Edit: Vân Nhi
Bởi vì Niệm Từ nửa đường thay đổi người, nên tình tiết của truyện phát triển có chút biến hóa khác với nguyên tác.Từ lúc chia tay mọi người, hai thầy trò vẫn ở lại trên đảo tu luyện, Hoàng Dược Sư không rảnh xuất môn dạo chơi, cũng không có bị Linh Trí thượng nhân khích bác, đi Giang Nam tìm Giang Nam Thất Quái tính sổ. Hồng Thất Công sau khi bị thương còn thuận theo cảm giác mà đi, mang theo Lão Ngoan Đồng cùng hai vị đệ tử đi theo đường tắt phía sau Ngưu Gia thôn đi đến hoàng cung ăn uyên ương ngũ trân. Trong mật thất của Ngưu Gia Thôn phát hiện di hài của Khúc Linh Phong, cũng biết được đứa con mồ côi của hắn chính là Ngu Cô. Sau khi an trí Hồng Thất Công cùng Lão Ngoan Đồng ở ngự trù phòng xong, Quách Hoàng hai người vì bảo vệ Võ Mục Di Thư nên đã kịch chiến cùng với đám người Âu Dương Phong. Quách Tĩnh bị trọng thương được Hoàng Dung đưa về Ngưu Gia thôn, trốn trong mật thất tiến hành bảy ngày bảy đêm liên tục luyện công chữa thương
Bên này đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt trải qua khổ chiến từ hoàng cung cũng đã tìm ra được cái hộp Võ Mục Di Thư giả, cũng đã tập trung đến tiểu điếm ở Ngưu Gia thôn. Biết được nơi này chính là nơi ở mười chín năm trước đây của Bao Tích Nhược, Hoàn Nhan Hồng Liệt không khỏi cảm thán vô cùng.
Quân biết thiếp có phu, tặng thiếp đôi minh châu
Cảm quân triền miên ý, thắt ở hồng la nhu
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, lương minh chấp kích minh quang lý
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, sự phụ thệ nghĩa đồng sinh tử
Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị bá thì!
Sớm biết Tích Nhược mười mấy năm qua vẫn trung trinh không đổi với Dương Thiết Tâm, năm đó mình lại có thể không chút do dự cướp giết hai nhà Dương Quách lấy vợ nuôi con người ta, lại còn phục chế Ngưu gia thôn cũ đúng theo từng cành cây cọng cỏ, nàng vẫn còn nhớ tới tiên phu sao? Thành thân gần hai mươi năm, mình vẫn cẩn thận, vui mừng duy nhất chính là nhi tử thủy chung vẫn yêu thương trung thành với mình. Khi thấy Tích Nhược cùng Dương Khiết Tâm chết chung thì tim hắn đau như dao cắt, hai mươi năm lòng của hắn chỉ đổi lại như vậy. Thật may là Khang nhi vẫn không có phản bội, nếu không thì hắn thật là sống không bằng chết. Tốt! Vì đứa con không phải là con ruột nhưng lại yêu thương hắn còn hơn con ruột, ta nguyện ý đem hết toàn lực của Đại Kim đem giang sơn Tống Triều đưa đến trong tay Khang Nhi. Trong sương mù có người đem áo khoác cỡi xuống đắp lên trên người của hắn. Cử động này làm cho Quách Tĩnh trong mật thất tức giận đến mức thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đang trong trò chơi đùa dai của Lão Ngoan Đồng, Hầu Thông Hải và Sa Thông Thiên kinh hãi không thôi, lại phát hiện ra hộp sách trống không, mọi người lại một lần nữa vào hoàng cung trộm sách. Mà Âu Dương Khắc vẫn luôn được hưởng thụ hầu hạ tỉ mỉ, trong lúc chân gãy chưa lành phải cô đơn nằm ở trong phòng ốc sơ sài đợi thúc phụ đến. Hắn bây giờ là cỡ nào tưởng nhớ lại những thứ thị thiếp kia của mình, ngay cả rắn độc ngày thường hắn luôn ngại bẩn lúc này cũng cảm thấy dị thường khả ái.