Tốc độ của Quân Mặc đương nhiên không nhanh như Lâm Tiêu, chờ lúc hắn đuổi theo, chỉ thấy bóng lưng của Lâm Tiêu, bất quá sau chốc lát, hắn liền mất đi tung tích Lâm Tiêu.
Một khắc kia, sợ hãi thật sâu ùn ùn kéo đến vây quanh hắn, làm toàn bộ trái tim đều đau đớn, đau đến hô hấp khó khăn.
Tại sao?
Tại sao phải đi?!
Tại sao bỏ lại mình hắn?!
Hắn mờ mịt đứng trên phi kiếm, cúi đầu nhìn rừng rậm không bờ bến phía dưới, cả người đều tê dại.
Đây đã từng là chuyện hắn sợ nhất, đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn.
Sư tôn không thấy, đi rồi, đi không chút lưu tình.
“Tại sao!” Quân Mặc thấp giọng đau khổ, con ngươi màu đen đã biến thành màu hắc hồng đáng sợ. Không biết bay bao lâu, hắn đến chỗ huyễn thú thật lớn đã biến thành thi thể kia.
Kinh ngạc nhìn thi thể huyễn thú trên đất bị ngược sát, hắn chậm rãi đáp xuống, sau đó đưa tay, chân khí màu đen lượn lờ, chạm vào não huyễn thú kia.
Xèo xèo xèo.
Tiếng ăn mòn làm người ta sợ hãi vang lên, đầu lâu của huyễn thú thật lớn kia giống như gặp phải độc dược ăn mòn cường đại nhất, giây lát liền khô quắt xuống, trong chốc lát, hơn phân nửa lại biến thành một bãi máu loãng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đây là…” Một âm thanh vang lên cách đó không xa, mang theo vài phần ngạc nhiên nghi ngờ.
Quân Mặc chậm rãi nghiêng đầu, chỉ thấy Hiên Viên Thành vẻ mặt đề phòng nhìn tay mình, đồng tử đều co rút nhanh. Hắn kéo khóe môi, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Hiên Viên Thành, ngươi muốn làm hoàng đế sao?”
…
Lâm Tiêu đuổi theo người kia đã lâu rồi, từ trời tối rồi đến trời sáng, từ trời sáng đến trời tối, cơ hồ mỗi khi đến một chỗ, hắn đều sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm tung tích người kia.
Hắn không ăn không uống, thậm chí không suy tính, càng không biết đã qua bao lâu. Hắn chỉ biết là, hắn phải tìm được người kia.
Nhưng mà động tác người kia thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn thở dốc một khắc liền sẽ mất đi bóng dáng, mỗi một lần truy đuổi, thứ duy nhất có thể đổi lại chính là tiêu hao nhiều ngày tìm kiếm, hỏi thăm, rối rắm hơn, sau đó sau khi thật vất vả tìm được, lần nữa mất dấu.
Hắn không xác định người kia có phải đang trêu chọc hắn hay không, chỉ siết chặt nắm tay mà tìm, nhưng lúc này đây, hắn tựa hồ hoàn toàn mất đi bóng dáng người kia.
【 tích tích tích! Cảnh cáo cảnh cáo! Trình tự nảy sinh khác thường! Năng lượng nảy sinh khác thường! Số liệu nảy sinh khác thường! Cảnh cáo cảnh cáo… 】
Trong đầu thình lình xuất hiện tiếng còi xe cảnh sát ầm ầm vang dội, làm Lâm Tiêu vốn bực bội đến cực điểm nháy mắt nóng nảy, hắn cơ hồ dùng toàn bộ tinh thần lực của mình áp chế hệ thống đang thịnh nộ kia, dù trước mặt tự động nhảy ra màn hình màu xanh, vả lại trên màn hình xuất hiện con số lộn xộn đáng sợ, hắn vẫn không chút do dự dùng tinh thần lực phá nát, thậm chí không nhìn tới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, hắn thấy được một người, người nọ đang ở lầu hai trong tửu lâu cách đó không xa lẳng lặng mà nhìn hắn, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, như là biết hắn đuổi theo mà đến, trong con ngươi ôn nhu đa tình toàn bộ đều là vui vẻ và tò mò.
Lâm Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm người kia, nhìn chăm chú đến ánh mắt đỏ lên, tầm mắt mơ hồ, vẫn luyến tiếc chớp mắt.
Tìm được.
Người kia còn chưa đi.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Người kia cười hỏi, quần áo tuyết sắc theo gió nhẹ nhàng bay lên, tóc dài màu đen càng lộ vẻ đen bóng, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhu suất khí, mang theo một tia đa tình và ôn nhu đủ để dụ dỗ bất cứ kẻ nào sa đọa.
