Tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đây là vấn đề trong lòng mỗi người đám người Diệp Trùng đều không tự chủ được mà suy nghĩ vào lúc này. Thành phố Thiết Hạt không một bóng người, tịch mịch như tòa thành chết. Trong căn cứ, yên lặng như tờ, đồ đạc lộn xộn, hỗn loạn có ở khắp nơi. Ngay cả mấy con chip chắc là tư liệu bảo mật đó cũng bị quăng tùy ý trên đất, có thể thấy được bọn họ hoảng loạn thế nào khi rời đi.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Diệp Trùng hoài nghi không hiểu.
- Đáng tiếc cho một chỗ tốt a! Nếu như là bình thường, đây là một căn cứ cực tốt. Trong giọng nói của Thương đầy vẻ tiếc nuối. Diệp Trùng không trả lời, thành phố Thiết Hạt đích xác là một căn cứ tốt, nhưng lúc này đóng quân thủ, điều đó và tìm chết không có khác biệt gì. Một căn cứ tốt thế này, không có chút giá trị nào với Diệp Trùng.
Thành phố Thiết Hạt dưới sự kinh doanh tận tâm nhiều năm của tổ nghiên cứu khoa học, các loại thiết bị bên trong đều hợp lý, hoàn thiện phi thường. Có thể thấy được, rất nhiều thiết kế phí không ít tâm tư.
Kết hợp năm trăm sư sĩ, nơi này lập tức sẽ trở thành pháo đài chiến đấu đúng như tên gọi. Muốn công hạ thì không phải chút lực lượng trên tay Diệp Trùng này có thể làm được.
Diệp Trùng lúc này mới biết lòng tin vừa rồi của mình là hoang đường tới bực nào.
Nhưng điều đáng chúc mừng là việc rút lui làm người ta nghĩ mãi không hiểu của tổ nghiên cứu khoa học lại khi không tiện nghi cho hắn.
Diệp Trùng bỗng cất cao giọng: “Lập tức đi tìm kho hàng!” Căn cứ giống loại này, làm sao có thể không có một kho hàng lớn chứ? Đây mới là điều cần bức thiết nhất hiện giờ.
Điều Diệp Trùng có thể làm hiện giờ cầu chúc trong kho không phải trống không.
- Giáo quan! Chúng tôi đã tìm thấy kho hàng! Tây Thanh kích động báo cáo với Diệp Trùng. Trong hạm đội này, người có tư cách gọi Diệp Trùng là giáo quan rất ít, phần lớn là học sinh dưới tay hắn lúc trước như là Tây Thanh và Tu. Mấy học sinh này giờ đây gần như đều là cán bộ cơ sở. Bọn họ mới là người ủng hộ trung thực nhất của Diệp Trùng.
Kho hàng ở tầng trong của thành phố Thiết Hạt, vì phòng ngừa bị đánh trúng mà toàn dùng hợp kim chế tạo, cho dù là pháo của chiến hạm, bắn chính diện một cái cũng khó mà bắn vỡ lớp ngoài cứng hơn tinh thiết này.
Cánh cửa lớn bằng hợp kim dày nặng yên lặng men theo khe trượt di động sang hai bên, trong kho tối thui.
Mở đèn, mọi người tràn đầy mong chờ đột nhiên yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả kim rơi trên đất cũng nghe thấy.
Trong kho, vật tư chất như núi được sắp xếp chỉnh tề. Tất cả vật tư chia thành các loại, cất giữ cực kỳ hoàn hảo, có vài thứ thậm chí ngay cả mã nhận dạng phía trên cũng không có lấy xuống.
- Thế giới này, quá điên cuồng rồi! Diệp Trùng lẩm bẩm một mình một cách vô ý thức. Hắn không biết mình tại sao phải nói câu này, nhưng câu này lại không tự chủ được buột miệng thốt ra.
