Lục Minh cùng đám người Tàn Dương, Lạc Vân, Phách Đao rời khỏi Hắc Phong Sơn, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, trở về đến đường cái lớn.
Ở chỗ rẽ của Hắc Phong Sơn, có lượng lớn cảnh sát, người ra vào nối tiếp nhau không dứt, trong đó hơn mười chiếc xe cảnh sát đặc biệt hình thành một vòng vây nhỏ ngay ven đường, bảo vệ chúng nữ. Niếp Thanh Lam đứng ở nóc xe vẫn dùng kính viễn vọng nhìn ra xa, ngạc nhiên phát hiện bốn người bọn Lục Minh xuất hiện, lập tức hưng phấn mà chạy như bay tới, nhào vào trong ngực của Lục Minh. . . Tàn Dương, Lạc Vân cùng Phách Đao không thể làm gì khác hơn là chuồn luôn, miễn trở thành bóng đèn!
Hiếm khi mỹ nhân hồ ly này động tình như vậy, Lục Minh lập tức ôm người ngọc vào trong lòng, cùng nàng hôn thật sâu.
Lo lắng an nguy của hắn, làm cho nàng khó kìm lòng nổi, vừa nhìn thấy người trong lòng không việc gì trở về, lập tức tự động ôm cổ của Lục Minh, dâng lên môi anh đào đỏ mọng, lại trong lửa nóng cùng hắn hôn môi triền miên hồi đã lâu, thẳng đến khi chúng nữ đều chạy tới bên người, mới ngượng ngùng đẩy ra hắn.
Nàng nhìn thấy thân thể Lục Minh có vô số chỗ bị thương, rất là yêu thương hỏi: "Thế nào? Có nặng lắm không?"
Thủ hạ Bạch Hạc của thái tử, Niếp Thanh Lam phát hiện hắn so với Thiên Cẩu Nhẫn cùng Thạch Trung Kiếm còn muốn lợi hại hơn, Lục Minh đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn cùng giết chết Thạch Trung Kiếm thì vẫn không bị thương, nhưng đối mặt Bạch Hạc, lại có đám Tàn Dương ba người trợ trận, thân thể vẫn đang bị thương nhiều chỗ.
Bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của Bạch Hạc Môn Chủ .
"Bạch Hạc không phát huy được chiến lực lớn nhất của hắn, khi chúng ta tỏ ra yếu kém thì hắn
vô cùng khinh địch cùng sơ ý, tuyệt chiêu cũng chưa phát ra, đã bị thương nặng mà chạy. Căn cứ cảm ứng sau đó của anh, có lẽ hắn là bị người giết chết rồi! Phỏng chừng đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau, ở phía sau còn có cao thủ ẩn nấp, thấy chúng ta còn bảo tồn được chiến lực, mà Bạch Hạc bị thương nặng, sửa lại thành phục kích hắn, Bạch Hạc bây giờ chín thành chín đã chết. . . Anh đã lưu lại ở trên người hắn một tia chân khí Thập Bát Khổ Địa Ngục, cũng đã hoàn toàn tiêu tán, nếu như không phải hắn mạnh mẽ dùng chân khí xua tan, thì chính là đã chết, bằng không tia chân khí Thập Bát Khổ Địa Ngục sẽ vẫn ảnh hưởng hắn hơn một tháng nữa." Lục Minh mỉm cười, tại trước mặt chúng nữ giải thích xong, lại móc ra một khối ngọc bội, nói: "Đây là chiến lợi phẩm duy nhất của anh, lấy được từ trên người Bạch Hạc."
Ngọc bội này to cỡ bàn tay trẻ con, làm bằng cẩm thạch, nửa trong suốt, nhẵn nhụi ôn hòa.
Hai mặt đều có điêu khắc. Một mặt điêu khắc là chỉ có vẽ hình Bạch Hạc múa. Một mặt khác là chút đồ án tường ảnh mờ ảo, ẩn ẩn có tiên bay qua lại.
Lệnh Phù Môn Chủ. Bây giờ Bạch Hạc đã biến mất. Nếu như chúng ta cầm cái thứ này, mạo nhận là người kế thừa môn chủ . Có lẽ là có thể tìm hiểu nguồn gốc, đem hai cái địa môn dơ bẩn này dọn dẹp sạch sẽ!"