Lâm Tiêu siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu mới rốt cuộc tìm về thần trí của mình, thần kinh hắn cười một tiếng, gần như nỉ non mà nói nhỏ không ngừng: “Đúng vậy, ta đang tìm ngươi, ta đang tìm ngươi, ta đang tìm ngươi a…”
Hắn nâng chân lên, kinh ngạc bước nhanh hướng về phía tửu lâu kia, trong mắt mang theo cuồng nhiệt và hưng phấn mà bản thân hắn cũng không phát hiện, và một tia cảm xúc dày đặc đến không ai hiểu.
Nhưng mà hắn vừa mới đi tới lầu một, liền có một bóng đen từ trong tửu lâu nhào ra, một tay ôm hắn vào lòng!
…
Mấy ngày nay Quân Mặc vô cùng tiều tụy, cảm xúc cũng vô cùng không tốt, mặc dù hắn vẫn cười đến ôn nhuận như ngọc, cười đến gió xuân phất mặt, người bên cạnh hắn vẫn nhịn không được câm như hến, mặc dù Hiên Viên Thành định ra ước định nào đó với hắn, thời điểm nhìn thấy người này cười đến ngày càng ôn nhu, cũng nhịn không được sinh ra một loại cảm giác sởn gai ốc.
Cho tới hôm nay.
Hiên Viên Thành biểu hiện chính mình rốt cuộc được giải cứu, khi nhìn đến biểu tình nháy mắt ngưng trệ của Quân Mặc, Hiên Viên Thành lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Viên Thành theo ánh mắt Quân Mặc nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài cửa đứng một người, đúng là người trong khoảng thời gian này Quân Mặc tìm sắp điên rồi.
Người nọ thoạt nhìn rất chật vật, quần áo vốn sạch sẽ đã rối rắm đầy bụi đất, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, thần sắc tuyệt vọng thê lương… Nhưng khí thế trên người trước sau rất lạnh, lạnh đến mức làm người ta cảm thấy trên người hắn xuất hiện biểu tình yếu ớt tuyệt vọng như vậy, quả thực khiến người ta khó chịu đến đau lòng.
Hiên Viên Thành không nhịn được trộm nhìn Quân Mặc một cái, chỉ thấy ngón tay của Quân Mặc để lên bàn, cứng rắn bấm ra mười lỗ trên bàn, đầu ngón tay ứa máu, thoạt nhìn làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hiên Viên Thành thật nhanh thu lại nét mặt, sau đó lặng yên cho người của mình một ánh mắt, chậm rãi di chuyển đến một bên.
Quân Mặc đối với tất cả mọi chuyện chung quanh làm như không thấy, trong mắt, trong đầu, trong thần trí của hắn, hoàn toàn là người bên ngoài kia.
Sư tôn… Hắn, hắn rốt cuộc tìm được sư tôn!
Nhưng sau khi tất cả kích động và hưng phấn hạ xuống, lồng ngực của hắn trong nhất thời bị lửa giận bành trướng, cơ hồ thiếu chút nữa đem hắn đốt đến tan xương nát thịt!
Người hắn nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu luyến tiếc, người hắn khát khao từ trong nội tâm, người trong lòng hắn không nỡ để chịu bất kỳ ủy khuất gì, giờ phút này lại hốc mắt đỏ lên, lại khắp người gió sương, lại đầy bụng ủy khuất…
Sư tôn làm sao dám?! Làm sao dám không chăm sóc tốt chính mình như vậy?!
Hắn giận sư tôn không thương tiếc bản thân, nhưng càng giận kẻ làm sư tôn chật vật không chịu nổi như vậy, thiên hạ này, có ai có tư cách khiến người mà hắn dù có phải phá hủy thiên hạ cũng phải che chở, trả giá lớn như vậy truy tìm?!
Bất luận là ai, bất luận là lý do gì, người kia đều đáng chết!
Chân khí trong kinh mạch hắn nháy mắt sôi trào, những chân khí màu đen mang tính chất ăn mòn trong đan điền nhanh chóng lưu động, đem kim đan màu vàng chỉ còn lại nhỏ xíu nhuộm thành màu đen.
Con ngươi của hắn nhuốm huyết sắc, một khắc kia, hắn thật muốn đem sư tôn cô đơn đứng ở bên ngoài giam cầm lại, nhốt vào một nơi không có bất kỳ ai, để sư tôn chỉ nhìn mình, chỉ thuộc về mình!
Nhưng huyết sắc trong mắt hắn rất nhanh liền giống như thủy triều rút xuống, bởi vì hắn nhìn thấy sư tôn lại nở nụ cười, loại mỉm cười như trút được gánh nặng, cho dù hắn biết rõ không phải vì mình mà nở rộ, vẫn không đành lòng phá hỏng nó.