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, thiên kim tiểu thư Trình Giao Gia vì thầm mến Quách Tĩnh mà rời nhà ra đi, Lục Quán Anh nóng lòng cùng tổ sư gia thắt chặt quan hệ, Doãn Chí Bình học hỏi sư phụ phương pháp rèn luyện tính tình hào sảng cũng trước sau đi đến tiểu điếm. Ba người tay mơ không có chút kinh nghiệm giang hồ ngồi hàn huyên với nhau, lại tai vách mạch rừng, còn có ba người khác ở một bên nghe thấy. Không thèm nói nhiều nửa câu, một người là thiếu niên đắc ý trang chủ của Quy Vân Sơn Trang, một bên tự nhận là đệ tử võ lâm chính phái vì môn hộ của mình tranh luận. Một bên là sư huynh, một bên là thiếu niên mình yêu mến, khiến cho Trình đại tiểu thư lâm vào tình thế khó xử. Tranh cãi hồi lâu hai người bắt đầu lao vào động thủ. Mắt thấy tình lang bị thua, không để ý tới chuyện ngại ngùng dĩ hạ phạm thượng, Dao Gia rút kiếm tương trợ khiến ba người đánh nhau thành một đoàn. Trong hỗn loạn Ngu cô trở lại, nhìn thấy cao hứng nàng cũng tiến lên tham gia vào náo nhiệt. Ngu cô đưa ra một chưởng, chính là “Bích Ba chưởng pháp” công phu của đảo Đào Hoa. Mặc dù võ học của nàng không tinh, nhưng chưởng pháp lại quá mức ảo diệu, vỗ mạnh vào trước mắt của Lục quán Anh. Không đề phòng nên bị trúng chiêu, Lục Quán Anh bị đập vào chảy nước mắt.
“Ai nha! Ngươi đừng có khóc nha, ta không phải là cố ý đâu!!!”
Nhìn thấy hắn rơi lệ, Ngu cô luống cuống tay chân, dùng y phục nhiều ngày đã không hề thay đổi của mình lau mặt cho hắn. Trong khoảng thời gian ngắn trận đấu dừng lại, hai sư huynh muội Toàn Chân giáo sửng sốt, không hiểu Ngu cô ở đâu lại chạy ra đây. Lục Quán Anh lúng túng vạn phần, lại không thể nói mình không phải khóc vì đau, chẳng qua là bị đánh vào sống mũi mà thôi. Lúc này, ngoài cửa bỗng xuất hiện một người, chính là Mai Siêu Phong, sư cô của Lục Quán Anh.
“Quán Anh ra mắt Mai sư cô!”- Cuống quýt đẩy Ngu cô đang dây dưa ra, tiến lên thi lễ.
“Anh nhi, ngươi ở nơi này làm gì vậy? Chẳng lẽ cha của ngươi có chuyện gì?” Mai Siêu Phong quan tâm hỏi.
“Gia phụ vẫn mạnh khỏe, bất quá người luôn nhớ về tổ sư gia, nên sai Quán Anh tới Ngưu Gia thôn muốn hỏi Quách sư thúc tình trạng gần đây của sư tổ. Sư cô vì sao lại tới đây?”
Đang khi hai người nói chuyện, Trình Doãn hai người cũng xúm lại một chỗ, Dao Gia đỏ mặt hướng về phía sư huynh nói lời xin lỗi.
“Ta là tìm kiếm Khúc sư huynh và Phùng sư huynh mà tới, một năm ước hẹn thật dài hết sức, ta cũng rất mong nhớ sư phụ.”
