"Cái gì?" Mọi người vừa nghe thế đều ngạc nhiên, nhìn Lục Minh, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoàn toàn không dám tin tưởng.
"Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nàng rõ ràng đã tắt thở rồi, cậu nói nàng còn sống, trừ phi cậu là thần tiên, bằng không cậu không có bản lĩnh cứu sống nàng!" Tên Đặng Bảo Câu này vốn là bởi vì có quan hệ của phụ thân là viện trưởng mới tới làm bác sĩ, không có bản lĩnh thực sự gì, nhưng hắn ghét nhất cùng sợ nhất, chính là người khác nghi vấn thân phận bác sĩ của hắn, nghi vấn năng lực làm bác sĩ của hắn.
Hắn vừa nghe Lục Minh mở miệng nói người giúp việc còn chưa chết, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng mắng Lục Minh.
Hồ luật sư cũng tràn đầy khinh bỉ, một người làm công, biết cái gì!
Người trong cả gian nhà, chỉ có Giai Giai tin tưởng Lục Minh.
Nàng không chỉ tin tưởng, hơn nữa tuyệt đối tín nhiệm, vừa nhìn thấy ánh mắt này của những người xugn quanh, nàng cũng nữa không chịu nổi người khác khinh thị Lục Minh, không nhịn được mang chút tức giận nói to: "Lục Minh nói không chết là sẽ không chết, có muốn đánh cuộc với tôi không? Nếu như Lục Minh có thể cứu sống nàng, các người nói sao?"
"Nếu hắn có bản lĩnh cứu sống nàng, tôi khấu đầu ba cái thật vang trước hắn!" Khuôn mặt Đặng Bảo Câu đỏ lên, cười nhạt: "Còn nếu như hắn không cứu được, thì gọi tôi ba tiếng cha đi!"
"Chúng ta đi ra ngoài. Để hắn cứu người..." Hồ luật sư vội vàng kéo mọi người đi ra bên ngoài. Chỉ cần Lục Minh vừa ra tay cứu người. Cứu sống sảng tất nhiên là tốt. Không cứu được, vậy đem tất cả sai lầm ném lên trên người hắn. Hắn vừa nói. Bọn Đặng Bảo Câu cùng lão sắc quỷ đều hiểu được, vội vàng đi ra ngoài. Mẹ Giai Giai khẽ gọi Giai Giai. Nhưng mà Giai Giai không để ý tới nàng.
Trong giây phút nàng viết tờ giấy giá bốn mươi vạn đem mình bán cho Lục Minh, tiếng "mẹ" trong lòng Giai Giai đã biến mất.
Mình không phải cây rung tiền của nàng, không phải nàng muốn thế nào thì được thế đó !
Hay là trong lòng nàng là sợ Lục Minh không cứu sống được người giúp việc, chọc vào đại phiền toái liên luỵ mình đi... Người như nàng căn bản không sẽ hiểu cái gì là tình yêu, cũng không rõ cái gì là tín nhiệm. Dù sao trong mắt nàng, cũng chỉ có tiền tiền tiền!
Giai Giai lưu lại.Tiểu Lan cũng tò mò nhìn Lục Minh một chút, cũng quyết định lưu lại.
"Tiểu Lan. Mau ra đây. Mau ra đây!" Đặng Bảo Câu ở cửa ngay kêu vài tiếng.Tiểu Lan căm tức hừ nói: "Anh đừng quản tôi. Nếu không phải anh thò tay ra hù dì Trương. Dì ấy cũng sẽ không bị phát ra bệnh tim !"
"Cô nói cái gì a, tôi nào có dọa bà ấy, bà ấy phát bệnh tim không liênquan tới tôi..." Đặng Bảo Câu cãi lại vài tiếng rồi chuồn mất, một bộ dáng có tật giật mình .
"Giai Giai, đứng xa một chút!" Lục Minh vạch mở miệng của phụ nhân trung niên ra, lại đỡ nàng ngồi lên, cong người về phía trước, vỗ nhẹ trước sau vài cái, cuối cùng duỗi tay vỗ lên phía sau lưng phụ nhân trung niên, có một khối bóng đen từ trong miệng của nàng bay ra, đợi khi Lục Minh đỡ thân thể của nàng vỗ trước sau, nàng tưởng đã ắt thở bỗng nhiên phát ra một loại thanh âm cỏ quái, tựa hồ là âm thanh ở phổi.
Tiếp đó, tiếng ho khan kịch liệt từ trong yết hầu phụ nhân trung niên mạnh mẽ phát ra, khắp người nàng co quắp.
