Bây giờ máy bay đã bốc cháy, người không có khả năng tiến vào. Hay là chờ nhân viên phòng cháy chữa cháy tới dập lửa đi!" Cảnh vệ phụ trách bảo an của sân bay lau một phen mồ hôi lạnh, cự tuyệt đề nghị đi vào cứu văn kiện cơ mật của quốc gia cùng quốc bảo trong khói lửa dày đặc. Hơn nữa máy bay có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Đi vào ngang bằng muốn chết. Chính là kẻ ngu si cũng biết việc không thể làm
"Chết tiệt. Ông có biết phần văn kiện kia phải hi sinh hơn ba mươi mốt đặc công mới lấy được hay không? Nếu như nó bị hủy, như vậy hơn ba mươi đặc công quốc gia mất bao gian khổ bồi dưỡng ra liền hi sinh vô ích. Ông có biết phần văn kiện đặc biệt này quan trọng như thế nào đối với quốc gia chúng ta hay không? Còn có kiện quốc bảo kia. Là lễ vật người Hoa ở hải ngoại quyên tiền về đưa cho tổ quốc. Nó mang theo không chỉ là văn minh lịch sử, không chỉ có giá trị nhân văn, còn có tâm nguyện của người Hoa ở hải ngoại khát vọng tổ quốc phồn vinh hưng thịch, làm dân giàu nước mạnh. Nếu như chúng ta ngay cả nó mà cũng ko bảo tồn được, để cho nó bị hủy hoại, như vậy sẽ làm cho bao nhiêu người dân tha hương ở hải ngoại thất vọng đau khổ đây?" Tròng mắt nam tử bốn mắt trợn lên như người điên. Hắn thấy cảnh vệ không đồng ý, bỗng nhiên cười thảm một tiếng. Một mình chạy đến hướng máy bay đang bốc cháy.
"…" Lục minh nhớ tới khi Hình gia gia đem Giang Tiểu Lệ giao cho mình chiếu cố thì có nói qua phụ thân của Tiểu Lệ, cũng là đặc công hy sinh ở hải ngoại.
Đích xác không dễ dàng, để làm cho tổ quốc cường đại. Bọn họ hi sinh không chỉ có tính mạng của mình, còn có hạnh phúc gia đình cùng vợ con.
Hi sinh hơn ba mươi mốt đặc công mới lấy được, hẳn có giá trị.
Về phần kiện quốc bảo kia, Lục Minh bỏ qua một bên. Cái quốc bảo gì đều cũng không thể quan trọng hơn so với mạng người. Đồ vật đã không còn thì cũng có thể làm lại. Nhưng mạng người thì không thể vãn hồi. Lại nói thêm, quốc bảo mất đi tại hải ngoại tới hàng ngàn hàng vạn, cũng không cần quan tâm tới một kiện như thế.
Hắn ra hiệu bảo nam tử lãnh khốc số 2 đem nam tử bốn mắt kia kéo chở về, lại thấp giọng nói với Ôn Hình phu nhân cùng Arivle: "Tôi đi rất nhanh. Mọi người chờ tôi một chút."
Nam tử lãnh khốc số 2 đem tên kia kéo trờ về, còn thưởng cho mấy cái bạt tai, còn quát: " ầm ĩ cái rắm, đem địa điểm ông cất dấu nói ra, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp. Còn nữa, tôi không biết ông có phải đặc công hay không. Nhưng hành động của ông thực sự quá ngu xuẩn. Tại dưới tình huống ông không thể bảo đảm khống chế được cục diện, lại đem bí mật quốc gia nói ra trước công chúng. Cách làm của ông sẽ làm hơn ba mươi mốt đặc công chết không nhắm mắt! Văn kiện cơ mật không còn, có thể nghĩ biện pháp tìm cái khác. Nhưng mà nếu như rơi vào trong tay địch, vậy đám đặc công kia thực sự là trợn mắt mà chết!"
"Đừng nói. Ông nhìn vào mắt tôi. Nghĩ tới địa điểm cất dấu, liều mạng nghĩ đi. Đừng có ngừng!" Lục Minh đặt tay lên đỉnh đầu nam tử bốn mắt.
Nam tử bốn mắt nhìn lục minh, phát hiện hai mắt của hắn dần dần nhấp nhoáng kim quang
Có một luồng điện nóng rực dũng mãnh tiến vào đại não làm cho thần trí hầu như muốn hôn mê ngất đi. Hắn liều chết nghĩ tới cái chỗ cất dấu kia. Nhưng rất nhanh, hắn không thể nhẫn nại chống đỡ được. Thân thể chấn động, hai mắt trắng dã ngã xuống. Lục Minh hơi nhíu mày. Hắn dùng tinh thần của tầng thứ hai Thập Bát Khổ Địa Ngục thăm dò, cũng không thăm dò được rõ, chỉ cảm ứng được vị trí đại khái.
