"Thuốc này thơm quá, là thuốc gì vậy?" Có người cảm thấy thuốc của chú rể mời quả thật rất khác, hút hai hơi xong, không dám lớn tiếng hỏi mà chỉ nhỏ giọng thì thầm.
"Con cũng không biết" Trước đó, kinh tế của Lục Minh bị bạo quân phụ thân kiểm soát chặt chẽ, làm gì có tiền mà mua thuốc hút, hơn nữa, hút thuốc có ảnh hưởng đến việc tu luyện chân khí, đầu tiên là kinh mạch ở phổi sẽ không thông, dễ dàng làm hỗn loạn kinh mạch khí, hơn nữa, hút thuốc dễ gây nghiện, nếu trở thành một kẻ nghiện, thì quả thật là một ô nhục đối với võ giả, tâm tính cũng không có khả năng đề cao lên.
Đương nhiên, nếu chỉ hút vào hơi xã giao quan hệ thì không sao, chỉ cần không biến thành người nghiện thuốc lá là được.
Thuốc này cũng chẳng phải do Lục Minh minh, lần trước đi đến Vân Quý bắt tội phạm, thấy mọi người đều hút thuốc, mà hắn lại không mang theo, cảm thấy có chút xấu hổ.
Lần này, hắn khẳng định là không muốn chịu xấu hổ như vậy nữa, hơn nữa ở chổ Vương Đổng còn rất nhiều thuốc tốt, căn bản là không cần mua, trong xe của hắn tùy tiện lấy một hai gói là được. Lục Minh không rành về thuốc, không phải là những người nghiện thuốc trong thôn thì làm sao mà biết, có một tên gầy gày mặt đài mang mắt kính thấy thời cơ đến, đắc ý khoe khoang đứng lên nói : "Các người là dân nhà quên, chú rể là ông chủ thành phố, thuốc của ngài ấy hút thì làm sao giống thuốc của các người? Ông chủ rằng cái cây ông trồng khi thu hoạch sẽ đem bán ở toàn bộ Trung Quốc à? Nói cho mọi người biết, đây là thuốc xịn đó!"
"Vớ vẫn!" Mọi người ồn ào lên, thuốc xịn là thuốc xịn rồi, ai ở đây mà không biết?
"Cái mùi này, giống như cái loại lần trước tôi đến trấn họp vậy..." Có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đầu đinh, nhìn có vẻ giống cán bộ trong thôn, nói.
"Căn bản là vớ vẫn, không có khả năng"! Người gầy đeo kính kia cười lạnh, chỉ vào điếu thuốc, nói : "Các người biết đây là thuốc gì không? Là Hoàng Hạc Lâu! Là thuốc đắt nhất ở trong nước đấy biết không? Chưa từng nghe qua? Cho nên nói các người là dân nhà quê không biết gì hết. tục tàng một chút, nói cái giá thôi, các người biết thuốc này bán bao nhiêu không?"
Tôi thấy là hơn hai mươi đồng..." Có một lão già hơn năm mươi đoán, nhưng đổi lại chỉ là một tiếng cười lạnh.
"Năm mươi?" Lại có người hỏi, và bị gã gầy khinh bỉ.
"Chẳng lẽ thuốc này một trăm đồng một gói?" Người đàn ông đấu đinh la hoảng lên, nếu thuốc này quả thật một trăm động, vậy thì những tên quan trên trấn một năm thu tiền ruộng, cũng chỉ có thể mua được một gói?
"Một trăm đồng của ông bự như cái bánh xe bò vậy! Đây là Hoàng Hạc Lâu 1916, muốn mua cũng không mua được, tượng trưng cho thân phận, ông nghĩ người bình thường có thể mua được sao? Nói cho ông biết, Hoàng Hạc Lâu này bán giá sỉ là một ngàn bảy một ngàn tám rồi, bán ra ngoài cũng từ một ngàn chín đến hai ngàn ba. Nghe nói có chổ xếp hàng chờ cả tháng cũng không có! Hai loại Hoàng Hạc Lâu đắt nhất có thể bán bảy tám ngàn một gói. Tôi còn chưa được thử qua. Loại Hoàng Hạc Lâu này, lần trước tôi tham gia họp lớp mười lăm năm, một bạn học có chức vị lấy ra khoe, nếu không tôi cũng không biết!" Gã gầy nói xong, tất cả mọi người đều ngây dại.
