Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 313: Tập kích ban đêm, lòng trâu lộ ra mặt

Hai giờ tối, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Đầu tiên Lục Minh đi ra ngoài thăm dò, yên lặng vô cùng, ngay cả ngoài sân, ánh trăng của u buồn vô cùng.
Tối nay quả thật thích hợp để giết người, à không, là một đêm để mình vụng trộm yêu đương, Lục Minh bắt chước theo con chuột trong loạt phim hoạt hình Tom và Jerry, khẽ bước về phòng Niếp Thanh Lam, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng... đang lén lút chuẩn bị mở cửa phòng của Niếp Thanh Lam, thì bỗng nhiên, cửa phòng Cảnh Hàn lặng lẽ mở ra, hai mắt của Lãnh mỹ nhân như hàn băng nhìn về phía hắn, Lục Minh không quay đầu lại, nhưng thân thể chấn động, đã có cảm ứng.
"Bạn học Lục Minh, phòng của anh hình như không phải ở đây!" Cảnh Hàn hỏi.
"Anh khát, đi kiếm nước uống..." Lục Minh còn chưa nói xong, Cảnh Hàn đã giơ tay ra, trong tay của nàng là một cái ly rất lớn và đầy nước.
Nếu Lục Minh không có trữ vật không gian, thì sau khi uống xong ly nước này, rồi đứng trên hồ nước, chắc chắn có thể giống mấy bức tượng ngoài ấy, phun nước ra ngoài. Uống xong, lãnh mỹ nhân hỏi hắn còn khát không, nước còn nhiều lắm, Lục Minh lập tức tỏ vẻ không uống nữa, mình đâu phải là lạc đà, đâu có chức năng chứa nước. Lần đầu tiên tập kích thất bại, chẳng qua, Lục Minh cũng học tập tính cách không sợ khó khăn của các lão cách mạng năm đó, không sợ hy sinh, dũng cảm tiến tới, tinh thần không sợ hãi, quyết chí không lùi, vững bước tiến tới... trở về phòng nằm được năm phút đồng hồ, hắn lại rón rén ra ngoài.
Lần này thành công hơn được một chút, bởi vì khi đi ngang qua cửa phòng của Cảnh Hàn, cửa không mở ra.
Lục Minh rất đắc ý, rất muốn ngửa mặt lên trời kêu tốt một câu, chẳng qua, chưa kịp cao hứng được ba giây, thì điện thoại của hắn vang lên, làm hắn sợ muốn xỉu.
Là lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn gọi đến, nàng hỏi bạn học Lục Minh có cần đi WC không, kêu hắn đừng có khách khí. Lục Minh cay đắng trả lời lãnh mỹ nhân, nói là mình đang nằm mộng đẹp, đang ngủ say, nửa đêm gọi điện cho người khác dậy rời giường đi wc thì quả thật rất thiếu đạo đức, tốt nhất là ít làm thôi, nếu không sẽ bị người ta dùng giầy ném vào mặt đấy.
"Ngủ ?" Lãnh mỹ nhân kì quái hỏi.
"Vớ vẫn, khuya khoắt như vậy anh không ngủ, chẳng lẽ là đi tập kích?" Lục Minh trở về phòng mình, cưỡng chế tim đang đập đùng đùng, cũng may là không bị nàng bắt gặp, nếu không thì có nói dối cũng chẳng thoát.
"Là em không đúng, em không nên hoài nghi phẩm đức cao thượng của anh, em xin lỗi" Lãnh mỹ nhân hừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy.
Lần tập kích thứ hai của bạn học Lục Minh vẫn thất bại, hắn tức giận cầm lấy điện thoại nhìn.
Lúc đầu, hắn suy nghĩ, chẳng lẽ lại dùng búa tạ đập bể nó? Nhưng mà vẫn còn phải dùng nó mà! Cuối cùng, sau khi do dự, cảm thấy nên để cho nó lập công chuộc tội, vì thế soạn một tin nhắn có nội dung như sau : Các học sinh, mọi người nên thức dậy đi tiểu đi! Sau đó, gửi tin nhắn này đi, làm cho tất cả những người nhận được tin nhắn đều phải chia sẻ sự đau khổ do thất bại của mình. Sau khi gửi tin nhắn xong, trong lòng quả nhiên tốt hơn nhiều.
Hắn biết, bất luận là đang ngủ say hay là đang "đẩy", nhìn thấy tin nhắn quấy rầy của mình, đều sẽ gọi điện đến chửi mình.
Cho nên lập tức tắt máy, đây là biện pháp thông minh nhất.
Bạn học Lục Minh nghĩ thầm, cửa chính không đi được, chẳng lẽ mình không biết đi cửa sau?
