Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 12: Giải quyết hôn sự (hạ)

Edit: Vân Nhi

Niệm Từ đang vận công, đột nhiên cảm thấy trong lòng phát ra một cảm giác dậy sóng khó nhịn, cảm thấy mình không có chỗ ẩn nấp, vừa định bay lên không thì một cỗ cảm giác mềm mại trong veo từ cổ truyền xuống, rất nhanh đã dập tắt sóng dồn. Suy nghĩ lung tung một lúc, Niệm Từ nhớ lại lúc mình mới học yoga, lão sư đã nói, luyện tập yoga có liên quan đến suy tưởng ở trong đầu. Suy tưởng này chính là đem ý niệm, suy nghĩ xóa đi, tìm được cảm giác yên bình, tiến vào trong trạng thái vô tư vô lo. Nói đơn giản thì chính là ý niệm tự mình tiến vào trong cảnh giới trống không, quên đi bản thân. Niệm Từ theo trí nhớ luân chuyển khí lực trong người mình. Sau khi hít vào một hơi thở sâu, trong khoảng khắc nín thở, đầu óc liền tiến vào trạng thái chân không, không còn suy nghĩ, tiến nhập vào cõi niết bàn. Lúc này nếu trời có long đất có lỡ thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nàng.

Không biết qua bao lâu, Niệm Từ cảm thấy từng trận gió nhẹ từ phía sau cổ thổi qua, nàng từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy tất cả mọi người đều tụ tập ở bên cạnh mình, Chu Bá Thông thu hồi hai tay, nhô đầu ra.

“Muội muội ngươi làm sao vậy? Ta đã dùng nội lực truyền cho muôki mấy lần, muội cũng không có phản ứng, lại không giống như tẩu hỏa nhập ma”

“Niệm Từ, ngươi có chỗ nào khó chịu không?” Sư phụ cũng không cam lòng rơi lại ở phía sau hỏi tới.

“Cảm ơn mọi người quan tâm, con không có bất kỳ khó chịu nào cả. Mới vừa rồi có một lúc rất khó chịu, thật may có người tương trợ nên đã vượt qua được. Rồi sau đó con muốn tiến vào cõi thiền của Phật gia mà khi còn nhỏ đã từng nghe cao tăng nói qua, nên bất tri bất giác làm theo”- Vừa nói Niệm Từ vừa đứng dậy, hướng mọi người cười xin lỗi. Yoga cùng với thiền cũng có cùng một công hiệu, đều là từ Ấn Độ truyền tới. Ở Đại Tống này nói về thiền thì có người biết, chứ nói tới yoga thì đại khái sẽ không có mấy người biết được.

“Tuổi còn nhỏ mà muốn học mấy cái lễ giáo Phật gia vớ vẩn làm gì, chờ sau khi vi sư truyền thụ cho ngươi võ công của bổn môn, thì ngươi cũng sẽ không cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.”- Hoàng Dược Sư chỉ sợ đệ tử từ bỏ hồng trần xuất gia nhà phật, lên tiếng nói.

“Đúng vậy, đúng vậy! Nếu quả thật muốn học cũng là học tu thân lễ giáo của đạo gia, chứ hạ cố đến đám hòa thượng thúi để học cái gì.”- Khó được có lúc Chu Bá Thông cùng Hoàng Dược Sư đứng chung một trận tuyến.

“Nha đầu, ta thấy ngươi hết sức quen mặt nha!” -Hồng Thất Công lần đầu xuất hiện trước mặt của Niệm Từ lên tiếng nói.

“Niệm Từ ra mắt Hồng tiền bối. Tiền bối quên rồi? Năm đó ngài còn dạy ta ba ngày Tiêu Dao quyền pháp đó. Bất quá bây giờ ta đã theo đảo Đào Hoa, xin lỗi không thể sử dụng võ công của ngài dạy nữa” - hay nói ta căn bản cũng không biết đánh.

“Không sao, ngày đó ta gặp ngươi còn nhỏ tuổi đã biết có lòng trượng nghĩa, phổ độ chúng sanh cứu được thủ hạ của ta, ta thật là cảm kích cho nên mới dạy ngươi chút quyền pháp để hộ thân mà không để cho ngươi bái sư. Hiện tại, nếu ngươi đã có danh sư chỉ điểm, thì mấy trò mèo quào của ta không dùng cũng không sao”- Hồng Thất Công khoát tay nói.

