Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 64: Ta là một con cá

Edit: Vân Nhi

Cảm giác ấm áp bị mọi người tiến vào đánh vỡ. Nhìn Mạt Mạt vừa mới ra đời bọn họ vui sướng không nói nên lời. Sau khi hai đứa trẻ hứa sẽ không làm ồn, dưới sự hướng dẫn đầy kinh nghiệm của Lão Ngoan Đồng bọn họ rửa sạch tay cùng khuôn mặt rồi mới được vào phòng.

“Mẹ, mẹ có khỏe không? Có phải rất khổ cực hay không?”- vẫn là con trai đau lòng mẹ, bên ngoài nghe được tiếng rên rỉ của mẹ, mặc dù người lớn an ủi nói như vậy là bình thường nhưng Tiểu Mã Câu mới bốn tuổi vẫn rất là lo lắng, không để ý gì tới muội muội liền dẫn đầu chạy tới an ủi mẹ.

“Không có sao, mẹ rất tốt, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi. Mau nhìn xem muội muội con đi!”- Niệm Từ nằm ở trên giường ôn nhu nói với nhi tử.

Hoàng Dược Sư ở bên cạnh thấp giọng nói cho mọi người biết tên của con gái. Những người phụ nữ tiến vào thấp giọng nói lời chúc mừng với Niệm Từ. Thậm chí Mai Siêu Phong, dưới sự hướng dẫn của sư phụ, cũng nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Mạt mạt, cảm thụ một sinh mệnh mới lại tới. Khi cả gia đình đang ríu rít bên cạnh thì Mạt Mạt đang ngủ chợt thức tỉnh, không nhịn được bĩu môi khóc lớn.

“Vừa đúng lúc Mạt Mạt tỉnh. Sư phụ chàng ôm ra cho mọi người xem đi!”- Niệm Từ nói.

“Chúng ta cũng đi ra ngoài đi. Sư tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt, bọn ta đi ra ngoài đây”

Hai đứa bé lôi kéo tay của Mai Siêu Phong, còn Hoàng Dược Sư ôm Mạt Mạt cùng mọi người đi ra ngoài.

Tỉnh dậy Niệm Từ phát hiện Mạt Mạt vẫn như cũ nằm bên cạnh mình, Hoàng Dược Sư đang dùng muỗng cẩn thận đút nước cho hài tử uống.


“Con gái đói bụng sao? Sao chàng không đánh thức ta?”- Nàng quay người qua chuẩn bị cho con gái bú sữa.

“Nàng đói bụng chưa? Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, ta đi bưng tới cho nàng”- hắn dọn dẹp mọi thứ, sau đó cẩn thận đóng cửa lại rời đi.

Nhìn con gái thoải mái vui vẻ bú mút sữa thỏa thích, còn Niệm Từ yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ không có bao nhiêu tóc, hạnh phúc chợt lan tỏa trong tim hắn. Hoàng Dược Sư nhanh chóng bưng khay trở lại, nhẹ nhàng để xuống nghiêng người ngồi ở bên giường, thâm tình nhìn tất cả.

“Niệm Từ, cảm ơn nàng! Ta chưa bao giờ biết được con trẻ bú sữa mẹ thỏa thích là chuyện tốt đẹp tới như vậy. Đáng thương cho Dung Nhi của ta, lúc trước không được hưởng thụ cảm giác này”- hắn như có điều suy nghĩ nói.

“Thật xin lỗi, để cho chàng bỏ lỡ giờ khắc này của con trai!”- Niệm Từ áy náy nói.

“Hiện tại ta đã thấy đủ rồi!”- hắn vỗ vỗ tay của vợ, mỉm cười trả lời. Đang lúc nói chuyện, Mạt Mạt lại ợ lên, nhìn dáng vẻ là đã bú no rồi. Hoàng Dược Sư thấy vậy, cũng rất tự nhiên ôm con gái lên, đem đầu nhỏ đặt lên vai của mình, vỗ nhẹ sau lưng của Mạt Mạt đợi cho tới khi bé “khạc…”- một tiếng thì mới buông xuống.

“Ha ha! Chàng là phụ thân rất xứng chức nha!” Niệm Từ cười nói.

