt, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Hai vụ án này, hung thủ đều cần tiến hành thăm dò nhiều lần trước khi gây án, không phải là nhanh chóng đến huyện vào đúng hôm gây án, là có thể thực hiện thành công. Nếu trong mấy ngày trước khi vụ án xảy ra, những người này đều có minh chứng không có mặt tại hiện trường, thì cũng không có khả năng họ là hung thủ."
Lâm Kiệt bất lực nói: "Nếu như vậy, thì tất cả những người trong danh sách đều bị loại trừ."
"Tất cả?" Vương Các Đông nói, "Cậu có thể khẳng định tất cả đều đã loại trừ không? Trên danh sách có người nào bây giờ đang ở nước ngoài, hoặc ở nơi khác mà không liên hệ được không?"
"Thời gian trước có mấy người, nhưng mấy hôm nay đều liên hệ được rồi, cũng đều loại trừ rồi."
Làm sao có thể thế được?
Làm sao có thể thế được!
Nét mặt Vương Các Đông lập tức trở nên nặng nề, tất cả những bạn học có chiều cao khớp với hung thủ đều bị loại trừ rồi, không ngờ lại không có người nào có khả năng phạm tội.
Không lẽ mình ngay từ đầu mình đã phán đoán nhầm? Hung thủ hoàn toàn không phải là bạn học của Cam Giai Ninh, mà là người khác, hoặc không phải là người học chuyên ngành hóa học, mà sau này mới nghiên cứu hóa học?
Nếu đúng như vậy thì biển người mênh mông, làm thế nào mà tìm ra tên hung thủ chưa từng lộ diện, cũng chưa từng để lại chứng cứ gì rõ ràng đây?
Lần đầu tiên anh nghi ngờ toàn bộ những phán đoán của mình từ khi bắt tay vào phá vụ án này.
Vương Các Đông ngồi đờ đẫn trong ghế, im lặng hồi lâu, thở dài, gọi điện thoại bảo bác sĩ pháp y Trần đến, vừa vào cửa đã hỏi: "Anh Trần, tôi hỏi anh, hung thủ có nhất định là người trước đây từng học chuyên ngành hóa học không?"
"Cái này…" Bác sĩ Trần không hiểu ý đồ của lãnh đạo, hơi ngơ ngác, "Chắc là đúng."
"Chắc là nghĩa là thế nào?"
"Ừm… Lần đầu tiên, hung thủ giấu Natri vào trong va li để hủy hoại tiền, phản ứng hóa học này học sinh cấp ba chắc cũng biết chút ít, nhưng tạo ra được Natri, nhất là tạo ra xong lại bảo quản được, không để Natri tiếp xúc với không khí, bước này rất phức tạp, cần phải có khả năng thao tác thí nghiệm rất tốt, tôi nghĩ không phải là người học chuyên ngành hóa học, chắc là không thể có thủ đoạn cao siêu thế được. Sau này là Nicotine và Cyanide, hai thứ này đều có nồng độ rất cao, chắc là hung thủ tự tinh chế, kiến thức này không thể có trong môn hóa cấp ba. Mặc dù chỉ căn cứ vào mấy điểm này cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ tự tra cứu tài liệu để tìm ra cách tinh chế. Nhưng nếu đúng như vậy, thứ nhất, tự tra cứu tài liệu tự học cách tinh chế chất độc thì không hiếm, chuyện hiếm là tự tinh chế ra chất độc có nồng độ cực cao, việc này yêu cầu có khả năng thí nghiệm vô cùng chuyên nghiệp, một bác sĩ thực tập chỗ tôi thời đại học cũng học chuyên ngành hóa, cậu ta nói có thể tự tinh chế ra hai thứ này, nhưng nồng độ không thể cao như vậy. Cậu ta nghi ngờ hung thủ có khả năng là người làm nghiên cứu trong ngành hóa học, thậm chí hiểu được nguyên lý của thiết bị công nghiệp hóa học. Thứ hai, hóa học vô cơ là kiến thức cấp hai, nếu hung thủ gây án để báo thù cho Cam Giai Ninh, chắc chắn không thể quá ít tuổi, nếu là hung thủ tự tinh chế chất độc, thì hắn cũng sẽ không nghĩ ra hai phản ứng hóa học vô cơ rất khéo là cho natri tiếp xúc với nước trước, tiếp đó làm tan nhôm. Cho nên, tổng hợp các phán đoán, tôi mới nói hung thủ là người học chuyên ngành hóa học, đồng thời đã làm việc trong ngành hóa rất lâu."
