Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 2: Tần trạch, anh bị rơi vào bẫy của em rồi . .

Sớm vào giờ tự học, Tô Nhiên nhìn cuốn sách tiếng Anh trong tay, vỗ ngực liên tục.

Kiếp trước, Anh ngữ của cô rất kém, mỗi lần đều kéo kết quả thi của cô lùi về phía sau, sau khi lên đại học, tiếng anh cấp bốn lúc cô sắp tốt nghiệp ra trường mới qua được, đau lòng. Cô, thề, lần này, bản thân phải rèn luyện từ lúc còn nhỏ, cố gắng học thật giỏi Tiếng Anh.

Nói đến Anh ngữ không tốt còn có một người, đó chính là Tần Trạch.

Tần Trạch là một điển hình của nam sinh khoa học tự nhiên, toán lý hóa môn nào cũng xuất sắc, Ngữ văn thì miễn cưỡng vượt qua, chỉ có Anh văn là thê thảm, cô nhớ trước kia, cô và anh thường xuyên được "mời" vào văn phòng chăm sóc đặc biệt, tiếc là... dù hai người vẫn không có cách nào tiến bộ

Cô quyết định bản thân phải tự giám sát quá trình học tập Anh ngữ của anh, tốt nhất là mua một máy mp3, sau này mỗi lúc nghỉ trưa có thể ngồi cùng anh luyện nghe Anh ngữ, học tiếng Anh là phải kết hợp vừa nghe vừa đọc.

Hơn nữa, thân thể Tần Trạch rất gầy yếu. Từ năm anh học tiểu học, ba anh quanh năm ở ngoài, trong nhà chỉ còn anh và mẹ. Mà quan hệ giữa nhà anh và ông bà nội không được tốt lắm. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Cô nhớ mãi đến những năm anh học phổ thông, tình hình mới được cải thiện. Lúc đó ba anh trở về, biết vợ và con trai mình sống không được tốt giận đến tím mặt. Khi ông đi, ông đã dặn dò cẩn thận, nhờ ba mẹ mình chăm sóc vợ con hộ ông. Nhưng không ngờ,cha mẹ ông đã nói dối mọi chuyện rằng vợ con ông ở nhà đều khỏe, mà tiền bạc hàng năm ông gửi về đều giấu hết, đã giấu thì thôi đi, cha của ông còn đem tiền đó cho một người con khác của mình nữa, thật mẹ nó là không phải người mà.

Làm hại cậu bé Tần Trạch gầy như da bọc xương, còn mẹ của anh phải làm mỗi ngày ba công việc, mệt sống mệt chết, cũng không được bao nhiêu tiền.


Ba của Tần Trach trong cơn tức giận đã quyết định cắt đứt quan hệ với ông bà nội, sau đó cả nhà anh mới sống qua những ngày tháng yên lành.

Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Tô Nhiên đều đau lòng.

Cô quyết định, nhất định phải nuôi Tần Trạch ăn uống đầy đủ, nhất là lúc đang học trung học ở vào độ tuổi ăn tuổi lớn, thiếu ăn, nên không thể nào cao lên được, điều này là điều Tần Trạch tiếc nuối nhất sau khi lớn lên, anh cao chưa đến 1m75 nữa.

Được rồi, vậy thì bắt đầu bằng việc cho anh uống sữa tươi.

Trong lúc, Tô Nhiên miên man suy nghĩ, buổi tự học nháy mắt trôi qua. Các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện, lúc này các cô cậu bé vẫn còn nhỏ, chưa biết tình cảm là gì, nên nam nữ trò chuyện vẫn còn rất thoải mái. Nếu thêm một năm nữa, đến lớp 8, lớp 9, khi đó các nữ sinh mới chuyển sang giai đoạn "rụt rè e thẹn" mà ít thân thiết với các bạn nam hơn.

Tô Nhiên vốn là một người đã trưởng thành nên dĩ nhiên chẳng còn cái cảm giác e thẹn đối với mấy cậu bé đó rồi, cô rất tự nhiên xoay người sang hỏi: "Tần Trạch, cậu giỏi môn tiếng Anh không?"

Tần Trạch ngẩng đầu, cũng không có chút gì ngạc nhiên, anh chàng vừa gãi đầu, run rẩy cầm lấy cuốn sách tiếng Anh nói: "Không phải chỉ mấy chữ abcd thôi sao, có gì tốt đâu mà đọc?"

Tô Nhiên cũng cảm thấy thế, đúng là tiếng Anh ở năm nhất trung học thật sự quá đơn giản.

"Nếu thấy sách này đơn giản quá thì mình cho cậu mượn vài quyển khác, mình với cậu cùng xem." Tô Nhiên cười tủm tỉm nói, nhóc con, em cảm thấy đơn giản vậy thì chị đây sẽ cho chỉ dạy cho em biết!


