Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 46-2: Ở chung, ước hẹn, nắm tay (2)

Tô Nhiên cẩn thận nhìn anh, tỉ mỉ phân biệt cảm giác trên người anh, người con trai này lớn lên rất khác với kiếp trước, nhưng cũng lại có nhiều nét giống.

Kiếp trước, anh sẽ để cho cô muốn gì được đó, chịu mệt nhọc, kiếp này, anh ít nghe theo cô hơn, nhưng cho dù kiên cường cũng sẽ lộ ra nét dịu dàng.

Kiếp trước, anh vì cô yên lặng đọc sách, yên lặng phấn đấu, mặc dù vẫn còn 20 mấy tuổi, tiền đồ chưa biết, nhưng trái tim mạnh mẽ hướng về phía trước, kiếp nành, anh thành công sớm hơn, tiền đồ sáng lạng, nhưng anh vẫn kiên trì như cũ, phấn đấu như cũ, mặc dù anh không nói, nhưng cô biết, anh làm vì cô.

Kiếp trước, anh chịu đựng cô, làm cho cô, yêu thương cô, cưng chìu cô đến mức vô pháp vô thiên, kiếp này, anh lại lặng lẽ đặt cô trong lòng, trong lúc lơ đảng khiến cho cô vui mừng, khiến cho cô cảm động đến đau thắt cả lòng.

Tần Trạch, Tần Trạch, Tần Trạch của cô, bất luận như thế nào, mãi mãi cũng không thay đổi.

Cô đưa tay, nắm lấy bàn tay thô ráp do phải luyện võ của anh.

Họ nắm tay nhau dưới tán cây.

"Tần Trạch, cả đời này anh chỉ có thể thích một mình em thôi, có biết không?" Cô trừng mắt, nhỏ mọn so đo.

"Được, cho dù chúng ta tóc bạc đi, cũng sẽ ở bên cạnh nhau." Anh dịu dàng nháy mắt với cô vài cái, bao dung lại kiên định.

Cười mỉm, cười mỉm, cười mỉm rồi từ từ biến thành cười to.

Hai người nắm tay nhau, từ từ đi vào căn nhà nhỏ.

Đây là một ngôi nhà nhỏ, nhà rất nhỏ, là nhà trệt nhưng mà vẫn có một phòng khách, một phòng vệ sinh. Tường trắng bằng gỗ vô cùng đơn giản nhưng Tô Nhiên vừa nhìn đã thích rồi,  không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ là vì nó thuộc về cô và Tần Trạch.

"Nhà này, làm sao anh có tiền mua?"


Tô Nhiên nằm ngửa trên sàn nhà, không hiểu hỏi.

Tần Trạch cười vỗ xuống đầu Tô Nhiên: "Nhà nhất định là phải mua sao, Đây là nhà bác chồng anh, đã đi nước ngoài sinh sống, bỏ nhà trống, anh mượn để ở.

"À." Tô Nhiên hiểu rõ, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Tần Trạch lấy tay chống đầu nhìn Tô Nhiên.

"Sau này, lúc nào em rảnh rỗi thì nhớ đến chăm sóc căn nhà này, mỗi tháng anh đều trở về đây 1 ~ 2 ngày.

Tô Nhiên gật đầu một cái, căn nhà này, mặc dù có cây Nguyên Bảo, nhưng lại không có hoa, cô thấy mình nên nghĩ cách trang trí nó.

Tần Trạch nhìn ánh mắt ngây ngô của Tô Nhiên thì cười.

Cô gái này, luôn tự mình mất hồn!

Buổi tối, Tần Trạch vẫn đưa Tô Nhiên về ký túc xá, mà ngày thứ hai, là ngày Tô Nhiên chạy 1500 mét, không thấy chấn động do Lý Dực Quân đoạt được giải vô địch dành cho nam sinh chạy 1500 mét, cũng không thấy Vương Dực và Vương Ưu ở đâu cả, những nữ sinh trực tiếp không thèm chú ý đến Tô Nhiên nữa.

Chạng vạng ngày thu, ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả vùng đất, xuyên thấu qua hàng rào in một số bóng đen, gió thổi nhẹ, làm dịu đi ánh nắng mặt trời, mang theo chút ấm áp.

Dáng vẻ của Tô Nhiên giống như một con cún con lười biếng, nhàn hạ ngồi trên ghế mây.

Đầu của cô hơi ngửa về sau, tựa vào ghế mây bên cạnh, trên đùi đặt một quyển sách y học thật dày, lật ra mấy trang. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt cô trắng noãn, rõ ràng còn có thể thấy được những sợi lông tơ nho nhỏ, cô yên lặng nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi.


Tần Trạch trên chiếu ngay hiên nhà bên cạnh, anh cao lớn dựa lưng vào vách tường, đôi chân dài hơi cong lại, có vẻ tùy ý mà thoải mái.

Bóng dáng của ghế mây, kéo dài mãi, vừa vặn rơi xuống người Tần Trạch, anh đang chăm chú xem quyển sách trong tay, thỉnh thoảng mô tả kinh nghiệm tinh tế trên latop.

