"Ngu xuẩn, chỉ cần ta nhấn nút một cái, bạn của ngươi, kể cả đứa trẻ kia, sẽ tan xương nát thịt!" Gã Ninja bên trái cười lạnh một tiếng, hắn giơ tay lên, chìa ra một cái nút điều khiển màu đỏ.
"Thật không?" Lục Minh vận dụng thân pháp tới cực hạn, tốc độ nhanh đến nỗi người ta có cảm giác phía sau hắn có vô số đạo tàn ảnh.
"Chém!" Tên Ninja cầm đầu rút ra thanh đao võ sỹ sắc bén, chém một đường, khí thế phảng phất muốn xé trời rạch đất, nhằm vào đầu Lục Minh bổ xuống.
Tên Ninja vóc người nhỏ gầy đứng bên phải không có phát ra thanh âm gì, hai tay hắn vô thanh vô tức phóng ra phi châm màu đen, cùng lúc với tên thủ lĩnh chém ra, phối hợp đánh lén Lục Minh. Tên Ninja bên trái không sử dụng vũ khí lạnh, mà trực tiếp rút ra khẩu súng lục, hướng về phía Lục Minh nhả đạn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ba tên Ninja liên thủ ăn ý vô cùng, tuyệt đối không ai có thể thoát khỏi.
Bọn chúng trong mắt đang lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng qua một giây đồng hồ, ánh mắt bọn chúng liền thay đổi… Nguyên nhân là vì Lục Minh trước mặt đã biến mất như một làn khói nhẹ.
Tên Ninja cao lớn chém vào khoảng không, nhất thời trong lòng giật mình, mắt lộ ra một tia dị sắc, cái mình chém chỉ là một tàn ảnh.
Hắn trong sát na hiểu ra, đối thủ cường đại quá sức tưởng tượng!
Dựa vào lực lượng ba người, căn bản không có khả năng đánh bại đối phương. Nếu không có nhiều người dùng vũ khí hạng nặng, rất khó đánh trúng tên này. Giờ đây, hắn không còn muốn đánh bại địch nhân, mà chỉ muốn bảo toàn tánh mạng.
"Hắc Mộc, Chân Trừng muội, mau lập thành Tam giác chiến pháp!" Hắn lớn tiếng hét to ra lệnh cho đồng bọn lập trận thế phòng ngự.
"Tính toán không sai. Nhưng ngươi nên nói với đồng bọn sớm một chút…" Một âm thanh lạnh như băng từ phía sau vang lên. Hắn cùng tên Ninja bên phải đồng thời xoay người phòng ngự. Vừa nhìn về phía nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy đồng bọn hắn Hắc Mộc bị một bóng người cao lớn nhấc bổng lên. Cổ hắn bị đối phương túm chặt, hai mắt trắng dã, hai tay mềm nhũn buông xuôi dưới đất. Nút điều khiển kíp nổ cùng khẩu súng lục rớt khỏi tay, rơi xuống mặt đất.
Lục Minh lập tức một cước dẫm nát công tắc nổ mìn. Đồng thời, hộp sọ của tên Hắc Mộc phát ra một thanh âm vỡ vụn. Thất khiếu hắn chảy máu mà chết, cặp mắt vẫn trợn trừng dữ tợn.
Khi thi thể hắn ngã xuống, một khuôn mặt lãnh khốc hiện ra, ánh mắt lạnh băng như tử thần. Hai tên Ninja còn lại trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, cả người run rẩy.
Lục Minh bỏ thi thể Hắc Mộc xuống, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn có di ngôn gì không? Nếu không, vậy các ngươi chết đi!"
"Chân Trừng muội, mau chạy đi!" Gã Ninja cao lớn điên cuồng hét lên một tiếng, vung đao đánh về phía Lục Minh.
"Tiễn ngươi một đoạn đường…" Lục Minh hai tay tạo thành chữ thập, chụp lấy đao của tên ninja, tiện tay gập lại bẻ gẫy đôi thanh đao, ngay sau đó hắn phóng phần kiếm gẫy ra. Tên Ninja đang đào tẩu tựa hồ cảm ứng, giữa không trung cuộn tròn người lại, nhưng vẫn không tránh khỏi thanh đao Lục Minh ném ra, bả vai tên ninja bị đao đâm qua, máu tươi phún ra, cả đoạn đao đã xuyên thủng người hắn, cắm sâu vào vách tường.
Nhìn thấy tên Ninja giữa không trung còn có thể cố tránh né, Lục Minh có điểm ngoài ý muốn, người nầy chiến đấu lực không cao, nhưng thân pháp cũng coi như lợi hại.
Hơn nữa hắn cũng có cảm ứng rất mạnh, nếu không đã sớm bị mình phóng một đao xuyên tim.
Tên Ninja cao lớn vụt bỏ chạy, Lục Minh liền tung một cước đá theo, đánh trúng ngực hắn, hất tên ninja văng mạnh vào tường.
Hắn xương sườn bị gẫy, trên ngực lòi ra mấy mảnh xương trắng hếu.
Chính là hắn còn chưa chết, một tay chống vào tường cho khỏi ngã, tay kia móc ra một công tác điều khiển ra, gắng gượng nói: "Thả cho nàng đi, nếu không ta sẽ ấn nút…"
"Nếu công tắc này là thật, ngươi đã sớm ấn rồi." Lục Minh tâm lý cũng không chắc rốt cuộc có một hay hai công tắc nổ mìn, nhưng mặt ngoài lộ vẻ không tin.