“Đó là dĩ nhiên. Mặc dù đã cách hai mươi năm, nhưng mà Dung Nhi là do một tay ta nuôi lớn nha!”- Hắn có chút đắc ý nói.

Ngồi ở trên giường dùng xong cơm tối, Niệm Từ tính ngủ sớm một chút. Ở ngoài đảo, vào tháng sáu, dù không khí thoáng đãng thoải mái nhưng trong khi sinh con, mồ hôi ra quá nhiều khiến cho nàng cả người dính dớp. Nàng cảm thấy mình giống như là muốn thiu luôn vậy, rất muốn tắm nước nóng. Nhưng sau khi nói ra thì bị Hoàng Dược Sư kịch liệt phản đối, nàng năn nỉ hết nửa ngày mà chỉ lấy được có một chậu nước nóng để lau rửa thân mình mà thôi.

Nàng vừa ngồi lau mình vừa suy nghĩ lan man. Nàng nhớ trước kia đã từng xem qua một bộ phim phóng sự nói về sự giảm đau khi sinh nở. Các bác sĩ để cho sản phụ nằm trong một bồn nước ấm, lợi dụng sức nước và độ ấm để giảm bớt sự đau đớn khi sinh. Trẻ nhỏ ở trong bụng vốn được vây ở trong nước ối, sau khi ra đời ở trong nước ấm thì bản năng làm cho đứa trẻ có thể bơi được.

“Sư phụ, chàng có thể mang vào cho ta một thùng nước ấm được không? Ta muốn để cho con gái mang lại sự bất ngờ cho chúng ta!”- hắn rất nhanh chuẩn bị xong, Niệm Từ liền bước lại, hướng dẫn phu quân dùng hai tay ôm lấy Mạt Mạt, từ từ bỏ vào trong nước. Sau khi để cho chân hài tử thích ứng với nước ấm, Hoàng Dược Sư tiếp tục hạ thấp xuống cho cả người Mạt Mạt vào nước, khiến cho bé vui vẻ hưng phấn quơ tay múa chân. Sau khi thân mình Mạt Mạt toàn bộ đều ngâm vào trong nước, Niệm Từ bảo Hoàng Dược Sư từ từ rút tay ra, và kỳ tích phát sinh thật. Mạt mạt tự mình nổi ở trên mặt nước, hơn nữa còn biết lắc lắc đầu, như là phòng ngừa nước chảy vào tai vậy.

“Đây là chuyện gì xảy ra?”- Hoàng Dược Sư quả thực không thể tin được hai mắt của mình, hắn vừa khẩn trương vừa chăm chú nhìn con gái, vừa hỏi.

“Bên trong cơ thể mẹ tràn đầy nước ối, thai nhi trong vòng mười tháng đều ở trong nước, nên khi sinh ra, trẻ hoàn toàn không lạ lẫm gì đối với nước”- nàng cũng thật khẩn trương nhìn cử động của nữ nhi, tùy lúc đều chuẩn bị để có thể vớt bé lên.

"Tốt lắm. chàng ôm lấy con ra đi”- ước chừng khoảng một tuần hương, Niệm Từ liền chuẩn bị khăn sạch rồi lên tiếng nói.

Bơi lội xong Mạt Mạt hài lòng nằm ở trên giường, được mẹ lau sạch sẽ người. Sau đó Hoàng Dược Sư dựa theo khẩu quyết Dịch Cân Kinh của Dương Dịch truyền thụ mà xoa bóp các huyệt vị của bé. Bơi lội mệt nhọc cộng thêm được xoa bóp thoải mái nên bé rất nhanh tiến vào giấc ngủ, trong mộng còn mang tới cho cha mẹ nụ cười.

“Thật là thần kỳ! Mạt Mạt lại biết bơi!”- sau khi dịch cân tẩy tủy cho nữ nhi xong, Hoàng Dược Sư không khỏi thở dài nói.

“Sao nàng biết chuyện này? Chẳng lẽ là Ngạo Nhi cũng vậy?”- hắn tò mò hỏi.