Đương nhiên, phòng ngủ không có cửa sau, nhưng có lan can. Với thân thủ của Lục Minh, đi leo tường từ lan can thì chẳng phải đơn giản sao! Điều hắn lo lắng duy nhất chính là có nên thay một bộ đồ đi đêm hay không, như vậy nhìn có vẻ rất phong cách, nhưng mà, lỡ như Niếp hồ ly không nhận ra mình, móc súng ra đem mình trở thành kẻ trộm, vậy thì chết oan lắm!
Chuồn ra ngoài lan can, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng nhu hòa vô cùng, đêm lạnh như nước, ngay cả đám côn trùng cũng trốn hết rồi, cho nên xung quanh lặng yên không tiếng động.
Đúng là thời cơ tập kích tốt, bạn học Lục Minh giống như chiến sĩ xung phong nhảy ra chiến hào, à không, nhảy ra lan can. Hắn lên lan can, bò qua tường, sử dụng võ công bích long du để bám lên tường, nhẹ nhàng đi về hướng mục tiêu, động tác tuyệt đối còn hoàn mỹ và tiêu sái hơn Spider Man của Mỹ nữa.
Trong lúc leo qua, rất dễ dàng va chạm vào những phong linh do lãnh mỹ nhân bố trí, nàng vẫn rất chú ý Lục Minh và kế hoạch tập kích của hắn, cho nên đã sớm có phòng bị.
Chẳng qua, với hắn, loại bẫy này chỉ là chuyện nhỏ!

Bạn học Lục Minh hoàn toàn có thể leo thẳng lên trên mái nhà, sau đó nhẹ nhàng lết đến phòng của Niếp hồ ly, lặng lẽ tiến vào, tập kích mỹ nhân!
"Trăng đêm nay thật đẹp!" Có một người đang ngồi trên nóc nhà, da thịt của nàng càng trắng hơn cả ánh trăng trên bầu trời, thấy nàng ngồi một mình giữa đêm khuya, cô độc không nơi nương tựa, ngưng mắt nhìn lên trời, có vẻ đang suy nghĩ về một chuyện gì đó rất sâu xa, làm cho Lục Minh sợ ngây người. Một hồi lâu sau mới tỉnh lại từ trong sự mê mẩn, đúng vậy, nàng cô độc bất lực, nàng làm người ta thương cảm, Lục Minh thật sự hận không thể ôm chặt nàng vào lòng, vĩnh viễn không buông ra, vĩnh viễn ôn nhu che chở cho nàng, cho nàng ấm áp, cho nàng vui vẻ, cho nàng tình yêu, làm cho nàng sống vui vẻ hạnh phúc, không lo không phiền, không phải chịu bất kì đau khổ gì của thế gian...
"Bên ngoài rất lạnh, anh ôm em về!" Lục Minh không nhịn được muốn ôm lãnh mỹ nhân một cái, cho nàng một vòng tay ấm áp.
Hắn vừa mở hai tay ra, chợt phát hiện không đúng.
Đây là vách tường, mình giang tay ra, chắc chắn sẽ rớt xuống... chờ hắn kịp phản ứng, đã lọt xuống lầu ba rồi. May mà cái mạng bạn học Lục Minh còn cứng cỏi hơn Tiểu Cường (tên một con gián trong 1 bộ phim) rất nhiều, lại rơi xuống vườn, cho nên không có chuyện gì.
Cho dù không rơi trúng ai, như đè nát hoa cỏ thì cũng không tốt lắm.
Bạn học Lục Minh rất lo lắng cho những bông hoa của Chúc Tiểu Diệp và Giai Giai đã bị mình đè, ngày hôm sau các nàng sẽ biết mình tập kích thất bại, dựa theo tính tình của các nàng, hơn phân nửa là sẽ không trách mình, nhưng thất bại là một sỉ nhục, tuyệt đối không thể để cho người ta biết, Ôn Hinh phu nhân cũng có loại hoa này, chỉ là Lục Minh không dám qua trộm, đành phải chạy qua nhà của Lâm Vũ Hàm, trộm lấy vài bông hoa của nàng đang trồng đem về.
Về phần đám người hầu của Lâm Vũ Hàm ngày hôm sau có phát hiện ra "đạo tặc hái hoa" thì sẽ có biểu tình gì, cũng không phải là chuyện mà Lục Minh quan tâm.
Đem tất cả chứng cớ hủy đi, rồi để vật thay thế vào, bạn học Lục Minh còn chạy đi rửa tay.
Thời gian, đã đến ba giờ sáng.
Cửa chính không qua được, cửa sau cũng không được, Lục Minh còn có một biện pháp.
