Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào

Chương 20: Bí mật

Mặc dù Đàm Điềm và Khương Sơ rất thân thiết, nhưng sau khi Khương Sơ và Hứa Đình Thâm chia tay, Khương Sơ không muốn cô nàng nhắc đến tên Hứa Đình Thâm nữa, Đàm Điềm cũng đồng ý, lúc này thấy Khương Sơ đã buông bỏ rồi, cô nàng mới dám nhắc đến chuyện trước kia.

Khương Sơ nâng mắt nhìn Đàm Điềm, bàn tay nắm cốc thủy tinh siết chặt.

Hàng lông mi dài của Đàm Điềm chớp chớp như chiếc quạt nhỏ, in bóng không đều trên khuôn mặt trắng nõn, cô nàng không ngờ Khương Sơ vẫn còn để ý đến chuyện kia, cũng khó trách thôi, sau khi chia tay, nhìn có vẻ như Khương Sơ không hề để tâm, nhưng Đàm Điềm đã nhiều lần bắt gặp cảnh cô trốn một nơi rồi lặng lẽ khóc.

Đàm Điềm vừa định tìm chủ đề khác để chuyển hướng, Khương Sơ đột nhiên mở miệng: "Bởi vì có một lần mình đi tìm anh ấy, vô tình thấy anh ấy và bạn cùng phòng..."

*

Hôm đó là chủ nhật, có rất ít học sinh ở lại trường, Hứa Đình Thâm tìm một phòng học trống để đợi cô cùng tự học, Khương Sơ nghĩ rằng chỉ có hai người là cô và Hứa Đình Thâm, không ngờ lúc đến cửa sau lại phát hiện không phải vậy.

Khương Sơ bị cận nhẹ, tưởng mình tìm nhầm phòng nên không bước vào, đột nhiên một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong: "Hứa Đình Thâm, cậu giỏi thật đấy."

Một cậu bạn cùng lớp khác cợt nhả phụ họa theo: "Lần trước đánh cược với bọn mình rằng trong một tuần có thể theo đuổi được Khương Sơ, thế mà lại thật sự thành công. Cậu đoán xem sao cô ấy lại ngây thơ tin người như vậy..."

Hứa Đình Thâm không phủ nhận, chỉ cúi đầu, không biết đang nhìn gì.

Khương Sơ đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch.

Vậy nên, sau đó cô đã dùng cách này để nói lời chia tay, cứu vớt lòng tự trọng bị chà đạp của mình.

*

Đoạn ký ức kia tựa như chiếc xương bị mắc kẹt trong cổ họng Khương Sơ, vừa nuốt trôi được, lại không thể mặc kệ nó, lúc này đây, lần đầu tiên để lộ vết sẹo, Khương Sơ chỉ cảm thấy đau đến máu chảy đầm đìa.

Đàm Điềm không ngờ sự thật lại là như vậy, cô nàng không thể tin được: "Nhưng Hứa Đình Thâm đối xử với cậu, không giống như giả vờ thích đâu."

Mặc dù cô nàng và Khương Sơ không phải bạn cùng lớp, nhưng lại học cùng khóa, Hứa Đình Thâm thường lên lớp cùng Khương Sơ, ánh mắt của cậu khi nhìn cô nếu không phải là thích, thì có lẽ lúc này Hứa Đình Thâm đã đoạt giải ảnh đế rồi.

Đàm Điềm nghĩ một lúc rồi nói: "Hơn nữa, sau khi chia tay, cậu ta cũng không không hẹn hò với người khác, ngay cả đối tượng scandal cũng không có. Nếu thật sự là vì đánh cược thì cậu ta được lợi lộc gì chứ?"

Khương Sơ cúi đầu: "Lúc đó mình, quả thực đã quá xúc động."

Đàm Điềm hiểu rõ cô, mỉm cười: "Bởi vì lòng tự trọng của cậu lớn, nên không thể chấp nhận việc tình cảm của mình bị lừa dối, đúng không?"