Nếu thuốc này một ngàn tám một cây, vậy một gói là một trăm tám, mà một gói có hai mươi điếu, chẳng phải chia đều là chín đồng một điếu sao?
Ông trời ơi, cái này không phải là thuốc, mà là tiền mặt!
Vừa rồi có mấy người dùng sức hút đều ho sặc sụa, ho khan không ngừng, có một người muốn lén lấy một gói trên bàn, bây giờ sợ đến mức tay run cả lên.
Lục Minh lại cười cười, đứng lên, đưa cho mọi người một gói, tất cả nhận lấy mà tay không ngừng run lên.
Thuốc này, phải nói là loại thuốc tốt nhất mà mọi người từng hút.
"Thuốc này không phải của con, là của bạn con, bình thường con cũng không hút, chỉ tiện tay lấy trong xe hắn hai cây, nếu mọi người thích, lần sau con mang nhiều hơn!" Lục Minh chẳng hề để ý nói, làm cho Hoắc mụ mụ vừa làm vừa len lén quan sát, Hoắc mụ mụ thấy vậy trong lòng tán thưởng không ngừng, quả nhiên không hổ là người đàn ông mà con gái nhìn trúng, không chỉ hào phóng, mà cũng rất có khí phái!
Tặng cho con gái một cái vòng cổ một triệu đồng, cái hào phòng này không phải ai cũng làm được, chẳng qua mời mọi người hút thuốc quý như vậy, làm cho chân của đám người này run lên.
Thật không có tiền đồ, nhìn chú rể mới này, nói chuyện mà lông mi không hề động, chỉ riêng phần khí độ ấy cũng đủ trở thành một nhân vật!
Ngoài cửa có một người đàn ông mang đồ vét bước vào, đưa cho Lục Minh một phần văn kiện, nhẹ giọng nói vài câu, Hoắc mụ mụ mò lại gần, bà nghe thấy người mặc đồ vét thần khí tận trời kia lại cung kính gọi chú rể là "thiếu gia", trong lòng vui mừng, quả nhiên là xuất thân từ nhà giàu có, hay là.... Lục Minh cầm lấy đống văn kiện nhìn vài lần, tùy tay lật qua lật lại coi, nói : "Để Lý lão và Trần lão quyết định được rồi, hợp đồng làm tốt lắm, để lát tôi kí!"
"Vâng!" Người mặc đồ vét cung kính nhận phần văn kiện, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Người trong phòng đang có hứng thú với Hoàng Hạc Lâu, cho nên cũng không chú ý, vả lại cũng không dám quấy rầy Lục Minh làm chính sự, nhưng Hoắc mụ mụ nhìn là hiểu hết.
Thì ra là trùm cuối, người quyết định cuối cùng, vẫn là chú rể!
Một lát sau, có một người đàn ông ở trong bếp nghe nói có thuốc xịn, mang cái thân đầy mồ hôi của mình chạy lên xin hút vài hơi, lại bị mắng là quỷ biết ăn, không biết làm. Giai Giai thấy ngồi ở trong nhà cả nửa ngày không làm gì, bèn đứng lên nói : "Con cũng biết nấu một chút, tuy rằng không thể so với chị Dung, nhưng cũng có thể làm trợ thủ" Tất cả mọi người sao có thể làm phiền nàng xuống bếp, cơ hồ mấy ông ở đây cũng đứng lên, vỗ ngực nói để mình phụ cho!
Khoảng mười phút sau, có lẽ trong phòng đã đi đến thảo luận cuối cùng, bên trong vang lên tiếng vỗ tay, rồi nghe giọng nói kích động của cha Hoắc Vấn Dong vang lên không ngừng.