Hắn len lén gọi điện qua cho Giai Giai, nói mình đói bụng, muốn ăn bữa sáng tình yêu do nàng tự nấu, Giai Giai mơ hồ thức dậy, chẳng qua nàng cũng quen với việc ăn khuya của Lục Minh, bởi vì trước kia Lục Minh cũng thường xuyên luyện công.
Đến nửa đêm, nếu hắn không nói, Giai Giai cũng sẽ chuẩn bị một bữa ăn khuya cho hắn.
Khi Giai Giai đi xuống chuẩn bị "bữa sáng tình yêu" thì một cửa sống được mở ra.
Bạn học Lục Minh có thể trà trộn vào trong phòng của nàng, phòng của nàng chỉ cách phòng của Niếp hồ ly vài mét, với thân thủ của bạn học Lục Minh, hoàn toàn có thể nhảy qua.
Giai Giai chuẩn bị đồ ăn cũng rất nhanh, cho nên, thời gian là sinh mệnh.
Bạn học Lục Minh không hề nghĩ ngợi, chuồn vào phòng của Giai Giai, dù sao nàng cũng là cô vợ nhỏ của hắn, hắn cũng thường xuyên vào chơi, nếu Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam có ở nhà, như vậy hắn nhất định sẽ không dám vào. Vọt đến lan can, nín thở quan sát trái phải, phát hiện chung quanh mười mét không có người, lãnh mỹ nhân cũng không có ở trên nóc nhà để ngắm trăng nữa.
Chỉ cách có mấy mét, nhảy là qua, Lục Minh nhào lộn như một con cá chép vọt qua, tiêu sái đứng trong phòng của Niếp hồ ly.
Nhập cư trái phép thành công!
Hắn đến trước gương của tủ quần áo, cười một cách sáng lạn.
Móc ra một bó hoa, đây là lúc nãy lấy thay cho mấy cái bông hoa bị hư kia còn thừa lại, Lục Minh cũng không lãng phí, sử dụng triệt để.
Học bộ dáng của thân sĩ, cắm hoa vào trong bình hoa trên bàn, sau đó cởi áo, biến thân thành sói, nhảy lên giường, nhào đến hướng Niếp hồ ly. Mỹ nhân trong ngực, Lục Minh đang muốn hôn một cái, sau đó than thở một chút, nói rằng trải qua trăm ngàn cực khổ, chúng ta rốt cục cũng đến với nhau, ngàn vạn tình nhân trong thiên hạ, đều cũng giống như chúng ta, người có tình rốt cục cũng thành thân thuộc!

Sờ tay vào, là cái mền mềm nhũn, mang theo độ ấm cơ thể của mỹ nhân.
Nhưng mà, sờ mãi cũng không thấy Niếp hồ ly ở đâu cả...
Lục Minh kì quái, hồ ly mỹ nhân này chẳng lẽ muốn chơi trốn tìm với mình? Chẳng lẽ cảnh sát đều có sở thích trốn tìm? Hắn mở tủ áo ra, đây là chổ mà Ngu mỹ nhân thích trốn nhất, nhưng hồ ly mỹ nhân không có ở đây, sau đó cúi xuống giường coi, đây là chổ của những người yêu đương vụng trộm thích trốn nhất, nhưng cũng không thấy nàng đâu!
Bức màn, lần trước hắn và Cảnh Hàn trốn sau bức màn... không có!
Trong phòng tấm cũng không có, tìm khắp phòng cũng không có, Niếp hồ ly biến mất... chẳng lẽ nàng bị người ngoài hành tinh bắt cóc?
Trong lúc Lục Minh cảm thấy lẫn lộn, thì Giai Giai gõ cửa, mở khẽ cửa ra gọi : "Lục Minh, chuẩn bị xong rồi, xuống dưới cùng ăn đi!"
Trời, làm sao mà nàng biết mình đang ở trong phòng của Niếp hồ ly, Lục Minh xấu hổ, chẳng qua mở cửa vẫn nói xao một câu : "Anh vừa vào, à, em cũng biết, Niếp hồ ly ngủ rất khó xem, không giống như em, nàng ta không có thói quen đắp chăn, cho nên anh đến coi thử!"
Giai Giai che cái miệng nhỏ lại cười trộm, nhưng không phản bác, nếu đổi lại là Cảnh Hàn, khẳng định là sẽ dùng mũi hừ một tiếng với Lục Minh.
Lục Minh đi xuống lầu, phát hiện ra Niếp hồ ly đang đắc ý ăn sáng sớm, mặt mày hớn hở vô cùng, lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn cũng ở đây, khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của nàng đang liếc nhìn Lục Minh, Lục Minh đi lại, ngồi xuống bên cạnh Niếp hồ ly, nhỏ giọng nói : "Này, sao em lại đi ăn điểm tâm vậy hà? Không phải em nói chờ anh sao? A, anh chưa nói gì cả!"