"Không được, mình còn rất nhiều việc khác phải làm, không rảnh rỗi đi đọc những thứ vô vị đó." Tần Trạch rõ ràng lộ vẻ không vui.

Tô Nhiên nhịn, nhóc con, cậu thật sự chả đáng yêu chút nào! di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Tô Nhiên im lặng bắt đầu nhớ đến bánh bao kiếp trước cô nói gì nghe nấy.

"Vậy thì sau này mỗi ngày mình tặng cậu một hộp sữa tươi, đổi lại, cậu thì mỗi buổi trưa giúp mình học từ vựng." Tô Nhiên bắt đầu dụ dỗ.

"Sữa tươi?" Tần Trạch có chút dao động, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ được uống sữa tươi, nếu sau này mỗi ngày đều có thể uống thì...

Tô Nhiên thấy Tần Trạch đã dao động, tiếp tục tấn công: "Cũng không mất nhiều thời gian lắm, mỗi ngày 15 phút thôi, sẽ không làm phiền cậu lắm đâu."

"15 phút?" Tần Trạch suy nghĩ sơ qua, cậu không cảm thấy mình nhận sữa tươi của Tô Nhiên có gì là không đúng, vì cậu cảm thấy cậu đâu phải nhận không, đấy là cậu cái giá tương ứng với sức lao động của cậu, vì thế cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không thể để cậu bị thiệt, đổi thành nửa giờ đi, thế nào?"

"Được, quyết định vậy đi, ngày mai bắt đầu."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Tô Nhiên thầm cười trong lòng, nhóc con, coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, một hộp sữa tươi cũng hơn 1 đồng, mai mốt anh một hộp cô một hộp, vậy là mỗi ngày hết ba đồng, bằng một bữa sáng của cô rồi. Có điều, nhóc con, gừng càng già càng cay, tối mới nói vài câu mà cậu đã sập bẫy của tôi, sữa tươi nhé, tiếng Anh, một mũi tên trúng hai đích.

Chớp mắt, đã trôi qua một ngày, Tô Nhiên đối với chương trình học này vẫn nghiêm túc nghe, mặc dù cô nghe giảng cảm thấy nhàm chán, vì thật sự những nội dung kia quá đơn giản, cô thầm nghĩ, sau này phải mang thêm sách đi học, ngày trước cô muốn cô không biết gì về các địa danh nổi tiếng trên thế giới, lần này nhất định phải hạ quyết tâm, đọc cho bằng hết.


Cô thu dọn sách vở rồi cùng bạn cùng bàn của mình Lý Yến, cùng nhau về nhà.

Nhà Lý Yến ở cùng xóm với cô, cô bé này có dáng người khá cao, trông như quả mướp, tính tình có chút bốc đồng, hấp tấp, học rất được môn thể dục. Có điều, theo cô nhớ thì hình như khi thi lên phổ thông, cậu ấy đành phải vào một trường phổ thông bình thường. Tô Nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Lý Yên, thầm nghĩ, sau này cô cô có thể giúp đỡ cô ấy, dù sao bạn bè của cô cũng không nhiều lắm. Mà bạn thân lại càng không có được mấy người. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Hai người cùng về đến một ngã tư thì chia tay, lát sau Tô Nhiên đã về đến nhà của mình.

"Cha mẹ, con mới về." Tô Nhiên dựng xe đạp xuống, mở cổng rồi chạy nhanh vào nhà, tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ, cuối cùng cô cũng được gặp cha mẹ rồi.

"Về rồi à, Nhiên Nhiên." Một giọng nói ôn hòa ấm áp vang lên, người đàn ông cao mỉm cười đi về phía cô. Hốc mắt Tô Nhiên bỗng nhiên có chút ươn ướt, cha, thật trẻ, thật khôi ngô, gương mặt đen đen vẫn chưa mang nhiều dấu vết của thời gian, Tô Nhiên nắm chặt lấy quai cặp, run run nói: "cha."

"Con bé này, sao vậy, về thì chuẩn bị ăn cơm đi, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì?" Giọng nói có chút tức giận của mẹ cô vang lên từ nhà bếp.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Tô Tường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi chỉ vào Triệu Xuân, còn cố tình giả bộ ra vẻ sợ hãi làm Tô Nhiên bật cười. Sau đó cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.

Mẹ thấy cô và cha cười hì hì đi vào, lập tức liếc mắt nhìn Tô Nhiên, rồi lẩm bẩm với giọng bực mình: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, mau đến ăn cơm. Nhiên Nhiên, con còn chưa cất cặp sách nữa? một chút phép tắc cũng không có, nhanh lên, đi cất cặp, rôi rửa tay còn ăn cơm nữa."