"Không chỉ vì lí do này thôi đâu." Khương Sơ cầm cốc uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng: "Mình cảm thấy anh ấy không đủ thích mình, anh ấy là kiểu người có tình cảm mãnh liệt, nếu thích thì sẽ không bình thản như nước suối vậy đâu."

Đàm Điềm hạ mí mắt, khóe môi cong lên: "Cậu thật là."

Người quá tự trọng cũng sẽ không tự tin, vì sợ không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nên dứt khoát không muốn nữa.

Đàm Điềm thở dài: "Tiểu Khương Sơ của tôi ơi, cậu có thể tự tin một chút được không. Trước đây cậu là nữ thần của toàn học viện chúng ta đấy. Ai mà không thích cậu chứ?"

Khương Sơ ngước đôi mắt đầy nghi hoặc lên: "Cậu mới là nữ thần chứ, có phải mình đâu?"

"Thì là mình." Đàm Điềm gật đầu, vô cùng chí khí thừa nhận: "Nhưng cậu là nữ thần mang vẻ đẹp ngọt ngào của học viện chúng ta, là mối tình đầu trong lòng vô số chàng trai đấy."

Cô bị Đàm Điềm nói một hồi, cảm thấy ớn lạnh: "Cậu hơi buồn nôn rồi đấy."

"..." Đàm Điềm lắc đầu, không khỏi cong môi cười.

Mặc dù gương mặt Khương Sơ thiên về vẻ đáng yêu, ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, khí chất đơn thuần động lòng người, có lần được tôn là nữ thần mang vẻ đẹp ngọt ngào, có rất nhiều bạn học nam xung quanh Đàm Điềm đều thầm mến cô. Học viện điện ảnh không thiếu trai tài gái sắc, nhưng Khương Sơ vẫn rất nổi trội thì có thể nhìn ra được cô đẹp cỡ nào rồi, nhưng cái người này vẫn luôn không hề hay biết gì.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Khương Sơ, bình thường được mọi người khen đáng yêu quen rồi, ai mà cảm thấy mình là nữ thần cơ chứ.

Hai người lại kể cho nhau nghe những chuyện thú vị thường ngày của mình, lúc nói đến lịch trình tuần sau, Đàm Điềm tươi cười: "Vừa hay mình cũng tham gia sự kiện đó, đến lúc đó lại gặp."

"Được."

Sau khi hai người vui vẻ trò chuyện xong, đều rơi vào trạng thái làm việc bận rộn.

*

Lúc mọi người quay phim, Hứa Đình Thâm không có cảnh quay nên chỉ đứng một bên nhìn, Trì Tinh chỉ vào vết thương trên môi anh, tưởng anh bị nhiệt nên nói: "Ối, anh bị sao thế? Lại khẩu nghiệp hơn mọi ngày à?"

Mặc dù Khương Sơ chột dạ nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười.

"..." Hứa Đình Thâm nở nụ cười thân thiện: "Hỏi Khương Sơ ý."

"..." Trì Tinh liếc nhìn Khương Sơ: "Có phải hai người hơi quá đáng rồi không, có nghĩ đến cảm nhận của cẩu độc thân không đấy?"

Khương Sơ ho khan một tiếng: "Cái đó... anh bị nhiệt thì sao tôi biết được lí do chứ, có cần tôi mua cho cốc trà lạnh không?"

Thấy sắc mặt của Hứa Đình Thâm, Trì Tinh liền cười trên nỗi đau của người khác: "Không cần không cần, để tôi bảo trợ lý mua."

Trợ lý bên cạnh nhanh chóng đi mua đồ uống, không ngờ lại thật sự mua trà lạnh cho Hứa Đình Thâm, nhân tiện còn mua nước khoáng cho những người khác. Khương Sơ nhịn cười, sau khi nhận nước liền nói cảm ơn.