“Niệm Từ, từ ngày mai cùng vi sư học tập võ công, không được sai sót, có biết không?” Mới vừa rồi một câu ngồi thiền phật gia của Niệm Từ đã làm cho hắn mất hứng, bây giờ Hồng Thất Công còn nói nàng phổ độ chúng sanh khiến cho trong lòng hắn buồn buồn, nghĩ thầm phải sớm đem cao đồ coi trọng, không cho nàng có ý xuất gia làm ni. (*làm ni rùi thì ai lấy anh đây!!!hehehe*) Hắn lại quay đầu hướng về phía Hồng Thất Công nói:

“Hồng huynh đại giá quang lâm đảo Đào Hoa, không biết có gì chỉ bảo?”

Hồng Thất Công nói: "Ta tới đây hướng ngươi cầu xin một chuyện.”


"Chuyện gì mà cần Hồng huynh phải nói ra hai chữ cầu xin?” Hoàng Dược Sư hỏi.

Hồng Thất Công nói: “Ngươi đừng đáp ứng quá nhanh, chỉ sợ chuyện này không dễ làm đâu!”

Hoàng Dược Sư cười nói: “Nếu là chuyện dễ dàng, Hồng huynh cũng không nghĩ tới tiểu đệ này”

Hồng Thất Công vỗ tay cười nói: “Đúng vậy a, đây mới là tri kỷ hảo huynh đệ đây! Vậy là ngươi đáp ứng?”

Hoàng Dược Sư nói: “Một lời đã định. Trong lửa trong lửa đi, trong nước trong nước đi!” * câu này ta hông hiểu!!!>,

“Dung nhi và Tĩnh nhi đều là đồ đệ của ta, ta thấy hai người họ tình đầu ý hợp, muốn tác hợp cho họ. Nên mới hướng tới Hoàng huynh khẩn cầu, để cho bọn họ thành thân. Hiện nay Hoàng huynh đã đồng ý thì tốt rồi!”

Quách Tĩnh và Hoàng Dung vừa mừng vừa sợ liếc mắt nhìn nhau.

“Đúng vậy, đúng vậy! Ta còn là bà mai của bọn họ nha, cũng đừng quên cho ta bao lì xì nha!”- Chu Bá Thông vừa nói vừa hướng về phía Niệm Từ nháy mắt, tựa như muốn nói ta đã hỗ trợ rồi nha, tiếp theo sẽ được nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt khó chịu của Hoàng Lão Tà khi biết rõ chân tướng sự việc nha.

“Chúng ta có mấy chục năm giao tình, Hồng huynh đã ra lời, tiểu đệ nào dám không tuân theo”- Một câu nói khiến cho Dung nhi mừng rỡ như điên, ôm cha của mình hoan hô:

“Cảm ơn phụ thân! Cảm ơn phụ thân!”- Sau đó nàng kéo Quách Tĩnh đi đến trước mặt Niệm Từ.

“Tạ ơn sư tỷ! Quách Tĩnh ca ca, mau cảm ơn Mục sư tỷ. Nếu không có sư tỷ giúp một tay, hôn sự sẽ không thể thành công thuận lợi như vậy!”

Nghe lời nói của nữ nhi, Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công không khỏi phì cười, nhìn nhau nói:

“Con gái lớn lên dùng không được, còn chưa có lập gia đình thì khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi”

Âu Dương Phong đứng bên cạnh trầm mặc một hồi lâu. Trong lúc Niệm Từ nhập định, hắn đã hỏi Âu Dương Khắc tình huống lúc trước, thấy cô gái này ở trước mặt Hoàng Dược Sư nói chuyện rất có phân lượng, nội lực bản thân lại cao thâm, cư nhiên có thể chống lại ba vị cao thủ, cùng cháu mình lại có quan hệ sâu xa, nên sau khi cầu hôn Hoàng Dung không được, hắn lại có toan tính mới.

“Hoàng huynh, Hồng huynh! Ta ở đây chúc mừng hai vị kết thân hai nhà. Hôm nay ta mang đứa cháu đi cầu hôn, nhưng lại bị Quách hiền chất nhanh chân tới trước ôm được mỹ nhân về. Chuyện tốt nên đi thành đôi, đứa cháu này của ta vừa mới nói cho ta biết, hắn thật ra đối với Mục cô nương cũng có tình ý, cho nên ta muốn lại hướng Hoàng đảo chủ cầu xin đồng ý cho Khắc Nhi và Mục cô nương được thành thân với nhau”

Hắn lại bước tới thêm một bước, hôn sự của Dung nhi được xác định, chú cháu hai người bọn họ lại đem chủ ý đánh về phía Mục Niệm Từ. Nhìn dung mạo nàng so với Dung Nhi thì không phân cao thấp, nhưng rõ ràng Dung Nhi thì mang tính cách điêu ngoa của một đại tiểu thư khiến cho Âu Dương Khắc không khỏi bị ám ảnh.