Tô Nhiên nhìn thấy gương mặt trẻ trung của mẹ cùng với lời càu nhàu quen thuộc, bằng linh hồn với tuổi đời hơn 20, khi nghe thấy không còn có cảm giác phiền chán và sợ hãi như lúc nhỏ nữa, ngược lại còn cảm thấy mẹ cô hết sức dịu dàng và hiền lành. Trong lòng Tô Nhiên bỗng xúc động, chạy đến ôm lấy Triệu Xuân đang đứng ở tủ bát đũa.


"Mẹ, mẹ là tốt nhất." Chỉ một câu nói đơn giản mang theo tình cảm ấm áp dịu dàng đã khiến cả người Triệu Xuân cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe nhưng bà vẫn đẩy Tô Nhiên ra, nói với vẻ giận dữ: "Đứa bé này, hôm nay bị đụng trúng đâu thế, nhanh đi cất cặp vở đi, thức ăn sắp nguội hết rồi."

Tô Nhiên cười hì hì, không hề để ý khi nghe thấy Triệu Xuân mắng mình, vì cô rõ ràng cảm nhận được mẹ cô đối với cô rất ấm áp và lời nói rất xúc đông, thật ra mẹ cô không hề nghiêm khắc như vẻ bề ngoài, mẹ cô rất mong cô thân thiết với bà nhiều hơn nữa.

Tô Nhiên trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn chạy ra nhà ngoài cất cặp sách, sau đó rửa tay , cả gia đình, ngồi dưới ngọn đèn mờ nhạt vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.

Mà Tô Nhiên nhìn mẹ cô lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, trước đây, cô hơi sợ mẹ mình, vì mẹ cô lúc nào cũng mắng cô, cái này không tốt, cái kia không được, đôi khi còn đánh cô nữa. Nhưng sau này trưởng thành rồi cô mới biết khi đó vì mẹ quá thương cô, mẹ sợ cô học thói hư tật xấu, không biết nhìn xa trông rộng, mãi đến khi cô vào được đại học mẹ mới có thể thở dài nhẹ nhõm, từ đó về sau mẹ cô cũng dịu dàng với cô hơn trước rất nhiều, nhưng mà, do lúc còn bé mẹ cô quá nghiêm khắc với cô nên mối quan hệ giữa hai người rất khó thân thiết được.

Mẹ, trước kia con đối xử với mẹ rất xa lạ, từ nay về sau, con nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ tự hào về con.

Đêm xuống, Tô Tường và Triệu Xuân nằm trên giường cùng nhìn nhau cười, con của hai người đã hiểu chuyện, bắt đầu biết quan tâm người khác.

Ở một phòng khác, Tô Nhiên nằm trên giường suy nghĩ, cô muốn giúp kinh tế gia đình mình khá hơn nhưng hiện giờ cô còn quá nhỏ, bản thân không thể tự gầy dựng sự nghiệp, vậy thì bắt tay vào công việc của ba cô, cô sẽ nêu ra ý kiến cho ông.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Cô nhớ năm cô học năm thứ nhất trung học, cha cô đi hỏi thăm nhiều người thì nghe được tin bánh ngọt kiểu tây bán rất được, liền đầu tư một vạn mua lò nướng, sách hướng dẫn, rồi tự học sau đó đẩy xe ba bánh đi bán ở khắp các thôn, tiếc là tay nghề làm bánh của ba cô không được giỏi lắm nên cuối cùng đành ngừng bán.

Cứ như vậy cho đến một năm sau, Vương Kiến Thành, chồng của em họ ông mở một nhà máy dệt ở thành phố D chỉ qua một năm đã buôn bán lời hơn mười vạn, cứ nghĩ đây là một năm làm lớn nên tìm đến cha cô, cha cô cảm thấy chuyện này cũng có lợi liền vay mượn khắp nơi đầu tư vào 6 vạn, thế nhưng năm đó, ngành dệt ở thành phố D bỗng sa sút, cuối cùng đến tiền vốn ba cô còn không lấy lại được, lỗ đến 3, 4 vạn.


Tô Nhiên suy nghĩ thật kỹ, năm nay mới là thời cơ tốt nhất đầu tư vào ngàng dệt, nếu để sang năm thì không còn kịp nữa. Cô phải nhắc nhở ba cô trước tiên phải giao thiệp với Vương Kiến Thành đã, sau đó mới cho ông ấy biết triển vọng của ngành dệt trong tương lai.

Trong lòng Tô Nhiên đã tìm được biện pháp nên tinh thần cũng thả lỏng hơn, giây lát sau đã chìm vào giấc mộng.