Hắn vừa thấy Cảnh Hàn nhìn qua, lập tức làm bé ngoan.
"Chờ lâu quá, nên đói bụng chứ sao? Tại anh lâu quá không đến, em còn tưởng rằng anh và lãnh mỹ nhân của anh hẹn hò đi ngắm trăng chứ, ai biết anh!"
"Vừa rồi em cũng nghe được âm thanh... giống như có người bị té vậy" Chúc Tiểu Diệp xuống lầu, hoài nghi nhìn Lục Minh.
"Không phải anh!" Bạn học Lục Minh tỏ vẻ bình tĩnh, thấy biến không đổi nói : "Nếu có người ngã xuống, khẳng định sẽ đè hư hoa, bây giờ hoa cỏ trong vườn đâu có bị gì đâu, cái này nói lên điều gì? Nói là không ai ngã xuống cả, Tiểu Diệp, em quá đa nghi rồi!" Nói xong, tự cảm thấy đáp án rất hoàn mỹ, không có sơ hở, đắc ý cầm chén lên ăn.
"Ăn no rồi, không ngủ được, em đề nghị chơi bài, hoặc là đánh cờ đi" Cảnh Hàn căn bản là ăn chưa được vài miếng, mà đã nói no rồi, cái này cũng không tính, nàng chưa bao giờ chơi bài, bây giờ lại đề nghị chơi bài, đây không phải là muốn đoạn tuyệt đường sống của bạn học Lục Minh sao?
"Cái này..." Bạn học Lục Minh muốn phát biểu ý kiến, bởi vì công dân có quyền tự do ngôn luận.
"Anh có ý gì?" Cảnh Hàn nhàn nhạt hỏi.
"Không có gì, anh đang muốn khen ngợi đề nghị vĩ đại và sáng suốt của em!" Bạn học Lục Minh liền sửa miệng, thầm kêu may mắn, xem ra bình thường não bộ đột nhiên thay đổi cũng rất quan trọng, nếu không sẽ có kết cục giống như con heo nái của Triệu đại gia, não bộ không đột nhiên thay đổi, lại đâm đầu vào cây mà chết.
"Bọn em đã có bốn người rồi, anh phụ trách chia bài!" Cảnh Hàn an bài công việc cho Lục Minh, công việc hương diễm này được rất nhiều người muốn mà không được.
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Bạn học Lục Minh nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ rồi, ăn xong, chúng nữ nghỉ ngơi một chút, đã đến bốn giờ rưỡi, bên ngoài cũng muốn sáng luôn rồi, nếu các nàng mà chơi bài, thì kế hoạch tập kích vĩ đại đêm nay, coi như hoàn toàn thất bại! Bởi vì lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn cùng hai ngọn núi to đùng ngồi ở đây, cho nên hắn không dám phản kháng, mang theo tâm trạng đau khổ muốn chết, cúi đầu chia bài.
May là, bốn nàng cũng không chơi lâu, chơi được mười phút thì không còn ai có hứng thú, cho nên đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Lục Minh thấy các nàng đều mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, nghĩ rằng, nếu còn tập kích nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến dung nhan của các nàng, đã bốn năm giờ sáng rồi, mình mà mò lên giường của Niếp hồ ly, không bị nàng đạp lọt giường mới là lạ, hơn nữa, cho dù mò lên được, thì nàng cũng đang ngủ khò khò rồi.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, bạn học Lục Minh đành phải đau khổ từ bỏ kế hoạch tập kích vĩ đại của mình...
Dù sao cơ hội vẫn còn dài, hôm nay không được, thì tối mai vẫn tiếp tục, cách mạng nhất định sẽ thành công! Bạn học Lục Minh vào phòng tắm mở nước ra, đè ép tâm hỏa đang cháy hừng hực trong lòng, rồi leo lên giường làm mộng xuân, gặp gỡ Niếp hồ ly trong mộng.
Mở chăn lên, phát hiện có một mỹ nhân đẹp không tả xiết đang nằm trên giường của nàng, nhưng mà, nàng không phải là hồ ly mỹ nữ đã câu dẫn mình tối nay.
Mà chính là băng sơn mỹ nữ đã phá hư kế hoạch tập kích của mình!
Cái này, không phải là nằm mơ chứ?
"Ngù!" Lãnh mỹ nhân kéo chăn lại, bịt kín đầu, ngủ khò khò, hoàn toàn giống như một công chúa ngủ không đề phòng, giờ phút này, bạn học Lục Minh đã "lòng trâu lộ ra mặt" luôn rồi, thật quá tốt, thì ra, điều tốt đẹp nhất của lang lang trong truyền thuyết chính là tập kích ban đem, làm cho người ta thật cảm động!