Hắn muốn yêu sư tôn, hắn nguyện ý làm hết thảy mọi việc khiến sư tôn vui vẻ, dù là, những thứ này sẽ làm bản thân hắn sa vào địa ngục, hắn cũng sẽ không tiếc, chỉ ngoại trừ… đem sư tôn nhường cho người khác.
Mím môi, hắn nhìn sư tôn chỉ nhìn chằm chằm lầu hai kia, lần đầu trong mắt sư tôn không có hắn, nháy mắt sư tôn đi vào đại sảnh, không chút dừng lại mà xông lên ôm lấy sư tôn.
A!
Thật tốt, hắn tìm được sư tôn, hắn bắt được sư tôn.
Nghe lãnh hương quen thuộc kia, ôm thân thể lạnh lẽo gầy gò kia, Quân Mặc lộ ra mỉm cười thị huyết và tham lam, sau đó không ngừng thu hẹp cánh tay: “Ngươi đem ta vứt bỏ, vứt bỏ mười sáu ngày lẻ sáu canh giờ cộng thêm một khắc đồng hồ.”
Cái ôm lập tức xông tới kia, sức lực lớn kinh người, hai người va chạm trong nháy mắt, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy linh hồn không biết phiêu tán tới nơi nào của mình, giống như bị ép phải trở về.
Lâm Tiêu ngẩn ngơ, một lúc lâu mới từ trong ôm ấp không ngừng siết chặt tỉnh hồn lại, hơi nhíu mày, liền nghe được âm thanh hơi nghẹn ngào kia.
Lâm Tiêu chậm rãi cúi đầu, thiếu niên ôm mình nâng lên đầu chôn trong ngực, trên mặt luôn mang theo tươi cười trong sáng, giờ phút này chỉ có tái nhợt cùng bi thương, trong mắt chỉ còn lại có quyến luyến và kinh hỉ mất mà có lại.
“Tiểu… Mặc.” Lâm Tiêu nhẹ giọng kêu, âm thanh vì thời gian dài không nói gì mà khàn khàn cứng ngắc, động tác vì đầu óc còn không hoàn toàn trở về mà có vẻ vô cùng trúc trắc.
Lâm Tiêu đưa tay sờ đầu Quân Mặc, nghe mùi máu tươi và vị thuốc đông y trên người hắn, hậu tri hậu giác mà nhớ tới —— mình vì truy đuổi người kia, đem hài tử này vứt bỏ …
Truy đuổi, đúng, truy đuổi người kia! Người kia còn ở lầu hai, hắn nhất định không thể để cho người kia chạy trốn!
Trong mắt của Lâm Tiêu phút chốc bộc phát một tia sáng, đột nhiên đẩy ra Quân Mặc, lắc mình liền hướng phía lầu hai phóng đi.
“Sư tôn!” Quân Mặc đứng ở tại chỗ, rống lên một tiếng thống khổ giống như đỗ quyên đề huyết*, tràn ngập tuyệt vọng và rên rĩ của ấu thú sắp chết.
*tiếng chim Đỗ quyên kêu vào đầu mùa hè, như tiếng khóc đau lòng, ứa huyết.
Bước chân Lâm Tiêu hơi ngừng một lát, nhưng không dừng lại, mà đột nhiên nhảy lên lầu hai.
Không.
Nơi đó, trống không!
Hắn đã đi rồi!
Lâm Tiêu kinh ngạc mà nhìn chiếc bàn không có một ai, màu đen nơi đáy mắt, lan tràn từng chút, tựa hồ đem cả người Lâm Tiêu che dấu, làm người khác nhìn không rõ bất cứ cảm xúc gì.
“Ha, ha ha…” Lâm Tiêu bỗng nhiên ngửa đầu cười, thanh âm thê lương vô cùng, mắt phượng xinh đẹp kia chưa bao giờ sáng rực đến khiếp người giống hôm nay, nhưng từ trong cặp mắt phượng kia chảy xuống máu đỏ, lại làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
“Sư tôn! Sư tôn!” Quân Mặc từ lầu một xông lên trong lòng co rút, đột nhiên kinh hô một tiếng, hốt hoảng thất thố ôm người ngã trên mặt đất vào lòng, âm thanh phát run: “Sư tôn, sư tôn, sư tôn… Ngươi không được xảy ra chuyện, không được xảy ra chuyện…”
Cả người Quân Mặc run rẩy nhìn Lâm Tiêu trong miệng tràn ra máu tươi, nhìn người này nhắm con ngươi, hai mắt lại như cũ không ngừng tràn ra huyết lệ, chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Không được xảy ra chuyện, không nên thương tâm, không nên lộ ra biểu tình đau thương mà yếu ớt như vậy, trên thế giới này bất luận thứ gì, chỉ cần nó tồn tại, chỉ cần ngươi muốn, ta cho ngươi, đều cho ngươi, ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi mạnh khỏe, chỉ cần ngươi vui vẻ…