Còn Lý lão và Trần lão thì gấp đến nổi không thể chờ được nửa, cùng cha của Hoắc Vấn Dong là thôn trưởng, một ít cán bộ cùng với thầy giáo trong thôn đi ra ngoài, không ngừng chỉ trỏ hai bên đường, giới thiệu đủ thứ. Hoắc mụ mụ lại chú ý thấy người đàn ông mặc đồ vét đi vào, cầm bản hợp đồng đưa cho Lục Minh, tựa hồ như nếu hắn không kí thì hợp đồng không có hiệu lực vậy.
Lục Minh cũng không cần nhìn, cầm bút lên, vẽ vài nét vào.
Hoắc mụ mụ nhìn thấy mà trong lòng kích động. Chú rể của con gái còn đẹp trai tiêu sái gấp trăm lần mấy ngôi sao trong TV, ánh mắt của nha đầu này thật là tốt! Điểm này có lẽ là di truyền từ mình, chẳng qua, cha của nàng rất thẳng ý, lại là người cổ hữu cứng đầu, không biết luồng lách, nếu không có lẽ bây giờ đã làm quan trên trấn rồi!
Giai Giai thấy Hoắc Vấn Dong ngoắc mình, vui vẻ chạy đến, bỏ mặc một mình Lục Minh ở lại.
Mấy bà tám trong lúc rãnh rỗi đều len lén đánh giá Lục Minh.
"Tiểu cẩu tử à, thấy không gì? Muốn ăn kẹo, thì phải gọi. Gọi anh ấy là chú rể đi, mới có kẹo ăn!" Các bà này tay cầm bịch kẹo, đùa giỡn trêu ghẹo với một đứa nhóc đang đứng ngồi cửa nhìn bịch kẹo mà chảy nước miếng, bắt nó gọi Lục Minh là chú rể mới cho ăn.
"Làm cho con chê cười rồi... con đừng để ý đến mấy bà này, đều là những phụ nữ thôn quê đã có chồng quen tật nhiều chuyện thôi!" Hoắc mụ mụ càng nhìn Lục Minh càng vui mừng, đi lại châm thêm trà, kêu hắn đừng để ý.
"Không sao đâu, mấy em, ai gọi anh là chú rể, anh sẽ thưởng cho một trăm đồng, nào, ai gọi?" Hoắc mụ mụ lúc đầu lo Lục Minh sẽ không vui, nhưng không ngờ lòng dạ của hắn lại rộng lượng như vậy, không tức giận, ngược lại còn chạy ra cửa chơi đùa với con nít, mấy bà tám nghe vậy, đều cười rộ lên.
Mấy đứa nhỏ nông thôn rất là sợ người lạ, đặc biệt là dân thành phố, thấy Lục Minh chạy đến, ngược lại bỏ chạy hết.
Chỉ có một đứa bé đen đen, bị người lớn xúi, mới gọi một tiếng, Lục Minh nghe xong cười ha ha, ngoắc nó lại, móc bóp ra, cho nó một xấp tiền thật dầy, nói : "Đồng tử kim khẩu! ( Lời vàng của con nít) xem ra việc con làm chú rể là đã định rồi! Thật là vui! Này em, cầm kia đều cho các bạn nha, hiểu không? A, em thật thông minh, anh thưởng cho em thêm một cục kẹo!" Lục Minh lấy cục kẹo trên bàn, đặt vào túi của đứa bé, dặn : "Trong túi của em tựa hồ có không ít đá quý, nhưng đừng có ăn nhầm nha"
Hoắc Vấn Dong và Giai Giai nghe bên ngoài ồn ào, đi ra coi, thấy trong tay đứa bé có một xấp tiền thật dầy, liếc hắn hỏi : "Anh cho?"
"Vì để làm chú rể, anh chấp nhận bất cứ giá nào!" Thái độ của Lục Minh, làm cho Hoắc mụ mụ và người trong thôn vô cùng hài lòng, tuy rằng thằng nhãi này tựa hồ như là đang bắt cá hai tay, nhưng trong lòng mọi người cũng đang vui vì hắn, ngay cả Hoắc mụ mụ cũng không nổi giận được.
"Chú rể à, nếu thật sự khó chọn, vậy thì cưới cả hai đi, dù sao anh cũng có tiền mà, không sợ bị phạt tiền đâu!" Ngoài cửa, có một người đàn ông đang làm gà gướng cổ lên nói.