"Thái tử trong kinh kia có phản ứng gì?" Lục Minh thuận miệng hỏi một câu.
"Vẻ mặt bề ngoài rất phối hợp, nhưng trong lòng phỏng chừng hận không thể lập tức giết sạch chúng ta!" Niếp Thanh Lam cười, nói: "Ta gọi điện thoại cho Lô lão cùng Trương lão, nói ngươi đã xảy ra chuyện, bị người vây giết. Hai lão nhân nổi giận lôi đình, báo cáo quân bộ, trực tiếp liền phái quân đội ra tay . Ba trung đoàn bộ đội đặc chủng vũ trang được phi cơ trực thăng vận chuyển tới, xuất kích như tia chớp. Thành phố Lam Hải có chút quan viên căn bản là không kịp phản ứng, hơn nữa cũng sợ đến muốn chết. Bằng không chúng ta đâu có thể nào đi tới đây nhanh như vậy!"
"Tình hình đủ náo nhiệt khắp nơi a. . ." Lục Minh thấy hai người quan quân với một đội bộ đội đặc chủng dã chiến cùng đi tới,đi về phía mình cúi chào, lại mời Lục Minh nhanh chóng rời khỏi, hắn không khỏi nói thầm một câu.
"Anh là quốc bảo so với gấu trúc còn trân quý hơn, nếu như xảy ra chuyện, động tĩnh có thể nhỏ sao?" Niếp Thanh Lam giẫn dữ liếc mắt nhìn hắn.
Ở dưới sự bảo vệ của hơn mười chiếc xe quân dụng đặc chủng, Lục Minh cùng chúng nữ ngồi vào một chiếc xe tải mặt ngoài không ai để vào mắt, trở lại Lam Hải. Bầu trời còn có ba cái phi cơ trực thăng trang bị vũ trang tuần tra đi theo ở xa xa, thẳng đến khi tiếp cận Lam Hải, mới đi vòng vèo rời khỏi. Quân đội cũng hóa chỉnh tề thành lẻ, sau đó chỉ lưu lại ba chiếc xe màu đen có rèm che bảo hộ phía trước, hộ tống đến tận cửa Phong Đan Bạch Lộ, rồi thay đổi tuyến đường rời đi.
Chiếc xe có rèm che cuối cùng, hai người quan quân cùng đội trưởng của ba đội bộ đội đặc chủng, thậm chí còn đưa Lục Minh tới tận cửa nhà, mới không tiếng động quay đầu đi vòng vèo trở lại.
Hai lão nhân Trương Thượng Nguyên cùng Lô Tắc gọi điện thoại tới trước tiên, an ủi một hồi.
Trong nhà, Ôn Hinh phu nhân ôm Tiểu Đậu Đậu, đứng lặng chờ ở cửa, thấy vậy Lục Minh rất cảm động, quả thật rất muốn chạy tới, ôm chặt nàng. Cuối cùng vẫn là cố nén xung động ôm Ôn Hinh phu nhân một cái, tiếp nhận Tiểu Đậu Đậu, kích động hôn lên mặt nó một cái, làm cho tiểu tử kia phi thường vui vẻ, liên tục gọi baba, lại bò lên trên vai của Lục Minh mà cưỡi ngựa. . .
Ôn Hinh phu nhân trái lại mỉm cười, không nói gì, nhưng sự quan tâm trong mắt của nàng làm cho trong lòng Lục Minh lại bắt đầu khởi động lên một dòng nước ấm.
Chúng nữ về đến trong nhà, vẻ hoảng sợ hoàn toàn tan đi, kích động cùng vui sướng hiện lên, đều cùng kêu lên hoan hô, ôm lẫn nhau.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng có Lục Minh hắn ở đây, tất cả đều bình yên vô sự.
Cả nhà đều cảm thấy, một chuyến du lịch Hắc Phong Sơn này, vượt xa kỳ vọng trước đó của mọi người, thu hoạch nhiều hơn, chẳng những tìm được bảo tàng của đạo tặc Hắc Phong Sơn, còn đang trong nghịch cảnh nguy hiểm, tỷ muội đồng tâm, sinh tử canh gác, đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng vượt qua một cái trải nghiệm suốt đời khó quên. Hơn nữa, quan trọng hơn là, tất cả mọi người cảm thấy càng thêm thân cận cùng Lục Minh, trải qua một lần cùng sống cùng chết này, mọi người càng hiểu rõ thêm về hắn!