Đang khi nói chuyện mọi người không hề chú ý đến Ngu Cô, cảm thấy không thú vị nàng đột nhiên ra chưởng hướng về phía Doãn Chí Bình đánh tới. Mới vừa rồi làm cho Lục Quán Anh rơi lệ, khiến nàng đầu tiên là cảm thấy kinh hãi rồi sau đó cảm thấy rất thú vị, liền muốn thử lại một lần nữa. Cảm thấy sau lưng có chưởng phong đánh tới, Doãn Chí Bình nghiêng người tiếp chiêu, trong chớp mắt hai người lao vào đánh nhau. Chiêu thức võ công của Ngu cô đánh tới lui chỉ có ba chiêu thức, đó đều là “Bích Ba chưởng pháp”. Tiếng đánh nhau cắt đứt lời nói của hai người Mai Lục, họ cẩn thận quan sát thì phát hiện ra kỳ quặc ở trong đó.
“Sư cô, vị cô nương này là dùng công phu của đảo Đào Hoa, nhưng chỉ có ba chiêu!” Lục Quán Anh vừa mới bắt đầu học tập công phu của bổn môn không lâu, tự nhiên là có ấn tượng sâu sắc.
“Đừng đánh nữa, tiểu cô nương mau tới đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Mai Siêu Phong lên tiếng.
“Ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh sao, tại sao ta phải nghe lời ngươi?” Doãn Chí Bình tuổi trẻ khí thịnh lên tiếng.
Mai Siêu Phong cũng không đáp lại, rút ra roi bạc ở sau lưng, còn chưa thấy động tác như thế nào, roi bạc đã đi tới trước mặt của Doãn Chí Bình, cuốn lấy hắn ném ra ngoài phòng.
“Hiện tại thì có thể nghe ta nói rồi?”
“Các ngươi ỷ vào nhiều người âm thầm hạ thủ, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Sư muội, chúng ta đi!” Doãn Chí Bình đứng dậy vỗ vỗ y phục nói.
“Sư huynh ~~~” Dao Gia khó xử nhìn về phía Lục Quán Anh.
“Nói nửa ngày thì các ngươi là vợ chồng son, ta là kẻ nhiều chuyện. Sau này còn gặp lại” -Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Lục Quán Anh đối với Dao Gia thâm tình cười một tiếng, rồi chuyển sang Ngu cô.
“Cô nương, sư phụ ngươi là ai? Hắn đang ở đâu?”- Ngu cô lắc đầu một cái, nhìn Mai Siêu Phong bộ dạng ngẩn ngơ, chợt vỗ tay cười lớn.
“Anh nhi, nếu nàng không phải là đệ tử chân truyền của bổn môn, thì đối với bổn môn cũng có quan hệ rất sâu xa. Đáng tiếc ta không có cách nào tận mắt nhìn thấy, không biết là người nhà của vị sư huynh nào. Nghe lời nàng ta nói thì thấy nàng có chút ngu dại, không bằng ngươi mang nàng tạm thời trở về Quy Vân sơn trang đi. Đầu tiên cứ gọi cha ngươi nhìn cho kỹ, sau đó thì chờ ta thẩm tra tông tích của mấy người kia xong thì sẽ tìm tới đó được không?”
“Xin tuân lệnh sư cô. Đúng rồi, vị này là Trình Giao Gia tiểu thư, là môn hạ của đạo trưởng Tôn Bất Nhị của Toàn Chân giáo.” Hắn xoay người lại nói
“Trình tiểu thư, vị này là sư tỷ của cha ta, là Mai sư cô của ta!”
“Mai tiền bối mạnh khỏe! Cứ gọi ta là Dao Gia là được rồi!”- nàng sống lâu ở trong khuê phòng nên căn bản là không có nghe qua đại danh của Mai Siêu Phong.
Có rất ít hậu bối lại cung kính đối đãi với nàng như thế. Nghe được tên của nàng thì không chạy trốn cũng là rút đao ra tấn công. Nghe được thỉnh an của Dao Gia, ngẫm lại thái độ của Lục Quán Anh, Mai Siêu Phong cũng hiểu ra được.