“Ta không đáp ứng! Hoàng Lão Tà, mặc dù ta cùng ngươi đấu mười lăm năm, nhưng ta không trách ngươi. Nếu như hôm nay ngươi đáp ứng lời cầu hôn của lão độc vật, thì chúng ta phải đấu một trận đến ngươi chết ta sống mới thôi”- Chu Bá Thông lập tức lên tiếng.

Hoàng Dược Sư lạnh lùng nhìn Lão Ngoan Đồng một cái, từ từ nói:

“Đa tạ Âu Dương huynh yêu thích. Chỉ bất quá đệ tử của ta song thân cha mẹ vừa mới qua đời, theo lễ thường thì Niệm Từ phải thọ tang đủ ba năm. Nếu như Âu Dương hiền chất thật lòng thì xin mời ba năm sau trở lại đây cầu hôn đi”- Khi đó Hoa Sơn luận kiếm đã phân định thắng bại, Âu Dương Khắc nhất định là sẽ không chờ đợi thời gian dài như vậy.

“Đúng nha, lão độc vật. Người ta vừa mới chết cha chết mẹ, có đạo lý nào lại kết thân ngay. Ba năm sau ngươi hãy trở lại đi”- Hồng Thất Công cũng cười ha hả.

“Tĩnh nhi, còn không mau dập đầu với nhạc phụ của ngươi?”

Quách Tĩnh lúc này quỳ xuống dập đầu ba cái, miệng nói: “Nhạc Phụ” Hắn vừa được Hoàng Dược Sư đỡ dậy, thì liền nghe thấy bên tai truyền tới thanh âm của Mục Niệm Từ:

“Âu Dương tiền bối, Niệm Từ cảm tạ Âu Dương công tử yêu mến, nhưng Niệm Từ không muốn làm cho công tử vì Niệm Từ phải trì hoãn ba năm nên hiện tại muốn nói cho rõ ràng. Niệm Từ đã sớm thề ở trong lòng vị hôn phu tương lai của mình phải là người văn võ toàn tài, hơn nữa còn phải toàn tâm toàn ý che chở yêu thương Niệm Từ cả đời. Nếu như không thể tìm được một người như vậy, Niệm Từ tình nguyện tuổi già cô đơn cả đời.”- Để đề phòng ba năm sau lại gặp phiền phức, Niệm Từ quyết định giải quyết ngay bây giờ.

“Người ngươi vừa miêu tả không phải là chỉ sư phụ Hoàng Dược Sư của ngươi sao?” Âu Dương Phong cười lạnh nói.

“Sư phụ vãn bối văn thao võ lược không người nào có thể địch lại. Bất quá Âu Dương tiền bối chớ quên những lời nói phía sau của ta. Sư phụ ta đối với sư mẫu tình thâm nghĩa trọng, mười mấy năm qua ngài coi những cô gái khác trong thiên hạ không là gì cả, làm sao có thể đem Niệm Từ đáy trong lòng? Niệm Từ sao dem cùng với sư mẫu tranh đoạt tình yêu? Niệm Từ chẳng qua là muốn tìm một người thật lòng thật dạ với mình thôi!”

Lời của nàng làm cho mọi người không biết nên nói những gì, thì ra là trên đời này có một Hoàng Lão Tà coi rẻ nhân nghĩa lễ phép, giờ lại phát hiện ra có một trò giỏi hơn cả thầy, đánh bại mọi người là Mục Niệm Từ càng không coi trọng quy tắc thế tục, làm việc phóng túng, hào sảng. Hoàng Dược Sư đối với những lời nói của nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chẳng qua là bốn chữ “cô đơn cả đời” càng khiến cho hắn tin chắc đồ đệ của mình có chút ý tưởng bất lương.

“Ha ha ha ~~~~ Hoàng Lão Tà ngươi có còn nhớ rõ lý do ta cùng ngươi tranh đấu nhiều năm không?”- Không khí trầm muộn bị tiếng cười của Lão Ngoan Đồng đánh vỡ, chỉ cần muội muội của mình không phải gả cho Âu Dương Khắc, thì lời thề kinh người không lập gia đình của nàng căn bản là không ảnh hưởng tới hắn. Hôn sự một khi không thành công thì Chu Bá Thông cũng không muốn chờ đợi nữa muốn xem trò vui ngay.