Trì Tinh không nhịn được, cười nhạo Hứa Đình Thâm, tiến đến gần tai anh nói thầm: "Bị nhiệt? Muốn cô ấy lo lắng cho anh?"

Hứa Đình Thâm cười lạnh, cầm điện thoại lên bấm số: "A lô, Nghiêm Hi hả?"

Trì Tinh liền rùng mình.

"Cô nói trưa nay sẽ đến chơi à? Được, đến lúc đó anh sẽ bảo trợ lý đón cô."

Trì Tinh tựa như vừa nghe chuyện ma: "Bình thường em chỉ chọc anh có vài câu, cùng lắm là nói xấu một chút sau lưng anh..."

Hứa Đình Thâm bình tĩnh ngắt lời: "Lần trước fan couple của chú và Khương Sơ làm phiền anh và cô ấy nói chuyện."

Trì Tinh không ngờ anh lại thù sâu như vậy, trên mặt còn dính hai sợi mỳ to, giống hệt hai hàng nước mắt: "Anh, dù vậy thì anh cũng đừng dồn em vào chỗ chết chứ."

Khương Sơ nghe thấy câu "dồn vào chỗ chết", cô nhìn về phía Hứa Đình Thâm: "Hai người sao thế?"

"Không có gì, dạy dỗ con trai thôi."

Trì Tinh quên không cãi lại anh, anh ta lau nước mắt: "Anh, anh không thể chỉ mang thù mà không ghi ơn được, em cũng đã bận rộn giúp đỡ anh rồi còn gì? Hôm qua em còn tạo cơ hội giúp anh và Khương Sơ bên nhau... ưm... ưm..."

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Hứa Đình Thâm bịt miệng, Khương Sơ ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn bọn họ, nuốt lại toàn bộ lời muốn nói tốt giúp Trì Tinh xuống.

Sắc mặt Hứa Đình Thâm như mây đen kéo đầy trời, Trì Tinh biết mình chết chắc rồi: "Lúc này em mà chạy thì liệu còn kịp không?"

*

Buổi chiều, Trì Tinh quay hết cảnh của mình liền vội vàng chuồn đi, anh ta vừa trốn thoát thành công thì Nghiêm Hi đến.

Nghiêm Hi được trợ lý dẫn vào, cô nàng rất yên tĩnh nhìn Hứa Đình Thâm quay phim, sau khi kết thúc, Nghiêm Hi gặp Khương Sơ đang đứng bên cạnh lối đi: "Cô là Khương Sơ?"

"Cô là?"

"Tôi là Nghiêm Hi, tôi đến gặp anh Đình Thâm."

Khương Sơ nghe thấy tên gọi thân mật của anh, không nói gì, chỉ là trên mặt hơi mất tự nhiên.

Sau khi tan làm, Nghiêm Hi chạy đến túm tay áo Hứa Đình Thâm, bĩu môi, không vui hỏi: "Tiểu Tinh Tinh đâu rồi?"

Hứa Đình Thâm kêu một tiếng, liếc mắt nhìn cô: "Cái con bé này, vừa đến đã hỏi Tiểu Tinh Tinh của cô rồi. Anh còn tưởng cô đến thăm anh cơ đấy."

Nghiêm Hi không thèm để ý: "Anh thì có gì đẹp để nhìn đâu, nếu không phải vì Tiểu Tinh Tinh thì em còn lâu mới đến."

Khương Sơ không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, chỉ thấy bọn họ rất thân mật, không giống quan hệ bạn bè bình thường, cô nhớ đến lời Đàm Điềm nói, không nhịn được tự cười giễu. Khương Sơ, chẳng lẽ mày còn hi vọng Hứa Đình Thâm thủ thân như ngọc vì mình sao?

Cô cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, Hứa Đình Thâm cách đó không xa gọi cô: "Đi ăn cơm thôi."