Rất lâu, mới có thể thở trở lại.
Sắc mặt xám đen của phụ nhân trung niên kia dần dần khôi phục lại màu da người, tuy thần trí còn chưa có tỉnh táo lại, nhưng có thể nhìn ra được, nàng đã sống lại . Lục Minh duỗi tay khẽ động trên mặt nàng, vô số ngân châm xuyên vào trên khuôn mặt của nàng,đều xuyên vào một tia chân khí. Trong nháy mắt đã thu hồi lại, liền ngay cả Tiểu Lan đứng mọt bên cũng không thấy rõ.
Lục Minh nhẹ tay nhẹ chân buông phụ nhân trung niên ra, lúc này nàng đã ngủ say , thỉnh thoảng, còn nhẹ một chút.
Tiểu Lan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không dám tin tưởng đưa ngón tay đến dưới mũi của phụ nhân trung niên sờ thử xem, thực sự có hơi thở, thực sự đã cứu sống , mới giật mình kinh ngạc địa nhìn về phía Lục Minh: "Anh làm như thế nào?"
Trong lòng Giai Giai tự hào vạn phần, điều này đối với người khác mà nói, đương nhiên là kỳ tích, nhưng đối với Lục Minh mà nói, điều này không đáng kể chút nào.
Nàng nhẹ nhàng ôm nhẹ cánh tay của Lục Minh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên lộ ra dáng tươi cười.
Trên khuôn mặt tươi cười, giống như bầu trời lúc sau cơn mưa, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, ánh sáng cầu vồng rực rỡ mọc lên từ phía phương xa mông lung tuyệt vời mộng ảo... Lục Minh không nhịn được chạy tới hôn nhẹ một cái, làm cho Giai Giai e thẹn vô hạn cúi đầu, véo nhẹ cánh tay của Lục Minh, hoàn toàn quên mất các loại không hài lòng trước kia. Chỉ cần có hắn bên người, mặc kệ thế giới trở nên làm sao, bọn ta là hạnh phúc !
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đám Hồ luật sư, Đặng Bảo Câu, Tiểu Mai cùng lão sắc quỷ từ bên ngoài nghe thấy được tiếng ho khan, chạy vào vừa nhìn, thấy tư thế của người giúp việc đã thay đổi, xem sắc mặt, không còn màu tử vong như trước nữa, tựa hồ... Thực sự cứu sống?
"Cứu sống , hắn cứu sống dì Trương rồi!" Tiểu Lan kích động nhảy dựng lên, lại truy vấn Lục Minh nói: "Anh cứu như thế nào vậy? Em thấy anh cũng chỉ là vỗ!"
"Dì Trương này, căn bản là không chết, chỉ là đường hô hấp bị mọt thứ làm tắc. Phỏng chừng là dì ấy đang nếm thử canh, bác sĩ Đặng tiến đến dọa dì, làm cho dì ấy giật mình đem một miếng thịt nghẽn vào khí quản, liền không ít thở được ngã lăn ra đất ngay tại chỗ.
Lục Minh vừa nói, tất cả mọi người đem ánh mắt đều hướng tới Đặng Bảo Câu, thấy mặt hắn đỏ hồng lên.
"Tôi không có dọa dì ấy, tôi, tôi chỉ là duỗi tay vỗ vai của nàng, chỉ muốn hỏi một chút dì ấy nấu canh xong chưa thôi!" Đặng Bảo Câu thấy người đã được cứu sống, trong lòng yên ổn xuống, lập tức suy nghĩ một lý do.
"Chuyện này giống như một sự cố ngẫu nhiên ở nhà hàng, cho nên ta mới phán đoán có thể là như thế . Trên thực tế, dì Trương cho dù là bệnh tim phát tác, tắt thở ngã xuống đất, chỉ cần tim dì ấy vẫn còn đang đập lên, như vậy nàng vẫn còn có thể cứu được, thậm chí, trái tim ngừng dập dưới năm mười phút đồng hồ, tiến hành hô hấp nhân tạo cùng thủ thuật xoa bóp trái tim mà nói, cũng có thể cứu sống bệnh nhân. Một bệnh nhân chỉ thật sự
tử vong khi não chết, mà một bệnh nhân muốn chết não, ít nhất tim phải ngừng đập hơn mười phút đồng hồ, có người thậm chí còn dài đến vài giờ đồng hồ..." Lục Minh mỉm cười, nghiêm trang tự tin tựa như một bác sĩ quyền uy.
