Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 21: Thương thế lành hẳn

Edit: Vân Nhi

Trong sự che chở và đồng hành của Hoàng Dược Sư, lớp băng trong lòng Niệm Từ từ từ tan chảy. Ban đầu, nét mặt nàng chỉ có một chút biểu cảm nho nhỏ, tiếp đó là thỉnh thoảng đáp lại một chữ, rồi dần dần, trong mắt nàng cũng nở rộ nụ cười… tất cả đều lưu lại trong lòng của Hoàng Dược Sư. Theo từng ngày trôi qua, sự lệ thuộc cùng với tin tưởng của Niệm Từ đối với sư phụ ngày càng nhiều, động tác thân mật cũng càng lúc càng nhiều hơn. Tựa như hài nhi tìm kiếm cảm giác an toàn trong lòng người, nàng không muốn rời xa tiếp xúc cùng Hoàng Dược Sư để buông lỏng bất an trong lòng. Một ngày, sáng sớm Niệm Từ tỉnh dậy trong giấc ngủ say, cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tâm tình thoải mái, bản thân đã chiến thắng tâm ma, đi ra khỏi phòng giam do chính mình tạo ra. Nàng rửa mặt, thay đổi y phục xong đi ra khỏi phòng.

“Sư phụ, sáng sớm vui vẻ!”- Nhìn thấy Hoàng Dược Sư, nàng chạy thật nhanh tới, lôi kéo cánh tay của hắn, cười khanh khách nói.

“Niệm Từ, ngươi đã hoàn toàn khôi phục rồi!”- Nhìn đồ đệ tràn đầy sức sống, tự đáy lòng hắn trở nên cao hứng.

“Vâng! Niệm Từ cảm ơn sư phụ đã tỉ mỉ chiếu cố. Thật xin lỗi đã them phiền phức cho sư phụ!”- Cánh tay nàng kéo tay hắn vẫn không có buông ra.

“Ngươi bị bệnh đã lâu như vậy, võ công cũng bị kéo xuống nhiều, phải nắm chặt thời gian tập luyện lại có biết không?”

“Đệ tử có thể học những thứ khác, không học võ công nữa có được không?”

“Tại sao?”- biết trong lòng đồ đệ vẫn còn chỗ thắt chưa hoàn toàn mở ra nên Hoàng Dược Sư kiên nhẫn hỏi.

“Cái chết của nghĩa huynh ngày đó thật sự có đả kích tới đệ tử, nhưng vô số thương vong ở đó lại càng làm cho con kinh hãi. Chẳng lẽ tập võ công chính vì để có thể có vũ khí giết người dễ dàng hơn thôi sao? Tại sao võ lâm nhân sĩ lại có thể coi tánh mạng con người nhẹ như lông hồng, nói giết là giết, nói chém là chém đây? Con không muốn mình cũng thay đổi, trở nên máu lạnh như vậy. Nếu học võ để trở nên như vậy thì không học võ công cũng được.”- Niệm Từ cúi đầu nói ra băn khoăn của mình.


“Võ công là để rèn luyện ý chí và để cường kiện thân thể. Nhưng nhân tính con người càng ngày càng tham lam, nên võ công mới có thể biến thành vũ khí giết người lợi hại nhất của họ. Trong thiên hạ, mọi chuyện đều có tốt có xấu, sử dụng thích đáng thì có thể tạo nên hạnh phúc cho mọi người, nhưng ngược lại thì có thể gây hại rất lớn. Cái này phải xem ngươi vận dụng mọi thứ như thế nào. Không phải là không có võ công thì những người xấu kia sẽ bỏ ác theo thiện. Hiện nay tình hình không an ổn, giỏi võ công có thể bảo vệ bản thân tốt hơn. Mặc dù bây giờ ngươi là người của đảo Đào Hoa, vi sư có thể chiếu cố ngươi, nhưng vi sư chỉ có thể tạm thời bảo vệ ngươi, không thể bảo vệ ngươi cả đời được. Ta già rồi. Sau khi ta ra đi, danh tiếng của đảo Đào Hoa sẽ khiến nhiều người ghét hận, huống chi, đêm trung thu đó, việc ngươi mạnh mẽ lên án mọi người đã đắc tội với cả hắc bạch hai phía rồi!”

“Thật xin lỗi, sư phụ! Niệm Từ đã khiến cho sư phụ thêm nhiều phiền toái!” Trải qua sự nhắc nhở của sư phụ, Niệm Từ mới nhớ tới mình đã làm gì.

“Không sao. Đảo Đào Hoa có khi nào sợ phiền toái? Ta không đi tìm người khác phiền toái thì cũng đã là may mắn của bọn hắn rồi. Bất quá, khi đó nghe ngươi nói thật là hả giận, làm cho đám đồ đệ khốn kiếp của Vương Trùng Dương mặt mày xanh mét. Ha ha ha~~~~~” hắn cười to nói.

