Ai cũng không ngờ cuộc truy đuổi này liền năm ngày. Năng lượng bộc phát giữa sống và chết quả thật làm người ta kinh ngạc, Lược đồng giả bỏ trốn tuy dọc đường không ngừng có người ngã xuống nhưng vẫn có một vài kẻ nghị lực kiên cường ra sức bỏ chạy. Mấy ngày gần đây, ngay cả đáy lòng của Diệp Trùng cũng không khỏi vô cùng khâm phục mấy Lược đồng giả này.
Trong đội ngũ, mỗi người đều thu lại ánh mắt coi thường, mọi người đều biểu thị ra sự tôn kính của mình đối với mấy kẻ địch có ý chí ngoan cường này.
Hàn Ca Hoành không ra lệnh đội ngũ tăng tốc, mà lại không nhanh không chạm theo sát sau lưng mấy người này.
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.
Nhìn khu rừng rậm trước mắt, Hàn Ca Hoành không khỏi nhíu cặp lông mày to như hai cái bàn chải thép. Mọi người đều biết, Lược đồng giả sở trường trốn tránh trong rừng rậm, mỗi người bọn họ đều là cao thủ chiến đấu trong rừng rậm.
Trận chiến này, gần như đã tiêu diệt tất cả lực lượng của Lược đồng giả ở hành tinh Thoát Mộc. Mấy tên dư nghiệt đã bỏ trốn này ngược lại là việc phiền phức. Chỉ là nếu như thật sự đuổi theo vào, một mặt không nhất định có thể tìm thấy, một mặt khác, sự phản kháng trước lúc chết của mấy Lược đồng giả này nhất định hung mãnh dị thường, hơn nữa lại còn ở trong rừng rậm, cực kỳ bất lợi với phe mình.
Mấy ngày gần đây, hắn không nhanh không chậm theo sát mấy kẻ địch bỏ chạy này, chính là hy vọng tiêu diệt từng chút ý chí cầu sinh của mấy người này, từ đó giảm bớt thương vong của bộ hạ. Hắn đối với bộ hạ yêu quý như con, tự nhiên không muốn bởi vì truy bắt mà dẫn tới tổn thất nhân thủ. Ai cũng không chú ý tới nơi này lại có rừng rậm.
Chẳng lẽ là ý trời?
Nhưng chỉ chút người này cũng không gây nên sóng gió gì, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Thương lượng với Hàn Việt một hồi, hai người này mau chóng có được nhận thức chung về vấn đề này. Lục thành vẫn có rất nhiều việc cần xử lý, nơi này không thể lỡ quá nhiều thời gian.
- Không ngờ nơi này lại là rừng rậm, lần này chúng ta tính sai rồi. Trong thành vẫn còn một số việc cần xử lý, chúng tôi sẽ lập tức trở về. Ngồi trên Mãng Xung thú, Hàn Việt nói với hai người: “Không biết hai vị định đi đâu?”
- À, đây có lẽ là người tính không bằng trời tính. Có lẽ cũng là mạng của bọn họ chưa tuyệt, Hàn huynh đừng quá để ý. Chúng tôi định quẹo về phía đông từ chỗ này, tiến về Vu Uyên Châu. Không thể theo Hàn huynh trở về Lục thành, quả thật làm người ta tiếc nuối a! Diệp La mặt đầy tiếc nuối.
- La Thập huynh nói đi đâu thế. Lần này nếu như không phải hai vị ra tay giúp đỡ, chỉ sợ Hàn gia lần này sẽ thất bại. Tình nghĩa cao cả của hai vị, Hàn gia nhất định sẽ không quên. Lúc nào có chỗ gì cần tới tệ gia, phái người tới nhắn lời, tệ gia nhất định sẽ làm hết sức mình! Hàn Việt nghiêm túc nói.
Dừng một lát, Hàn Việt nói: “Chỗ này cách Vu Uyên thành có chút xa, hai con Mãng Xung thú này cho hai vị mượn đi, mong có thể giảm sự cực khổ bôn ba của hai vị.”
Diệp La lắc đầu, uyển chuyển từ chối ý tốt của Hàn Việt: “Loại Mãng Xung thú chiến đấu có phẩm chất tốt thế này huấn luyện không dễ, dùng để đi lại quả thật có chút lãng phí. Ý tốt của Hàn huynh hai người chúng tôi ghi vào lòng. Chỉ là chúng tôi đang định đi bộ, cũng thưởng thức được phong cảnh dọc đường.”
- Đã như vậy, vậy thì chúng ta phải từ biệt rồi! Hai vị đi đường bình yên! Hàn Việt hành lễ với hai người, tiếp đó cũng hành lễ với Hàn Ca Hoành.
Diệp La vội vàng trả lễ: “Các vị đi đường bình yên!” Diệp Trùng không nói gì, chỉ trả lễ.
Đoàn người Hàn Việt và Hàn Ca Hoành giống như một cơn gió, biến mất ở phía xa.