Khương Sơ liếc nhìn Nghiêm Hi bên cạnh: "Tôi có hẹn rồi."

Nghiêm Hi hơi đói bụng, cũng không để ý Khương Sơ, đứng bên cạnh kéo áo Hứa Đình Thâm: "Em đói rồi, mau đi ăn đi."

Dưới góc nhìn của Khương Sơ, Nghiêm Hi giống như đang làm nũng với Hứa Đình Thâm, ngực cô như bị thứ gì đó đè lại, rất khó chịu.

*

Hôm đó, sau khi ăn xong, Khương Sơ liền suy nghĩ, quả nhiên trước đây né tránh Hứa Đình Thâm là cách làm lý trí, Hứa Đình Thâm nói cô nhẫn tâm, nhưng anh sao biết được, Khương Sơ không thể khống chế bản thân ngừng thích anh, vì để bảo vệ lòng tự trọng của mình mà dứt khoát chọn cách tránh mặt.

Cô xóa toàn bộ phương thức liên lạc của anh, ép bản thân phải quên, không cho mình bất kỳ cơ hội cúi đầu nào trước Hứa Đình Thâm.

Khương Sơ đang nghĩ về tình cảnh hiện tại, chuông cửa bỗng vang lên.

Cô mở ra nhìn, không ngờ lại là Hứa Đình Thâm.

Khương Sơ không vui: "Sao anh lại đến đây?"

"Lần trước quên không tặng quà sinh nhật cho em." Hứa Đình Thâm cầm một chiếc túi, đưa cho cô.

Khương Sơ không hiểu: "Anh tặng rồi mà."

"Lúc ấy uống nhiều quá, quên không đưa em cả cái này."

"À." Khương Sơ gật đầu, nhận lấy túi.

Hứa Đình Thâm đứng dựa lên cửa phòng cô, không có ý định muốn đi, anh cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại của Khương Sơ.

"Sao anh còn chưa đi?"

"Tôi tặng em quà mà em không mời tôi được cốc nước à?"

Khương Sơ hối hận vì đã hỏi câu này, may mà biện pháp bảo mật của khách sạn này rất tốt, cô đành mở cửa để Hứa Đình Thâm vào, nhưng lại đột nhiên nhận ra, phòng của Hứa Đình Thâm cũng có nước, còn chạy sang phòng cô uống nước làm gì, chẳng lẽ nước chỗ cô ngọt hơn nước phòng anh?

Mỉa mai thì mỉa mai, nhưng Khương Sơ vẫn rót một cốc nước nóng đặt trước mặt anh, sau đó giả bổ thuận miệng hỏi một câu: "Anh bỏ mặc một mình Nghiêm Hi trong phòng à?"

Hứa Đình Thâm bật cười một tiếng, hai tay tùy ý khoác lên trên đầu gối: "Cô ấy cũng đã trưởng thành, chẳng lẽ còn cần tôi cho bú sao?"

Khương Sơ không nói gì. Sau một hồi yên tĩnh, cô lại hỏi: "Anh không đi à?"

Vốn dĩ Hứa Đình Thâm cũng chuẩn bị đi, thấy cô muốn đuổi mình, không khỏi có hơi ngang ngược: "Em đối xử với khách vậy à?"

"..." Khương Sơ một lời khó nói hết nhìn anh: "Tôi làm gì có vị khách nào không biết xấu hổ như anh chứ."

Kẻ không biết xấu hổ là Hứa Đình Thâm kiên quyết không biết xấu hổ đến cùng, anh chống đầu thưởng thức vẻ mặt của Khương Sơ, nhìn vô cùng thỏa mãn, điện thoại sáng lên, anh liếc nhìn màn hình, vừa không để ý một lúc mà trợ lý đã gửi tin nhắn cho anh rồi.

Nghiêm Hi: Anh đi đâu đấy.