“Dĩ nhiên là không rồi. Tiểu Mã Câu sinh vào tháng chạp, khí trời lạnh như vậy làm sao ta có thể thử được. Ta chỉ là ở trong mộng biết được chuyện này, nhưng chưa từng thử qua. Cho nên mới nói chàng cẩn thận một chút mà”- nàng giải thích.

“Nàng liều thật, lại dám lấy con gái cưng của ta ra thử nghiệm”- hắn thấp giọng nghiêm nghị nói.

“Là do có chàng ở bên cạnh mà. Hơn nữa, trời mùa hạ nóng như vậy, nếu khai thông được khả năng này của hài tử thì sẽ rất có ích lợi nha!”- hiện giờ, trong mắt của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư giống như một con cọp giấy thôi.

“Hừ! nếu còn có lần sau nữa thì xem ta trừng phạt nàng như thế nào!”

Niệm Từ lại không thể không chịu đựng thêm một lần ở cữ đau khổ nữa, nhưng may mắn là nữ nhi sinh ra ở ngoài đảo, trên đảo đông ấm hạ mát, không giống tháng sáu ở Tế Nam phủ, động một chút là cả thân toàn mồ hôi, cũng không cần lo lắng hài tử bị rôm sảy. Hoàng Dược Sư không chỉ là một đại phu y thuật tinh xảo, mà còn là một sư phụ dinh dưỡng xuất sắc. Sau khi sinh Tiểu Mã Câu, dù Niệm Từ muốn thực hiện một thực đơn phong phú để chăm sóc cơ thể nhưng mà lại bị sự ngăn trở của bọn người Lý thẩm, trừ bỏ mấy thang thuốc mà Lưu đại phu kê đơn, cả tháng nàng chỉ được ăn có cháo đường đỏ và trứng gà luộc, đến nỗi khi ở cữ xong, nàng mãnh liệt hoài nghi có phải phân của mình cũng có mùi phân gà hay không. Nhưng bây giờ, dưới sự chỉ đạo của Hoàng đảo chủ thì hải sâm, cá tươi, mỗi ngày đều được nấu, rau dưa, nước trái cây, thịt trứng đầu rất đầy đủ, ngay cả những dược liệu trân quý nhất của hắn cũng biến thành thức ăn cho nàng.

Đứa trẻ ra đời khiến cho Hoàng Dược Sư mừng rỡ như điên, đem mẹ con hai người chăm sóc cẩn thận, ngay cả khi Mạt Mạt đêm khuya quấy khóc, hắn cũng là người đầu tiên chạy tới, kiểm tra xem con gái có cần thay tã, uống sữa hay không. Lý thẩm phụ trách chăm sóc Niệm Từ trong thời gian ở cữ, nhưng công việc lại dị thường nhẹ nhàng, chẳng qua là ở bên cạnh giúp việc, nhưng phần lớn công việc đều bị Hoàng Dược Sư đoạt mất. Chuyện lớn như tắm rửa thay áo cho con gái, nhỏ như bưng trà rót nước rửa mặt cho Niệm Từ hắn đều giành lấy làm. Trừ thời gian sau giờ ngọ hai mẹ con đang ngủ là hắn đi ra ngoài xử lý chuyện vặt ở trên đảo ra, phần lớn thời gian còn lại hắn ở bên giường của Niệm Từ chăm sóc nàng, bồi thường lại lần trước khi nàng sinh hắn không thể ở bên cạnh.

“Con gái mới ra đời có mấy ngày, xem chàng nuông chiều bé thành hình dáng gì rồi”- Niệm Từ ngồi ở đầu giường, nhìn trượng phu đang ôm Mạt Mạt trong lòng đi qua đi lại vỗ nhè nhẹ ru bé ngủ mà nói.

“Đây mà là nuông chiều cái gì? Con gái của Hoàng Dược Sư ta nếu như muốn làm hoàng đế, ta cũng sẽ lập tức tới Lâm An giết tên hôn quân đó, để hoàn thành ý nguyện của con gái”- Hắn không dừng lại, tiếp tục ru con và thấp giọng nói.

