Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 3

Đại đội đặc chủng của quân khu G nhận được nhiệm vụ, giải cứu mấy con tin bị vây, tội phạm là dân liều mạng, trong tay có súng, còn có bom. Điền Dũng bởi vì cứu con tin, nên cởi trang bị chống đạn của mình ra đeo vào trên người bà cụ, cứu mạng bà cụ, mình lại trúng hai phát. Dù là không có nguy hiểm, nhưng anh được cứu trở về cũng phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng.

Điền Dũng ở bệnh viện một tuần lễ, vết thương căn bản đã khép lại, bộ đội phái nhân viên truyền tin ở bệnh viện chăm sóc anh, bạn gái anh biết được tin tức anh bị thương, ở trong hành lang của bệnh viện khóc một buổi chiều, bác sĩ y tá qua lại cũng xúc động. Làm người phụ nữ của quân nhân là vĩ đại nhất, bởi vì có thể sau một giây, người yêu của cô sẽ vì nước bỏ mạng.

Sáng sớm thứ bảy, tổng viện quân khu có một đám chiến sĩ mặc thường phục xông vào, từng người đều là làn da ngăm đen, đôi mắt lóe sáng, rất có tinh thần. Bộ dạng cao lớn uy mãnh của bọn họ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của các y tá trẻ trong bệnh viện đều ửng hồng.

Một nhóm người xếp thành hai hàng mắt nhìn thẳng ở trong hành lang, đi đều bước đến phòng bệnh của Điền Dũng. Đẩy ra cửa phòng bệnh, bọn họ lập tức thay đổi, như con ngựa hoang cởi cương tranh nhau xông vào bên trong, cho đến cả phòng bệnh bị đầy, từng ngừng còn hưng phấn hô hào kêu.

"Tiểu đội trưởng đâu?" Một chiến sĩ ý thức được vấn đề này đầu tiên.

"Tiểu đội trưởng đi đâu rồi?"

"Tôi làm sao biết? Tiểu đội trưởng. . . ."

Có mấy chiến sĩ từ trong phòng bệnh ra ngoài, hô to trong hành lang: "Tiểu đội trưởng. . . . ."

Y tá trưởng ở trạm y tá nghe động tĩnh, buông công việc trên tay, ba chân bốn cẳng chạy tới ngăn lại. "Kêu cái gì mà kêu, đây là bệnh viện, yên lặng có hiểu hay không?"

Một đám chiến sĩ trẻ tuổi nhiệt huyết trong phòng bệnh lập tức an tĩnh, Tiếu Đằng từ trong đám người đi ra, cười hỏi y tá trưởng: "Ngài có thấy tiểu đội trưởng của chúng tôi không? Chúng tôi nhớ tiểu đội trưởng sắp điên rồi, thật hơi kích động, nhưng mà chúng tôi bảo đảm, không bao giờ lớn tiếng ồn ào nữa, có đúng hay không các đồng chí?"

"Đúng!" Hai mươi người cùng nhau hắng giọng hô.

"Còn la! !" Y tá trưởng nghiêm mặt hơn, "Tôi nói cho các cậu biệt, nếu các cậu còn không chú ý la to nói lớn ở đây, tôi sẽ tố các với quân khu của các cậu, quản các cậu có phải đại đội đặc chủng hay không, quấy rầy bệnh nhân khác nghỉ ngơi là các cậu không đúng."


"Thật ngại! Thật ngại!" Tiếu Đằng cười nói: "Y tá trưởng, ngài xuống tay lưu tình, chúng tôi sẽ không ồn ào nữa, thật."

Một đám chiến sĩ phía sau anh đều gật đầu bày tỏ quyết tâm, miệng khép chặt, một chữ cũng không nói.

Sáng sớm Điền Dũng đã cùng bạn gái ra ngoài dạo, vừa trở về đã nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mấy chàng trai trong phòng, y tá trưởng đứng ở cửa, đôi tay ôm ngực, mặt không vui.

"Ơ đều tới? Sao thế?" Điền Dũng nhìn thấy nhóm người này, trong lòng thật vui vẻ, nhưng tình trạng trước mắt lại khiến cho anh không hiểu.

Y tá trưởng nói: "Điền tiểu đội trưởng, cậu đã đến rồi tôi cũng không có gì nói, tầng này đều là người bệnh nặng, lính của anh lớn tiếng ồn ào làm phiền người khác nghỉ ngơi, đây là không đúng."

Điền Dũng cười theo nói: "Thật ngại y tá trưởng, đều là người thô lỗ, ở quân khu quen, há mồm đều lớn tiếng, thật sự ngượng ngùng, yên tâm, nếu bọn họ còn có ai kêu to nữa, tùy ngài xử trí."

Y tá trưởng nhìn nhóm người, nghiêng đầu rời đi. Cô mới vừa đi, người trong phòng bệnh lại hưng phấn rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng bị một cái ánh mắt của Điền Dũng hù dọa về. Bọn họ chỉ có thể đè ép giọng nói đón Điền Dũng vào phòng, tranh nhau cướp nói chuyện với Điền Dũng. Nhìn thấy bạn gái Điền Dũng, cũng mở miệng gọi một tiếng chị dâu, gọi đặc biệt ngọt, khiến cô gái nhỏ cũng ngại, cầm phích nước nóng từ trong phòng bệnh chạy ra như chạy trốn mất.