Bình thường Lục Minh sinh hoạt hằng ngày, rất nhiều lúc hắn tựa như một đại sắc lang, mọi người không có biện pháp hiểu về võ công của hắn, hoặc là cái gì khác.
Chỉ ở luyện công, chế thuốc, hoặc là tại lôi đài thi đấu ở Hồng Kông lôi đài thi đấu thì mọi người mới có thể thấy một mặt khác của hắn.
Nhưng mà lúc này đây, mọi người rốt cục có thể gần gũi nhất, hiểu rõ Tử Thần vốn lãnh khốc vô tình chém giết địch nhân như thế, Công Phu Tiểu Tử uy phong lẫm liệt không sợ nguy nan như vậy, đại sắc lang của ngày thường, kỳ thực hắn là dịu dàng chăm sóc như thế. . .
Mọi người có thể thấy ở Lục Minh rất nhiều thứ mà bình thường không thể thấy, một mặt có thể thấy hắn càng tiêu sái càng uy phong.
Ví dụ như hắn trống rỗng xuất kiếm ra, cực kỳ oai hùng, đẹp trai lạnh lùng chém giết địch nhân, hoặc là bóng lưng cao to khi đối mặt địch nhân vẫn dốc hết sức bảo hộ chúng nữ, tin tưởng rằng cả đời chúng nữ cũng không bao giờ quên, đó là ảnh tượng khắc thật sâu vào chỗ sâu nhất dưới tận đáy lòng, cuộc sóng quan trọng nhất là ký ức. Tuy rằng lúc đầu mọi người có chút sợ, thế nhưng sau đó, chúng nữ cũng không hối hận, nhưng lại phi thường cảm động.
Nếu như không phải lần này đi theo hắn tới Hắc Phong Sơn, như vậy căn bản không có khả năng hiểu rõ một mặt khác của Lục Minh, cũng sẽ không cùng hắn thân cận như vậy.
Trong lòng của chúng nữ, Hạ Linh là tự hào nhất.
Nàng cùng Lục Minh kề vai chiến đấu mà tự hào, hơn nữa vì rình coi hắn cùng với Hoắc yêu nữ hoan hảo mà thầm xấu hổ. Nàng cảm thấy mình vốn là một người rất kiên cường, nếu như không có Lục Minh, phỏng chừng mình sẽ anh dũng gấp đôi kiên cường gấp đôi, nhưng mà có hắn bên người, có hắn bảo hộ làm ỷ lại, mình giống như trở nên có chút khác thường, càng giống một nữ nhân hơn, mà không giống một bảo tiêu hợp lệ. . .
Tâm tình của Hoắc Vấn Dung là vui lén, bởi vì quan hệ của nàng với hắn lại thêm một bước nữa, tình ý càng sâu thêm vài phần.
Đương nhiên, nàng còn có một chút áy náy. Nàng cảm thấy mình làm quá mức, lúc đầu cuộc du lịch này, là Lục Minh đáp ứng bồi tiếp Giai Giai trả nợ tâm nguyện năm đó, nhưng Giai Giai không có cơ hội cùng hắn thân cận quá mức, mà ngược lại mình cùng hắn làm trò yêu đương vụng trộm bên cạnh Giai Giai.
Tuy rằng Giai Giai không biết, nhưng Hoắc Vấn Dung quyết định tìm một cơ hội, nói rõ ràng với nàng, lại cầu xin Giai Giai tha thứ cho mình, bởi vì Giai Giai vẫn là chị em thân thiết nhất của mình, nhưng việc làm của mình, đã có lỗi với chị em. Tâm sự của Giai Giai là vui mừng vô hạn, thứ nhất nàng cam tâm tình nguyện thấy quan hệ của chúng nữ cùng Lục Minh chuyển biến tốt đẹp, thứ hai cũng vui vẻ ý thấy chúng nữ hòa hợp ở chung.
Nàng mong muốn Lục Minh có thể bồi tiếp mình đi tới một cái thế giới khó quên của hai người.