- Tên Hàn Ca Hoành đó rất lợi hại. Diệp La nhìn phương hướng mọi người biết mất, khoan thai nói.
- Ừm, rất lợi hại. Diệp Trùng tán đồng.
Diệp La vẻ mặt mong mỏi: “Cao thủ trên đời này quả thật nhiều không kể xiết, vốn dĩ ta vẫn cho rằng đã tới cảnh giới này, chắc là gần như tới được đỉnh cao của võ thuật. Về sau ta tới tinh khu tự do thì mới biết, trên đời này lại có nhiều cao thủ như vậy! Có nổi tiếng, có vô danh, có trẻ tuổi, có già, có nam, có nữ… quá nhiều, quá nhiều rồi! Từ đó về sau ta liền không muốn trở về nữa. Biết không? Nguyện vọng từ nhỏ của ta chính là trở thành võ thuật gia lợi hại nhất, mà không phải là sư sĩ.”
- Ta phải ở lại chỗ này tìm kiếm chân lý của võ thuật!
Trên thảo nguyên mênh mông, vang vọng âm thanh kiên định như sắt đá của một người trẻ tuổi.
Nhìn Diệp La, Diệp Trùng đột nhiên có chút xúc động. Diệp La đã đưa ra một mục tiêu xác định như vậy đối với cuộc đời mình, nhưng mình thì sao? Dường như mình trước giờ chưa từng nghĩ qua.
Sống sót? Tìm kiếm Mục Thương? Sau khi tìm thấy Mục Thương thì sao?
Diệp La đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng: “Hì hì, bất quá. Muốn ở lại chỗ này, vậy thì phải giúp trong nhà làm tốt việc bên này. Như vậy ta mới có thể tranh thủ càng nhiều tự do hơn. Đi, chúng ta đi tìm đám tiểu cường (gián) chạy không chết đó đi!”
- Ngươi có thể tìm thấy bọn họ? Diệp Trùng hỏi Diệp La. Sự quen thuộc của Lược đồng giả đối với rừng rậm có thể nói là có cảm giác sâu sắc. Muốn tìm thấy bọn họ trong rừng rậm, Diệp Trùng tự nhận làm không được, chẳng lẽ Diệp La có cao chiêu gì?
Diệp La dùng một loại ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Diệp Trùng, cả nửa ngày mới mở miệng: “Huynh đệ, chẳng lẽ không biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là quang giáp?”
Toàn thân đen thui, toàn bộ đã trải qua xử lý công nghệ mài giũa, chỉ có vảy chỗ khớp ngẫu nhiên phản xạ ra một hai tia lạnh lẽo đột ngột. Thân hình thon dài, độ cao quang giáp tiêu chuẩn mười hai mét. Chỉnh thể không có bất cứ cảm giác to phồng nào, vô luận là thiết kế khớp, tứ chi đều không có chỗ nào chê.
Lưỡi đao cong hai bên cổ tay tạo thành hai mặt trăng cong, mặt trong cánh tay khảm một cái gai cận chiến. Trên lưng treo một cái khiên đen giống như bánh răng, đường cong hơi gồ lên của cái khiên đen, Diệp Trùng vừa nhìn liền nhìn ra nó có thể quăng đi như vũ khí, tuyệt đối phù hợp với không khí động lực học. Bánh răng sắc bén ở mép làm Diệp Trùng nhớ tới loại sinh vật năm sừng kỳ quái ở gặp được trong khe núi đó.
Không giống hai chân to dày của quang giáp thông thường, hai chân cái quang giáp này thon dài giống như chân phụ nữ. Vảy ở khớp gối vẫn mang theo phong cách nhất quán của Hắc giác, nhưng phía trước hai chân thanh tú lại phân biệt có một lưỡi đao ngoài hình mặt trong cong. Diệp Trùng cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh nếu như bị cái chân thế này đạp trúng thì sẽ có một quang cảnh thế nào.
Hơn nữa, Diệp Trùng còn phát hiện, hợp kim của cái quang giáp này, tuyệt không phải là bất cứ loại hợp kim quang giáp Hắc giác nào từng thấy trước đây.
- Không tệ nhỉ. Đứng ở trước mặt cái quang giáp của mình, Diệp La đắc ý nói: “Đây chính là hàng cao cấp. Loại quang giáp cấp bậc giống thế này trong nhà tuyệt không vượt quá năm mươi cái. Tuy thực lực sư sĩ của ta quá tệ, nhưng, ai bảo cha ta là gia trưởng, hì hì, ta cũng nhân tiện hưởng sái chút.” Diệp La lúc này giống như một công tử cao sang quyền quý.
Diệp Trùng giống như không nghe thấy, vẻ mặt hắn mê đắm nhìn cái quang giáp trước mắt này.
Phương diện quang giáp của ba đại thế gia, vô nghi là ở hàng đầu trên thế giới này. Tuyết Lai tộc ưu nhã, Diệp gia súc tích, bộ lạc Hy Phượng tự nhiên. Ba nhà đi con đường hoàn toàn khác nhau, bọn họ đều kiên trì phong cách của mình, nhưng có điểm bọn họ lại giống nhau, đó chính là chặt chẽ, cẩn thận.