Vương Các Đông suy xét cẩn thận một lần nữa về những phân tích của bác sĩ Trần, rồi gật đầu bảo Lâm Kiệt: "Đúng thế, anh Trần nói rất đúng, có một điểm chúng ta nhất định phải quyết tâm kiên trì, hung thủ chắc chắn là người từng học ngành hóa! Phương án điều tra này tuyệt đối không được bị loạn!"
"Nhưng, đã điều tra toàn bộ những người có chiều cao phù hợp trong số bạn học trước và sau Cam Giai Ninh mấy khóa, cả các vùng trong nước và nước ngoài, đều không có khả năng phạm tội." Lâm Kiệt gần như vẫn không thể tin vào cách suy luận phân tích không hề có chứng cứ thực chất để chứng minh này.
Vương Các Đông tặc lưỡi, nói: "Điều này chỉ có thể cho thấy, chúng ta có sơ suất trong quá trình điều tra các mối quan hệ của Cam Giai Ninh. Thế này, đội trưởng Lâm, cậu cử người điều tra lại một lần nữa toàn bộ các mối quan hệ của Cam Giai Ninh, bao gồm họ hàng, đồng nghiệp sau khi đi làm, thậm chí cả các thầy cô giáo trong trường cũng hỏi cẩn thận một lần nữa."
"Vâng, em sẽ làm." Lâm Kiệt trả lời vẻ miễn cưỡng.
Vương Các Đông cũng hiểu, vụ án đã mất nhiều thời gian như vậy, mà ngay cả bóng của hung thủ họ cũng chưa sờ thấy, những lời khiêu khích trước đây của hung thủ vẫn hiện rõ mồn một, để lại một vết đen trong lòng tất cả các thành viên đội Trinh sát hình sự. Huống hồ, cho đến giờ họ vẫn chưa nắm được chút manh mối thực chất nào, mọi phương hướng phá án đều được xây dựng trên những suy luận giả thiết không có chứng cứ thực chất.
Đã là suy luận mang tính giả thiết, thì không thể đảm bảo chính xác một trăm phần trăm, ngay cả Vương Các Đông cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm hung thủ chắc chắn là người từng học ngành hóa, chỉ là khả năng này tương đối lớn.
Nếu không phải thì sao?
Anh không dám nghĩ tiếp, nếu tiền đề hiện tại cho toàn bộ công việc phá án này là sai, thì mọi công sức của họ đều đổ xuống sông xuống biển, còn vụ án này có lẽ sẽ vĩnh viễn trở thành một vụ án kỳ bí.
Mặc dù trong lòng anh cũng thấy mấy người bị chết đều rất đáng ghét, nhưng chưa đến mức phải xử tội chết, anh cũng sẽ không để tên hung thủ ngạo mạn này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, điều này dù là về tình hay về lý anh đều không thể chấp nhận được.
Anh hiểu được suy nghĩ của Lâm Kiệt, cũng rất rõ hiện tại đội Trinh sát hình sự đã rất nản lòng trước vụ án mạng không có hướng điều tra này, thời gian kéo dài lâu quá rồi, mà công việc phá án mãi không có tiến triển, mỗi lần xuất hiện một mục tiêu khả nghi, thì chỉ vài ngày là khả năng phạm tội lại bị loại trừ, đây là một việc mà cảnh sát nào cũng rất khó có thể chấp nhận.