Nam tử lãnh khốc số 2 vừa định mở miệng. Lục Minh làm một thủ thế bảo nam tử số 2 trông chừng Ôn hinh phu nhân cùng Avrile một chút.
Cùng lúc Đặc Cần tiểu đội đem đoàn người đi ra, hắn chạy nhanh như ánh chớp tới máy bay đang bốc cháy.
"Cẩn thận…" Avrile vội vàng kêu một tiếng.
"Không có việc gì. Hắn sẽ không có việc gì!" Ôn hinh phu nhân lúc này khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng mà gật đầu: "Không có chúng ta làm liên lụy, thế gian này không có gì có thể ngăn được hắn. Chúng ta phải tin tưởng hắn!"
Mấy người lính cứu hỏa đang cầm vòi nước bắn vào chữa cháy thấy có người chạy tới, đang muốn ngăn cản bỗng nhiên bị nam tử lãnh khốc số 2 gạt sang một bên.
Bọn họ mang mũ giáp kinh hãi khi thấy một bóng người kim sắc như chớp điện hướng tới máy bay đang bốc cháy, giống như một đạo thiểm điện xẹt qua trời đêm lao thẳng vào trong máy bay đang hừng hực cháy, khói lửa mù mịt dày đặc. Bọn họ không nhịn được sợ hãi nổi lên từ đáy lòng. Đây là người hay là thần a? Không cần mũ giáp, trang bị bảo hộ, chạy thẳng vào trong máy bay. Hắn. Hắn muốn làm gì?
Không chờ bọn hắn phát ra câu hỏi, máy bay bỗng nhiên "ầm" một tiếng, lại phát ra một lần nổ vang.
Mảnh nhỏ bốc lửa của máy bay bắn ra tung tóe, các nhân viên cứu hỏa vốn quen nhìn đám cháy cũng bị dọa tới mặt cắt không còn chút máu. Nổ mạnh cùng với sức lửa như thế này không thể khống chế. Tới gần bắn nước chỉ có mất mạng, xem ra chỉ có lọi dụng guồng nước cao áp phun nước.
Bọn nam tử lãnh khốc số 2 vẫn đang đứng ở chỗ gần máy bay nhất. Cả đám không để ý tới các mảnh nhỏ bay đầy trời, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó.
Bọn họ lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi nam tử luôn sáng tạo kỳ tích kia thắng lợi trở về…
Thế gian chỉ có hắn, mới đáng giá cho bọn họ chờ đợi như vậy.
Trong máy bay, Lục Minh cảm thấy nóng tới mức muốn hòa tan thân thể. Bây giờ chỉ có thể tìm bằng cảm giác. Trong máy bay tất cả đều là khói dày cùng tia lửa, không thể xác định được vị trí gì. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng có một loại khiếp ý. Nếu vì mimi mình thích mà mạo hiểm, vậy cũng thôi. Nhưng là vì văn kiện chó má chẳng biết là cái gì cùng một kiện quốc bảo mà đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm như vậy. Thật là có chút ngu… có điều là, coi như nhìn mặt mũi hơn 30 đặc công đã hy sinh, kính trọng những người đặc công trung thành hy sinh vì tổ quốc như cha của Giang Tiểu Lệ, có hơi ngu thì cũng làm một lần đi.
Trước mặt, các mảnh vỡ lung tung đang bốc cháy rớt xuống.
Lục Minh trong lòng chấn động, tâm thần tiến vào trong trạng thái thanh minh huyền diệu. Trong nháy mắt, mọi tình cảnh trong khoang hiện lên rõ ràng tại trong mắt, không bỏ sót cái gì.
"Hát."
Cửu Đại Luân Ấn kết hợp đánh ra. Cánh cửa đang bốc cháy bị kim sắc cự quyền của Lục Minh đánh bay. Nổ tung ra một con đường. Lục Minh như tia chớp xẹt qua, cực kỳ khéo léo tránh thoát khỏi các mảnh vỡ bốc lửa rơi xuống từ nóc máy bay. Hắn dừng lại tại một ghế ngồi đang bốc khỏi cuồn cuộn, khua kiếm chém bay mấy cái ghế ngồi đang bốc cháy, đá ra một cái vali xách tay màu đen. Lục Minh trong lòng khẽ run lên, trong dự cảm thấy phía sau có vụ nổ mang tính hủy diệt sắp nhào tới.
Trong lúc cực kì nguy hiểm, Lục Minh trái lại càng thêm bình tĩnh lạ lùng.
Trong trạng thái bán huyền diệu, tựa hồ lại đột nhiên tiến thêm một tầng cảnh giới, đề thăng tới cảnh giới huyền diệu cao hơn của linh thức.