Sau khi trải qua sự chấn kinh ban đầu, mọi người xôn xao phản ứng lại, tuy ai nấy trên mặt đều là sự vui mừng phát cuồng nhưng tính kỹ luật tốt lại làm bọn họ vẫn giữ được sự bình tĩnh tương đối.
Không chút do dự, Diệp Trùng dùng sức phẩy tay: “Dọn! Dọn đi toàn bộ!”
Sắp xếp xong kế hoạch vận chuyển, Diệp Trùng trở về tàu Hashgel trước tiên. Đối với lần hành động này, hắn vô cùng vừa ý. Chỉ sợ trong cả đội ngũ, người duy nhất cảm thấy tiếc nuối có thể chỉ có mấy thuyền viên chiến ý sục sôi trên mười chiến hạm đó. Bọn họ vốn dĩ muốn lộ chút khả năng trước mặt Diệp Trùng, kết quả lại là một phát pháo cũng không bắn, tâm lý vốn dĩ có vài phần kìm nén lại kìm nén thêm vài phần.
Tổ nghiên cứu khoa học quả nhiên vẫn có tiền a! Cho dù là loại người không động lòng với tiền bạc như Diệp Trùng cũng nhịn không được mà cảm khái. Các loại vật tư chất cao như núi đó làm hắn hơi chấn động.
Nhưng tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc là làm sao? Theo như hắn biết, tổ nghiên cứu khoa học là một tổ chức có lực lượng kỹ thuật cực mạnh, lực lượng quân sự không hề xuất chúng. Nhưng từ hiện tại mà xét, chỉ e lực lượng quân sự của nó cũng không tệ hại giống như bên ngoài truyền tụng. Diệp Trùng nhìn ra được, thành phố Thiết Hạt là công trình quân sự điển hình.
Trùng trùng dấu vết cho thấy rõ, tổ nghiên cứu khoa học hiện giờ dường như lâm vào trong hỗn loạn, mà không giống rút lui có kế hoạch.
À, bất quá, điều này lại liên quan gì tới mình chứ? Diệp Trùng cười tự châm biếm. Nếu như không phải tổ nghiên cứu khoa học chìm trong hỗn loạn, vật tư trong nhà kho ở chỗ đó cũng sẽ không tới lượt mình rồi. Hiện giờ, vẫn là quan tâm vận mệnh của mình thôi.
Sắc mặt Diệp Trùng trở nên nghiêm túc.
- Diệp tử, không cần nghiêm mặt, nếp nhăn, nếp nhăn chính là thiên địch của loài người a! Bất quá, Diệp tử, ngươi gần đây làm không tồi. Ha ha, tiếp tục phát huy! Thương lập tức thần bí nói: “Diệp tử, ta gần đây đang biên soạn kho tư liệu người đẹp. Cho ngươi một phần, thế nào? Hì hì, có tập ảnh của Băng Băng đó.”
Trong tiếng cười hì hì của Thương, Diệp Trùng nín lặng.
Chính ngay lúc này, báo cáo thống kê đưa tới tay Diệp Trùng.
Nhìn thấy con số dài dằng dặc trên bảng thống kê, Diệp Trùng mới biết thu hoạch lần này phong phú tới mức nào!
Tấm năng lượng, có thể nói là nhiều như biển. Trong khoảng thời gian khá dài, hạm đội cũng không cần vì thiếu năng lượng mà phiền não nữa. Mà một thu hoạch khác ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng trong lần này chính là quang giáp. Tới tận năm ngàn cái D-6! Diệp Trùng hiện giờ rất hoài nghi, chỗ dùng thật sự của thành phố Thiết Hạt này là làm cái gì.
Nhưng đã có năm ngàn cái quang giáp này thì đủ để hoàn thành trang bị cho hai ngàn năm trăm sư sĩ dưới tay Diệp Trùng rồi, tính năng của D-6 so với quang giáp Đấu sĩ thì xuất sắc hơn nhiều. Có thể trông mong, sau khi trải qua khoảng thời gian ngắn làm quen, lực lượng chiến đấu trên tay Diệp Trùng sẽ có một bước nâng cao kha khá.