Việc cần làm trước mắt là phải giữ cho tâm trạng bình tĩnh, nhất định phải lạc quan, mới có thể động viên được các thành viên trong đội Trinh sát hình sự hăng hái nhiệt tình tiếp tục công việc điều tra.
Trong chốn quan trường, Vương Các Đông không phải là một vị quan khôn khéo, mọi việc đều suôn sẻ, mặc dù anh chuyên phụ trách công việc điều tra hình sự, nhưng anh biết có những lúc nhân viên cấp dưới không hoàn toàn nghe mình.
Phó giám đốc phụ trách kinh tế và phó giám đốc phụ trách an ninh trật tự thì bảo gì cấp dưới nghe nấy, hết sức phục tùng, vì vị trí công việc ở hai bộ phận này là màu mỡ nhất.
Nếu so sánh, nhân viên Trinh sát hình sự là vất vả nhất, có lúc còn phải mạo hiểm, nhưng ngoài thu nhập thông thường hàng ngày ra, chủ yếu dựa vào tiền thưởng phá án.
Nhưng Vương Các Đông tính cách quá ngay thẳng, cho dù cũng có lúc giúp đỡ những vị quan theo tính chất ngoại giao, nhưng anh cũng chỉ dừng ở mức vừa phải, anh luôn tìm cách bảo vệ sự "chính nghĩa" trong lòng mình, phong cách ấy hiển nhiên hoàn toàn không phù hợp với quan trường, cũng khiến anh không được lòng cấp trên, nên mỗi lần xin tiền thưởng, khoản tiền được duyệt thường chỉ ba đến năm mươi nghìn, chia cho mười mấy người, số tiền mỗi người được lĩnh quá ít ỏi, nhân viên cấp dưới kêu ca trách móc khá nhiều.
So với Cao Đông, phó giám đốc Trinh sát hình sự ở thành phố bên cạnh, công việc chỉ huy cấp dưới của người ta ngon nghẻ hơn anh rất nhiều, bố vợ anh ta là thư ký Hội ủy viên thường trực thành phố, ngay cả cấp trên cũng rất nể Cao Đông, thêm vào đó Cao Đông lại là chuyên gia hình sự có tiếng trong tỉnh, đã phá được rất nhiều vụ án lớn và trọng điểm, đi theo anh ta không chỉ dễ lên chức, mà mỗi lần anh ta xin tiền thưởng phá án, số tiền được duyệt toàn là mấy trăm nghìn trở lên, cấp dưới anh ta thậm chí còn có nhiều màu mỡ hơn cả người bên đội Cảnh sát kinh tế.
Chính vì Vương Các Đông không được lòng cấp trên, nên mấy năm trước mới bị điều đến huyện Kim, đội Trinh sát hình sự cũng không phải là do anh huấn luyện rèn giũa. Đám cảnh sát bây giờ, bao gồm cả Lâm Kiệt, vẫn hết lòng theo anh phá án, một mặt là do tính cách thẳng thắn của anh được nhiều người cấp dưới đánh giá tốt, mặt khác, mọi người đều biết Vương Các Đông là chuyên gia hình sự, mấy năm nay những vụ án hình sự lớn ở huyện Kim không có vụ nào bế tắc, cho dù không bắt được tội phạm, cũng thành công trong việc xác định mục tiêu, truy nã trên toàn quốc. Mà lần nào Vương Các Đông cũng đẩy công lao cho cấp dưới, người của đội hình sự cũng biết sếp của họ khó mà được lên chức, nhưng nhân viên cấp dưới bọn họ cứ tích lũy thành tích vài năm, là có cơ hội thăng tiến, nên vẫn nghe theo phân công của Vương Các Đông.