Lục Minh cảm thấy trong cơ thể có âm thanh của một con vật uy phong lẫm liệt rít gào vang vọng thiên đia. Ngọc phỉ thúy vọt ra từ trong không gian trữ vật liên kết thần bí với tính mạng. Một loại cảm giác cường đại chưa từng có từ đan điền bộc phát khuếch tán ra toàn thân. Toàn thân Lục Minh giống như kim cương cự nhân. Năm tia kim mang vốn đang bao trùm thân thể, bây giờ đã đạt hơn 7 tia. Không chỉ có vậy, thân thể ám kim của Lục Minh ẩn hiện lên cổ văn kì bí tựa như hình rồng, thần uy không gì sánh được theo tiên thiên chân khí cùng năng lượng thần kì hiện lên. Thân thể bắn ra khí thế lẫm liệt đem khói lửa xung quanh đều đè xuống.
Kim Cương Tý lại hiện ra. Lục Minh giơ tay phải lên. Kim Cương Tý vốn chỉ là tới khửu tay, đã tăng lên tới hết cánh tay, sát tới vai.
Tiên Thiên chân khí cùng năng lượng thần kì như ánh cầu vồng chảy về phía Tần Hoàng Bảo Kiếm ở tay phải.
"A A!!..."
Trong lòng Lục Minh có một loại xung động bất mãn rất muốn chém nát bầu trời, làm cho vạn vật trên thế gian run sợ trước sức mạnh của mình. Chiếc máy bay đang bốc cháy hừng hực trước mặt này, bỗng dưng biến thành cực kì nhỏ bé, tựa như vụ nổ mạnh có tính hủy diệt sau đó cũng không quan trọng gì
Tự nhiên tùy ý vung kiếm, nhân kiếm hợp nhất, cuối cùng quy về 1 trảm.
Vạn vật trên thế gian đều vỡ nát dưới một kiếm này..
Ở bên ngoài, đám người nam tử lãnh khốc số 2 thản nhiên đứng ở trước máy bay, nhìn khoang máy bay đang hừng hực cháy.
"Ầm ầm!" Nổ lớn rút cục xảy ra. Cả cái máy bay nổ tung thành mấy đoạn. Động cơ trên cánh bắn tung lên bầu trời, vô số mảnh nhỏ bốc cháy hóa thành mưa lửa, bắn tung tóe ra bốn phía.
Nhân viên chữa cháy dưới mặt đất đều bị luồng khí do vụ nổ phát ra đánh bay, chật vật ngã trên mặt đất.
Mà đám nam tử lãnh khốc số 2 lấy hai tay bảo vệ mặt, nửa bước cũng không lùi.
Số 7 số 8 thực lực hơi yếu, sau khi bị luồng sóng không khí đánh ngã, lập tức như một con cá nảy lên đứng thẳng dậy. Động cơ cực lớn văng lên bầu trời rơi xuống tan nát tại chỗ cách nam tử lãnh khốc số 2, phát ra tiếng nổ vang trời, mảnh vỡ bắn ra như mưa lửa đầy trời. Khuôn mặt nam tử lãnh khốc số 2 không có cảm xúc gì. Hắn khẽ lấy tay lau tàn lửa trên vai, hờ hững không nhìn tất cả xung quanh.
Con mắt của hắn, chỉ nhìn lên không.
Trên bầu trời, có một con rồng lửa thật dài…
Con rồng lửa này xuyên thấu qua tất cả các mảnh vỡ bắn ra do vụ nổ. Nam tử lãnh khốc số 2 nhìn thấy vậy, trong con người lập tức lộ ra một vẻ kích động cùng mừng như điên… Nam tử luôn sáng tạo kì tích kia đã đi ra. Hắn không chỉ thắng lợi trở về hơn nữa lấy thân hóa rồng, ngự không mà đến… Thể gian, có ai có thể giống như hắn?
"Ta không phải bị hoa mắt chứ?" Nhân viên chữa cháy phát hiện một con rồng lửa to lớn xẹt qua trên bầu trời, thế như vua giá lâm thiên hạ, thần uy vô cùng
"Trời ạ. Điều này sao có thể!" Cũng có người phát ra tiếng than sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.
Rồng lửa trên bầu trời biến mất. Một người lửa từ trên trời giáng xuống. Tại khi đám người nam tử lãnh khốc số 2 xông lên bảo hộ thì thấy sau khi lửa tắt. Một nam tử thân hình kim sắc lóng lánh, đang từ trong mưa lửa đầy trời, bước tới trước mặt.
Phía sau, máy bay lại phát nổ. Lửa cháy ngút trời.