Phương diện chế tạo quang giáp lớn, vô luận bất cứ chi tiết cho dù nhỏ thế nào cũng đều lộ ra sự chặt chẽ, không cái nào không trải qua vô số tính toán chu đáo, tôi luyện trăm bề rồi cuối cùng mới có được thiết kế hoàn mỹ nhất. Đây là một điểm sâu sắc nhất mà Diệp Trùng thể hội được khi nghiên cứu quang giáp của ba đại thế gia.
Cái quang giáp trước mắt này, vô nghi chính là thuyết minh tốt nhất.
Vô luận là tỉ lệ kết cấu mỗi bộ phận của cả quang giáp, hay là mỗi một vị trí bố trí động cơ mi ni, thậm chí đường cong bó sát chân quang giáp, trong mắt Diệp Trùng đều hoàn mỹ vô cùng! Phong cách súc tích được thể hiện hoàn mỹ nhất trên cái quang giáp này, trừ gai cận chiến và khiên bánh răng trên lưng ra, nó không hề có bất cứ vũ khí nào khác. Nhưng cũng có thể nói, trên dưới toàn thân nó đều là vũ khí. Có lẽ sẽ có người cảm thấy nó thô sơ, nhưng chỉ có người có thành tựu thâm hậu đối với quang giáp giống như Diệp Trùng thế này mới có thể nhìn ra tâm huyết và trí tuệ của người thiết kế bao hàm bên trong mỗi chi tiết của nó. Sự nâng cao của mỗi một chi tiết đối với tính năng của cả cái quang giáp có lẽ nhỏ nhoi vô cùng, nhưng sau khi vô số chi tiết trùng điệp hiệu ứng, sự nâng cao tính năng đạt tới một độ cao đáng sợ.
Diệp Trùng đã bị cái quang giáp này làm chấn động. Cái quang giáp loại hình này không có bất cứ tư liệu liên quan nào trong kho tư liệu của Mục Thương.
Cái quang giáp gần như có thể đại biểu cho trình độ cao nhất của Hắc giác này làm Diệp Trùng không khỏi nhớ tới Mục Thương. Tuy từ trên đánh giá chỉnh thể, nó và Mục Thương hoàn chỉnh vẫn có chút khoảng cách. Nhưng đây lại là quang giáp cách gần Mục Thương nhất mà hắn thấy được cho tới tận bây giờ, cho dù nó và Mục Thương hoàn toàn là hai loại phong cách.
Trước mặt cái quang giáp này, Diệp Trùng mới phát hiện, học thức của mình ở phương diện thiết kế quang giáp lại nông cạn đến thế này.
Nhìn biểu tình ngây ngốc của Diệp Trùng, trong lòng Diệp La dâng lên biết bao sự đắc ý.
- Thế nào? Cái quang giáp này. Diệp La cố ý hỏi.
- Tốt! Cực kỳ tốt! Không, là hoàn mỹ! Diệp Trùng lẩm bẩm trong miệng, hoàn toàn là trả lời theo bản năng, chỉ sợ hắn bây giờ cũng không biết mình nói cái gì.
- Thích không? Diệp La cười híp mắt hỏi.
- Đương nhiên. Diệp Trùng trả lời như chém đinh chặt sắt, hắn thậm chí còn cảm thấy vấn đề này Diệp La hỏi cực kỳ kỳ quái, trong mắt hắn, lại có người không thích một cái quang giáp thế này sao?
- Vậy thì tặng ngươi đó. Một câu nhẹ hẫng của Diệp La làm Diệp Trùng đột ngột quay mặt lại.
- Thế nào? Không muốn sao? Diệp La ranh mãnh nhướng mày.
- Tại sao? Diệp Trùng hỏi thẳng thừng vô cùng.
Diệp La nhún nhún vai, không để ý nói: “Ta đối với quang giáp không có chút hứng thú nào. Hì hì, ngươi không phát hiện nó rất mới sao? Thật ra nó chẳng qua dùng chưa tới ba lần, hơn nữa mỗi lần ta đều dùng nó làm máy quét hình. Ngươi khoan hãy nói, hệ thống quét hình của nó cũng thật không tệ. Diệp La chặc lưỡi, hời hợt đánh giá.
Diệp Trùng phát hiện mình lần đầu tiên có xung động muốn chửi người khác! Mang cái quang giáp thế này làm máy quét hình, trừ phung phí của trời, chà đạp đồ đạc ra, hắn quả thật nghĩ không ra từ nào khác.
- Cho nên a, cứ tặng cho ngươi đi. Dù sao đều là người nhà. Biểu tình của Diệp La giống như tặng một miếng vải vụn: “Bỏ trên tay của ta cũng là lãng phí, hơn nữa thực lực của ngươi cũng đủ để điều khiển cái quang giáp này.”
- Cho nên, cứ tặng cho ngươi đi. Nhớ đó, nó tên là Nguyệt Phục Vương.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451