“Chàng còn nói sao, Dung Nhi đã bị chàng dưỡng thành đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng rồi, ta không muốn Mạt Mạt lại cũng trở thành như vậy. Tiểu Mã Câu cũng chưa từng được hưởng qua những lại đãi ngộ này, ngủ còn phải vỗ vỗ như vậy. Chờ ra khỏi tháng, chàng cũng không được yêu cầu ta làm vậy được!”- Nàng liếc hắn nói.


“Có câu nói nuôi con trai nghiêm khắc, nuôi con gái nuông chiều. Ra tháng, nàng cứ chăm sóc Ngạo nhi và Mỹ Mi là được, Mạt Mạt cứ giao cho ta là xong. Chăm sóc nữ nhi là sở trường của ta”

“Ta không muốn thấy con gái ta lại là một tiểu cô nương gây sự khóc nháo đâu. Nếu như vậy không bằng ta nhét nó vào bụng lại để sinh ra lần nữa nha”- có vết xe đổ của Hoàng Dung, Niệm Từ đối với kinh nghiệm dạy con của hắn thật không có lạc quan.

“Nàng không có tín nhiệm ta tới như vậy sao?”- Hoàng Dược Sư cuối cùng mới quay người qua nhìn thê tử, kinh ngạc hỏi.

“Lần đầu nhìn thấy Dung Nhi ta liền thắc mắc đây là con gái nhà ai, sao lại điêu ngoa bốc đồng như vậy, căn bản là không hề suy nghĩ tới tâm tư, tình cảm của người khác, toàn bộ chỉ quan tâm tới yêu thích của bản thân mình. Chỉ có Quách Tĩnh đầu óc chậm chạp mới nghe theo nàng mọi chuyện, ngay cả ta rất kiên nhẫn cũng có lúc không thể nào ưa được hành động của Hoàng đại tiểu thư. Trước kia các nhân sĩ giang hồ không tán thành chuyện của bọn họ, một phần là vì Dung Nhi xuất thân từ đảo Đào Hoa, mặt khác là vì tính cách của nàng. Lần trước ở Tương Dương gặp nàng, thấy rõ ràng nàng đã bớt phóng túng không ít, trong đó có lẽ phải trải qua biết bao khổ sở mới có thể sửa đổi được. Sớm biết sẽ như vậy thì ban đầu cần gì phải như vậy”- Niệm Từ giải thích nói.

“Nàng là chất vấn cách làm cha của ta sao?”- sau khi nhẹ nhàng đem đứa trẻ ngủ say đặt lên giường, hắn mới đứng thẳng dậy nhìn Niệm Từ.

“Không phải vậy, ta chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Đột nhiên nhớ tới Dung nhi khi ở Tương Dương nên mới cảm khái phát biểu mà thôi”- Nhìn thấy hắn không vui, nàng nhanh chóng đổi đề tài.

“Ban đầu là chính nàng giúp đỡ thúc đẩy chuyện của Dung Nhi và Tĩnh Nhi, sao hiện tại lại nói như vậy?”- hắn ngồi ở bên giường, chỉnh lại cái chăn của nàng, sau đó cầm tay phải của nàng lên chẩn mạch.

“Không gián đoạn việc tập luyện võ công quả thực đối với việc khôi phục lại thân thể có tác dụng rất lớn, cơ thể nàng bây giờ đã hồi phục được bảy tám phần rồi, mặc dù không thể giống như bình thường, nhưng nàng có thể bước xuống giường hoạt động một chút rồi, để cho nàng khỏi phải khó chịu nữa”

“Có thật không? Ta có thể xuống giường? Vậy ta có thể tắm nước nóng hay không? Tóc ta lâu như vậy cũng chưa có gội qua, cảm giác giống như một đám cỏ khô rối rắm vậy, đã không chải được nữa rồi”- nàng yêu cầu ngay.

“Không được, mặc dù thân thể nàng khôi phục không tệ, nhưng trên đảo khí hậu âm hàn, tắm rửa dễ bị lạnh. Nàng cần phải nhẫn nại một chút, chờ ra khỏi tháng rồi tắm rửa, đừng lo lắng về tóc của mình, đến lúc đó vi phu tự mình búi tóc cho nàng, bảo đảm sẽ không bị đau, nàng thấy có được không?”