"Chủ ý của anh không tồi nha..." Lục Minh dựng ngón cái lên khen, cười to nói : "Em cũng muốn lắm, nhưng các nàng không chịu!"
"Cần gì nàng đồng ý, có cha và mẹ của nàng tác hợp là được rồi, xem ra cái chức chú rể này, anh chạy không thoát rồi!" Một người đàn ông đầu đinh khách đi lại nói, hai tay đầy mỡ, tựa hồ như muốn luộc gà xong,hỏi Lục Minh : "Chú rể à, ở chổ chúng tôi có một phong tục, con gái lấy chồng thì được một phần phao câu gà ( mông gà =)) ) về phần cha mẹ vợ thật mỗi người một cái ức gà, còn về phần anh, ăn đầu gà nha, ăn đầu gà xong buổi sáng rời giường vĩnh viễn là dựng thẳng, giống như gà trống cất tiếng gáy ngẩng cao đầu vậy, ha ha ..." Ông ta vừa nói xong, mọi người liền cười ầm lên.
"Thì ra ăn đầu gà có tác dụng như vậy à... cảm ơn, xem ra dưới sự giúp đỡ của mọi người, con cũng sắp trở thành chú rể rồi!" Lục Minh cười ha hả nói.
Sắc mặt Hoắc Vấn Dong ửng đỏ, khé cáu hắn một cái, đưa tay nhéo lấy tay của hắn, trừng phạt cho cái miệng ba hoa chiếm lấy tiện nghi của mình, rồi kéo tay Giai Giai nói : "Bọn em đi trước, ở đây toàn là người nghiện thuốc, bọn em sắp không thở nổi rồi, đi ra ngoài hít thở không khí, không để ý mọi người nữa!"
Các nàng vừa bước ra ngoài, Chúc Tiểu Diệp liền cầm rất nhiều hòn đá màu đen bước vào, không nhìn bất kì ai, hỏi thẳng Lục Minh : "Lục Minh, anh xem, mấy hòn đá này có phải là Hà Trấn không?"
Mọi người nhiều thấy Chúc Tiểu Diệp, đều sợ hãi than, lại là một mỹ nữ thế gian hiếm thấy, cô ta, chẳng lẽ lại là bạn gái của hắn?
Trong đó, người lo lắng nhất chính là Hoắc mụ mụ, bà khẩn trương nhìn nàng.
Cô gái này, sắc mặt không hề có biểu tình, đ6oi mắt cũng không có sắc thái, Hoắc mụ mụ nhìn xong cảm thấy mỹ nữ này chỉ là trợ thủ của hắn, cũng may, cũng may!
Lục Minh vừa nhìn thấy mấy hòn đá màu đen này, sắc mặt thay đổi, giơ tay sờ sờ, sau đó cầm lên mũi ngửi ngửi, gật đầu nói : "Là Hà Trấn, hơn nữa còn là thượng phẩm, tìm ở đâu vậy?"
"Bên ngoài dòng suối nhỏ, ở đầy đất, những người này không biết nhìn kho báu!" Lời nói của Chúc Tiểu Diệp là sự phê bình tuyệt đối không khách khí.
"Mấy... mấy hòn đá này.. cũng... cũng là bảo bối?" Mọi người nghe Chúc Tiểu Diệp nói vậy, trong lòng kinh hoảng,mỗi người đều cảm thấy miệng khô lưỡi cũng khổ, muốn nói ra những bị nước bọt kéo vào bụng lại, chỉ riêng Hoắc mụ mụ thì khác, bởi vì bà không bất ngờ do những hòn đá này là bảo bối, mà là chú rể này, xem ra còn là một người đặc biệt có bản lĩnh, trăm năm qua, không ai biết những hòn đá này là bảo bối, mà hắn chỉ cần sờ sờ ngửi ngửi, thì mấy hòn đá này đã trở thành bảo bối. Nếu hắn thật sự làm con rể của mình, vậy thì tổ tông thật sự hiển linh....
Con rể này, thật đúng là càng nhìn càng thích!