“Ngươi muốn nói gì?” Suy nghĩ bị cắt đứt, Hoàng Dược Sư có chút chậm rãi nói.

“Mười lăm năm trước, ngươi kêu ta đem Cửu Âm Chân Kinh còn lưu lại đốt cháy đi để tế vong thê, ta không đánh lại ngươi nên bị buộc phải lưu lại trên đảo thời gian dài như vậy. Hiện tại ta ở đây đã ngán rồi, phải đi ra bên ngoài đi dạo một chút rồi!”

Hoàng Dược Sư đưa tay ra nói: “Như vậy thì ngươi đưa đây!”

Chu Bá Thông nói: “Ta đã sớm đưa cho ngươi rồi! Quách Tĩnh là con rể của ngươi phải không? Của hắn sẽ là của ngươi phải hay không? Ta đem Cửu Âm Chân Kinh từ đầu đến cuối truyền cho hắn, thì không phải là đã truyền cho ngươi sao?”- Hắn vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực lấy ra hai bản kinh thư, đối với Hoàng Dược Sư nói:

“Đây là toàn bộ quyển Cửu Âm Chân Kinh. Ngươi có bản lãnh thì tới lấy đi!”

Hoàng Dược Sư nói: “Ngươi muốn nói bản lãnh là như thế nào?”

Chu Bá Thông hai tay kẹp lấy kinh thư, nghiêng đầu nói:

“Để ta suy nghĩ một lúc” Qua một hồi lâu, hắn cười nói: “Bản lãnh dán giấy!!!”

Hoàng Dược Sư nói: “Là sao?”

Chu Bá Thông giơ hai tay lên khỏi đỉnh đầu, chỉ thấy ngàn vạn phiến giấy vụn bay tản ra khắp nơi, giống như một đàn bướm, theo gió biển bay múa khắp mọi nơi, chỉ một thoáng đã đông bay tây biến, không thể truy tìm. Hoàng Dược Sư vừa giận vừa sợ, không nghĩ tới hắn nội công thâm sâu như vậy, trong chốc lát có thể đem một bộ kinh thư ép thành từng mảnh vụn. Nội công cao như vậy lại ẩn nhẩn mười lăm năm, đánh nhau chưa từng thắng mình, giận dữ mắng mỏ:

“Lão Ngoan Đồng, ngươi trêu chọc ta, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi đảo này đi!”

Hắn phi thân tiến lên, giơ tay chưởng tới. Hoàng Dược Sư hoàn toàn đã quên mọi chuyện Niệm Từ đã nói với mình, hắn càng tức giận, quyền phong khắp nơi, giống như búa bổ đao gọt, khiến cho tay áo của Chu Bá Thông rách ra từng mảnh, tái đấu một lát thì râu tóc của hắn cũng bị chưởng lực của Hoàng Dược Sư đánh cho rớt xuống. Chu Bá Thông không chút hoang mang vận dụng Hỗ Bác Quyền Thuật chia ra sử dụng Không Minh Quyền để đối chiến. Hoàng Dược Sư phi thân lao tới, hai tay giơ lên, đem tuyệt học bình sinh phát ra kình lực về phía Chu Bá Thông. Chu Bá Thông một phát té xuống đất, nhắm hai mắt lại. Hoàng Dược Sư không tiến công nữa, chỉ thấy Chu Bá Thông phun một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy.

“Hoàng Lão Tà ta đấu cùng ngươi mười lăm năm, hôm nay tài nghệ của ta không bằng ngươi lại bị nội thương, hai bên vì vậy không thể đấu tiếp, ngươi có thất vọng không?”

Hoàng Dược Sư biết hắn nói đúng, yên lặng không nói, nghĩ thầm mình vô duyên vô cớ đem hắn giam cầm trên đảo mười lăm năm, hôm nay Chu Bá Thông lại vì cứu Niệm Từ nên giảm bớt nội lực, mình lại nhất thời xúc động đánh hắn bị thương, bây giờ mình cũng cảm thấy hơi hối hận. Hắn lấy từ trong ngực ra một hộp ngọc nhỏ, mở nắp hộp ra, lấy ra ba viên thuốc màu đỏ như máu giao cho Chu Bá Thông nói:

“Bá Thông, đây là thuốc trị thương vô địch thiên hạ, ngoài đảo Đào Hoa của ta ra thì nơi khác không có đâu. Cách mỗi bảy ngày thì dùng một viên, nội thương của ngươi có thể không cần lo nữa. Hiện tại ta đưa ngươi rời khỏi đảo!”