Vật tư chiến lược khác cũng nhiều vô kể. Diệp Trùng lần này cũng ác, ra lệnh dọn sạch cả cái kho. Tây Thanh và Tu chấp hành cực kỳ triệt để, cả cái nhà kho hiện giờ ngay cả một tờ giấy cũng không còn. Ngay cả mấy con chip trong căn cứ đó, cũng lấy hết về không chừa một cái, bất quá, tin tức bên trong vẫn cần phải chỉnh lý.
Sự mừng rỡ ban đầu đã từ từ lui xuống, lông mày Diệp Trùng lại một lần nữa từ từ nhíu lên.
Vấn đề tấm năng lượng đã giải quyết, nhưng vấn đề quan trọng nhất cũng là mấu chốt nhất lại vẫn luôn không được giải quyết, đó chính là nên làm sao mới có thể xông ra khỏi vòng vây của Xích vĩ thú.
Hắn một mực không nghĩ ra phương pháp ổn thỏa.
Tốc độ của Xích vĩ thú nhanh hơn bọn họ nhiều, mà Xích vĩ thú ở hai cánh càng giống như điên, liều mạng tiến tới trước, bọn họ hiện giờ đã bị bỏ lại phía sau, nói cách khác, bọn họ đã rơi vào trong miệng túi do Xích vĩ thú hình thành, chỉ là miệng cái túi này vẫn chưa thắt chặt. Một khi thắt chặt, vậy thì bọn họ cũng không còn cơ hội trở mình nữa rồi.
Tàu Hashgel cũng rơi vào trong sự vui mừng. Trong phòng liên lạc cũng thảo luận sôi nổi giữa các thuyền viên, mọi người đều đang suy đoán, lần này có thể chuyển về bao nhiêu thứ. Công tác của bọn họ nhàn nhã cực kỳ, mọi người hoặc ngồi, hoặc nửa nằm, cầm một tách trà nóng, tùy ý ngẩng mặt lên trời.
Vốn dĩ, phòng thông tin của thuyền chính một hạm đội phải là một bộ phận cực kỳ trọng yếu, tuyệt khó nhìn thấy cảnh tượng nhàn nhã thế này, dù sao bọn họ cần phải truyền mệnh lệnh của người chỉ huy hạm đội tới mỗi tàu vũ trụ trong hạm đội, ngoài ra, phụ trách sự liền lạc, phối hợp giữa tàu chính và các tàu khác, nhiệm vụ không nhẹ. Nhưng Kiệt đại nhân được mọi người yêu quý và tôn kính lại cực ít dùng phòng liên lạc, mệnh lệnh của hắn thông thường đều là trực tiếp truyền tới Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân.
- Mọi người nói, lần này rốt cuộc có thể lấy được bao nhiêu thứ tốt? Nghe người ta nói, lần này chúng ta phát rồi! Đồ đạc chất cao như núi vậy. Một thuyền viên hưng phấn nói.
- Đó là đương nhiên, chậc chậc, tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc là nhà giàu có a, chỉ nghĩ tới thì đã làm người ta chảy nước miếng rồi! Một thuyền viên khác nửa nằm trong ghế tiếp lời.
Tổ trưởng phòng liên lạc sắc mặt coi thường cười hắn: “Vậy ngươi đi tổ nghiên cứu khoa học đi, hì hì, yên tâm, mọi người đều sẽ không cản ngươi đâu.”
- Cái đó không phải xong rồi sao. Thuyền viên này lắc đầu: “Ta vẫn muốn sống mà. Hiện giờ trừ Kiệt đại nhân, ai có thể dẫn chúng ta còn sống mà đi? Tổ nghiên cứu khoa học? Bọn họ nếu như có thể dẫn chúng ta còn sống mà đi, thàn phố Thiết Hạt bây giờ đã không phải một người cũng không có.”