Thế giới của hai người không có nhiều cơ hội lắm, có điều là trải qua lần này, thực sự khó quên, hơn nữa nàng hưởng thụ quá trình được hắn dịu dàng bảo vệ.
Cuối cùng sợ hãi tan hết, trong lòng của Giai Giai tự nhiên chỉ còn lại có vui mừng vô hạn .
Trong lòng Ngu Thanh Y cũng là âm thầm vui mừng, lúc đầu quan hệ của nàng cùng chúng nữ là kém cõi nhất, ngoại trừ Giai Giai, không có ai hoan nghênh minh tinh học tỷ nàng này cả. Có điều là sau khi trải qua cùng sống cùng chết ở Hắc Phong Sơn, nàng phát hiện mọi người đối với nàng đổi mới không ít, liền ngay cả Niếp Thanh Lam thường ngày không xem nàng vừa mắt nhất, cũng không có lạnh nhạt như trước đây nữa.
Lúc thoát hiểm còn từng ôm dùng lời tốt lành an ủi nàng, làm cho nàng được sủng ái mà lo sợ .
Đáng giá mừng thầm nhất chính là, ai cũng không biết, nàng từng nửa đêm đứng lên hôn trộm Lục Minh.
Có lẽ là, ngoại trừ Hạ tỷ. . .
Mình tựa hồ tại trong lúc kích động giẫm lên tay nàng, có điều là, nàng biết cũng không lo, nàng chính là tỷ tỷ của mình!
Ngu Thanh Y sau khi trải qua biến cố ở Hắc Phong Sơn thì khôi phục lại tự tin, tâm tình cực tốt, cả người đều như toả sáng, làm cho chúng nữ lơ đãng nhìn thêm vài lần.
Lâm Vũ Hàm càng đắc ý, nàng cảm thấy chính mình là cô gái xinh đẹp đệ nhất vũ trụ chuẩn bị trước thứ gì đó, giúp đỡ một đại ân cho Lục Minh, không có một cái ba lô lớn tràn đầy của nàng, các đại gia liền không thể nào vượt qua một ngày đêm thoải mái trên mỏm núi đá như vậy.
Trong lòng nàng vì mình mà hoan hô muôn năm, cũng vì khen ngợi của Lục Minh mà đắc ý dào dạt.
Trong lòng Nhan Mộng Ly, nhiều nhất là ngượng ngùng không dám nhìn thẳng Lục Minh, người khác có lẽ là không biết, nhưng nàng xác thực đã từng cùng hắn có trải qua một ít sự việc không giống bình thường.
Có điều là những bí mật nhỏ này, nàng sẽ không nói ra .
Nàng sẽ đem vĩnh viễn để chúng ở trong lòng, làm một trong nhũng ký ức vĩnh hằng của sinh mệnh, tựa như ký ức lúc trước bị tay súng nhắm vào, hắn anh dũng bay tới cứu, đều chính là hồi ức tươi đẹp nhất của nàng. . .
Để chúc mừng chúng nữ thoát hiểm, Trang tỷ, Tiểu Hoa MM cùng Cam Điềm quỷ tinh linh kia của Phương Phỉ Uyển đều tới, cùng Hoắc Vấn Dung, Giai Giai liên thủ, làm một bàn lớn đồ ăn thật là ngon, làm cho mọi người ăn liên hồi. Ngay cả Vương Huân cùng Lại mập mạp, Lý lão cùng A lão lúc sau mới tới, cũng đều dính vào có lộc ăn. Tuy rằng không sợ hãi sóng gió bên ngoài, nhưng không người nào biết Hắc Phong Sơn gặp chuyện không may, nhưng hai lão cùng hai béo, vẫn vô cùng lo lắng bất an chờ đợi suốt hai ngày, thẳng đến khi Lục Minh trên đường trở về gọi điện thoại cho các lão nhân, mới biết được rằng đã thoát hiểm, mới bỏ ra được tâm sự nhức đầu.
Hai ngày mất liên lạc, Mục Thuần nữ hoàng bệ hạ không có để ý, nàng còn tưởng rằng Lục Minh luyện công chế thuốc, Lục Minh cho nàng điện thoại thì nàng còn đắc ý khen mình rất ngoan.