Hạ Sơ kiểm tra phòng bệnh của Điền Dũng, nhìn thấy quân trang xanh lá cả phòng, đứng ở cửa gõ cửa. Người cả phòng nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời bị nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm cô thật hơi xấu hổ. Ho nhẹ một tiếng nói: "Kiểm tra phòng."

"Bác sĩ Hạ."

"Hôm nay cảm thấy như thế nào?" Hạ Sơ đứng ở trước giường bệnh, hỏi tình huống thân thể của anh theo lệ, đo nhiệt độ, kiểm tra huyết áp.

"Đều tốt rồi, không có một chút vấn đề, lúc nào thì tôi có thể xuất viện?" Điền Dũng ở trong phòng bệnh suốt một tuần lễ, ngay cả đi ra ngoài tản bộ loanh quanh cũng có thời gian hạn chế, cả người lập tức như mốc meo.

"Ra viện cái gì, vết thương tốt lên nhiều rồi sao?"


"Tốt lắm, thật."

Hạ Sơ nhớ kỹ các chỉ tiêu thân thể của Điền Dũng trên sổ ghi chép, thoáng giương mắt nhìn anh một cái, không tin hỏi: "Thật tốt toàn bộ?"

"Thật."

"Oh." Hạ Sơ gật đầu một cái. Thừa dịp Điền Dũng không chú ý, thật nhanh ấn xuống một cái trên vai phải gần vết thương của anh, không ngoài dự đoán, nghe thanh âm hít khí lạnh của Điền Dũng, cả chân mày nhíu thật chặt.

"Anh hãy ở lại bệnh viện đàng hoàng đi."

"Ai ai bác sĩ Hạ..." Điền Dũng gọi lại Hạ Sơ chuẩn bị rời đi, "Vậy ngài nói, lúc nào tôi mới có thể xuất viện? Tôi ở bệnh viện đến mức sắp ấp ra trứng rồi."

Hạ Sơ khẽ cười nói: "Dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ sớm ngày xuất viện."

Điền Dũng muốn khóc, lời này đối với anh mà nói, tựa như "Cải tạo thật tốt, tranh thủ sớm ngày ra ngoài", là lừa dối người, không ở đủ, là sẽ không được ra ngoài.

Tiếu Đằng chợt đứng lên, đứng nghiêm chào Hạ Sơ. "Ngài chính là vị bác sĩ cứu tiểu đội trưởng của chúng tôi? Cám ơn ngài kéo tiểu đội trưởng của chúng tôi từ Quỷ Môn Quan trở về" nói xong đôi tay nắm tay Hạ Sơ, nắm thật chặt, trong đôi mắt lóe ánh sáng, tròng mắt ửng đỏ.

Nghe được lời Tiếu Đằng nói, những chiến sĩ khác đều đứng, đồng loạt chào Hạ Sơ, vẻ mặt trang nghiêm mà nghiêm túc. Trong lúc nhất thời, Hạ Sơ cũng không biết nói cái gì cho phải, sững sờ nhìn những quân nhân chào cô.

Hạ Sơ vội vàng đáp lễ, nói: "Các anh đừng như vậy, cũng không phải là công lao của một mình tôi, huống chi cứu người là chức trách của bác si, là đời trước tiểu đội trưởng của các anh tích đức, cho nên đời này nhất định trường thọ."

"Ngài chính là ân nhân của chúng tôi, là ân nhân của đại đội đặc chủng, chỉ cần ngài nói một câu, dù lên núi đao xuống biển lửa chúng tôi cũng tuyệt không hai lời." Tiếu Đằng làm như nói ra tiếng lòng của bọn họ, các chiến sĩ đều nặng nề gật đầu, ánh mắt nóng rực mà kiên định.

Người chính là như vậy, một khi đi vào quân đội, cả người bất giác cũng sẽ bị mang vào không khí cứng rắn, không khuất phục, quý trọng chiến hữu, quý trọng sinh mạng nhưng có thể hy sinh vì nước, vì quốc gia vì nhân dân có thể bất chấp tất cả, chiến hữu tựa như một phần không thể vứt bỏ trên người mình. Bọn họ vì danh hiệu quân nhân mà kiêu ngạo, quốc gia cũng bởi vì có những quân nhân này mà tự hào.

Hôm nay Hạ Sơ cũng làm ca đêm, vốn là 8 giờ sáng có thể giao ban về nhà ngủ, nhưng bác sĩ Lý chuyển ban với cô tạm thời có chuyện, phải muộn một lát mới có thể tới đây. Cho nên, cô thay bác sĩ Lý đi thăm dò phòng, người cả phòng coi cô như ân nhân, còn muốn mời cô đến đại đội đặc chủng của họ làm khách. Đại đội đặc chủng, khi bọn họ nói đến quân khu mình, trong mắt chiếu sáng, lồng ngực cũng ưỡn thẳng, bọn họ đều lấy danh hiệu "Lính đặc biệt" này đểu kiêu ngạo tự hào.

Giao ban xong, cởi xuống áo choàng trắng thay quân trang, thiên sứ áo trắng biến thành nữ quân nhân hiên ngang mạnh mẽ. Khi Hạ Sơ soi gương chải tóc, nhìn thấy áo xanh lá trên người, cảm thấy ban đầu mình lựa chọn quân nhân, là chuyện khiến cô kiêu ngạo cỡ nào. Mặc dù, cô còn là một học viên chưa có tốt nghiệp, mặc dù cấp bậc trên vai cô chỉ có một gạch ngang không có sao, cô vẫn là một phần tử trong đám người làm người ta kính trọng nhất trên thế giới này. Nhận thức này, khiến cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.