Niệm Từ cũng bắt trước hắn hắc hắc cười mấy tiếng, thầm nghĩ, bình thường chắc chắn nàng sẽ không bao giờ dám nói ra sự phẫn nộ đó, vất vả nhiệt huyết nói ra một lần lại đem võ lâm nhân sĩ kể tội hết sạch. Toàn Chân Thất Tử sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Mai Siêu Phong, quay đầu đuổi giết ta đi? Vì bảo vệ tính mạng của mình, võ công thật đúng là không thể bỏ qua nha, việc cấp bách bây giờ là luyện thành tuyệt đỉnh khinh công, để khi cần có thể chạy trối chết mới được.

Trải qua một chút do dự, nàng lại oanh oanh liệt liệt lao vào tập trung học tập. Đem khinh công trở thành môn học quan trọng nhất cần học, nàng chủ động tìm kiếm trong Cửu Âm Chân Kinh để lựa chọn loại khinh công phù hợp với bản thân nhất. Sau đó, nàng còn học theo phương pháp của quân nhân hiện đại, cột ở hai chân hai khối nặng mấy kí lô, mang theo từ sáng tới tối, cho tới lúc ngủ mới lấy xuống. Trải qua tập huấn khắc nghiệt, khinh công của Niệm Từ nhanh chóng tăng cao. Sau này, khi nàng bị buộc phải rời đảo, không còn mang mấy khối nặng đó nữa, thì bản lĩnh chạy trốn của nàng đã không có được mấy người có thể đuổi theo kịp.

Hoàn toàn hồi phục lại như cũ, nàng mới nhận ra đã sắp bước vào tháng chạp. Mùa xuân sắp tới này có ý nghĩa rất quan trọng vì có vô số lần đầu tiên quan trọng đến với nàng. Lần đầu tiên Niệm Từ mừng lễ năm mới ở Tống Triều, lần đầu tiên ăn tết cùng sư phụ, lần đầu tiên ăn tết ở hải đảo, lần đầu tiên Hoàng Dược Sư không ăn tết cùng nữ nhi … Thấy cái tết này có nhiều ý nghĩa như vậy, nên đảo Đào Hoa đã đặc biệt triệu tập hội nghị, lập ra kế hoạch cặn kẽ để vui vẻ tận hưởng năm mới. Xưa nay Hoàng Dược Sư vốn chán ghét những chuyện của thế tục, nhưng thấy đồ đệ sau khi hồi phục, ngoại trừ võ công ra còn có thể quan tâm đến những chuyện khác nên cũng không so đo nữa, mặc kệ nàng bố trí mọi thứ trên đảo gia tăng không khí cho lễ mừng năm mới.

Niệm Từ, nhớ lại những việc mẹ mình luôn làm vào mỗi cuối năm, đã phân phó ách bộc ra đảo mua đầy đủ các vật phẩm mừng năm mới.

Ngày hai mươi ba, nàng dẫn ách bộc làm lễ cúng ông Táo, xong chuyện lại lôi kéo sư phụ đến trước mộ của sư nương thắp một nén nhang.

Ngày hai mươi bốn, nàng năn nỉ sư phụ viết hàng loạt câu đối xuân, tự mình treo lên ở hai bên cánh cửa.

Ngày hai mươi lăm, nàng ở phòng bếp nghiên cứu nấu ăn.

Ngày hai mươi sáu, nàng chỉ huy ách bộc luộc một nồi thịt để làm bánh nhân thịt.

Ngày hai mươi bảy, nàng phân phó ách bộc giết gà vịt làm cá.

Ngày hai mươi tám, nàng hào hứng lôi kéo sư phụ cùng nhau làm bánh bao.

Ngày hai mươi chín nàng lên danh sách thực đơn cơm rượu cho ngày tất niên, sáng sớm ngày 30, nàng bắt đầu làm vằn thắn.

Không biết người phương nam ăn những gì trong lễ mừng năm mới, Niệm Từ lại cùng với ách Bộc cùng nhau làm bánh trưng và bánh trôi. Hoàng Dược Sư, không bị đồ đệ quấy rầy, tĩnh tọa luyện công trong thư phòng, để mặc cho Niệm Từ phát huy trí tưởng tượng của mình. Vốn chỉ là muốn viết cho xong câu đối xuân để nàng khỏi quấy rầy hắn nữa, kết quả là nàng chỉ nói một câu “Đây là lần đầu tiên con chuẩn bị mừng năm mới ở một nơi giống như nhà của mình”, hắn đã bị nàng lừa gạt vào phòng bếp, vận dụng công phu cao thâm, đặc biệt chế biến một nồi bánh bao. Vốn đang khinh thường hành vi của mình, nhưng nhìn thấy Niệm Từ nén lệ thưởng thức, nói hương vị giống như hương vị bánh bao của mẹ nàng làm thì hắn lại cảm thấy rất đáng.

