Đó là một bữa tiệc trong vườn thuộc loại chán ngắt, khoảng một trăm vị khách cố gắng giải trí với những trò chơi trên cỏ và trò đố chữ, bà chủ tiệc thì đang cầu nguyện cho trời đừng mưa. Đáng lý James sẽ không tham dự, dù cho Georgina định tham gia, nếu như anh không nghe được rằng Amy sẽ ở đó, cũng như Steven Addington. Không phải anh mong chờ mọi thứ trở nên thú vị, trừ khi Warren xuất hiện. Nhưng James có cảm giác rằng gã đó sẽ đến.
Đó là một cảm giác mà anh đã dần từ bỏ khi thời gian cứ trôi dần đến lúc sẩm tối và những chiếc bàn được dọn ra trên cỏ để mọi người ăn uống. Bữa tối thật chán với những lời đồn đại gần đây nhất lan truyền giữa những vị khách và chuyển từ bàn này đến bàn khác, chẳng có gì chưa từng được thảo luận trong câu lạc bộ của James. Anh đang định lôi vợ mình về thì Warren bước ra khỏi ngôi nhà từ trên hiên nhà.
Ngay lập tức James nhìn sang Amy. Đủ chắc rằng, con quỉ nhỏ đang ngồi cùng bàn với Addinhton. Con bé không hề tỏ vẻ thích thú, mà chỉ đơn thần ngồi nghe gã người Mỹ kia trình bày bất cứ thứ gì hắn đang trình bày. James quay qua lần nữa để xem phải mất bao lâu Warren mới định vị được họ. Cũng không lâu lắm.
"Con lừa nóng tính", James lầm bầm. "Hắn không biết những chuyện như thế này nên giải quyết một cách bí mật sao ?"
Georgina rướn người lên để dịu dàng hỏi anh, "Anh đang lẩm bẩm về cái gì thế ?"
"Ông anh trai của em ấy."
"Ông nào ?"
"Cái kẻ sắp sửa giải trí cho chúng ta."
Georgina quay ngoắt nhìn xung quanh và nhìn thấy Warren đang hiên ngang vượt qua bãi cỏ, tiến thẳng đến bàn của Amy. Cô bắt đầu đứng dậy. James lại kéo cô ngồi xuống.
"Em định đi đâu đấy ?", anh hỏi người vợ mạnh mẽ của mình.
"Tất nhiên là ngăn anh ấy lại"
"Ngậm lưỡi em lại, George. Đây là điều mà anh đến đây để xem, dù anh đã nghĩ tên đó sẽ chỉ chấp nhận thách thức. Nhưng đáng ra anh nên biết ông anh trai của em sẽ không làm điều này theo cách lịch sự"
Georgina phản công thay cho Warren. "Anh ấy vẫn chưa làm gì cả, và quỉ thật, làm sao anh biết anh ấy sẽ đến đây ?"
"Có lẽ bởi vì hắn nhận được một tin nhắn nặc danh rằng Amy và gã đang tán tỉnh con bé sẽ xuất hiện."
"Anh không làm thế đấy chứ !"
Anh nhướn cong mày, không một chút ấn tượng với biểu hiện buồn phiền của cô, và thậm chí còn không thèm thừa nhận rằng anh đã chấp nhận thực tế thảm hại rằng, Warren phải cưới Amy sau khi hoàn toàn làm tổn thương con bé. Và từ khi anh phát hiên ra cái chướng ngại vật duy nhất là sự chậm chạp trong việc "cầu hôn" của Warren, James đã quyết định phải có được chút vui vẻ bằng cách thúc đẩy hắn theo hướng đó, bằng cách của riêng anh.
Nhưng tất cả những gì anh nói với vợ anh là, "Tại sao không ?"
"James Malory !"
"Im nào, vợ yêu", anh cảnh cáo. "Hắn đang đến chỗ mục tiêu của mình rồi"
Thật sự đúng là như thế. Và Warren còn chẳng thèm nói "chào", "em thế nào", hoặc thậm chí là "cút sang một bên". Sự căm ghét tích tụ quá nhiều năm đã khiến anh thẳng tiến vào hành động luôn. Anh tóm lấy Amy khỏi ghế, đơn thuần đẩy cô sang một bên, rồi đá Steven ra khỏi cái ghế của anh ta. Steven ngay lập tức nhảy lên tránh chân anh và hạ xuống một cách nhịp nhàng.
Những tiếng la hét vọng ra từ những quí bà sửng sốt ngồi gần đó, trong khi những quí ông nhanh chóng tiến đến để quan sát và xếp hạng trận đánh. James di chuyển ra ngoài lề, dừng lại ngay cạnh Amy. Anh đã định ngăn cô đừng can thiệp nếu cô nghĩ đến chuyện đó, nhưng cô không hề làm thế.