Chu Bá Thông gật đầu một cái, nhận lấy đan dược, ăn vào một viên, tự mình điều khí trị thương. Một lát sau, khạc ra một ngụm máu nói: “Hoàng Lão Tà, đan dược của ngươi rất linh, chẳng trách tên ngươi gọi là “Dược Sư”. Di…kỳ quái,kỳ quái… Tên ta là Bá Thông, vậy ý tứ của nó là gì?” hắn suy ngẫm một hồi lâu, lắc đầu một cái nói tiếp:

“Muội muội, đại ca hôm nay muốn rời khỏi đảo Đào Hoa, trở về Toàn Chân Giáo tế bái sư huynh, Đáng tiếc ta không thể đem Cửu Âm Chân Kinh đến trước mộ của hắn tiêu hủy tế bái hắn. Muội có muốn đi cùng ta hay không?”

“Không cần. Mới vừa rồi sư phụ đã nói từ ngày mai trở đi sẽ truyền thụ võ công cho muội, cho nên tạm thời muội không thể rời đi. Chờ Niệm Từ học nghệ tinh thông thì sẽ đi tìm đại ca có được không?”

“Được rồi! nhưng không được quá lâu nha, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu”

Hồng Thất Công cũng nhân cơ hội này hướng Hoàng Dược Sư cáo từ.

“Hồng huynh, ngươi nên ở trên đảo chơi vài ngày, cần gì phải đi nhanh như vậy?”

Hồng Thất Công nói: “Tất cả anh em ăn mày trên thiên hạ ít ngày nữa sẽ tụ hội ở Hồ Nam Nhạc Dương, để tìm người kế thừa Cái Bang. Ta lo lắng nếu không sớm tìm người kế vị thì sau này nếu ta gặp phải chuyện gì không may, Cái Bang sẽ không có người nào thống lĩnh. Cho nên ta không vội vã đi sớm thì không được. Hậu ý của Hoàng huynh, ta thật sự cảm kích. Sau này khi nữ nhi của ngươi lập gia đình, ta sẽ trở lại quấy rầy ngươi!”

Hoàng Dược Sư thở dài nói: " Hồng huynh ngươi thật có nhiệt tâm, cả đời vì người bên cạnh lao tâm lao lực,ngựa không ngừng vó câu bôn ba bên ngoài!”

Hồng Thất Công cười nói: “Lão ăn mày ta không cưỡi ngựa, ta đây chỉ đi bằng chân thôi. A… không đúng, ngươi là đang mắng chửi người, trên chân lại sinh vó ngựa, vậy thì ta cũng là gia súc rồi!”

Hoàng Dung cười nói: “Sư phụ, đây là do người nói, cha ta cũng không có mắng người nha!”

Hồng Thất Công nói: “Cuối cùng thì sư phụ cũng không bằng được cha, ngày khác ta cũng cưới một ăn mày lão bà, cũng sinh một ăn mày nữ nhi cho ngươi xem”

Hoàng Dung vỗ tay cười nói: " Vậy thì tốt quá rồi! Ta có một tiểu sư muội, cũng có thế chơi đùa thật vui với nhau rồi”

Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung rỉ tai nhau một lúc, sau đó Quách Tĩnh nói:

“Nhạc phụ, thứ cho Tĩnh nhi không thể ở lâu, xin cáo từ đi trước. Hiện tại thời cuộc không yên, ta lo lắng cho an nguy của mẫu thân, muốn lập tức quay về đại mạc đón mẫu thân trở lại. Chờ con làm xong tất cả thì sẽ lại trở lên đảo thỉnh an ngài”

“Đúng nha, phụ thân! Con cùng Tĩnh ca ca đi trước, đem Quách bá mẫu đưa trở về Trung nguyên. Dù sao vào ngày mười lăm tháng tám này ở Gia Hưng mọi người còn có thể gặp mặt. Đến lúc đó ta cùng Tĩnh ca ca sẽ cùng cha trở về đảo cũng không muộn. Trong khoảng thời gian này hay là cha ở lại trên đảo an tâm dạy võ công cho sư tỷ đi”

Hoàng Dược Sư suy nghĩ một chút, Niệm Từ đúng là cần phải ở nơi này để chuyên tâm học võ, nên vui vẻ đồng ý chia tay mọi người ở đây.