Mọi người đột nhiên thoáng cái mất đi hứng thú tán dóc. Mấy người bọn họ, lúc mới đầu tràn đầy hy vọng đối với tổ nghiên cứu khoa học, nhưng hiện thực tàn khốc, tổ nghiên cứu không làm được gì đã làm cho càng lúc càng nhiều người trong Hôi cốc mất đi niềm tin đối với bọn họ.
Chính ngay lúc này, máy liên lạc chính đột nhiên sáng lên, tiếng cảnh báo tíc tíc chói tai vang lên trong phòng liên lạc tĩnh mịch. Đám thuyền viên ngớ ra, nhìn nhau, đột nhiên một người phản ứng lại, hét lớn: “Là Kiệt đại nhân!”
Mọi người luống cuống tay chân trở về vị trí của mình, nhấc máy liên lạc chính.
Trên máy liên lạc xuất hiện hình ảnh Diệp Trùng, giọng nói lạnh lẽo giống như gió lạnh mùa đông: “Mệnh lệnh, toàn bộ tất cả thuyền trưởng có thời gian đảm nhiệm thuyền trưởng hai mươi năm trở nên tới phòng thuyền trưởng tập hợp, lập tức!”
- Vâng! Tất cả thuyền viên vội vàng đứng dậy hành lễ.
Bụp, hình ảnh Diệp Trùng trên màn hình biến mất, mọi người lúc này mới thở phào. Kiệt đại nhân lần này lại thông qua bọn họ ra mệnh lệnh, làm bọn họ không kịp trở tay.
- Làm việc chính. Tổ trưởng nghiêm mặt, sự bình hòa vừa rồi biến mất không thấy. Mọi người lập tức trở lại vị trí của mình, bắt đầu bận rộn, bọn họ cần dùng tốc độ nhanh nhất truyền mệnh lệnh của Kiệt đại nhân tới mỗi tàu vũ trụ.
Cảm nhận được sự gấp gáp trong ngữ khí của Kiệt đại nhân, thần kinh mọi người lập tức trở nên khẩn trương, động tác trên tay cũng mau lẹ vô bì. Mà điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi bất an, trong lòng bọn họ, Kiệt đại nhân đã là tượng trưng của vô địch, vấn đề có thể làm Kiệt đại nhân cảm thấy bó tay, nhất định không phải là vấn đề nhỏ.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, từ ngữ nghiêm khắc nhất, truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Trùng tới thuyền trưởng của mỗi tàu vũ trụ.
Khoảng mười phút sau, tất cả thuyền trưởng có kinh nghiệm hai mươi năm trở lên đã tập trung toàn bộ tới phòng hội nghị. Sau khi bọn họ nhận được mệnh lệnh, lập tức bỏ tất cả công việc trên tay, hỏa tốc tới. Kỷ luật của hạm đội rất nghiêm, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Kiệt đại nhân ở phương diện này. Khi bọn họ tới, Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân cũng đã tới nơi rồi.
Thuyền trưởng quen biết với hai người tiến tới trước thăm dò lần tập hợp này rốt cuộc là việc gì, nhưng không ngờ Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân cũng không rõ ràng.
Chính ngay lúc này, Diệp Trùng đi vào phòng hội nghị.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, Diệp Trùng trả lễ. Trò này tự nhiên không phải Diệp Trùng có thể nghĩ ra, tất cả quy định trong hạm đội hiện nay gần như đều là một tay Thương xây dựng. Bất quá, hiệu quả vô cùng rõ ràng, mọi thứ hiện giờ đều đâu vào đó, quản lý trở nên cũng không còn không có đầu đuôi như lúc trước.
Không phí lời, Diệp Trùng dùng phương thức trực tiếp nhất để mở màn.
- Hiện giờ, chúng ta đối mặt một nan đề sẽ trực tiếp quyết định sống chết của chúng ta!
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451