"Cảm thấy thế nào khi có hai người đàn ông đánh nhau vì cháu, cô bé thân mến ?", anh tò mò hỏi khi Steven bị đá vào mông lần thứ hai.
"Cháu cũng không chắc lắm", cô đáp lại. "Nhưng cháu sẽ cho chú biết khi cháu biết ai thắng"
"Điều đó khá là rõ ràng, cháu thấy thế nào ?"
Amy không hề trả lời, nhưng James nhận ra một nụ cười tươi rói kín đáo trên môi cô. Anh tự thở dài với bản thân, nụ cười này đã xác nhận rằng con quỉ nhỏ này quá chung thủy và cũng quá mức gắn bó để mà từ bỏ anh chàng này. Tại sao con bé rắc rối này lại không thể thay đổi, giống như hầu hết phụ nữ, và mất đi sự hứng thú với Warren trước khi những tác hại không thể sửa chữa được hình thành ?
Cuộc đấu đã làm bàn ghế loạn cả lên và khiến bà chủ nhà run cầm cập, nhưng nó cũng đang đi đến hồi kết.
Warren tặng cho Steven hai cú đấm mạnh theo cách Anthony đã dạy anh, nhưng hiển nhiên ngay từ đầu rằng anh chẳng cần đến bất kỳ động tác cảnh nào để đánh bại Steven. Người đàn ông đó đã kiệt sức, sớm không còn hơi, và cuối cùng là kiệt quệ.
Warren vẫn chưa tính xong chuyện với hắn ta. Anh cầm lên một chiếc ly từ một trong những chiếc bàn còn đứng vững và hắt những thứ bên trong, bất kể đó là thứ gì, vào mặt của Steven.
Người đàn ông đó ho và thổi phì phì một lúc trước khi gã mở mắt, và nhận thấy mình đang bị nhấc lên và một giọng nói bình thản nhưng đầy vẻ chết chóc vang lên, "Mày sẽ phải tránh xa cô ấy ra, Addington, nếu mày biết điều gì là tốt cho mày. Mày cũng nên bắt con tàu tiếp theo rời khỏi thành phố này. Và tao chỉ cho mày lời khuyên này một lần duy nhất. Can thiệp vào cuộc sống của tao lần nữa, và mày sẽ ước gì mày được chết."
Warren nhất mạnh lời cảnh cáo đó bằng cách đá Steve lần nữa. Anh còn không bị vướng một cú đấm nào cả. Nhưng chắc chắn anh cũng không hề ở lại để ăn mừng chiến thắng của mình. Không một lời nào với Amy hay bất kỳ ai khác, anh hiên ngang bước qua bãi cỏ và bỏ đi.
"Hiểu được cảm xúc của mình chưa, mèo con ?" James hỏi trong khi Amy nhìn chằm chằm đầy sửng sốt theo hình bóng khuất dần của Warren.
Cô thở ra. "Chú phải chuyển câu hỏi đó cho người đàn ông kia kìa. Anh ta đem lại một ý nghĩa mới cho từ "ương bướng" đấy ạ."
James khúc khích cười. "Phải không."
Suốt đêm đó Amy ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra. Mọi thứ đã diễn ra đúng như những gì cô hy vọng xảy đến với Addington, đến một mức độ nào đó. Đúng ra Warren không phải bỏ đi khi kết thúc như thế. Đúng ra anh phải quì xuống và cầu xin cô lấy anh. Thôi thì, có lẽ không kịch như thế, nhưng ít nhất thì anh cũng phải tuyên bố cái gì đó chứ. Nhưng không, thậm chí anh còn không chào cô lấy một tiếng.
Bất kể cô có nghĩ gì đi nữa, cô cũng biết rằng cô đã chơi đến lá bài cuối cùng. Ý tưởng của cô đã cạn kiệt, và gần như mất đi mọi hy vọng. Những cái bản năng đáng nguyền rủa của cô rõ ràng là đã biến đi đâu hết rồi.
Phần tồi tệ nhất là, cô sợ rằng cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Anh đã ra khơi, quay lại Mỹ, thậm chí còn không ghé qua nói lời tạm biệt với cô. Và lần này cô sẽ để anh đi. Cô sẽ không thử cố gắng ngăn cản anh, hay tìm kiếm anh. Và không bao giờ thực hiện những hành động quyến rũ không được mong chờ nữa, bất kể đến cuối cùng chúng diễn ra thú vị đến thế nào.
Cô phải đối mặt với nó, cô không thể mãi tiếp tục sự ve vãn này nữa. Và Warren đã tỏ thái độ hết sức rõ ràng, vậy thì cô trông mong cô sẽ nhận được bao nhiêu lời từ chối trước khi cô khôn ra đây ?
Nhưng thật đau đớn khi trở nên thông minh hơn, thực sự là vậy đấy.