Hứa Đình Thâm:? Cần anh thay tã cho cô à?

Nghiêm Hi:...

Nghiêm Hi: Anh đi chết đi.

Nghiêm Hi: Trợ lý của anh đến rồi, anh ta nói có việc tìm anh.

Khương Sơ thấy tâm tư Hứa Đình Thâm vốn không hề đặt ở đây: "Anh về với Nghiêm Hi đi, tôi muốn xem kịch bản."

Hứa Đình Thâm cảm thấy giọng nói của cô không bình thường, nhưng không rõ lý do, anh vẫn giải thích theo bản năng: "Em gái tôi lớn vậy rồi còn cần tôi trông chừng làm gì? Là chuyện công việc thôi."

"À." Khương Sơ hết sức thờ ơ trả lời, một lúc sau ánh mắt mới sáng lên, lông mi dài chớp chớp: "Em gái anh?"

Sao không cùng họ?

Hứa Đình Thâm nhìn thấu nghi ngờ của cô, nghiêng người dùng ngón tay thon dài gảy một cái lên trán cô: "Em họ."

Khương Sơ cho rằng suy nghĩ của mình đã bị anh thấy rõ, hai tai hơi nóng lên, cô cúi đầu không nhìn mắt anh: "Ừ."

Trong mắt Hứa Đình Thâm lóe lên ý cười, khóe miệng không nhịn được cong lên, anh liếc nhìn Khương Sơ, bực bội trước đó đã bị quét sạch, ngọt ngào liên tục từ tim lan rộng ra.

Giống như trời đông giá rét qua đi, gió xuân ấm áp dần thổi tan băng giá nơi đáy lòng.

Khương Sơ không biết nên giải thích thế nào, chuông cửa bỗng vang lên, cô đứng dậy mở cửa thì thấy Nghiêm Hi thò đầu ra.

"Khương Sơ."

Cô nàng chào một tiếng, sau đó vào phòng lôi Hứa Đình Thâm ra: "Mau lên mau lên, trợ lý chờ anh lâu muốn chết rồi, anh còn ở chỗ này tán gái à."

Lời nói này khiến Khương Sơ hơi xấu hổ, trái lại, Hứa Đình Thâm lại rất thản nhiên, thậm chí anh còn đặt hai tay trên ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn coi lời của Nghiêm Hi như gió thoảng qua tai.

Cuối cùng, Nghiêm Hi phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo Hứa Đình Thâm ra ngoài, sau đó lại thầm nghĩ bản thân rất giống với câu "Hoàng đế còn không gấp, thái giám đã sốt ruột", cô nàng hận không thể đạp Hứa Đình Thâm một cái, nhưng vì chú ý hình tượng của mình nên không ra tay.

Hứa Đình Thâm vuốt lại vết nhăn không hề tồn tại trên vạt áo, cất bước về phòng của mình. Nghiêm Hi liếc nhìn Khương Sơ, chẳng những không về phòng mà còn bước vào phòng cô: "Ngại quá, hôm qua em mệt quá nên chưa nghiêm túc chào hỏi chị."

"Không sao." Khương Sơ đành đóng cửa lại, rót cho cô nàng một cốc nước.

"Thật ra em mới về nước, nên không quen nghệ sĩ nào cả, chị biết vì sao em lại biết chị không?" Vẻ mặt Nghiêm Hi trở nên thần bí, hai tay chắp sau lưng nhìn cô.

Khương Sơ đảo mắt, suy đoán: "Hứa Đình Thâm nhắc đến chị?"

Nghiêm Hi lắc đầu, giải thích: "Thật ra là vì trong phòng anh trai em có giấu ảnh của chị."

Một bí mật quý báu không thể chạm vào.

Hàng lông mi vừa dày vừa dài của Khương Sơ khẽ run lên.

"Em vô tình làm vỡ khung ảnh, đó là lần đầu tiên anh trai nổi giận với em."