***

Cơm tối tất niên rực rỡ đủ loại được mang lên bàn. Vì Niệm Từ mãnh liệt yêu cầu nên thầy trò hai người đều thay quần áo mới, chuẩn bị lễ mừng đón giao thừa. Nàng còn cố ý dặn làm một bàn thức ăn giống như vậy để khao các ách bộc đã cẩn thận hầu hạ sư phụ bao năm qua.

“Sư phụ, Niệm Từ kính sư phụ một chén, tạ ơn sư phụ đã thu ta làm đồ đệ, cho Niệm Từ một mái nhà ấm áp mà Niệm Từ xưa giờ chưa từng có được!”

“Tửu lượng của ngươi không tốt, không nên uống nhiều. Đêm nay sẽ rất dài đấy.”- Uống cạn chén thứ nhất, Hoàng Dược Sư nói.

“Niệm Từ biết sư phụ thương con mà. Sư phụ mau nếm thử món ăn do con tự tay làm, có ngon hơn Dung nhi nấu không?” - Nàng vội vàng gắp thức ăn cho hắn.

“Canh lửa cùng với phối hợp nguyên liệu rất tốt. Nhưng nếu so sánh, thì thiên phú nấu nướng của Dung Nhi thắng ngươi một bậc rồi!”- Hắn từ từ thưởng thức rồi nói.

“Thì ra là ở trong lòng sư phụ, nữ nhi của mình cái gì cũng là tốt nhất”- Nàng hơi dỗi nói.

“Trong khoảng thời gian này ta khen ngươi cũng đủ nhiều rồi, khen nữa thì cái đuôi của ngươi sẽ chỉ thẳng lên trời mất”

Ăn xong cơm tất niên, hai người đi ra cửa phòng, lại thấy trước mắt một mảng đèn sáng rực rỡ. Dọc theo con đường hai người thường đi đến bờ biển, trên nhánh cây hai bên đường được treo rất nhiều đèn lồng cùng những dây lụa đủ màu sắc. Trên những dây lụa này được treo những cái chuông nhỏ đón gió, phát ra thanh âm rất vui tai. Bước chầm chậm đi tới bãi đá ngầm quen thuộc, Niệm Từ vẫn như cũ tựa vào bên cạnh sư phụ, yên lặng lắng nghe tiếng tiêu vang lên.

“Sư phụ, trước đây người đã đáp ứng giúp con đặc chế cổ cầm, dạy con thành một Hoa Đào Cầm Ma đấy nhé”- nhìn cảnh này Niệm Từ bỗng nhiên vô cùng muốn phụ họa cho tiếng tiêu của sư phụ.


“Chuyện này thì không phải ngươi nên tự trách mình hay sao? Ta vốn là tính toán qua Trung Thu sẽ cùng ngươi đi tìm gỗ tốt để làm thân đàn thì lại bị ngươi làm rối loạn toàn bộ kế hoạch rồi còn gì”- Hắn hạ tiêu ngọc xuống rồi nói.

“Thật xin lỗi! Hình như người đã thu nhận một đồ đệ chỉ biết chọc vào phiền toái thôi”

“Còn phải chờ ngươi nói sao? Ta đã sớm quen rồi. Chờ đến khi Hoa Sơn Luận Kiếm tới, chúng ta lại rời đảo đi tìm gỗ tốt làm đàn được không?”

“Được a! Đúng rồi, sư phụ, người có thể làm đàn của con không giống như đàn của người khác không?”

“Khác nhau như thế nào?”

“Không phải muốn con được gọi là Hoa đào Cầm Ma hay sao? Đàn dĩ nhiên là phải đối xứng với danh hiệu rồi. Con muốn đàn toàn thân màu trắng, dây đàn làm bằng Thiên Sơn Tuyết Ti cũng màu trắng, toàn thân đàn vẽ những cánh hoa đào màu hồng như ẩn như hiện trên nhánh cây. Con ngồi đánh đàn dưới gốc đào, cánh hoa theo gió tung bay bên cạnh ta. A~~~ Rất là lãng mạn nha!”- Niệm Từ đặt hai tay lên ngực, nhắm mắt lại tưởng tượng.

“Hừ! Điển hình mấy trò của con gái!” Hoàng Dược Sư khinh thường nói.

“Thì con chính là một cô gái mà. Chịu vậy thôi.”- Niệm Từ mở mắt ra phản bác.

Hắn không thèm trả lời nàng nữa mà tiếp tục thổi tiêu. Đoán chừng cũng đến giờ, Niệm Từ đứng dậy kéo rương gỗ ở một bên ra, lấy pháo đã sớm chuẩn bị xong, dùng ngọn đèn đốt dây dẫn, theo tiếng “Đùng ~~~” thì pháo hoa rực rỡ được bắn vào trong bầu trời đêm. Một bông hoa năm màu chiếu rọi trên nền đen của bầu trời, Niệm Từ vui vẻ mỉm cười, nói với Hoàng Dược Sư:

“Sư phụ, đệ tử chúc người tân xuân vui vẻ! Vạn sự như ý! Phát tài phát lộc! Xin người lấy bao lì xì ra đi!!!”