“Ngươi có nguyện ý gả làm vợ hắn hay không?” Bà vừa nói vừa chỉ về phía Lục Quán Anh.
Trình Dao Gia kinh hãi, chỉ một thoáng đã bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt, ngay sau đó lại đỏ ửng lên, không biết phải làm sao.
“Đào Hoa đảo chúng ta xưa nay chán ghét ý kiến của thế tục, làm việc chỉ cần bản thân mình thích, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần phải suy tính thân phận của môn phái nào. Ngươi hãy nói rõ ràng với ta, có muốn hay không gả cho sư điệt của ta. Ta thích người có cốt khí, thích hài tử tính tình hào sảng”
Trong lòng Trình Dao Gia hết sức đồng ý, thế nhưng chuyện như thế này lại chưa có nói qua với cha mẹ của mình, sao có thể đối với người vừa gặp nói rõ, huống chi lại đang có Lục Quán Anh ở bên cạnh? Không biết phải làm sao nàng chỉ có thể mỉm cười cúi đầu. Mai Siêu Phong đợi một hồi không nghe thấy ai trả lời, không khỏi nghĩ đến chuyện cũ của mình và Trần Huyền Phong, thở dài một cái, nói:
“Nếu cả hai người các ngươi đều tình nguyện, ta sẽ thành toàn chuyện tốt cho hai người. Ai, chuyện hôn nhân của con gái, ngay cả cha mẹ cũng là miễn cưỡng không đến”
“Anh nhi, đừng nghĩ ta dài dòng dây dưa, rốt cục ngươi có muốn cưới nàng làm vợ hay không?”
Lục Quán Anh sợ hết hồn, vội nói: "Sư cô, chất nhi chỉ sợ không xứng với cô ấy…”
“Xứng! ngươi là đệ tử của đảo Đào Hoa, đến công chúa đương triều ngươi cũng xứng”
Lục Quán Anh thấy cách làm việc của sư cô, biết sẽ không thể trốn tránh được, cúi đầu vội nói “Quán Anh ngàn vạn lần tình nguyện!”
Mai Siêu Phong khẽ mỉm cười, nói: “Tốt! cô nương, còn ngươi?”
Trình Dao Gia nghe lời nói của Lục Quán Anh, trái tim cảm thấy ngọt ngào, lại nghe Mai Siêu Phong hỏi, nàng cúi đầu xuống, một hồi lâu mới nói:
“Mọi chuyện xin để tiền bối làm chủ!”
“Tốt, tốt! hôm nay ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người!!!”
Hai người họ giật mình không nói nên lời, sau lại nghe thấy bà hỏi: “Ngu cô nương kia đâu? Ta muốn hỏi sư phụ của nàng là ai?” Ba người quay đầu nhìn quanh, không biết Ngu cô đã đi đâu mất.
“Hiện tại không cần vội vàng tìm nàng. Anh Nhi, ngươi hãy cùng Trình cô nương ở chỗ này bái thiên địa thành thân đi”
“Sư cô yêu mến Anh Nhi, Anh nhi thật rất vui mừng! Nhưng chẳng qua lại thành thân ở nơi này, thì hình như là hơi vội vàng…”
“Ngươi là môn nhân của đảo Đào Hoa, chẳng lẽ cũng tuân thủ lễ phép của thế tục? Nếu tổ sư gia của ngươi ở nơi này, cũng sẽ hết sức tán thành. Đến đây, hai người song song đứng ở đây, hướng ra phía này bái lạy!” Mai Siêu Phong quát lên, trong lời nói có một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự. Đến mức này thì Trình Dao Gia đành phải đứng song song cùng với Lục Quán Anh, cùng nhau bái đường.
“Hướng ra phía này lạy!... hướng về phía tổ sư gia ở đảo Đào Hoa lạy… Tốt tốt! Hai vợ chồng các người giao bái với nhau đi”
Tình cảnh này khiến cho hai người ở trong mật thất trợn mắt há mồm kinh ngạc.