Bọn Trương Phong cũng không biết gì, đối với bọn họ mà nói, Lục Minh luôn luôn là vài ngày thấy vài ngày không gặp.
Có điều là Trần Tranh trái lại gọi cho Lục Minh liên tục, lại để lại tin nhắn, nói ký ức của Trương Viện Viện hoàn toàn biến mất, ai cũng không nhớ rõ, bởi vì khuyết thiếu ký ức trước đây, theo như lời mọi người nói cái gì đó đối với nàng kích thích quá lớn, nàng trở nên có chút uất ức, hỏi Lục Minh có biện pháp gì không.
Lục Minh không có biện pháp!
Hắn không phải thần y thực sự, không cách nào chữa trị được ký ức bị hao tổn, cũng không phải bác sĩ tâm lý, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là hồi âm biểu thị mình tạm thời bất lực!
Là tạm thời, chỉ là cho Trần Tranh cùng Trương Viện Viện một hy vọng, Lục Minh hiện giờ đau đầu không chỉ là bệnh của Trương Viện Viện, còn có Chúc Tiểu Diệp cùng Cảnh Hàn, mức độ khó khăn khi trị liệu cho các nàng, tuyệt đối vượt xa Trương Viện Viện. May mà chính là Chúc Tiểu Diệp tựa hồ thuyết phục được Cảnh Hàn, ngày thứ hai sau khi thoát hiểm, lãnh mỹ nhân liền về tới nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, nàng không có nói cái gì cả, nhưng trái lại mang theo một cái bao quần áo lớn, hẳn là là dự định lưu lại thực sự, ở tại đây trong một thời gian dài.
Lục Minh rất vui vẻ, lãnh mỹ nhân có thể quyết định sau đó đều lưu lại, đến sống cùng mình, này thực sự là tin tức cực kỳ tốt.
Đêm đó, lãnh mỹ nhân chờ khi Lục Minh ngủ say, lặng yên không tiếng động tiến đến.
Thẳng đến ngày thứ hai thấy trên gối có hương vị của mỹ nhân lưu lại, Lục Minh mới dám tin tưởng hoá ra cái cảnh tốt đẹp đem qua là thực mà không phải nằm mơ. . . Niếp hồ ly có chút ghen, đến tối nàng cũng chuồn tới tiến vào trong chăn bồi tiếp hắn một đêm, có điều là nàng hỏi Lục Minh rất nhiều chuyện về chuyện tình Hoắc Vấn Dung, khiến cho hắn bốc lên lửa tình, lại không cách nào đem Niếp hồ ly ăn tươi, nén nhịn đến mức rất khó chịu, đặc biệt nàng còn liều mạng mê hoặc hắn, làm hại hắn một đêm không ngủ. . . Cảm thụ băng hỏa nhị trọng thiên này, hắn rốt cuộc thử qua, cảm giác vừa thống khổ, vừa vui sướng!
Bạch Hạc được xác nhận đã chết, đã tìm được thi thể rồi, có người nói thái tử nổi cơn thịnh nộ, nhưng Lục Minh không thèm để ý.
Cái đại cừu này không kết cũng đã kết, không cần sợ hãi.
Lục Minh liên tục giết được Thạch Trung Kiếm cùng Bạch Hạc, lòng tự tin tăng nhiều, đồng thời cảm thấy sức chiến đấu cũng có sự đề thăng nhất định, thậm chí, hắn phát hiện mình còn có tiềm lực có thể đào móc lớn hơn nữa, trong lòng khát vọng địch nhân càng cường đại hơn xuất hiện, làm cho mình ở trong chiến đấu rèn luyện càng nhiều, đề thăng lớn hơn nữa!
Bạch Hạc chết đi, cánh tay trái phải của thái tử bằng như bị chém mất một cái, hơi có chút thu liễm lại kiêu ngạo.
Quan viên Lam Hải tự nhiên âm thầm thở dài một hơi, Mục Chi Hiên thấy Lục Minh đã được quân đội bảo hộ, nhất thời không thể nào hạ thủ, cũng không có trợ giúp.