Chờ khi làn sóng khí qua đi, tất cả phát hiện nam tử lóng lánh kim quang kia không còn thấy bóng đâu nữa.
Hắn là người hay là thần? làm sao thoáng qua lại biến mất được? Rồng lửa giữa không trung là thật hay ảo giác? Nam tử từ trên trời giáng xuống là ai? GIữa lúc mọi người đang ngờ vực vô căn cứ thì Lục Minh dưới sự yểm hộ của đám người nam tử lãnh khốc số 2, cùng Ôn hinh phu nhân và Avrile đã lên ô tô. Hắn chưa kịp mở miệng, Avrile nước mắt đầy mặt đã nhào vào trong lòng. Bên kia, Ôn Hinh phu nhân khẽ lau nước mắt, lại hướng hắn bày ra nụ cười vui mừng…
Nam tử lãnh khốc số 2 ngồi vào vị trí tài xế. "Hô" lái xe đi.
"Văn kiện cùng quốc bảo đâu?" Nam tử bốn mắt kia trợn mắt há mồm mà nhìn tất cả màn này. Hắn thật sự không thể tin được vào hai mắt của mình, bỗng nhiên nhớ tới quốc bảo.
"Nhiều chuyện"! Số 3 tóm nam tử bốn mắt kia, đưa hắn lên một chiếc xe khác.
" Ngay cả 30 giây cũng không tới. Chẳng lẽ văn kiện đặc thù cùng quốc bảo đã được tìm về?" Nam tử bốn mắt mừng như điên nói.
"Câm miệng…" Số 4 lái vỗ một cái lên đầu của hắn hừ nói: "Nghe đây. Việc duy nhất ông cần làm là ngồi xuống!"
Ngoại trừ số 5 phụ trách xử lý đối ngoại lưu lại. Còn lại toàn bộ đội viên của Đặc Cần tiểu đội đều lên trên xe, theo đuôi Lục Minh rời khỏi. Quan viên phụ trách chỉ huy còn muốn mở miệng. Số 5 vỗ vỗ vai hắn, bống nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Chúc mừng ông. Ông đã lập cong lớn! Máy bay gặp rủi ro nhưng dưới sự chỉ huy quyết đoán của ông cùng toàn bộ nhân viên ở sân bay ko để ý bản thân, cố hết sức cứu người, toàn bộ máy bay không một ai tử vong. Năng lực kiệt xuất cùng tác phong gặp nguy không loạn của ông xứng đáng được biể dương. Nếu như ông đem chuyện thủ trưởng cấp 3 cũng quên mất. Vậy thì hoàn mỹ."
Lục Minh không để ý đến việc xử lý phía sau như thế nào. Việc này tại xã hội hài hòa, kết quả đều là như nhau.
Trở lại Bạch Lộ, chúng nữ còn không biết máy bay gặp rủi ro.
Chỉ là Lục Minh đi đã rất lâu không thấy trở về. Các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai, Nhan Mộng Ly đều chờ trong sảnh. Xe dừng lại. Các nàng còn chưa tới mở rộng cửa. Lục Minh đã ôm Ôn Hinh phu nhân trở lại. Niếp Thanh Lam vừa nhìn thấy quần áo Ôn Hinh phu nhân ướt đẫm. Cánh tay còn có vết bẩn, cũng biết đã xảy ra chuyện, liền đưa tay tiếp lấy nàng.
Chờ khi Lục Minh đem lại Avrile ôm quay về. Mọi người nhìn thấy mỹ nhân tóc vàng này bây giờ thực sự là so được với sói.
Cái trán bị thương, tóc dài tả tơi. Quần áo cũng bị phá nghiền nát. Tay, chân, mặt mũi đều dơ bẩn, không khỏi đều cùng cả kinh kêu lên: "Xảy ra chuyện gì?"
"Để cho anh nghỉ ngơi một chút…" Lục Minh về tới trong nhà ấm áp. Trước sự mệt mỏi do tiêu hao chân khí cùng tinh thần căng thẳng nghiêm trọng tạo thành, thoáng cái đã nổi lên. Tâm tình thả lỏng, hắn vừa mới buông Avrile ra. Nặng nề mà ngồi trở lại trên sô pha, liền nhắm mắt ngã ra một cái đã khò khò ngủ…
Hắn ngả người ra, vừa vặn trượt chân vào trong lòng của Ôn Hinh phu nhân. Đầu gối lên bộ ngực sữa của nàng. Điều này làm cho nàng hơi có chút xấu hổ.
Có điều nhìn thấy hắn mệt đến ngủ khò khò, trong lòng Ôn Hinh phu nhân cảm động gấp bội, không nhịn được giơ tay ôm hắn. Yêu thương vuốt ve khuôn mặt hắn, lau đi nước mưa còn đọng trên mặt…