"Lục Minh, sao anh biết được nhiều như vậy?" Tiểu Lan kinh ngạc, lời của nàng hỏi ra cũng là tiếng trong lòng của những người này.
"Tôi cùng Giai Giai là bạn học, khi học đại học thì xem qua một chút sách y học ngoại khoa, cho nên biết." Lục Minh thản nhiên cười nói: "Kỳ thực tôi là múa búa trước cửa Lỗ Ban, bác sĩ Đặng là bác sĩ chuyên khoa, là người chuyên nghiệp, khẳng định biết nhiều hơn so với tôi!"
Lục Minh không nói còn chưa sao, nhưng vừa nói lời này, làm cho Đặng Bảo Câu đỏ bừng mặt.
Hắn nhớ tới đánh cuộc vừa rồi với Giai Giai, người cứu về rồi, hắn phải quỳ xuống hướng Lục Minh khấu đầu ba cái thật vang.
Đương nhiên, đừng nói khấu đầu ba cái, chính là thoáng hướng Lục Minh chịu thua, hắn cũng là không thể làm được, hắn là ai? Con trai của một viện trưởng bệnh viện lớn, tổng tài của hai công ty nhỏ, làm sao có khả năng hướng một người làm công cúi đầu chứ?
Tiểu tử này chỉ là trước đây đã đụng tới một loại tình huống như thế này, cho nên mới biết nói thế, đổi thành cái khác, ví dụ như thủ thuật, hắn còn có thể ba hoa sao?
Đặng Bảo Câu hừ một tiếng, xoay người đi, giả bộ hoàn toàn không nhớ tới đánh cuộc vừa rồi.
Mẹ của Giai Giai thấy Lục Minh ra tay cứu sống dì Trương, giải quyết được một chuyện tai họa bất ngờ, hơn nữa dáng dấp của Lục Minh lớn lên làm cho người ta thích, thái độ đối với nàng cũng cung kính, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Giai Giai nói: "Các con từ từ hãy trở về đi? Lưu lại ăn cơm đi! Ở lại một đêm cũng được , nơi này còn có phòng trống. Chuyện của con với Lục Minh, chúng ta sẽ giúp con, con yên tâm, chuyện này tốt hay không tốt, đều là quyết định của con, mẹ đương nhiên chủ yếu chính là xem ý con!"
"Đúng, đúng đúng, lưu lại một chút đi, chúng ta tùy thời hoan nghênh con, ở lại mấy ngày cũng được!" Lão sắc quỷ hận không thể làm Giai Giai cả đời lưu lại.
"Cảm ơn mẹ, chúng con có việc, muốn về Lam Hải sớm một chút."
Giai Giai lạnh nhạt trả lời một câu.
Nếu không phỉa nhìn mặt mũi của mẫu thân lấy bốn mươi vạn bán mình đi, cái nhà này, Giai Giai cả một giây đồng hồ cũng không them ở lại.
Bây giờ, nàng rất muốn cùng Lục Minh rời đi ngay... Cái nhà này làm cho nàng quá thất vọng, ở đây so sánh cùng Phong Đan Bạch Lộ, quả thực như một địa ngục! Đừng nói ngôi nhà Phong Đan Bạch Lộ ấm áp kia, cho dù là Phương Phỉ Uyển, Giai Giai cũng có thể cảm thấy hết sức ấm áp, vô số chị em đều quan tâm coi mình như là chị gái hay em gái. Ở chỗ này thì trái ngược, mẹ của mình , lại làm cho mình cảm thấy thất vọng đau khổ!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Khi đám người lão sắc quỷ cùng Hồ luật sư ba chân bốn cẳng đem dì Trương đến gian phòng ngủ, thì Tiểu Mai ham dục quá độ kia đi ra mở cửa, thấy qua lỗ hở trên cửa, một người nam tử mặc tây trang màu đen cao lớn lãnh khốc đứng đó, không khỏi càng hoảng sợ, run giọng hỏi: "Ngài là ai? Có chuyện gì?"
"Mở cửa ra." Nam tử tây trang móc ra một khẩu súng lục, qua lỗ hở chỉ vào trán Tiểu Mai.
"A..." Tiểu Mai sợ đến hai chân mềm nhũn ngả xuống trên mặt đất, cuối cùng ngay cả tiểu tiện không khống chế nổi, sàn nhà ướt một mảng lớn^^.
"Số 2, anh làm cái gì thế? Anh xem, làm cho người ta sợ rồi!"