Hai hai đại kình địch ẩn kín Hình Thiên Phong cùng Chiết Dực Thiên Sứ, ẩn nấp thật sâu không ra, cho nên Lục Minh trải qua gần nửa tháng ngày yên ổn. Tại đây trong hơn mười ngày, Lục Minh ngoại trừ tăng mạnh luyện công, chính là lần thứ hai luyện chế nhẫn trữ vật. . . Bởi vì cực độ chuyên tâm cùng lão nhân Trương Thượng Nguyên đưa tới lượng lớn ngọc thạch, Lục Minh chỉ dùng gần mười ngày, liền đem cái nhẫn trữ vật thứ hai luyện thành, Lục Minh lại lấy hai khỏa thiên tinh đấu giá được ở Hồng Kông, đem không gian của nhẫn trữ vật mới mở rộng tới nửa mét.
Dung lượng của không gian trữ vật tăng thêm một bước, an toàn của Lục Minh cũng tiến thêm một bước tăng mạnh.
Gần nửa tháng, Lục Minh cảm thấy thực lực của mình lại có một lần nhảy vọt.
Tuy rằng cảnh giới vẫn chưa đột phá, nhưng thực lực đích thật là đề thăng . Bởi vì hấp thu năng lượng của lượng lớn ngọc thạch, lại có thời gian dư dật làm cho Lục Minh có thể lĩnh ngộ ảo diệu trong cảnh giới trước đây, cho nên Lục Minh cảm thấy tiến bộ rất lớn. Bởi vì hấp thu đại lượng năng lượng của ngọc thạch, dihjc cầu chân nguyên trong đan điền cũng mơ hồ hình thành trạng thái thể rắn dường như thực chất, đây là dấu hiệu ban đầu của việc hình thành Đông Châu, thật sự làm cho Lục Minh vừa mừng vừa sợ.
Người khác tu luyện ra Đông Châu, chỉ có cỡ như viên bi tiểu hài tử chơi đùa, Đông Châu của siêu cường giả cũng chỉ là cỡ ngón cái, đã là cực hạn của cực hạn.
Lục Minh vừa nhìn mình hình thành, quả thực so với bóng bàn còn phải lớn hơn.
Nếu như cuối cùng hoàn toàn thành hình, công lực sẽ đạt được loại cảnh giới khủng bố nào, Lục Minh thực sự là không dám tưởng tượng! Hắn cảm thấy một khi hoàn toàn hình thành chân nguyên tiểu cầu, ngày đó chính là một giây giết ngay được cao thủ cấp bậc như Bạch Hạc, cũng không phải là không có khả năng! Có điều là hấp thu hơn một nghìn khối ngọc thạch, mà chỉ gần như là hình thành sơ bộ, xem ra muốn đạt được đại thành cuối cùng, còn phải có một đoạn thời gian tu luyện rất lâu cùng hấp thu năng lượng của ngọc thạch nhiều hơn nữa mới được!
Cửu Âm Tuyệt Mạch của lãnh mỹ nhân Cảnh Hàntạm thời không lo, nhưng thân thể Chúc Tiểu Diệp ngày càng sa sút.
Nửa tháng tới, Lục Minh cùng chúng nữ đều không ngừng khuyên bảo, cuối cùng rốt cục có được sự đòng ý của Chúc Tiểu Diệp, ba ngày sau, tiến hành thí nghiệm trị liệu sơ bộ.
Lục Minh thật cao hứng khi khuyên bảo thành công, cảm thấy lúc này đây, không chỉ có thể cứu được tính mạng của Chúc Tiểu Diệp, còn có thể cung cấp cho mình tu luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục. Tử khí trong cơ thể của nàng, nếu như có thể tại trong cơ thể mình nghịch phản chuyển hóa thành sinh mệnh nguyên khí, như vậy lại có thể trị liệu ngược lại cho nàng, hoặc là người khác cần, ví dụ như Trương Viện Viện sinh cơ đoạn tuyệt, hay là có thể dùng loại sinh mệnh nguyên khí này để duy trì tính mạng. . .
"Theo em đi tham gia một bữa tiệc rượu đi, em mang anh đi nhận biết địch nhân của anh, thái tử trong kinh kia! Chỉ có biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng!" Niếp Thanh Lam hôm nay đi làm trở về, không có đổi lại cảnh phục, trực tiếp kéo Lục Minh lên xe.