Chữ của anh, như trời xanh thú vị, lại có chút phóng khoáng bay lượn, chữ đen như mực mang theo tinh thần bay lượn đặc sắc.

Ánh mặt trời chiếu vào cuốn sách mà anh đang xem, đây lại là một loại sách cổ phiếu.

Thỉnh thoảng Tô Nhiên quay đầu lại, thấy rõ quyển sách Tần Trạch đang cầm trên tay, lấy làm kỳ lạ.

Tần Trạch là một người luyện võ, sao có thể thích chứng khoáng?

Trí nhớ quay vòng, đột nhiên nhớ tới.

Thật ra thì, có lẽ trước kia từ rất sớm, Tần Trạch đã thích xem các loại sách kinh tế, anh luôn đặc biệt nhạy cảm với những con số, mỗi lần vào thứ bảy đi đến Đồ Thư Quán, anh luôn luôn chọn các loại sách có liên quan đến con số, kinh tế.

Bây giờ là năm 05, qua là năm 06 chính là năm thị trường chứng khoán đạt tới đỉnh cao, qua năm 07 thì thị trường chứng khoán sẽ bước vào giai đoạn sôi động, đến năm 08 thị trường chứng khoán sẽ vô cùng thê thảm, Tô Nhiên còn biết. Năm đó Tô Tường không vượt qua nổi năm 07, thị trường chứng khoán vừa lên, đó chính là năm 08, năm mà thị trường chứng khoán sôi động lần cuối, cho nên ba Tô tổn thất rất nghiêm trọng

Theo điều này, nếu như bây giờ Tần Trạch đang chơi cổ phiếu, nói không chừng, bây giờ anh đã có chút gia sản, sau này đã có thể giàu có vô cùng.

Tô Nhiên chớp mắt, nhếch miệng lên, ha ha, dáng vẻ hồ ly.

"Tần Trạch, anh chơi cổ phiếu."


"Ừ."

Tô Nhiên nhìn đôi mắt của Tần Trạch, quá nhanh, quá nhanh, ha ha, Tần Trạch nhà cô là lợi hại nhất, đã có tính toán trước.

"Anh ném vào bao nhiều tiền rồi?"

"Không nhiều, 2000."

"Chơi bao lâu rồi?"

"Hai năm."

Oa, hai năm, trái tim của cậu nhóc này thật lớn. Tô Nhiên líu lưỡi.

"Kiếm được bao nhiêu thế?"

"À, không nhiều lắm."

Tô Nhiên vỗ vỗ vai của Tần Trạch, đưa vào 2000 tệ, mặc dù chơi hai năm, nhưng dù sao cũng là thiếu niên mới học nghề, chắc chắn sẽ không nhiều.

Vì vậy cô an ủi: "Không sao, anh còn nhỏ mà, nói cho em đi, cho dù kiếm  được bao nhiêu, em cũng đảm bảo sẽ không cười anh đâu."

Cuối cùng Tần Trạch cũng ngẩng đầu lên, cười như không nói: "Hơn 20 vạn."

"Hơn 20 vạn, đã rất nhiều rồi, không nên gấp, cứ từ từ... Cái gì 20 vạn! ! Tần Trạch, anh là thần sao!" Tô Nhiên lại bị hoảng sợ.

Tần Trạch cười đắc ý: "Tất nhiên, người đàn ông cũa em sao không lợi hại được!"

Tô Nhiên quyết đoán giơ cao cánh tay hô to: "Lợi hại! Tần trạch, lợi hại nhất!"


Nói xong, ngay cả mình cũng khinh bỉ bản thân, thật ngu ngốc mà!

Nhưng mà Tần Trạch cười rất vui vẻ.

Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa.

Tần Trạch để quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tô Nhiên, ngón tay lướt qua làn môi của cô, lưu luyến không rời.

Nhìn ánh mắt si ngốc của Tô Nhiên, anh bèn cười xấu xa, sau khi sửa sang vài sợi tóc rối của cô, thì tư từ bước đi thong tha, đi vào bên trong.

Chỉ lát sau, trong phòng biếng vang lên tiếng nấu cơm, mặt Tô Nhiên hơi phiếm hồng, tay không tự chủ được sờ lên môi, cười khúc khích ~~~.

Chờ cô lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phía phòng bếp nhưng đã muộn rồi.

A! Cơm trứng đã rang xong.

Bờ vai Tô Nhiên suy sụp, cũng trách bản thân mình quá kém, cô không muốn ăm cơm rang trứng, cô muốn ăn ở tiệm cơ!

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tô Nhiên, Tần Trạch không khỏi vui vẻ.

"Không thích thì lần sau em làm." Tần Trạch đưa cơm rang trứng đến trước mặt Tô Nhiên.

Tô Nhiên hung hăng nói: "Yên tâm, chờ tháng sau anh trở lại, em nhất định cho đặt một bàn thức ăn ngon cho anh."

Tần Trạch nhíu mày: "Vậy anh rất mong chờ đó."