Sau khi Giai Giai ra mở cửa, nam tử tây trang lãnh khốc số 2 mang theo một vali màu đen bằng da tiến vào, cung kính nhìn về phía Lục Minh hành lễ, nhưng mà Lục Minh tựa hồ rất không hài long về phương thức làm việc của hắn, thuận miệng phê bình hai câu.
Nam tử lãnh khốc sô 2 cung kính lên tiếng nói: "Xin lỗi, thiếu gia, ngài tiến vào quá lâu, tôi sợ ngài có nguy hiểm!"
Lúc này, mẹ của Giai Giai, lão sắc quỷ, Tiểu Lan cùng đám người Hồ luật sư cùng Đặng Bảo Câu mới vừa từ trong phòng đi ra thấy mắt choáng váng, nam tử lãnh khốc này làm sao lại gọi Lục Minh là thiếu gia ? Lục Minh không phải một người làm công sao? Có phải hắn tìm người kia tới diễn kịch hay không a? Nghi ngờ đầu tiên, là Hồ luật sư, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, trò này cũng quá nát, nếu như Lục Minh là thiếu gia gì đó, vậy hắn một cao tài sinh tốt nghiệp thạc sĩ là cái gì? Vậy chẳng phải là bạch mã vương tử sao?
Hồ luật sư đi tới cửa , cười nhạo nói: "Lục Minh, giả trang rất giống đó, bảo tiêu này dùng bao nhiêu tiền mời tới? Một trăm hay là hai trăm đồng a?"
Nam tử lãnh khốc số 2 hào móc súng lục ra, chậm rãi lắp vào ống giảm thanh.
Có điều là Hồ luật sư đầu tiên là biến sắc, sau đó cười ha ha lên: "Cháu trai trong nhà của tôi cũng có một khẩu súng lục như vậy, độ phục chế rất cao, bên trong chứa nước còn có thể bắn ra vòi nước, mua ở siêu thị, phải hơn hai mươi đồng tiền một khẩu đó!"
"Câm miệng, bằng không chết, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Nam tử lãnh khốc số 2 tiện tay hướng về phía Hồ luật sư mở khóa chốt an toàn của súng, một phát sung bắn vào ống quần, một phát bắn vào dưới đũng quần, một phát bắn vào hai bên tây trang, một phát bắn vào đỉnh vai, đều là vừa vặn bắn lướt qua quần áo, không có bắn bị thương thân thể hắn. Có điều là, trên sàn nhà gỗ bị bắn tràn đầy vết đạn, vụn gỗ bay tán loạn.
"..." Hồ luật sư sợ đến tiểu ra quần , nước tiểu nhỏ từng giọt từng giọt tí tách từ đũng quần chảy xuống .
"Số 2, không được vô lễ đối với Hồ luật sư." Lục Minh xua tay ngăn cản, lại hướng về phía Hồ luật sư đang ngây ngốc mỉm cười nói: "Ngại quá, bảo tiêu này của tôi không phải thuê, tính tình cũng có chút nóng nảy, không làm anh sợ chứ?" Xoay đầu, giả vờ kỳ quái hỏi: "Số 2 hào, không phải tôi bảo anh chờ tôi ở phía dưới sao?"
"Thiếu gia, ngài quên mang theo vali da ." Nam tử lãnh khốc số 2 cung kính mà đem vali da màu đen đưa cho Lục Minh.
"Tôi bởi vì sốt ruột hướng tới mẹ của Giai Giai cầu hôn, sốt ruột đem Giai Giai lấy về nhà, cả tiền sính lễ cũng quên mất, vừa rồi ta có chút kỳ lạ, rõ ràng là mang đủ tiền tới, làm sao lại chỉ có chút như vậy, hoá ra, đều là để ở trong vali da quên ở trên xe này a!" Lục Minh giả ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ , lại ra lệnh nói: "Số 2, tôi cùng mẹ của Giai Giai đã nói, sính lễ là bốn mươi vạn , chờ khi tôi giàu liền thêm một trăm vạn, tôi đưa trước mười lăm vạn rồi, anh lại đếm hai mươi lăm vạn đưa cho mẹ của Giai Giai đi!"
"Cậu không phải một người làm công ? Sao có nhiều tiền như vậy ?" Đặng Bảo Câu run giọng hỏi.
"Ở đây, cũng không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Nam tử lãnh khốc số 2 , vung sung lên như thiểm điện, hai phát sung bắn vào bên cạnh Đặng Bảo Câu , vụn gỗ bay tứ tán, Đặng Bảo Câu sợ đến ngã mềm nhũn trên mặt đất, trong nháy mắt đũng quần ướt sũng. Tốt rồi, lại thêm nam nhân rơi nước tiểu!