Thấy thần sắc mệt mỏi của Lâm Kiệt, Vương Các Đông hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, mỉm cười bảo: "Đội trưởng Lâm, có phải cậu thấy vụ án này mãi không có tiến triển gì, cảm giác không có hy vọng phá được án không?"
Lâm Kiệt vội lắc đầu: "Sớm muộn gì cũng sẽ phá được án thôi, có điều bây giờ vẫn chưa tìm được đủ chứng cứ, mấy cậu bên dưới bắt đầu bi quan rồi."
Vương Các Đông mỉm cười: "Thực ra cũng mọi người có tâm trạng như vậy có thể thông cảm được, công việc phá án chẳng khác nào chơi mạt chược, có lúc đợi một quân bài, đã sắp hết ván rồi mà vẫn chưa thấy nó lộ diện, lúc đó nhất định sẽ nghĩ, biết đâu quân bài mình đang đợi người khác đang giữ chặt trong tay, xem ra ván này không ù được. Ai mà biết được cuối cùng, khi sắp kết thúc, quân bài đó bỗng dưng xuất hiện. Phá án cũng thế, cần kiên nhẫn, đợi đến khi cơ hội cuối đó xuất hiện. Những công việc ở giai đoạn trước cho dù có rất khó khăn, nhưng đến khi cơ hội đó xuất hiện, tất cả mọi việc sẽ lập tức suôn sẻ."
Anh tiếp tục nói: "Trước đây, lúc còn trẻ khi tôi vừa mới làm cảnh sát, đã từng tham gia điều tra một vụ án giết người, mất đến hơn nửa năm trời, mới bắt được hung thủ. Một khi hung thủ đã gây án thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, chúng ta làm cảnh sát không chỉ cần tỉ mỉ, mà còn phải kiên nhẫn, nhất là khi đã chọn công việc điều tra hình sự. Tôi làm công việc phá án mười mấy năm nay, đã từng xử lý ít cũng phải năm sáu mươi vụ án mạng, cho đến nay, chỉ có hai vụ không phá được, có điều hai vụ án này đều là tội phạm lẩn trốn, cuối cùng đã bị cảnh sát địa phương khác bắt. Tất cả những vụ mưu sát do tôi trực tiếp phá án, không có vụ nào không phá được. Lần này là một vụ mưu sát để báo thù điển hình, không thể khác được!"
Anh dừng lại giây lát rồi lại nói: "Hiện giờ tạm thời trong tay chúng ta không có nhiều chứng cứ thực, quan trọng nhất là phải kiên trì hành động theo một phương hướng chính xác, không được dao động, phương hướng đó là tin chắc rằng hung thủ từng học chuyên ngành hóa! Cả bạn học và đồng nghiệp của Cam Giai Ninh, toàn bộ những người từng học ngành hóa chỉ có tám mươi đến một trăm người, chúng ta lần lượt điều tra kĩ từng trường hợp một, không thể nào lại không điều tra ra. Cho nên các cậu nhất định phải vững tin, kiên trì điều tra sâu theo hướng này, tôi đảm bảo, hung thủ sẽ sớm lộ diện thôi!"
Nghe những lời của Vương Các Đông, lập tức tâm trạng của Lâm Kiệt lạc quan hơn rất nhiều, cậu ta dõng dạc nói: "Anh cả, em sẽ đi điều tra ngay, nhất định không để cho tên hung thủ ngạo mạn này nhởn nhơ lẩn trốn ngoài vòng pháp luật!"
Vương Các Đông hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, tôi không đến chỗ Lưu Chí Dũng nữa, cậu cử người thay tôi đi xin lỗi anh ta, nhân thể nói với anh ta, không được tiết lộ cho bất cứ ai những thông tin liên quan đến vụ án. Hung thủ rất có khả năng là bạn học của anh ta, nếu anh ta tiết lộ cho những người khác, cảnh sát chúng ta sẽ lại phải làm phiền anh ta."