"Chân Trừng muội không có ra tay giết chóc nhiều, xin ngươi thả nàng đi, ta nguyện chết thế… Đây là thật sự là công tắc, nhưng ta sẽ không ấn, cầu ngươi, hãy buông tha nàng, chúng ta thất bại, vĩnh viễn cũng không sẽ trở lại Trung Quốc, xin ngươi tha nàng! Mới vừa rồi, chúng ta muốn giết chết bạn ngươi thì nàng ngăn cản, ta mới buông tha bạn ngươi, cầu ngươi cũng tha nàng một mạng…" Tên Ninja cao lớn đem công tắc đặt ở trên mặt đất, hắn rút ra một thanh đoản đao, đâm ngay bụng mình.
Nữ Ninja phía sau nhìn Lục Minh bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Lục Minh tiến lên từng bước, đoạt lấy đoản đao của tên Ninja cao lớn, chém hắn một đao kết thúc sinh mệnh rồi cười lạnh nói: "Trước mặt ta, sống chết của bất luận kẻ nào đều phải do ta định đoạt! Ngươi cũng vậy!"
"Nãi nãi ta nói, nhìn thấy cường giả người Hán, nếu giao cho hắn vòng cổ nầy, hắn sẽ tha ta một mạng…" Nữ Ninja nọ run rẩy đưa ra một vòng cổ bằng bạc.
Vòng cổ không có chỗ đặc biệt, chỉ là trên bề mặt có hoạ tiết hình rồng uốn lượn.
Ở phía sau còn có mấy chữ hán viết theo lối cổ xưa.
Lục Minh nhìn nhìn, hung hăng bạt tai nữ Ninja một cái, hừ lạnh nói: "Đừng để ta nhìn thấy ngươi! Còn nữa, ngươi trở về nói cho Tề Đằng, Lam Hải là địa bàn của ta, kêu hắn lập tức biến đi!"
Nữ Ninja run giọng nói: "Ta chỉ có thể chuyển lời, nhưng chắc hắn sẽ không theo lời ta".
"Không sao, chỉ cần ta nhìn thấy ngươi ở lại đây, ta sẽ giết không tha!" Lục Minh vừa tát nữ Ninja xong, đem vòng bạc cất vào túi.
Nữ Ninja lảo đảo cước bộ, đi xuống lầu, máu tươi từ vết thương nhỏ thành dòng trên đường đi.
Lục Minh không có thời gian hủy đi kíp mìn đặt trên người đứa trẻ, chỉ đem nó ra xa một chút, rồi vội vàng ra tay cứu Hạ Linh. Muốn cứu sống Hạ Linh, phải đem đạn trong người nàng lấy ra, rồi băng bó cầm máu, chính là hắn trước mắt căn bản không có điều kiện làm việc này.
Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn!
Lúc này bất chấp mọi thứ, Lục Minh xé áo Hạ Linh ra, phát hiện áo ngực của nàng nhuộm đầy máu, sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, quả thực nhìn thấy ghê người.
Vội vàng tháo áo ngực ra, lập tức một ít máu tươi phún ra. Lục Minh vội vàng thu nhiếp tâm thần, lấy tay đè vào vết thương trên ngực nàng, vận khởi chân khí, tìm chỗ viên đạn.
Lục Minh phát hiện một điều may mắn là, Hạ Linh trúng loại đạn súng lục cỡ nhỏ, phỏng chừng khoảng cách trúng đạn cũng khá xa, hơn nữa áo ngực có tác dụng giảm bớt uy lực của viên đạn, nên đạn cũng không cắm vào quá sâu, chỉ là gần bắn thủng cuống phổi, chỉ cần đem đạn đầu ra, rồi cầm máu, nàng hẳn là không có nguy hiểm tới tính mạng. Bất quá hiện giờ không có dụng cụ gắp viên đạn ra…
Lỗ đạn quá nhỏ, chổ bị thương lại là ngực, nếu đưa ngón tay vào, xé miệng vết thương ra, ngực Hạ Linh khẳng định sẽ lưu lại vết thương rất lớn.
"Dù sao không ai biết, hay là làm như vầy đi!" Lục Minh cúi người xuống, dùng miệng áp lên vết thương, hút mạnh vài lần. Hạ Linh phát ra một trận đau đớn thống khổ, đầu đạn đã được Lục Minh hút ra, cả mồm hắn máu tươi đỏ lòm.
Vấn đề này vừa mới giải quyết xong, vấn đề mới lại phát sinh.
Làm sao để cầm máu cho Hạ Linh đây?
Ngoại thương không nói, nàng bị tổn thương cuống phổi, xuất huyết bên trong rất khó ngừng, nếu không cầm được máu, mất máu quá nhiều cũng sẽ gây chết người!
Lục Minh cau mày suy nghĩ một chút, hắn nhớ ra lúc trước mình bị đạn bắn trúng cánh tay, bởi vì tiên thiên chân khí nhanh chóng vận chuyển, vết thương nhất giờ liền khép lại, không biết tiên thiên chân khí đối với Hạ Linh có tác dụng như vậy không?